Đôi môi bị cắn liệt ngày hôm sau liền sưng đỏ trông thập phần khoa trương, sau khi bôi thuốc mỡ càng có vẻ thâm tím quỷ dị. Hơn nữa trên dưới còn hiện rõ ràng dấu răng.
Khi Tả Dật mang theo dấu răng kia, mặt không chút biểu tình đi vào đại sảnh của bệnh viện thì tất cả nhân viên y tế đều thập phần nhất trí mà lộ ra biểu tình hai mắt mở to, cánh mũi phập phồng, môi gắt gao mím chặt nhưng càng lúc càng nhếch lên hai phía, hơn nữa bả vai còn kịch liệt run rẩy.
Loại hành vi quần thể nghẹn cười này còn nhất trí liên tục mãi cho tới khi Tả Dật đi khỏi tầm mắt của bọn họ. Có một vị bệnh nhân bị bệnh cảm mạo nặng rốt cục nhịn không nổi, từ trong lỗ mũi phun ra hai dòng nước mũi nóng rực “Phốc ~!”
Sau đó loại tiếng cười này liền như bệnh truyền nhiễm lập tức bạo phát “Phốc ha ha ha ha.....” “Ha ha ha!!” “Ai nha ha ha ha ha ha ha ha ha!” “Đó là cái gì vậy! Dấu răng?!” “Là bị cắn sưng?! Ha ha ha!!”
Mấy vị bác sĩ cùng phòng với hắn hiển nhiên cũng nín cười đến thật sự vất vả. Khi nhìn Tả Dật mặt băng hàn ngồi xuống trước bàn của mình xong liền tự mình vùi đầu nhìn bệnh lịch của bản thân, kiệt lực nhẫn cười. Trận khổ hình này cũng không kéo dài lâu, tên thực tập sinh bình thường có vẻ thực ầm ĩ rốt cuộc cả người run rẩy không nói một tiếng đem bản thân trượt xuống đất. Vì thế hai tên bác sĩ khác liền nhanh chóng đứng lên, thanh âm run rẩy nói “Tôi đi kiểm tra phòng!” “Tôi cũng đi!” Sau đó nhanh chóng mà chạy trốn.
“OMG, mặt than bị cắn! Ha ha ha....” “Ai có gan lớn như vậy a?! Ha ha ha...” trong gió truyền đến tiếng bọn họ tận tình vui vẻ thảo luận.
Chỉ còn một vị thực tập sinh bởi vì cười đến cả người xụi lơ mà không chạy thoát kịp, nghiêng lệch nằm trên mặt đất, cùng Tả Dật nghiêm mặt nhìn nhau.
“Khụ... khụ.” Thực tập sinh chết rồi lại trọng sinh, đơn giản dũng cảm lấy lòng, “Bác, bác sĩ Tả, ngài có muốn đeo khẩu trang hay không?”
“Không thoáng khí.” Tả Dật mặt không chút thay đổi nói. Sẽ sinh mủ, còn không bằng cứ để như vậy còn lành nhanh hơn.
Thực tập sinh cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, xác nhận hắn không có dấu hiệu cuồng hóa liền run cầm cập đứng lên. Bởi vì tự phụ bản thân cùng Tả Dật tương đối thân quen – tiếp nhận tin, nói chuyện trực diện, thảo luận các ca bệnh, mua gà – nên hắn liền xả thân vì bát quái, thay mặt cho đám quần chúng nhân dân nhịn cười tới nội thương đặt câu hỏi, “Bác sĩ Tả, anh... anh là bị người cắn?”
Tả Dật băng hàn mặt, đối với mấy lời vô nghĩa này không buồn phản ứng.
“Bạn...bạn gái?”
Tả Dật cũng không có hứng thú nói cho người khác giới tính và thân phận của Trần Thịnh nên chỉ ngắn gọn “Ò.” một tiếng, sau đó lật xem bệnh án.
