“Vương gia, thật sự không giấu diếm. Triệu chứng này của vương phi, họ quan hành y nhiều năm, duy nhất cảm thấy rất giống, chính là sầu trong tuyết rơi”.
Nghe thấy cái tên này, Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan đều sửng sốt.
Triệu Khương Lan đã không quên, lần trước nghe nói còn là Mộ Dung Bắc Uyên giải thích với mình về bệnh tình của Thẩm Hi Nguyệt. . Đam Mỹ H Văn
Làm sao đang yên đang lành, ngược lại nàng cũng bị rồi.
Thái y cũng cảm thấy kỳ lạ.
“Theo lý mà nói, con rắn độc cắn vương gia năm đó rất hiếm, căn bản không phải loài ở Thịnh Khang chúng ta, cũng không biết nó đến từ nơi nào. Nếu như một lần bị vương gia ngài đụng phải thì có thể lý giải, nhưng lại bị vướng phui đụng phải một lần nữa. Nghe thì có vẻ hơi kỳ lạ”.
Nói xong, ông ta lại nhìn về phía Triệu Khương Lan: “Vương phi vẫn còn nhớ, mình trúng độc từ khi nào không?”
“Có lẽ là đã rất nhiều năm rồi, bổn cung không có ấn tượng nhiều lắm”
Mộ Dung Bắc Uyên lại nghĩ tới một chuyện: “Năm đó bổn vương suýt nữa bị trúng độc, là bảy năm trước ở yến tiệc trong cung, lúc đó con cái của rất nhiều quan viên trong triều đình cũng vào cung dự tiệc. Có thể nào vương phi lúc nhỏ cũng theo thái phó đến dự tiệc, nhưng bản thân nàng ấy lại không nhớ không?”
“Ý của vương gia là, ngài và vương phi bị rắn cắn, nói không chừng là vào cùng một ngày không? Nhưng chuyện này không chắc đâu. Dù sao vương phi cũng là nữ nhi của Thái Phó. Nếu như thật sự bị rắn cắn, trong cung dù có thế nào cũng phải cố gắng hết sức chữa trị, không thể nào đến một chút phong thanh cũng không có, hơn nữa người của Triệu gia cũng nên biết được tình huống, không thể không có ứng đối gì.”
Triệu Khương Lan có chút hụt hẫng.
“Thiếp trước giờ chưa từng nghe người trong nhà đề cập đến chuyện trúng độc. Người khác không nói thì cũng thôi đi, nhưng mẫu thân sẽ không thể giấu thiếp. Nếu không, hôm khác về Triệu phủ, hỏi thử mẫu thân xem sao.”
Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu, lại nhớ tới một chuyện: “Năm đó vị thái y chẩn đoán cho Thẩm Hi Nguyệt là ai, hắn ở đâu?” Vị thái y này sững sờ, biểu thị mình không biết.
Nhưng mà, thải y viện của bọn họ đều có tài liệu lưu trữ, và khi các thải y điều trị cho người nào, đều ghi chép vào hồ sơ.
Vì vậy, hắn đã phải người đến điều tra xem. Kết quả điều tra ra có chút không như ý người.
Đó là một lão thải y đã qua đời.
Vốn dĩ là tuổi tác lớn nên các quan về quê, sau này nghe nói vào đầu năm nay bị bệnh hiểm nghèo, người cũng đã đi rồi.
Thái y đến bẩm báo nói: “Vương gia, hạ quan đã xem kỹ hồ sơ, phát hiện bảy năm trước trong tay của vị lão thái y kia có bệnh án của Thần vương phi”
Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan đều cảm thấy ngạc nhiên, sau khi xem qua hồ sơ, cả hai người đều cau mày.
Trên đó viết rằng “Trưởng nữ của Triệu Thị là Khương Lan, sợ lạnh phát nhiệt, sốt cao kéo dài trong hai ngày không hạ, sau đó xuất hiện chứng mất trí nhớ.”
Triệu Khương Lan trợn to đôi mắt: “Còn có chuyện như vậy sao? Chẳng trách thiếp luôn cảm thấy không nhớ được rất nhiều chuyện lúc nhỏ.
Xem ra, chính là bắt đầu từ ngày hôm đó trở về sau”
Mộ Dung Bắc Uyên xem kỹ hồ sơ, thuật lại ghi chép bên trên một lượt: “Sợ lạnh phát nhiệt, sốt cao không hạ…, sao lại phát sốt”
Hơn nữa khi hắn liếc nhìn thời gian, rõ ràng là cùng với ngày mà Mộ Dung Bắc Uyên bị rắn cắn và Thẩm Hi Nguyệt bị trúng độc sau khi hút nọc rắn cho hắn.
Điều này khiến người ta có chút hoài nghi.
Triệu Khương Lan cắn môi: “Đáng tiếc, vị lão thái y này đã qua đời rồi, không có cách nào tìm ông ta hỏi rõ ràng. Xem bệnh sử, lúc đó e rằng chỉ có ông ta là người duy nhất phụ trách.”
Trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên đột nhiên có một phỏng đoán kinh khủng. Nhưng trước khi nó được chứng thực, hắn không thể dễ dàng nói ra.
Hẳn tâm thần bất định nắm lấy tay Triệu Khương Lan: “Ngày mai chúng ta cùng nhau đi một chuyến đến Triệu phủ. Nói không chừng mẫu thân còn có thể nhớ được chuyện năm đó. Tìm bà ấy hỏi thử là được rồi.”
Triệu Khương Lan yếu ớt gật đầu.
Thái y theo đơn thuốc “Sầu trong tuyết rơi” năm đó kê cho Thẩm Hi Nguyệt, sắc thuốc cho Triệu Khương Lan uống, sau khi nàng uống xong, quả nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Điều này càng chứng minh phán đoán của thái y.
Nếu như người thực sự bị trúng độc là Triệu Khương Lan, vậy thì lúc đầu, người đã hút nọc độc cho hắn, rốt cuộc là ai?