-Aaaaaa~ nóng~ nóng quá, nóng chết mất thôi uuuuu~
Tôi nằm trượt dài trên bàn học, than thở cho số phận của mớ mỡ bụng trong người mà tôi đã nuôi nó vào những ngày hè vừa qua đã tan đi từ từ trước cái nóng cháy da nát thịt 38 độ C ngày hôm nay. Uể oải nhìn sang con Vy Phì bên cạnh, nó đang cật lực quạt cây quạt in hình Huế mộng mơ của nó, cạnh bên là thằng Sang đang ké cái đầu nó vào hưởng ké hơi mát từ con Vy phì với mặt phởn thôi rồi cộng thêm cái lưỡi thè ra như con cờ hó.
-Mày làm gì lè lưỡi tởm vậy thằng kia? Con Vy phì liếc mắt sang thằng Sang rồi chiếu cái nhìn cháy bỏng từ đôi mắt mà nó bảo là không phải mắt hí mà là mắt Hàn Quốc với tôi mỗi khi tôi lỡ nói cặp mắt nó ti hí thì nó sẽ được dịp gào lên với tôi như vậy.
-Mày không coi thế giới động vật à, mấy con vật nó hay lè lưỡi ra thở, đó là cách giải nhiệt của nó đó. Nói đâu xa nhìn con chó là biết, gần gũi thân thuộc.
Thằng Sang trưng ra cái bộ mặt mà có số mụn tăng theo cấp số nhân của nó với cái miệng vểnh lên tỏ ý tán thành với phát ngôn của mình.
-Mày là người, sao làm giống chó vậy, hay chuyển sang làm chó luôn đi con Vy phì hừ mặt nhìn nó, đáp lại nó là cái phẩy tay của thằng Sang:
-Làm chó cũng được miễn sao tránh nóng là được, với có mày nuôi tao, tao mà làm chó sẽ là một con chó dễ thương lắm đó.
Tôi liếc nhìn bọn nó,rồi tôi lè lưỡi ra giống thằng Sang thử xem có bớt nóng miếng nào không nhưng lè muốn rụng lưỡi vẫn méo thấy gì sất (--) tôi quả thật nóng đầu rồi mới tin lời tên này.
-Ủa Linh, Minh Triết nghỉ học hai bữa rồi, ngày đầu nhập học mà hôm qua đến giờ chả thấy nó đâu hết vậy?
Vừa lúc tôi đang có ý định muốn thoát y thì tiếng của con Vy phì vang lên cắt đứt phựt cái ý định đó.
Nhắc đến tên điên Minh Triết làm tôi chỉ muốn nổi điên lên, hôm qua tôi đang có một giấc mơ thật đẹp là tôi vừa được 10 điểm môn tiếng Anh vừa được một chàng trai siêu siêu đẹp trai tỏ tình thì bỗng nhiên không gian đẹp đẻ đó được thay bằng một không gian đen thui gợn người rồi khuôn mặt của thằng cha Minh Triết dần lù đù hiện ra cười hô hô lên rằng:Kiều Linh ơi kiếp này bà sẽ ế đến chết ôhôhôhô hahahasaaaaaa. Tôi vội vàng tỉnh giấc, may thay chỉ là mơ nhưng nó sống động từng mi li mét, mồ hôi mẹ mồ hôi con tôi thi nhau đổ ra ào ào.
Gâu gâuuuu gâuuuu gâuuuu grrrrr gấu gâuuuuu grrr grrr... tôi nghe có tiếng sủa vang khắp phòng, 3 hồn 7 vía ùa về theo tiếng gọi của chó, nhìn cái điện thoại trên bàn rồi cầm nó lên, uể oải nhìn vào màn hình, WHAT !!! Lúc đó mặt tôi thộn ra đến tội, là thằng điên đó. Trên màn hình điện thoại hiện lên tên người gọi Chích Chích của Linh iu <3 <3 kèm theo bản mặt cười tươi như đười ươi của hắn ta và tay làm hình chữ V... Chích Chích... đậu xanh rau má sao tên này lại lôi lại cái tên xấu hổ đó ra nhai đi nhai lại vậy cơ chứ. Tôi nhìn chiếc điện thoại, ghiếng răng ken két r bắt máy.
