Thăng Chức Toàn Diện

Chương 31: Chương 31: Mỗi Boss đều có một giấc mộng công chúa 29




“Amanda… Amanda!”

Lâm Thâm cố ý khiến Viên Thiển trông thì có thể tóm được thứ nào đó, nhưng ngón tay chưa chạm được gì đã vào văn phòng.

Lâm Thâm dùng mũi chân đóng cửa lại, một tay khác khóa chốt, cạch cạch hai tiếng.

“Lâm Thâm! Cậu muốn làm gì! Làm gì!”

Lâm Thâm trực tiếp ném anh lên ghế sô pha, Viên Thiển ngay lập tức muốn ngồi dậy, nhưng lại bị Lâm Thâm ấn về.

“Anh sợ cái gì?” Lâm Thâm ngồi xuống ngay cạnh Viên Thiển.

Viên Thiển chống khuỷu tay lùi ra một đầu khác của sô pha, trở người lộn nhào.

Hệ thống! Hệ thống! Tao muốn đổi điểm tích lũy! Đuổi Lâm Thâm ra ngoài!

Hệ thống: Vượt quyền hạn hệ thống.

An toàn thân thể của tao sắp bị đe dọa rồi, mà vẫn còn “vượt quyền hạn hệ thống?”

Đây là cái hệ thống rác rưởi gì hả!

Lâm Thâm giơ tay lên, đè vai Viên Thiển lại, không nhanh không chậm nói, “Anh biết tôi không có ý tốt, lại còn quay lưng về phía tôi?”

Không có ý tốt là sao? Chẳng lẽ tôi vừa quay lưng lại, cậu sẽ quơ lấy dao gọt trái cây đâm cho tôi tàn phế, giống như đối phó Hoàng Thế Hoành hả?

Viên Thiển vội vội vàng vàng xoay người lại, bỏ tay Lâm Thâm ra.

Anh liếc qua bàn trà của mình, may quá…không có dao gọt trái cây và vũ khí có tính sát thương khác.

“Tôi cực kỳ tốt với anh, anh không có cảm giác sao?” Lâm Thâm mở miệng nói.

“Gì cơ? Cậu cực kỳ tốt với tôi?”

Nếu không phải đánh không lại Lâm Thâm, Viên Thiển đã sớm tháo chạy rồi.

Rốt cuộc là ai tốt với ai! Ai chùi đít cho ai!

“Có phải anh cảm thấy, tôi nhỏ hơn anh rất nhiều, làm nũng với anh, muốn nhiều sự quan tâm và chú ý của anh, là rất bình thường không? Chỉ cần sắp xếp nhiều việc, thì tôi sẽ trưởng thành? Sẽ độc lập? Anh cho rằng tôi mấy tuổi?”

Giờ phút này, Lâm Thâm tựa như một người khác, một người trong tiềm thức Viên Thiển biết nhưng chưa thực sự gặp.

——người đàn ông trải qua sự tàn nhẫn của thế giới chân thật, từng đối phó nhiều bất công.

Đầu óc rối một nùi tỉnh táo hẳn, đúng vậy, anh tự cảm thấy Lâm Thâm hẳn là rất nhỏ, nhưng đây là trò chơi, mỗi người đều có thể biến thành người khác hoàn toàn trong hiện thực.

“Tất cả đều không phải thật”

Viên Thiển trả lời, anh nhìn chàng trai này rất chân thành, trong lòng cực kỳ xác định, dù là ở trong hiện thực tên nhóc này có lẽ cũng nhỏ hơn mình.

Rời khỏi trò chơi này, nếu như bọn họ có duyên gặp lại, Viên Thiển không hề để ý trở thành bạn bè với đối phương, cười nghe hắn phỉ nhổ, bao dung sự tùy hứng của hắn, vì hắn làm rất nhiều chuyện.

Nhưng đây là trò chơi.

“Cảnh tượng là giả, nhưng mỗi một lần tôi muốn anh, đều là thật”

Lâm Thâm cúi đầu xuống gần anh.