Vì thế, chỉ trong thời gian một buổi sáng, loại bát quái “Bác sĩ Tả – đóa hoa băng sơn khoa giải phẫu thần kinh bị bạn gái hung mãnh cắn, hơn nữa khi bị hỏi còn vô cùng ngượng ngùng “Ưm” một tiếng rồi quay đầu đi” liền đã truyền khắp mỗi một góc ngách trên dưới bệnh viện. Bác sĩ từ các phòng và nhân viên hộ sĩ các cấp đều tiến đến vây xem – đều lấy cớ là đến thăm và hổ sờ (sờ mạnh, véo niết) thực tập sinh nhạy bén khả ái thanh xuân dương quang của khoa giải phẫu thần kinh.
Trước khi cái đầu của tên nhóc với hai lúm đồng tiền kia bị sờ trọc, lúm đồng tiền bị niết tới biến hình, tới gần giữa trưa, chủ nhiệm khoa luôn luôn bận rộn – mấy chương trước đã giới thiệu qua, vị này chính là sư đệ của bác sĩ hướng dẫn của Tả Dật – rốt cục đại giá quang lâm, còn mang theo một vị phó viện trưởng, đồng dạng luôn bận rộn. Mục tiêu tới của hai vị này rất rõ ràng, lướt qua thực tập sinh đầy mặt dấu tay niết véo, lập tức hướng về phía Tả Dật.
“Ha ha, tiểu Tả a, tôi và chủ nhiệm của cháu đang muốn đi ăn cơm. Đi ngang qua phòng liền cùng nhau tiến đến hỏi han tình hình cậu thế nào rồi, ha ha...” Phó viện trưởng với cái cằm đầy đặn mượt mà (béo ~) hiền lành ân cần thăm hỏi, “Cậu tới bệnh viện của chúng ta cũng có gần một tháng rồi, thế nào? Đã quen thuộc chưa?”
Tả Dật nghiêm mặt đứng lên, tuy rằng xưa nay không cùng người thân cận nhưng bởi vì gia giáo sâm nghiêm nên lễ phép cơ bản vẫn đầy đủ hết, “La viện trưởng hảo, chủ nhiệm hảo. Đã quen rồi.”
“Ha ha... Ai nha! Tôi vừa chú ý tới, miệng cậu là làm sao vậy?” Phó viện trưởng hiền lành biểu đạt kinh ngạc và quan ái vừa đúng, “Có muốn qua khoa ngũ quan của chúng tôi kiểm tra một chút không, nếu không cẩn thận liền phá tướng đấy (~ biến xấu). Bộ dạng của tiểu Tả tinh thần như vậy, nếu phá tướng thì thật đáng tiếc a.”
Chủ nhiệm khoa cũng nhân cơ hội chen vào nói, “Còn không phải sao, phá tướng thì thật đáng tiếc a! Tiểu Tả có thể xem như là đẹp trai nhất khoa của chúng ta a ha ha! Hồi trước tôi còn cùng La viện trưởng nói qua muốn giới thiệu đối tượng cho tiểu Tả của chúng ta nhưng hiện tại xem ra là tôi lo lắng thừa rồi, a ha ha!”
“Ha ha, tiểu Tả a, lúc nào thì chúng tôi được uống rượu mừng đây?” Phó viện trưởng nhiệt tình dào dạt tiếp tục quan ái cấp dưới mới.
Tả Dật nghiêm mặt “Còn chưa có tính toán.”
“Ai nha, tiểu Tả đồng chí a!” Thân là danh y khoa chỉnh hình, phó viện trưởng hiền lành nâng lên bàn tay thi triển phân cân thác cốt (~ phân gân, ghép xương chỉnh xương) mạnh mẽ chụp lên bả vai Tả Dật, “Tôi cũng không muốn nói cậu nhưng này thì thật là không được!”
Đang đứng thẳng tắp, Tả Dật nhất thời bị chụp một cái lảo đảo, vết thương trên môi đều bị chấn đến run lên, lỗ tai lại nghe được tiếng dạy bảo ân cần của phó viện trưởng hiền lành, “Cậu xem cậu cũng gần ba mươi rồi, cậu có thể đợi nhưng nhà gái không đợi được a! Khó trách người ta sinh khí kìa!”
