-”Ta luôn hối hận, luôn tự dằn vặt bản thân tại sao ngày ấy lại chạy vào nhà cô ấy...” - Lúc này cụ đã khõ thật
-”Hôm sau đó, tiểu đội của ta đột kích vào đồn của địch, hôm đó canh 3 tiểu
đội ta đã đánh vào, địch quá bất ngờ không chạy kịp, lựu đạn nổ, cháy
hết trại, một số địch chạy được thì gặp quân ta bắn hết sạch”
-”Tiểu đội ta hôm đó lập được chiến tích thì về ăn mừng, chiến dịch khá thành công, chẳng một ai bị thương cả”
-”Chỉ mình ta, về nhà của bà...Anh trả thù được cho em rồi”
-”Tối hôm đó ta ra mộ bà nằm ngủ, xác của bà đã được làng xóm chôn cất cẩn
thận, ngôi nhà của bà đến nay ta vẫn giữ, chính là căn nhà này đây” -
Ông chỉ vào căn nhà sau lưng
-”Sau hôm đó thì thế nào ạ?” - Tôi hỏi
-”Tiểu đội ta sau hôm đó được điều về chiến khu Việt Bắc, đánh giặc mòn mỏi chờ hoà bình...”
-”Làm sao mà quên được cái mùa xuân năm 1975, mùa xuân khi các đồng chí và ta còn mang trên mình màu áo đánh trận. Lá rừng và màu xanh áo lính trộn
lẫn như che chở cho nhau trên những chóp núi mù sương. Trở về quê hương, lặng ngắm bao đồi tranh trải dài, vươn qua vài rặng núi trước mắt, gió
cuộn mảng tranh rừng che nhiều hẳn mảng đồi hoang, bao cây rừng chết
khô, những hố bom loang lớn khôn. Hôm đó, ta mãi không quên, vùng núi
cao đón bước chân ta trở lại, những mảng trời đêm, những màn sao lấp
lánh từng làm bạn với mình, gió núi khẽ thì thào như muốn nhắc mùa xuân
đang về, xuân về rồi, mai rừng vắng bóng nơi đồn xa. Những mảng rừng
dưới kia, thấp hơn, nơi không còn cây cổ thụ, sẽ có những khóm mai rừng. Ta ước gì được đóng quân dưới kia, những vùng đồi thấp hơn, ngoài kia
những đồi sim đầy trái chín mọng, gần xuân sẽ có mai rừng. Thuở học trò
ta luôn mong có dịp đi bẻ mai, giờ nhìn đồi mai về phía sau lưng, thành
phố sau lưng, một đống đổ nát hoang tàn sau chiến tranh...”
-”Mỗi lúc hoàng hôn bước về ngàn lối nuối tiếc ngày xanh đã tàn rồi. Bùi
ngùi, xao xuyến thương nhớ xa xôi, thương về quê hương mến yêu có bóng
cô em diễm kiều...”
Tôi say xưa nghe ông kể chuyện đến tận khuya, cách kể chuyện của ông thật đặc biệt lôi cuốn người xem
Đứa trẻ ông nhận nuôi chứ không phải cháu ông, đứa trẻ kháu khỉnh lắm, tôi
vuốt má nó trước khi ra về, hẹn gặp lại cụ trong dịp xuân tới
Tôi không còn tâm trạng ngủ nữa, mò ra bờ đê gần đó ngồi xuống một gốc cây, trăng hôm nay tròn và sáng lắm, cũng một tháng tôi gặp Rose rồi nhỉ.
Nhớ lại cái lần đầu tiên mà tôi hôn cô ấy dưới ánh trăng tròn ở thành
phố thơ mộng...
Nằm trằn trọc ngắm trăng sắp nhắm mắt thì nghe tiếng xào xạc gần đó. Một cô gái mặc áo trắng
Ma???
Là Rose, giờ này cô ấy vẫn chưa ngủ sao
-”Đêm rồi anh chưa về ngủ hả? Em đợi anh lâu lắm anh có biết không?”
Đợi tôi? Tôi có nghe lầm không?
Rose ngồi xuống, nằm lên ngực tôi
Thật sự mà nói, một ngày không có Rose tôi thật sự không biết có chịu nổi không nữa. Yêu? Chắc không phải đâu...
-”Rose à, đừng bao giờ rời xa anh nhé, một ngày cũng không”
-”Anh ích kỉ quá đấy, sau em lấy chồng chẳng lẻ anh về ở chung?” - Rose còn ôm tôi chặt hơn
-”Nhất định người em lấy sẽ là anh”
-”Khi đôi chân em không còn đi được như trước, anh cũng không thể bế em được
nữa liệu trên môi em có còn chút dư vị nào của tình yêu chứ?”
-”Em yêu à, anh sẽ yêu em cho đến cái tuổi thập cổ lai hy, trái tim anh vẫn
sẽ yêu em như thời anh còn trẻ. Khi anh già và xấu đi, đôi tay cũng
chẳng thể chơi đàn được nữa thì anh biết tình yêu của em dành cho em vẫn nguyên vẹn. Anh chẳng hiểu tại sao con người có thể rơi vào lưới tình
một cách kì lạ đến vậy, chỉ một cách nắm tay thôi, còn anh thì rơi vào
lưới tình của em mỗi ngày. Anh sẽ mãi nhớ lần đầu tiên ta gặp nhau, nắm
tay nhau trên Đại lộ Champ, nhớ mãi lần nụ hôn đầu của chúng ta...”
Cuối cùng tôi cũng đủ can đảm để thộ lộ ra, nhưng công cốc rồi. Rose đã ngủ
trên ngực tôi, đôi môi hé nụ cười. Vị thần dưới ánh trăng của tôi...
Bế cục nợ lên phòng, người gì ốm nhom thấy thương
Mong cho đôi chân của tôi sẽ khoẻ mạnh để bế em đến cái tuổi thập cổ lai hy
Đặt em lên giường, tôi ngã người sang bên, nhìn mặt em, anh sẽ mãi mãi...
Love you! Rose