Thằng Hề Của Em

Chương 120: Chương 120: 018




Có vui không? Hai giải nhất mỗi giải cộng 2 điểm vào điểm trung bình năm, với hai cái gấy khen, một túi quà. Cũng chả quan trọng lắm đâu, chủ yếu là giờ thi chỉ cần qua điểm liệt là ok rồi. Hờ hờ.

Vâng giờ mới hạ màn, tay phải ôm vết đau tay trái, chân thì 1 chấm một phẩy đến nhọ.

Cũng chỉ vậy thôi, nhanh chóng nhận xong rút xuống. Ơ có khi hay, đâu phải mỗi mình đau đâu, nhưng chắc bị thiệt hại nặng nhất là team nhỏ Liên. Ai bảo chơi như vậy. Hờ hờ.

Vui nhất chắc éo phải tôi, Ly nhìn phưởn éo tả được, hò reo như trẻ con. Chạy lại ngay.

Tôi quăng luôn đống đồ cho Ly.

- Em gái nhưng vẫn là oxin đó. Ha ha.

- Hứ, hôm nay tâm trạng bổn cô nương tốt, nên vậy chứ lần sau thì...

- Thì sao?

- Hứ, sao hai bắt nạt em vậy?

- Tui thích. Hờ

- Hứ, méc ba.

- Méc đi, tui đợi nè. Ha ha

- Hai đứa có chuyện gì mà chưa cho chúng tôi ăn mừng vậy? Chú Q

- Hai lại bắt nạt con. Ly

- Ừ, phải vậy thì mới trị được nó con ạ. Chú quay sang tôi.

- Hứ hai người bắt nạt con. Meeeeeeeee ơi.

- Cho cô chừa đi là vừa. Cô H

- P ơi. Bên team Lan

- Hở?

- Chúc mừng bạn.

- Đã nói rồi mà, đâu phải nhờ mỗi mình.

- Nhưng vẫn là cố gắng của bạn.

- Và cả các bạn nữa, chiến thắng này là của chung.

- Bọn mình.....

- Các bạn chiến đấu cùng mình mà, cùng thắng.

- Bạn bỏ qua chuyện hôm trước chứ?

- Chuyện nào ý nhỉ? Ax, làm gì đấy? Ly véo ngay vào chỗ tay đau của tôi.

- Chuyện này này, hứ

- Đó véo thâm cả thịt này, em gái vậy à?

- Ơ, hai lại bắt nạt con kìa ba.

- Hay bạn có rảnh đi ăn mừng cùng bọn mình.

- Hai tui, tui không cho mượn.

- Con khỉ này, véo mũi chết giờ. Lan

- Haiiiiiii.

- Tui không liên quan, hờ hờ.

- Xin lỗi các con, chú giữ P rồi, vơi lại các con còn phải qua nhà chú ăn mừng cùng chứ, các con cũng là đội Ly mà.

- Nào, chúng ta về ăn mừng nào. Cô H

- Thôi lại mất buổi đầu đi làm của con rồi. Tôi sực nhớ.

- Thì tối con làm, gọi xin phép đi. Cô H

- Việc làm phải khác chứ, xem nào, giờ là 8h47 con 13h mới làm phải không? Chú Q

- Vâng.

- Vậy ta đặt làm, ăn sớm rồi con đi.

- Vâng.

Chú Q gọi đặt đồ xong bắt đầu hành quân về. Tôi còn quay vào lớp lấy áo nên ra sau.

Vào lớp thì. Thề là có khi nó còn loạn hơn cả trên sân lúc nãy.

Hỏi chán về trận đấu xong mấy thằng quây lại.

- Sao mày quen Ly và Lan hot girl?

- Chưa thấy hai ẻm ý thân với ai ngoài bạn cùng đám học võ.

- Giới thiệu tao đi.

- Ôi em Ly”băng” của tao..,.

- Ly á? Em gái tao, Lan thì là bạn nó nên vậy.

- Anh vợ, cho em đăng kí.

- Em mới là em vợ anh mà.

- Gọn ra bọn mày, anh vợ tao thở.

-.....

- Thôi tao về đây, vẫn có người đang chờ.

Chuồn luôn khỏi đám mọi này, nhưng vừa ra sân có người gọi giật lại.

- Cậu em cũng ghê đấy. Ơ dm, là ông Chiến

- A sếp, không ở nhà coi quán ra đây làm gì?

- Em gái anh cũng thi mà, phải đến xem chứ.

- Ệt, thế em có lỡ tay động phải thiên kim nhà anh không?

- Cậu mà động vào như mấy đòn đó thì anh đã đang trên đường đưa nó đi viện rồi, nó chạy ra luôn kìa.

- He he, em đâu đánh con gái.

- Thế sao thắng?

- Gái thì chấp, toàn doạ là chính.

- Mà cậu định về à?

- Ừ, mà.....

- Nhanh lên về thôi P. Chú Q

- Ơ chú. Ông Chiến đã thấy chú Q.

- Chiến à? Đi đâu vậy con?

- Nhưng chú quen P ạ?

- Ừ, con trai nuôi của chú.

- Vậy nà con không biết.

- Chú nhận vơ đó, P thuê ở nhà chú.

- Dạ, chú đi xem Ly đấu ạ?