“Chú nhớ rõ mấy hôm trước cháu đi làm, mặt sưng... cũng là cô này làm?” Chủ nhiệm khoa ỷ là sư thúc của Tả Dật, cũng bắt đầu ân cần dạy bảo, “Chú nói này, tiểu Tả a, chọn đối tượng không thể chỉ xem bề ngoài được. Có một số cô nàng tuy là xinh đẹp nhưng cũng không dễ ở chung thì phải làm sao đây? Sau khí kết hôn lại mỗi ngày ra tay tàn nhẫn thì phải làm sao đây? Chú thấy cháu văn văn tĩnh tĩnh, sợ cháu bị người khi dễ a!”
Văn văn tĩnh tĩnh dễ bị khi dễ Tả Dật cúi đầu yên lặng thừa nhận lời dạy bảo. Sau khi hai người thay nhau khuyên răn một hồi, hắn mới mặt không biểu tình nâng lên cổ tay nhìn đồng hồ, “La viện trưởng, chủ nhiệm, tôi phải đi rồi.”
“Vội như vậy? Vội đi đâu vậy?” Phó viện trưởng quan tâm hỏi.
“Về nhà nấu cơm.”
“Haiz, thời gian nghỉ trưa ít như vậy về nhà làm cái gì! Đi, cùng chúng ta đi căn tin tầng sáu đi!” Chủ nhiệm khoa vung tay lên.
Tả Dật nghiêm mặt, “Bạn gái của tôi không quen ăn cơm căn tin.”
Phó viện trưởng và chủ nhiệm khoa nghe trợn tròn cả mắt!
Thực tập sinh dựng lỗ tai nghe lén lại một lần nữa trượt ngã xuống đất.
Vì thế lúc Tả Dật ngàn dặm trở về đi hầu hạ Trần đại gia ăn cơm thì lời đồn “Đóa hoa băng sơn khoa giải phẫu thần kinh – bác sĩ Tả thì ra nhìn như băng sơn kì thực nhân thê, không chỉ bị bạn gái tùy tiện đánh chửi lại còn vì cô nàng nấu cơm làm việc vặt. Thật sự là cả trời cũng thương xót a ~” lại một lần nữa tràn ngập góc lớn nhỏ của bệnh viện. Khi buổi chiều Tả Dật quay lại bệnh viện thì ngay cả bác gái tới khám lại chờ ngoài cửa phòng nhìn Tả Dật ánh mắt đều tràn ngập quan tâm và thương hại – bác sĩ Tả a, tội gì như vậy chứ! Chỗ này của bác gái còn có một cô gái đơn thân dịu dàng hiền lành này!
Cúc hoa của Trần Thịnh lần thứ hai khai bao. Tuy rằng không có tổn thương thực chất nào cả nhưng hao tổn vẫn không nhỏ. Mà môi của Tả Dật bị thương nặng, trong khoảng thời gian kế tiếp đều không thể thực hiện động tác phun ra nuốt vào hay liếm láp để phục vụ tù binh của hắn. Hai người đều án binh bất động, tu tâm dưỡng tính tròn 3 ngày. Tả Dật cũng không đem căn đại sát khí của mình đến làm Trần Thịnh, chỉ là mỗi đêm đều dùng căn phấn hồng thô cỡ 2 ngón tay trong gói plastic đánh dấu số 2 cho y rèn luyện để tránh lần sau khai thác y lại không thích ứng.
Giữa trưa hôm nay đang nấu cơm, Tả Dật lại nhận được điện thoại của chủ nhiệm khoa. Buổi chiều có một cuộc giải phẩu u não nhưng bệnh nhân vốn đang nằm viện quan sát lại đột nhiên biến chứng. Chủ nhiệm khoa phải tự mình cầm đao, bởi vì vị trí khối u không quá bình thường nên cần thập phần cẩn thận, muốn Tả Dật tới làm trợ thủ. Vì thế Tả Dật vốn tính làm hai món ăn cùng một canh liền đổi thành mì với rau xanh, thịt, trứng gà. Kéo dài xiềng xích nối với còng tay của Trần Thịnh, đem bát mì đặt ở tủ đầu giường liền đi.