Viên Thiển ngẩn cả người… Lâm Thâm nói muốn anh?

Anh biết có một vài ranh giới rất nguy hiểm, cái này không giống với việc được dạy đèn đỏ dừng đèn xanh đi, vi phạm có lẽ cũng chẳng xảy ra chuyện lớn gì.

Nhưng làn ranh này…một khi giẫm lên…hậu quả là khó có thể tưởng tượng, và anh cũng không thừa nhận nổi.

“Có phải anh chưa một mảnh tình vắt vai, cho tới bây giờ chưa từng được ai theo đuổi không?” Lâm Thâm nghiêng mặt qua, cẩn thận quan sát biểu cảm của Viên Thiển.

“Lâm Thâm!” Viên Thiển nhíu mày lại.

Tôi chưa từng được ai theo đuổi? Cậu dựa vào cái gì mà nói tôi chưa từng được ai theo đuổi?

Được rồi, đúng là chưa từng được theo đuổi thật.

Nhưng thằng nhóc thối, cậu cảm thấy mình được theo đuổi đến mức kinh nghiệm phong phú, khoe khoang với tôi hả?

“Không thì như vầy, chúng ta cá cược đi”

Lâm Thâm cầm di động, mở bấm giờ.

“Cậu muốn làm gì?”

“Để tôi hôn anh một phút. Nếu như một phút mà anh cũng không có cảm giác, tôi sẽ ngoan, sẽ nghe lời anh, sẽ cách anh thật xa lúc anh nói ‘Cút’, sẽ trả lại lãnh địa cho anh. Thế nào?”

Lâm Thâm úp hai tay lên đầu gối mình, không hề có bất kỳ tính uy hiếp nào.

Hắn nghiêng mặt, cười nhạt với Viên Thiển, ý cười nhẹ nhàng nơi khóe mắt đều mang ý mời gọi Viên Thiển.

“Cậu lại đang đùa bỡn tôi hả?”

Viên Thiển thu hồi tất cả biểu cảm, trong tim lại phát ra tiếng thình thịch, càng muốn che giấu, thì càng rung động lợi hại.

Hóa ra… Lâm Thâm có loại suy nghĩ đó với anh!

Trời ơi! Mình từ nhỏ tới lớn lần đầu tiên được tỏ tình vậy mà lại ở trong game! Đây chính là yêu qua mạng trong truyền thuyết đó!

Hơn nữa còn là một người nhỏ hơn mình…

Càng quan trọng hơn, là con trai! Lại còn chắc chắn nữa!

“Giá trị mốt (1)” phá trần à?

“Tôi không đùa giỡn anh. Tôi chỉ muốn lúc anh tỉnh táo, có thể hôn anh. Một phút mà anh cũng sợ sao?” Lâm Thâm giơ hai tay lên, “Tôi cam đoan ngoài hôn anh ra, tôi không làm chuyện gì khác, không động vào đâu hết”.

Viên Thiển nghiêng mặt đi, nhìn điện thoại bị Lâm Thâm ném lên bàn, trên công cụ bấm giờ hiển thị một phút.

Nút bấm “Bắt đầu” nổi bật ghê gớm, khiến trái tim Viên Thiển chìm xuống.

Viên Thiển không tin hôn một phút thì có thể có cảm giác, càng không tin trong cái thế giới hư ảo này sẽ có ai thật sự yêu anh.

Bởi vì bất kể là anh, hay là Lâm Thâm, đều không phải bản thân thật sự trong hiện thực.

Trong không gian của trò chơi này, anh có thể giúp hắn, có thể giải quyết rất nhiều vấn đề vì hắn, có thể chăm sóc hắn, nhìn như không gì không làm được. Nhưng mà ở trong hiện thực, Viên Thiển rất rõ, anh có quá nhiều bất lực và mềm yếu.

