Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 460: Chương 460




Ai bảo trái tim Tướng quân cứng như đá thế, nói không chừng cũng có mặt yếu mềm dịu dàng đấy.

Trong một gian phòng trên lầu hai, Chiêu Vũ Đế ngồi ở bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Tần Khâm đứng bên cạnh cận thần bảo vệ và rót trà cho hắn.

Lưu công công đứng bên ngoài gõ cửa và bẩm báo: “Hoàng thượng, vừa rồi nô tài có nghe nói Hồng Vân cô nương đang du ngoạn trên thuyền với một nam nhân nhưng người đứng cách quá xa nên chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của người đó chứ không thấy rõ chính diện”

Chiêu Vũ Để nâng tách trà lên và cúi đầu thổi thổi lá trà đang chuyển động trong tách, hắn mím môi một cái mới hỏi.

“Bảo người đi tìm hiểu người nàng ấy thích có tin tức gì chưa?”

“Bẩm hoàng thượng, nghe nói Hồng Vân cô nương là bà chủ của lâu Yên Vũ nên không thường xuyên lộ diện, trước kia nàng ấy còn thường ngao du khắp nơi, chỉ có khoảng thời gian gần đây mới ở trong kinh thôi nên cho dù là người của lâu Yên Vũ cũng không hiểu rõ tình trạng của nàng ấy lắm, chỉ là bình thường luôn có rất nhiều người đến tìm gặp Hồng Vân cô nương, những người có thể gặp được nàng ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay”

Chiêu Vũ Để dừng động tác trên tay lại và đặt tách trà xuống: “Gồm có những ai?

“Trong đó thường gặp nhất chính là… là…”

“Là cái gì hả, đừng có ấp a ấp úng nữa, cứ nói thẳng đi”. Thấy Chiếu Vũ Để có vẻ khó chịu nên Lưu công công vội vàng trả lời: “Là lục điện hạ”

“Bốp: Chiêu Vũ Để đập bàn một cái: “Đường đường là một hoàng tử lại đến những nơi hoan lạc như thế, hắn đúng là con trai tốt của trẫm đấy!”

Vừa nghe nói lão lục thường xuyên lui tới, Chiêu Vũ Để đã trầm ngâm một lúc.

“Không đúng, Hồng Vân là do Sơ phi mời vào cung mà, với tính cách của Sơ phi thì sao lại cho phép lão lục qua lại với một người có thân phận như thể chứ, theo trẫm thấy thì việc này có chút uẩn khúc gì đây?

Lưu công công lại nói tiếp: “Hồi bẩm hoàng thượng, theo lời những người trong lâu Yên Vũ nói trước đó sau khi một người có thân phận thần bí đưa Hồng Vân cô nương đi thì lực điện hạ nhiều lần đến điều tra, còn tìm kiếm khắp các nhà trọ trong kinh nữa nhưng không có kết quả.”

Thế có nghĩa là Sơ phi tự ý giấu người đi và lão lục hoàn toàn không biết chuyện.

Nghĩ đến việc hôm qua nàng ấy nói học đàn mà Chiêu Vũ Đế cười lạnh lùng một tiếng.

Hèn gì hôm qua nàng ấy còn lừa gạt mình nói nào là vì sinh thần của hắn nên đặc biệt mời giáo viên đến dạy, tất cả đều chỉ là lời nói dối thôi.

“Tần Khâm, bảo ảnh vệ tìm thử xem lục điện hạ có ở gần đây không, nếu nhìn thấy hắn hãy đưa đến gặp trẫm ngay!”. Nếu để hắn phát hiện người cùng Hồng Vân ở trên thuyền chính là lão lục thì xem hắn sẽ trừng trị thằng nhóc này thế nào đây. Ảnh vệ của Tân Khâm tìm kiếm khắp nơi và nhanh chóng phát hiện ra tung tích của Mộ Dung Bắc Tô.

Chỉ là không ngờ phu thê Thần Vương cũng ở đây, ảnh vệ vội vàng tiến lên thỉnh an: “Thần vương điện hạ, vương phi, lục điện hạ, hoàng thượng đang ở lầu hai, ngài ấy mời lục điện hạ lên trên.”

Lão lục mở to mắt ngạc nhiên: “Chỉ mời ta sao? Tại sao lại mời ta, phụ hoàng nhìn thấy bồn điện hạ rồi sao?”

Ảnh vệ chỉ còn cách nói: “Bởi vì hoàng thượng không biết Thần vương và vương phi cũng đang ở đây”.

Mặc dù Chiêu Vũ Để không gọi họ nhưng Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan vẫn cùng nhau đi theo lên gian phòng kia.

Ba người nhìn thấy Chiêu Vũ Để đều rất ngoan ngoãn, Chiêu Vũ Đế nhìn lướt qua người Mộ Dung Bắc Uyên: “Lão tứ, sao hai người cũng đến đây?”

Triệu Khương Lan vội vàng nói: “Là nhi thần thích náo nhiệt nên kéo vương gia đến đây xem thử.”

“Những nơi này có gì hay ho để xem chứ?

“Tất nhiên là muốn xem thử tài năng của các tài tử năm nay rồi, phụ hoàng đột nhiên xuất cũng chẳng phải cũng vì muốn xem thử năng lực của các học trò đi thi như thế nào sao? Hiếm khi phụ hoàng lại chịu khó như thế, bình thường bận rộn trăm công ngàn việc cũng không quên quan tâm đến các học trò đi thi, có vị vua anh minh như phụ hoàng thật là phúc của quốc gia, phúc của các học trò!”.

Khả năng nịnh bợ của Triệu Khương Lan thật khiến Mộ Dung Bắc Tô phải thán phục đấy.

Hắn cũng nhanh chóng phụ họa theo: “Lời của tứ tấu nói phải lắm, nhi thần cũng muốn xem thử ai trong số các học trò đi thi sẽ có năng lực vượt trội nên mới cố tình xuất cung xem thử”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.