Kỳ thật đối với một kẻ ngây ngốc như Tả Dật thì cứu sống cũng không phải thiên tính của hắn. Lúc trước học y cũng không phải vì cứu vớt sinh mệnh, hắn chỉ đơn giản là thích và am hiểu chuyên ngành này sau đó trở nên chuyên nghiệp. Sự chuyên nghiệp khiến hắn bỏ lại Trần Thịnh chạy về bệnh viện – kỳ thật cũng không tính là bỏ lại, ít nhất hắn còn tranh thủ thời gian nấu bữa cơm trưa đơn giản cho Trần Thịnh, bản thân hắn thì ngay cả rắm cũng chưa ăn. Hai bác sĩ, ba hộ sĩ mồ hôi đầm đìa loay hoay vài giờ, khi phẫu thuật kết thúc thì bên ngoài trời cũng đã tối đen.
Khi Tả Dật kết thúc về đến nhà thì cũng đã gần 10h. Trong phòng ngủ vang lên một trận tiếng hoan hô, ánh sáng từ TV chiếu rọi khuôn mặt chuyên chú của Trần Thịnh – y đang tập trung tinh thần xem một trận bóng đá trực tiếp.
Mãi cho đến khi Tả Dật đi đến trước giường thì y mới phân ra một chút tập trung, đầu cũng chưa quay qua nói: “Đi mua bia đi.”
Bác sĩ Tả vô cùng chú ý tình hình sức khỏe của tù bình liền coi như y vừa đánh rắm. Thu thập bát nước canh thừa trên tủ đầu giường, tiến vào phòng bếp nấu cơm. Hai món chính, một bát canh đặt ở trên khay nhựa, vừa bê tới gần giường liền bị Trần Thịnh dùng khuỷu tay đỉnh!
Tả Dật với kinh nghiệm phong phú lập tức cảnh giác nâng tay lên, hiểm hiểm bảo hộ khay đồ ăn kia. Nhưng bát canh vẫn nghiêng, nước canh nóng bỏng tưới lên bả vai của hắn.
Hắn cau mày trầm mặc nhìn Trần Thịnh. Xiềng xích nối với còng tay còng chân được phóng dài ra một chút, Trần Thịnh biếng nhác dựa vào đầu giường, loay hoay điều khiển TV từ xa, “Cút đi mua bia cho bố mày, đêm nay Manchester United đá với Chelsea.”
Y đem thanh âm của TV đang chiếu quảng cáo giảm xuống một chút, sau lại thấy Tả Dật vẫn là lạnh lẽo đứng ở một chỗ không động đậy. Nhướn mày cười cười, đột nhiên vươn tay kéo lấy thắt lưng da của Tả Dật, một tay kéo hắn lại gần.
Tả Dật theo bản năng căng thẳng toàn thân, một tay không cần cầm khay lập tức chế trụ vị trí yếu hại sau gáy Trần Thịnh. Hiện tại hắn dùng tư thế vặn vẹo nâng eo đứng ở trước giường, một tay giơ khay đồ ăn cẩn thận như nâng bao thuốc nổ, đề phòng cúi đầu trừng Trần Thịnh.
Trần Thịnh nhếch lên khóe miệng, thái độ ác liệt dùng mu bàn tay vỗ vỗ “lang nha bổng” bị nhốt ở trong đũng quần tây trang. Thanh âm khàn khàn tựa như con rắn đang mai phục con mồi “Ngoan, nhanh đi. Chờ Manchester United thao Chelsea, bố mày cho mày làm...”