Lâm Thâm ở ngoài trò chơi có lẽ sẽ không giống mấy người trẻ trong văn phòng chế giễu anh nhất thành bất biến (2). Nhưng mà Lâm Thâm có quyết đoán hơn anh, cho nên cũng có được tầm nhìn và tương lai rộng lớn hơn.

Kiểu người này thường cứng rắn, lại còn vô tình.

“Nếu như anh không có cảm giác…” Lâm Thâm nói, “Về sau, tôi sẽ cực kỳ nghe lời”.

Viên Thiển hít vào một hơi thật sâu, anh không phải thiếu niên mười mấy tuổi trẻ trung kiêu căng khó thuần. Anh có lẽ không có được sự cố chấp và quyết đoán của Lâm Thâm, nhưng đã đến cái tuổi này của anh, rất nhiều chuyện đối với anh…thường còn chưa bắt đầu đã có thể thấy được kết cục.

“Lâm Thâm, coi như nụ hôn của cậu có thể khiến tôi có cảm giác, thì cũng có thể khiến bất cứ ai có cảm giác. Đừng đánh đồng xúc động trong nháy mắt với thứ đáy lòng mình thật sự mong muốn”

Lâm Thâm không nói gì, chỉ chống cằm im lặng nhìn Viên Thiển, hắn kiên nhẫn khiến Viên Thiển cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Đáy mắt hắn có một thứ Viên Thiển nói không nên lời, so với sự điên cuồng nhiệt tình của mấy cô bé theo đuổi ngôi sao thần tượng còn sâu lắng hơn.

“Lâm Thâm, tôi không nói với cậu mấy đạo lý rỗng tuếch, cũng bỏ qua việc tôi và cậu đều là nam giới. Tôi chỉ muốn nói với cậu ——tôi và cậu, có sự khác biệt trong việc lý giải yêu một người. Tôi yêu một ai, tuyệt đối sẽ không dùng việc hôn có cảm giác hay không để cân nhắc”

Đây cũng không phải phim truyền hình tổng giám đốc bá đạo, chặn người ta ở tường, hormone tình yêu có thể tùy ý lên men.

Lâm Thâm nhìn anh, cười. Đó là một sự say mê vượt qua thưởng thức.

Viên Thiển vốn tưởng Lâm Thâm sẽ tức giận, thậm chí dùng thủ đoạn cứng rắn hơn để trút lửa giận, nhưng hắn lại nhìn Viên Thiển bằng ánh mắt rất chuyên chú.

“Tương tự, cho dù cậu có thể khiến tôi có cảm giác, có lẽ người khác cũng có thể”

Lâm Thâm vẫn nhìn anh, giống như hắn đã sớm biết những suy nghĩ kia trong lòng Viên Thiển. Hắn chỉ đang chờ anh nói ra.

“Đó chỉ là một loại xúc động, sự phản hồi tự nhiên của cơ thể mà thôi. Lần sau cậu gặp được một người sẵn lòng chăm sóc cậu, người khiến cậu ỷ lại, cậu vẫn sẽ muốn chiếm hữu. Thế nhưng đối với tôi, yêu một người không phải cho người đó thứ mình cảm thấy tốt nhất…mà là bảo vệ thứ người đó cảm thấy quan trọng”

Lâm Thâm nhìn Viên Thiển, ánh mắt nguội lạnh dường như lại nóng bỏng.

Thằng nhóc này bị sao thế!

Dự cảm nguy hiểm xộc lên não, Viên Thiển đang muốn lao đi, nhưng lại bị Lâm Thâm ấn xuống.

“Cậu… cậu muốn làm gì… lời tôi nói cậu có nghe không hả?”

Viên Thiển thấy được bản thân trong đôi mắt không ngừng lại gần của Lâm Thâm.

“Anh lớn tuổi hơn tôi, vấp ngã nhiều hơn tôi, tôi thích anh quản tôi, dạy dỗ tôi. Nhưng có một số việc…”

Giọng nói của hắn khàn khàn mà lạnh buốt, ánh mắt nhìn Viên Thiển vừa sâu vừa cẩn trọng, nơi ấy là một thế giới khác.