- Ly nó có tham gia được đâu, chú đi cổ vũ P đó.

- Là sao ạ?

- Phong....con trai chú.

- Cháu....

- Không sao PHONG thắng rồi mà. Chú cười, nụ cười hạnh phúc

- Giờ chú đi đâu ạ?

- Về ăn mừng chiến thắng. Mà con đi cùng luôn đi.

- Còn Linh nữa chú.

- Gọi con bé luôn.

Chạy ra xe vứt nốt đống đồ cho Ly.

- Hai còn đi đâu nữa?

- Bảo chú cứ về trước đi, anh còn có chút việc.

- Cho em theo với.

- Nhanh thôi, lát về ngay mà.

- Nhanh thì cho em theo.

- Có chạy theo được không?

- Chân hai đau thì chạy gì?

- Bị vậy chưa chết được, thôi anh đi đây.

Rồi tôi ra bờ biển, làm việc mà có lẽ nhiều người nghĩ là vô nghĩa mà có khi là bị làm sao. Tôi viết lên cát.

“Anh sẽ sống tốt thôi, em phải hạnh phúc vào nhé”

Ngồi nhìn dòng chữ, đợi cho nó bị những con sóng xoá nhoà. Ngày trước, có lần tôi đưa em ra biển.

Em viết lên cát một dòng chữ.

“Em yêu anh”

Lên cát và để nó bị sóng đánh mờ đi. Tôi hơi tò mò.

- Nhưng nó chưa chắc là vĩnh cửu.

Rồi em dùng dũa khắc lên đá.

“Phong và Nhi sẽ bên nhau, yêu thương và hạnh phúc suốt đời”

- Thế này thì sẽ là mãi mãi.

Việc tôi làm bây giờ, nói là sẽ ổn khi không em, tôi không nghĩ tôi sẽ làm được nên tôi viết lên cát.

Còn sau đó tôi khắc lên đá.

“Chỉ cần em hạnh phúc”

Tôi rời đi sau khi dòng chữ trên cát đã nhoà, còn dòng chữ trên đá, nó cũng in sâu như vết thương trong tôi, hằn sâu.

Về đến nhà thì mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong.

- Nhân vật chính, con đi đâu mà lâu vậy? Chú Q

- Con bị lạc chú ạ.

- Mày lại làm trò.

- Thôi vào thôi chú.

Vào mâm thì mọi người cũng đã ổn định chỗ ngồi, nhưng có một nhỏ, nhưng sao quen quen ngồi cạnh Ly.

- Hai, nhanh của hai đó hả? Ly

- Có....gần một tiếng thôi mà.

- Hứ, hai lại còn lừa em.

Nhỏ kia thấy vậy ngồi đọng động vào Ly hỏi.

- Đây là anh hai của chị đó, anh Phong.

Ông Chiến thấy vậy hắng giọng.

- Phong, giới thiệu với em đây là Linh, em gái anh, nó ít hơn cậu một tuổi.

- À, hôm trước anh ý ở quán coffee. Linh như vừa phát hiện ra định luật mới.

Tôi nhớ rồi, nhỏ phục vụ hai mặt hôm trước.

- Hai đứa là đồng nghiệp đó. Ông Chiến

- Vừa nãy trên sân em nghe anh ý nói mà lạnh hết cả gáy. Linh

- Nó diễn đấy cháu ạ. Chú Q

- Là sao ạ?

- Là nếu lúc ấy mà có chiến thật thì tôi cầm 20% thắng thôi, cái đấy là tôi diễn doạ phủ đầu thôi. Ha ha

- Vậy nếu mọi người không xuống?

- Thì có thể bây giờ tôi đang có thêm ít băng trên người. Hờ hờ

- Vậy là anh lừa mọi người?

- Đâu, tôi còn hỏi xem ai mữa không mà.

- Vậy là P dùng mưu giỏi đó. Ông Chiến

- Thế P còn lừa gì nữa không? Lan

- Thì đứng trên sân, tay chân lúc ấy đau gần chết, tưởng không đứng được nhưng mà cố diễn nốt đấy.

- Hai vì chiến thắng hả? Ly dưng dưng

- Gì vậy cô nương, hai thắng không mừng à?

- Nhưng hai phải chịu đau đó.

- Từ bé đến giờ việc đau vậy quen rồi.

- Hai chỉ nói vậy thôi.

Tôi vạch ra cho nhìn mấy vết thương to.

- Giờ rõ chưa? Mấy chỗ này không......sao được đâu. Định quen mồm nói “chết” nhưng nhỡ nói vậy thì chỉ làm cả nhà buồn về chuyện cũ thôi.

- Dạ.

- Bớt mè nheo đi cô.

- Thế hai đứa có ăn không? Cô H

- Cậu em cũng có tuổi thơ dữ dội đấy. Ông Chiến

- Bị chiều hư từ nhỏ mà, xong đến lúc hư quá đuổi từ bắc vào nam này anh.

- Anh nhìn xe của cậu là anh hiểu vài phần rồi. Ha ha

- Ăn nào, bọn này. Cô H

Rồi tập chung vào triển khai đánh chén. Tôi và ông Chiến còn về làm nên uống ít thôi.

Hết bữa thì tôi cùng sếp sắp xếp chuẩn bị đi làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.