Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 421: Chương 421




Đôi mắt của Phu nhân Định Sơn Hầu mở to như chiếc chuông đồng, hiển nhiên là tỏ ý không tin.

“Chuyện này không thể nào! Các người như thế là vu cáo!”.

Mộ Dung Bắc Uyên chỉ vào chậu nước trong trước mặt: “Có phải vu cáo hay không tự có kết luận. Chỉ có quần áo dính vôi sống, ngâm vào trong nước mới sinh nhiệt. Mà quần áo của những người bên cạnh lại chẳng có một chút phản ứng nào. Con ngựa của vương phi bị kinh hãi, chỉ sợ là có người nhận lúc rối loạn đã rắc vôi sống vào mắt nó, như này còn có gì để giảo biện nữa không”

Triệu Khương Lan tỏ ý khen ngợi nhìn Mộ Dung Bắc Uyên.

Vương gia nhà nàng đúng là rất hiểu chuyện, không cần nàng giải thích cụ thể, thì đã biết được đạo lý trong đó rồi.

Những vị phu nhân của hầu phủ đó làm sao hiểu được, bà ta căn bản nghe không hiểu cái gì gọi là phản ứng sinh nhiệt, chỉ biết phản bác thôi.

Mộ Dung Bắc Uyên cũng lười nói mấy lời thừa thãi với bà ta: “Có hay không có, cho người đưa về Kinh Triệu Phủ thẩm vấn tỉ mỉ, tự nhiên sẽ có kết quả. Người đâu, đưa công tử. của phủ Định Sơn Hầu về cho bổn vương!”

Người đó bị dọa đến hai chân mềm nhũn, hắn ta không ngừng quay đầu lại hét lên: “Nương, con không muốn ngồi tù! Đừng để con bị người ta dẫn đi mà.”

Người của phủ Định Sơn Hầu túm chặt lấy Triệu Khương Lan: “Thần vương phi, ngươi là ý gì đây! Hầu phủ chúng ta tuy không chức cao quyền trọng như vương phủ các người, nhưng tốt xấu gì thì cũng là thế tập hầu vị do hoàng thượng thân phong. Nhưng người và Thần vương gia lại hết lần này tới lần khác sỉ nhục chúng ta, các người có mưu mô gì chứ.”

Triệu Khương Lan chán ghét liếc nhìn bà ta.

“Bà hiểu lầm rồi, bổn cung không có hứng thú gây sự với những người không có liên quan. Nếu như không phải có người đến tìm bổn cung gây hấn, đương nhiên cũng sẽ không | xảy ra chuyện này”.

“Con trai nhỏ đã chết trong tay các người rồi, các người còn không chịu tha cho hầu phủ sao! Phải ép phủ Định Sơn Hầu bọn ta đoạn tử tuyệt tôn, các người mới thấy vui đúng không?”

Mộ Dung Bắc Uyên thấy Triệu Khương Lan không thoải mái khi bị bà ta kéo đi, chẳng nói chẳng rằng tới tách bọn họ ra.

“Lão phu nhân, lời không thể nói bậy được. Con trai của bà ở bên ngoài rốt cuộc đã gây bao nhiêu thù oán, tự bản thân bà hiểu rõ nhất. Con bà không phải là loại ngoan ngoãn gì, vừa sáng bị kẻ thù tìm đến giết, lại muốn đổ tội lên đầu phủ Thần Vương chúng tôi, ai cho | bà cái gan đó?”

Khê Hà cũng từ phía trên chạy xuống, kéo lấy hầu phủ phu nhân, nói: “Nương, đừng nhiều lời với bọn họ nữa, Thần vương điện hạ quyền thế thao thiện, làm sao có thể nghe lời chúng ta nói chứ!

Triệu Khương Lan nghiêm nghị nhìn nàng ta, nói: “Vị trắc phu nhân này cũng thật biết điên đảo trắng đen, bổn cung với vương gia chẳng qua chỉ là làm theo quy định. Hôm nay hắn ta là người bị hiềm nghi lớn nhất, cho người đưa đi điều tra thì có gì không thỏa đáng, đến miệng của cô thì lại thành ỷ quyền hiếp người thế sao? Tốt xấu gì ngày xưa cô cũng là người hầu của vương phủ, vương gia tốt bụng đốt giấy bán thân của ngươi đi, gả người đi giúp người trở thành trắc phu nhân như ngày hôm nay, ngươi nóng lòng chỉ trích chủ cũ, thị phi bất phân? Bổn cung nhất thời thật sự không biết nên nói ngươi là bán chủ cầu vinh, hay là nói các người nồi nào úp vung nấy đây”

Khê Hà bị nàng chỉ trích xấu hổ đến đỏ cả mặt, nàng ta cũng không dám ăn nói lung tung nữa.

| Nhìn thấy con trai mình bị bắt đi, Hầu phu nhân vô cùng tức giận, chỉ cảm thấy Triệu Khương Lan đúng là yêu nữ tà đạo.

Bà ta nhất thời tức không nhịn được, giơ tay lên tháo trâm cài tóc xuống.

Khi mọi người chưa kịp phản ứng, phu nhân Định Sơn Hầu bất ngờ lao lên, định đâm Triệu Khương Lan bằng chiếc trâm cài sắc nhọn trên tay.

“Cẩn thận!”

Bởi vì Mai Hương đang đứng phía sau Triệu Khương Lan nên tình cờ nhìn thấy đối phương đang lao đến.

Nhuyễn kiếm dưới tay nàng ấy lóe lên, vụng về phía phu nhân kia. Trong chớp mắt, nàng ấy đã cắt đứt một ngón tay út của phu nhân Định Sơn Hầu.

“A A!” Sau đó, một trận quỷ khóc sói gào vang lên vô cùng thảm thiết. Mộ Dung Bắc Uyên quay đầu lại, liếc mắt nhìn chiếc trâm cài tóc rơi xuống đất.

“Nếu như bà to gan dám làm vương phi bị thương, bổn vương nhất định sẽ khiến bà trả một cái giá mà bà sẽ không ngờ tới được” Ánh mắt của hắn vô cùng lạnh lùng, đừng nói đến Hầu phu nhân đang đau đớn đến phát run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.