“Lâm Thâm?”

“Có nói nhiều đạo lý hơn nữa, chẳng bằng nhìn kết quả. Anh dám, hay không dám?”

Câu “Anh dám, hay không dám”, như đâm sâu vào linh hồn Viên Thiển.

“Có nhiều thứ, bất kể là ở thế giới nào, hiện thực hay hư ảo, đều chỉ có một lần. Để ý đến kết quả của nó, chẳng bằng sống ở hiện tại. Đừng bỏ lỡ mỗi một hiện tại của anh, tích lũy sẽ biến thành tương lai”

“Cậu…”

“Viên Thiển, anh có tin không, hôm nay anh không dám, thì cả đời anh đều sẽ nghĩ đến giây phút này, cũng sẽ tiếc nuối cả đời vì sao lúc trước không thử một lần”

Trong ánh mắt chắc chắn của Lâm Thâm, Viên Thiển cảm thấy mình dường như bị cạy mở từng chút một. Ngay cả khe hở cực kỳ nhỏ, hắn cũng thấy được.

Hắn mang chiếc mặt nạ tùy hứng làm bậy, tìm được những thứ ngay bản thân Viên Thiển cũng bỏ quên ở đáy lòng.

Lâm Thâm đưa tay, nhẹ nhàng gạt sợi tóc trên trán anh, sau đó cười.

Nụ cười của hắn rất nhạt, lại rất thật.

“Viên Thiển, anh có nghĩ tới, bất kể là ở thế giới nào, chỉ cần có người tổn thương tôi, anh cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống vậy không? Lúc anh bảo vệ tôi có thể đập nồi dìm thuyền, giờ lại không dám à?”

Đúng vậy, hắn muốn hôn thì hôn là xong… Anh nói lý với hắn cả buổi, muốn hắn hiểu được đây là “ỷ lại”, không phải “tình yêu”.

Nhưng trên thực tế, là anh ỷ lại Lâm Thâm, bởi vì từ chỗ Lâm Thâm, anh cảm thấy giá trị chưa từng có.

——giá trị được người cần và được người để ý.

Viên Thiển nghiêng mặt đi, bất đắc dĩ nở nụ cười.

Anh hoàn toàn không tưởng tượng nổi, một nụ cười thoải mái kia của mình, ở trong mắt Lâm Thâm lại đặc biệt muốn dùng sức nắm lấy.

“Vậy thì cậu tới đi”

Khi Lâm Thâm nghe thấy nhắc nhở của hệ thống bên tai: Người chơi Viên Thiển thông qua yêu cầu hôn của bạn.

Viên Thiển cầm điện thoại trên mặt bàn, nở nụ cười như nuông chiều trẻ con, ngón tay anh chạm nhẹ một cái lên “Bắt đầu”.

Lâm Thâm bỗng nhào tới.

“Ưm…” Viên Thiển bất ngờ không kịp chuẩn bị ngã xuống, điện thoại cũng rơi trên đất.

Khái niệm “hôn” của Viên Thiển chỉ dừng lại ở đôi môi chạm nhau, nụ hôn lợi dụng góc độ kiểu xoay tròn không gian trong phim thần tượng.

Nhưng khi Lâm Thâm len vào môi anh, dù không có bất kỳ cảm xúc nào, sức tưởng tượng lại nháy mắt bùng nổ vô hạn!

Càng không có chút cảm giác nào, trái tim lại càng đập điên cuồng, môi Lâm Thâm chắc là mềm mại hoặc đầy sức mạnh?

Lại hoặc là điên cuồng như một trận chém giết?

Nổ tung, thần kinh não đều vỡ ầm ầm.

“Cái này không đúng…”

Trong phim ảnh nước ngoài mới hôn như thế!

Anh há miệng, Lâm Thâm liền tiến quân thần tốc, trực tiếp vây lấy trọn vẹn ý thức chống cự cuối cùng của anh, sau khi cuốn qua, Viên Thiển có thể tưởng tượng, đây tuyệt đối là cảm giác mạnh mẽ và đập mạnh đến nỗi trái tim người ta nhảy ra khỏi cổ họng.