Ánh mắt Tả Dật nhất thời ngay dại, biểu tình cương ngạnh băng hàn như hoa tuyết kết tinh trên cửa sổ mùa đông, nhưng tiểu lều trại nơi đũng quần lại rất nể tình mà đứng vững mu bàn tay Trần Thịnh. Trần Thịnh ngã lại trên giường cười ha ha, “Ha ha ha ha! Ni mã! Mày đúng là biến thái! Thật mẹ nó có ý tứ!”
“Cút đi!” Y cười đủ, nâng chân đá hắn, “Mua một thùng về!”
Tả Dật thật đúng là ngoan ngoãn vác bụng rỗng cút đi mua bia. Kỳ thật mặc kệ Manchester có thao được Chelsea hay không thì hắn đều có thể làm Trần Thịnh. Nhưng hắn hình như càng ngày càng không thể cự tuyệt được yêu cầu của Trần Thịnh. Hắn bị tiếng cười như ma quỷ kia mê hoặc. Khi hắn đi ngang qua một chiếc xe hơi đỗ ven đường, nhìn hình ảnh phản chiếu trên tấm cửa kính xe, ánh đèn đường mờ nhạt khiến thân thể của hắn bị bóng ma lớn bao phủ, khuôn mặt tối đen không rõ. Hắn nghiêm mặt bước nhanh tránh đi, cam tâm tình nguyện để bản thân bị kéo vào hắc ám.
Hắn chỉ mua được hai bình Thanh Đảo (Tsingtao) cuối cùng. Một kẻ không chút quan tâm phòng trào thể dục thể thao như hắn cũng không hiểu Manchester và Chelsea là cái quỷ gì. Nhưng hiển nhiên đêm nay vì việc giữa hai chúng nó ai sẽ thao ai khiến cho mấy cửa hàng tạp hóa 24h quanh đây đều bán hết sạch bia.
Hắn mang theo hai chai bia trở về, Trần Thịnh cau mày trừng hắn. Hắn chỉ nói, “Uống nhiều không tốt,“
“Liên quan quái gì đến mày?” Trần Thịnh mắng một câu.
Đề phòng Trần Thịnh dùng chai bia phát uy, hắn đổ bia ra cốc giấy rồi đưa qua cho Trần Thịnh. Trần Thịnh tự mình điều chỉnh thanh âm TV, vô cùng ông lớn mà ngẩng cằm ra hiệu cho hắn đặt cốc ở tủ đầu giường.
Tả Dật đặt một loạt cốc giấy ở tủ đầu giường, thu thập khay đồ ăn thừa của Trần đại gia, một lần nữa hâm lại đồ ăn đã nguội ở trong nồi, bắt đầu bữa tối kiêm bữa khuya đầu tiên từ trưa tới giờ của hắn. Trong phòng ngủ không biết lúc nào vang lên tiếng hoan hô kịch liệt của đám đông, trận bóng đá tựa hồ đã bắt đầu. Hắn chỉ cách những tiếng ồn ào náo động kia một bức tường, ngồi ở trên ghế sô pha cúi đầu và mấy ngụm cơm sau đó bưng bát đi vào phòng ngủ.
Trần Thịnh hoàn toàn coi hắn như vật trang trí, chỉ quan tâm bản thân xem bóng đá. Chửi bậy đến vô cùng nghiêm túc, kích động một chút liền đem cốc giấy ném về phía TV – đương nhiên, hiệu quả công kích rất mỏng manh. Tả Dật yên lặng ngồi ở bên cạnh, liền nhìn lồng ngực phập phồng kịch liệt của y ăn cơm. Hắn vừa máy móc nhấm nuốt cơm trong miệng, vừa cảm thấy hình như đầu vú của Trần Thịnh trở lên lớn hơn một chút. Không biết có phải là kết quả bản thân cố gắng khai phá hay không, không biết lớn hơn một ít như thế rồi có mẫn cảm hơn không.
Trận bóng chấm dứt tầm rạng sáng 3 giờ. Tả Dật ngồi ở trên ghế, dựa vào tủ quần áo ở sau lưng ngủ bị tiếng hoan hô đinh tai nhức óc và tiếng chửi bậy đầy hưng phấn của Trần Thịnh đánh thức. Hắn cau mày còn không có mở mắt trên đầu đã bị bia lạnh xối, triệt để đem hắn xối tỉnh.
