Mộ Dung Bắc Hải và Triệu Khương Lan trực tiếp đi tới Tề Ngô Điện của Hoàng hậu. Bởi vì Mộ Dung Bắc Hải không tiện lắm nên xe ngựa của hắn không cần dùng khi đi vào cung. Hắn muốn đi đâu thì đi, cho dù trực tiếp tới Ngự thư phòng cũng không cần phải xuống xe.
Cho nên Triệu Khương Lan cũng được nhờ, chờ thị vệ đỡ Mộ Dung Bắc Hải xuống xe lăn thì nàng cũng đi xuống.
Bởi vì lúc trước cung phi dẫn tiểu công chúa tới chơi, lỡ tay làm đồ bị ra đầy đất, không cẩn thận để sót một viên dưới xe ngựa.
Lúc Triệu Khương Lan xuống xe không để ý nên dẫm phải nó. Nàng trượt chân, suýt chút nữa là ngã sấp mặt.
“Cẩn thận!” Mộ Dung Bắc Hải kéo nàng lại.
Triệu Khương Lan thở phào một hơi rồi nói: “Dẫm lên cái gì đó, muội giật mình”
Mộ Dung Bắc Hải buông tay ra.
Trong viện, Hoàng Hậu ra đón con trai nhìn thấy cảnh này thì chẳng biết sao lại có chút khó chịu.
Bà không khỏi nhìn hai người thêm một chút với ánh mắt phức tạp.
Bọn họ thân mật một cách tự nhiên như thế… Nếu đổi thành người khác thì khó tránh khỏi khiến người ta suy nghĩ nhiều.
Nhưng Triệu Khương Lan hết lần này tới lần khác lại là Thần vương phi, là em dâu của Bắc Hải.
Trong lòng Hoàng Hậu có chút chán nản.
Nhưng rất nhanh sau đó bà lại khôi phục như thường mà cười với bọn họ một tiếng.
“Sao hôm nay hai con lại vào cung cùng nhau thế này, có chuyện gì tìm mẫu hậu à?”
Mộ Dung Bắc Hải gật đầu rồi nói: “Có một chuyện muốn hỏi thăm mẫu hậu một chút, hi vọng không quấy rầy tới mẫu hậu”
Hoàng Hậu cười rồi liếc hẳn một cái: “Chuyện khác có quan trọng tới đâu cũng đâu sánh được với chuyện của con chứ, còn không mau vào đi.”
Triệu Khương Lan nhìn thoáng qua nha hoàn trong cung rồi nói nhỏ: “Mẫu hậu, chuyện này có chút riêng tư, có thể nào sai nha hoàn đi xuống trước không?”
“Các ngươi đi xuống trước đi.”
Rất nhanh sau đó trong điện chỉ còn lại ba vị chủ tử.
“Bây giờ có thể nói rồi chứ, là chuyện gì khiến hai đứa con phải cố ý tiến cung một chuyến”
Mộ Dung Bắc Hải mở miệng hỏi: “Nghe nói ở Chu Vân cũng có một tiểu chủ là Du tài nhân. Không biết vì sao lại bị đày vào lãnh cung, mẫu hậu còn nhớ không?”
“Du tài nhân? Con hỏi nàng ta làm gì, nàng ta bị đày vào lãnh cung cũng là chuyện của mấy năm trước rồi. Bây giờ trong cung chẳng có mấy người nhớ tới được, sao con lại nhắc tới?”
Mộ Dung Bắc Hải không muốn nhắc tới chuyện Tử Sát.
Thứ nhất là lo lắng Hoàng Hậu biết được sẽ lo lắng. Thứ hai là bởi vì chuyện này dính dáng tới thân phận vụ y của Triệu Khương Lan, hắn không muốn mạo hiểm.
Cho nên hắn suy nghĩ ra một lời nói dối: “Gần đây con cứ mơ thấy ác mộng, hàng đêm không thể say giấc. Trong mộng luôn có một người đàn ông xuất hiện, hắn ta nhắc tới Du tài nhân này. Cho nên con mới nghĩ có phải năm xưa xảy ra chuyện gì nên mới có giấc mộng này không.”
Hoàng Hậu nghe vậy thì bất ngờ, nếu như con trai mơ thấy chuyện này nhiều lần thì nói không chừng có liên quan tới thần tích. Đây cũng không phải là chuyện đùa”
“Để mẫu hậu nghĩ lại đã, chuyện Du tài nhân năm xưa cũng không phải là do ta điều tra. Bởi vì lúc đó sức khỏe của mẫu hậu không được tốt lắm, phần nhiều việc trong cung đều là do Lan quý phi xử lý. Những mẫu hậu cũng nghe nói chuyện này, dường như là do nàng ta che giấu tư tình, có qua lại với một anh họ trong nhà trước khi tiến cung. Mà anh họ kia còn là một học trò đi thi, vốn có hi vọng trúng Trạng Nguyên nhưng cuối cùng vì chuyện này mà bị xử lý, về sau thì bản cùng cũng không biết.”
Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Hải nghe thấy Hoàng Hậu nhắc tới học trò đi thi thì có hơi nhíu mày.