Tay Viên Thiển vốn bám lấy chỗ tựa lưng ghế sô pha, kết quả không bám được, lại nắm bàn trà, cũng không nắm được góc bàn trà, cuối cùng túm bả vai Lâm Thâm.

Anh như trở thành lãnh địa của Lâm Thâm, da đầu tê dại, xương cốt cũng run rẩy theo.

Anh dùng hết sức đẩy mạnh Lâm Thâm, nhưng đối phương lại càng ra sức thêm. Bờ môi Viên Thiển run lên, sâu trong đáy lòng có thứ gì đó đang quay cuồng, như thể muốn phá vỡ tất cả nguyên tắc trói buộc, biến thành một “bản thân” khác.

Viên Thiển nâng đầu gối đẩy đối phương ra, nhưng Lâm Thâm căn bản không đè trên người anh, mà là quy củ ngồi bên cạnh, ngay cả hai cánh tay sức lực rất lớn kia cũng ôm lấy chính hắn, không chạm tới Viên Thiển, quý ông đến mức dị thường.

Hắn từng nói trừ môi anh, không chạm vào chỗ nào hết.

Hắn nói được thì làm được.

Hệ thống nhắc nhở: Người chơi tiến vào trạng thái thiếu oxy.

Trời đất quay cuồng, trạng thái thiếu oxy em gái mày ấy!

Lúc này Lâm Thâm buông anh ra, Viên Thiển rốt cuộc dùng sức hít một hơi, chóp mũi anh lại bị đối phương cắn một cái.

“Dùng mũi hít thở ấy”

Giọng của hắn trầm khàn mà giàu từ tính.

Còn khiến lòng người loạn hơn cái ngày hắn hát.

Chắc chắn đã tới một phút! Chắc chắn!

Viên Thiển nghiêng mặt đi nhìn điện thoại trên bàn, lại phát hiện mới có hơn ba mươi giây!

Lâm Thâm lại tới gần anh lần nữa, biết hắn muốn làm gì Viên Thiển lập tức mím chặt môi mình.

Bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp của Lâm Thâm, Viên Thiển nghe mà đầu gối cuộn tròn.

Lâm Thâm bồi hồi tới lui ở khóe miệng đóng chặt của Viên Thiển, vô cùng có kiên nhẫn, Viên Thiển tự nhủ phải câu giờ, Lâm Thâm chợt mạnh mẽ hôn tới. Viên Thiển tưởng nụ hôn ba mươi giây trước đã đủ chấn động, nhưng giờ phút này anh mới hiểu được đây chẳng qua là món tráng miệng trước bữa ăn của Lâm Thâm, là cho người mới học thích ứng một chút.

Linh hồn cũng bị đối phương hôn ra.

Viên Thiển càng nói với bản thân đừng phát huy trí tưởng tượng, thì sức tưởng tượng lại càng như con ngựa hoang mất cương phi nước đại theo Lâm Thâm.

Ngón tay Lâm Thâm dùng sức bóp lấy vai mình, quả thực là trừ hôn Viên Thiển ra, không hề đụng chỗ nào của anh. Càng kiềm chế như thế, thì nơi có thể chạm vào càng hung ác.

Khi chuông báo thức điện thoại vang lên, Lâm Thâm bỗng rời đi, Viên Thiển hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ, cả người đều choáng váng.

Mặt của anh đỏ nhạt, đôi mắt còn như đang tìm kiếm tiêu cự.

Lâm Thâm cứ nhìn anh như thế, một lúc lâu mới nói: “Ở bên tôi nhé”.

Chỉ cần Viên Thiển chịu gật đầu, hắn tình nguyện logout ngay lập tức, chạy như bay đi tìm anh, cho anh tất cả khía cạnh có nhân tính và không có nhân tính của mình.

“A?” Viên Thiển ngồi dậy.