Trần Thịnh cũng cười ha ha hòa với tiếng hoan hô ở trong TV, tựa như phát tiết vung tay đem mấy cốc bia không uống hết toàn bộ đổ lên người hắn. Tả Dật nghiêm mặt bị xối một thân bia, cả người ướt sũng, nhào lên giường kèm chặt Trần Thịnh.
Trần Thịnh vẫn đang cười to, một bên tùy ý hắn đè mình ngã nằm xuống, một bên vỗ một bàn tay không nhẹ không nặng ở trên đầu hắn, “Mẹ nó, biến thái!”
Tả Dật kiềm chế hai tay của y, cúi đầu cắn một ngụm! Cơ ngực nảy nở bị cắn trong miệng mang theo sự mềm dẻo co dãn, hỗn tạp mùi bia và mùi mồ hôi dã tính. Hắn dùng đầu lưỡi đè lên đầu vú nhỏ nhuyễn mềm kia liều mạng ép xuống, sau đó chậm rãi cảm giác nó thật sự trở nên cứng rắn!
Phát hiện này mạc danh khiến hắn đỏ hai mắt, kích động khó nhịn. Hắn tựa như bị sự hưng phấn của đám đông trong TV lây nhiễm, trong đầu một trận nổ vang. Hắn dùng sức nắm chặt cổ tay của Trần Thịnh, vùi đầu dùng lực cắn cắn khối nhục thể khiến hắn điên cuồng này. Hắn kỹ càng đem dấu răng đánh dấu toàn bộ lồng ngực của Trần Thịnh, không ít chỗ còn sấm tơ máu. Trần Thịnh vặn vẹo eo giãy dụa, rốt cuộc cảm giác tình huống có chút thoát ly khống chế.
“Nhẹ chút!” Y tức giận quát.
Tả Dật cũng không tiếp thu đề nghị của y, xốc lên chăn xả ra dây lưng của mình, bài khai hai chân của Trần Thịnh liền đem chính mình chen vào.
Trần Thịnh mạnh ngửa cổ phát ra một tiếng kêu có thể nói là thảm thiết “A!!!”
Y nổi giận tránh cánh tay đào thoát khỏi trói buộc của Tả Dật, hai chân dùng sức giãy dụa đá động, “Ni mã... Cút!”
Tả Dật bị tiếng kêu thảm thiết kia kích thích hơi thanh tỉnh một ít. Ấn lại thân thể giãy dụa của y, cúi đầu nhìn nhìn rồi cẩn thận đem bản thân rời ra, quả nhiên mang theo một tia tơ máu. Tả lang nha bổng vẫn luôn là lệ vô hư phát, rời vỏ kiến huyết. (~ tiểu Tả rất lợi hại, ko bao giờ trượt, lần nào dùng cũng đổ máu)
Trần Thịnh hướng ngực hắn đạp một cước, khàn khàn thở dốc nói, “Mày đúng mẹ nó đồ điên...”
Tả Dật cúi đầu, đột nhiên đem đôi môi hôn lên huyệt khẩu chảy ra tơ máu kia. Đôi môi mỏng vẫn còn dấu răng hơi sưng lên kia mở hờ ra, đầu lưỡi linh hoạt lại thong thả liếm đi tơ máu kia.
Trần Thịnh hít sâu một hơi, nắm xiềng tay buồn bực nghĩ: Mẹ nó thao đản a, tên ngu ngốc này rốt cuộc học được chiêu này! Quả nhiên giây tiếp theo toàn bộ huyệt khẩu liền bị ấm áp hấp hút, sau đó xúc cảm trơn ướt sảng khoái mở ra đóa hoa bị thống đến điềm đạm đáng yêu chui vào bên trong...
“Fuck....” Trần Thịnh phát ra một tiếng rên rỉ đầy áp lực, mông run rẩy hướng đầu giường lui lại, lại bị Tả Dật ôm eo kéo về.