-Này thằng bệnh hoạn kia, mới 5h gọi bà làm gì, mi có biết 5h là khoảng khắc ngủ ngon nhất kh hả HẢ. Trần Minh Triết, mi không ngủ để cho người khác ngủ chứ, còn nữa sao lại tự ý lấy điện thoại bà rồi để mấy thứ đáng quyền rũa đó vậy hã!!!!!!. Tôi gào lên điên tiếc.
-.......... im ắng
-Bà nói cho nghe, ngủ đi nhóc cho não nhăn thêm tí hừ hừ.
-.................... im re~
Hỡ?? Sao tên đó lại im thế kia, phải đề phòng, mỗi khi tên điên đó mà im im là y như rằng hắn ta sẽ phun ra những câu từ làm tôi tăng xông máu.
-Linh ơi... Hừ cuối cùng cũng chịu lên tiếng rồi đó à -Tôi đói, vừa đói vừa buồn ngủ nữa cơ, hôm qua tôi luyện game buổi tối rồi ngủ vào buổi sáng, hình như tôi bị lệch múi giờ rồi... mà kh hiểu sao hôm nay tôi ngủ hông được, nhớ Linh nên gọi cho Linh, nghe tiếng Linh chửi tui á tui ngủ được rồi, yêu Linh.
BÙM... Đấy tôi biết ngay mà, thằng này một khi nó im lặng trong một cuộc nói chuyện là y như rằng toàn phát ngôn gây sock.
-Thằng điênn bại não!!!! Quỷ dạ soa thánh Ala bắt mày đi. Tôi gào lên nhưng đáp lại tôi chỉ là những tiếng
Khò..khò...khò...híppp~
Tôi đập chiếc dế iu xuống giường rồi điên tiếc rào lên.
-Trần Minh Điếc, đồ con bò.
*****
-Ê Linh, sao mày không trả lời tao, ơ hay trên fb mày seen tao chưa đã giờ định seen ngoài đời luôn à con kia. Con vy chọt chọt vào mặt tôi. Tôi kết thúc hồi tưởng mà ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa chỉ hận không thể phanh thây xẻ thịt thằng Minh Triết.
-Cô vào kìa mày. Con vy vỗ vào đầu tôi, cả lớp nhanh chóng Chào cô hết sức to. Rồi bỗng cô nhìn tôi rồi hỏi:
-Linh,bạn Triết hôm nay kh đi học nữa ư?
Tôi liếc sang cạnh bên,cái bàn sạch sẽ đẹp đẽ cạnh 1 bông hoa như tôi thế kia lại là nơi cư trú cho thằng bệnh đó ư?
Như thấy tôi kh trả lời, con Vy phì nhanh chóng đáp lại cô:
-Dạ thưa cô bạn Triết chưa khỏi bệ...
-Triết trốn học rồi cô, nghỉ hè bạn đó chơi game nhiều vào đêm, sáng ngủ bù nên quen với điều đó thành ra cúp học để ngủ rồi cô. Hay để con gọi cho bạn đó để cô nghe tiếng ngái ngủ của bạn đó nhé.
Không đợi Vy phì nói hết tôi đã nói vào rồi vừa nói xong tôi nhanh chóng móc điện thoại ra gọi tên có nụ cười đười ươi đó. Một hồi chuông dài reo lên cũng đã nghe máy.
-Alo...
-Triết hả, cậu đang ở đâu thế, đi học nè. Tôi nói giọng dịu dàng.
-Thôi... Tôi ngủ, được nghe giọng Linh sướng hơn giọng bà cô già Hường kia nhiều, Linh ơi chửi tui ik. Giọng hắn làm nũng. Oẹ.
-đi học đi Triết ơiii~~
-Khò ...khò....
-Triết ớii???
-khò...chẹp..., thịt ba chỉ, á Linh tinh, ta ăn ngươi.
Khoé mắt tôi giật giật. Xong rồi không nói gì thêm tôi tắt máy,nhờ cái điện thoại hịn hịn mà âm thanh bật to sống động từng hơi thở của tên cẩu kia. Tôi cười nhìn cô Hường, mặt cô đanh lại rồi cô ghi vào sổ đầu bài đọc lên như đọc cáo trạng.
-Trần Minh Triết, vắng kh phép, vô lễ với giáo viên.
Ôhôhô đáng đời mi.