Ở bên ai? Nhãi ranh súc sinh nói cái gì thế?

“Cậu tham lam quá”. Viên Thiển thở ra một hơi, nâng mắt lên bình tĩnh nhìn về phía Lâm Thâm, “Tôi đã đồng ý yêu cầu của cậu rồi”.

Lâm Thâm giữ vai anh, giật cái gối dựa ngăn giữa anh và hắn ra.

Viên Thiển rất hờ hững cúi thấp đầu, nhìn cùng một nơi với Lâm Thâm.

Đáng nhẽ anh phải ngượng ngùng, nhưng lúc này lại bình tĩnh.

Nụ hôn này, coi như là anh cho Lâm Thâm đi, cũng coi như một món quà anh nhận được sau hơn ba mươi năm độc thân.

“Cậu xem, tôi đã bảo với cậu rồi, không có cảm giác đâu”

Viên Thiển ngước mắt lên, một tay vắt trên đầu gối mình, nói với Lâm Thâm: “Cảm ơn cậu đã thích tôi, ỷ lại tôi như vậy. Tôi cũng rất hưởng thụ cảm giác chăm sóc cậu và được cậu tin tưởng”

Lâm Thâm cúi đầu, không nhìn thấy vẻ mặt.

Viên Thiển nhìn bộ dạng hắn không nhúc nhích, nghĩ thầm liệu có phải lòng tự trọng của hắn bị tổn thương không.

Lời thề son sắt cho rằng như vậy có thể chứng minh một thứ gì đó, nhưng kết quả lại khác với những gì hắn tưởng.

“Có phải anh thật sự cho rằng tôi nhỏ hơn anh rất nhiều, chờ tôi lớn thêm chút nữa, nhìn thấy thế giới khác biệt, thì sẽ chướng mắt anh không?” Lâm Thâm hỏi.

“Quỹ đạo sống của tôi và cậu khác nhau”

“Viên Thiển, không thì anh đoán xem tôi là người như thế nào?”

Lâm Thâm nhìn vào mắt Viên Thiển, trầm ổn thong dong.

“Cậu là một người muốn cái gì thì nhất định phải đạt được”

“Đúng”

“Ngày bé cậu thích đoạt đồ chơi vào tay, nhưng không chơi tiếp”

“Hồi bé là thế”

Trên mặt Lâm Thâm vậy mà không có chút tức giận nào, thậm chí còn bởi vì Viên Thiển nói đúng, đáy mắt hiện ra ý cười.

“Mục tiêu cậu nhắm đến, cũng nhất định sẽ đạt được”

“Đúng vậy”

“Cậu có năng lực đó”. Viên Thiển rũ mắt xuống, mỉm cười.

Rất dịu dàng, đây chính là nụ cười Lâm Thâm thích nhất, muốn chiếm giữ nhất.

Nụ cười rộng lượng, không có bất cứ mục đích gì.

“Những mục tiêu mà cậu đã hoàn thành kia, cậu chưa bao giờ nhìn lại, bởi vì cậu không phải kiểu người dừng lại ở quá khứ. Cậu sẽ tìm mục tiêu mới, mở ra hành trình mới”

“Anh muốn nói là, thứ tôi đạt được, bất kể là người hay vật, thì sẽ không quý trọng nữa ư?”

Lâm Thâm nghiêng mặt qua, lại mang theo tầm nhìn nhỏ bé như thế.

Trưởng thành nhưng lại tỉ mỉ tinh tế.

“Vậy thì phải hỏi chính cậu rồi”. Viên Thiển cũng đáp lại bằng nụ cười nhạt, “Tuy còn rất trẻ, nhưng cậu còn có nhiều thành tựu hơn rất nhiều người đi trước. Hơn nữa cậu chưa từng thất bại, cậu đã quen với chiến thắng”

Duy ngã độc tôn, tùy hứng làm càn, những thứ này nhất định phải có vốn liếng và năng lực mới có thể làm được.

Lúc này hai người đối mặt, so với nụ hôn kia, trái lại càng giống một cuộc đọ sức hơn.

Nếu như hôn thậm chí dùng sức mạnh, Lâm Thâm biết Viên Thiển còn lâu mới là đối thủ của mình.

Thế nhưng khi bọn họ thẳng thắn nói ra suy nghĩ thật sự trong đầu, Lâm Thâm phát hiện giữa họ là bình đẳng.

“Đúng, tôi chưa từng thất bại”

Lâm Thâm hơi cúi đầu xuống: “Nhưng khi tôi thích một người, sẽ không quan tâm thắng thua. Tôi sẽ không để anh hèn mọn ở bên tôi”.

Viên Thiển không ngờ những lời này là Lâm Thâm nói ra.

Nhưng nghĩ kỹ thì, vì sao anh nói không nên lời chứ?

“Tôi sẽ trở nên quan tâm mình có thể đâm anh bị thương hay không. Tôi sẽ muốn giúp anh đạt được tất cả những gì anh muốn, mà không phải cho anh…tất cả những gì tôi có thể có”

Lâm Thâm vươn tay ra, đầu ngón tay sượt qua sợi tóc trên trán anh, sau đó vỗ vai Viên Thiển.

Nỗi thất vọng không tên dâng lên trong lòng Viên Thiển.

Anh thật sự rất muốn sờ đầu hắn, tiếp tục xem hắn là trẻ con, như vậy hắn sẽ có vốn liếng để tiếp tục bốc đồng.

Nhưng mà bây giờ, Lâm Thâm khiến Viên Thiển hiểu, hắn là một người đàn ông.

Lâm Thâm chống cằm, nụ cười hiểu rõ hết thảy này, mới là dáng vẻ thật sự của hắn.

Thản nhiên tiếp nhận mọi thứ trước mắt, nhưng tuyệt đối sẽ không từ bỏ suy nghĩ của mình.

“Tôi biết anh có thể cược tất cả để bảo vệ và giúp tôi, nhưng đúng là anh vẫn chưa đủ thích tôi”

Lâm Thâm tới gần Viên Thiển, mắt thấy sắp đụng vào chóp mũi hắn, Viên Thiển vô thức dựa ra sau một chút, Lâm Thâm nhếch khóe miệng.

“Thật ra anh nói cũng có chỗ không đúng, tôi rất là hoài cựu”

“Hoài cựu?” Viên Thiển tò mò.

“Ví dụ như đồng hồ quả quýt cha để lại cho tôi, chiếc đèn bàn nhỏ mẹ làm cho tôi bằng lon nước, còn có người đầu tiên tôi động lòng, cho tôi cái bật lửa”

“Zippo à?” Viên Thiển nhớ lại thanh niên hút thuốc cùng rất thích bật lửa hiệu này.

“Nhựa, một đồng hai một cái”. Lâm Thâm cười, “Anh phải biết là giữ gìn khó lắm. Không thể để ở nơi ánh nắng chiếu thẳng đến, không thể đặt ở chỗ quá nóng. Không thể để ở trong túi, sợ mình không cẩn thận làm rơi”

Viên Thiển hiểu, có đôi khi càng không phải đồ vật quý giá, càng muốn giữ gìn lại càng khó khăn hơn.

“Hồi tôi còn bé, không bao giờ có được thứ mình muốn. Tôi không nói tới đồ chơi, không phải xe cộ nhà ở. Tôi muốn cha mẹ đi với tôi tới vườn thú, cha cõng tôi trên vai, mẹ ở bên cạnh chăm sóc hai cha con. Nhưng cảnh tượng như vậy chưa một lần có”

Viên Thiển vốn tưởng những lời Lâm Thâm nói chưa chắc là thật, thế nhưng ánh mắt của hắn nói cho Viên Thiển, đó là sự thật, ký ức thuộc về Lâm Thâm, chứ không phải nhân vật này.

“Tôi cướp đồ chơi của đám trẻ khác, không giành được thì giẫm, bởi vì tôi muốn thầy cô nói cho cha mẹ biết tôi ngang ngược không hiểu chuyện cỡ nào…”

“Như thế bố mẹ sẽ tới nhà trẻ đón cậu”. Viên Thiển biết tim mình lại sắp mềm nhũn.

“Đúng thế. Tôi đã nhắm tới mục tiêu, thì nhất định phải làm được, như thế bọn họ sẽ phải dành thời gian quay video chúc mừng tôi”. Lâm Thâm giật giật khóe miệng.

Viên Thiển mới hiểu được, anh hiểu một phần của Lâm Thâm dựa vào kinh nghiệm, lại không nhìn thấy một phần khác.

“Sau tôi không còn quan tâm họ nữa, tất cả vì để cho chính tôi vui vẻ. Sau đó tôi vui vẻ rất lâu, tới đây, bỗng trở nên không vui”

Viên Thiển ngẩn người: “Làm sao thế?”

“Bởi vì những thứ trước đây tôi muốn, không có được, anh đều có”

Viên Thiển bỗng hiểu, tất cả tùy hứng của Lâm Thâm, thậm chí những ép buộc kia, đều là chỉ muốn đạt được sự chú ý từ anh.

“Có phải anh cho rằng tôi thích chính là sự chăm sóc của anh dành cho tôi không? Xin lỗi nhé… tôi không có kiểu tâm lý đó. Bằng không tôi tìm bảo mẫu nam chẳng phải là được rồi sao?”

Câu nói này khiến Viên Thiển vừa bực mình vừa buồn cười.

“Thậm chí bàn về năng lực, tôi tuyệt đối lợi hại có kinh nghiệm hơn anh”

“Tôi biết”

“Nhưng mỗi khi anh mạo hiểm vì tôi, vì tôi mà biến thành không gì không làm được, anh bảo tôi làm sao buông bỏ được đây?”

Giọng của hắn nhẹ nhàng, đó là sự mềm mại không muốn người ta biết bên dưới sự cứng rắn.

“Làm sao giờ nhỉ, anh vẫn chưa đủ thích tôi… Vẫn còn nhiều thời gian, anh sớm muộn cũng là của tôi thôi”. Lâm Thâm cười nói.

“Ha ha, còn nhiều thời gian, cậu cứ tiếp tục tưởng bở đi”

Viên Thiển cong khóe miệng cười, anh cảm thấy Lâm Thâm thẳng thắn như vầy có chút đáng yêu.

Ánh mắt Lâm Thâm rung động, Viên Thiển lập tức đứng dậy, làm hắn vồ hụt.

“Cũng hôn một cái rồi, hôn nữa có làm sao”. Lâm Thâm bất mãn nói.

“Ranh con súc sinh, cậu mà còn tiếp tục như thế nữa, tôi đảm bảo sau này cậu sẽ không còn được gặp lại tôi đâu đấy”

Viên Thiển đau đầu, đây là đàm phán thất bại, thằng ranh súc sinh muốn tiếp tục nổi điên?

“Tôi trẻ tuổi thể lực lại tốt hơn anh, chúng ta có thể chơi trò đuổi bắt, anh cảm thấy người không chạy nổi trước sẽ là ai?”

Lâm Thâm mỉm cười nghiêng người về phía anh.

“Cậu coi trọng tôi ở điểm nào? Tôi sửa, tôi sửa hết được không?”

“Anh có sửa thế nào cũng vô dụng. Dáng vẻ anh thuyết giáo tôi ban nãy, tôi siêu thích”

Lâm Thâm mỉm cười tới gần, Viên Thiển lùi ra sau.

Chú thích:

(1) Nguyên văn Thì mao trị “时髦值”: là một kiểu trêu chọc nhân vật của tác phẩm ACG (Anime – Comic – Game), lời thoại trẻ trâu, tạo hình nhân vật chính phản dìm hàng

(2) Nhất thành bất biến “一成不变”: đã hình thành thì không thay đổi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.