Có ai từng ngủ mà ban đầu mơ thấy một giấc mơ đẹp rồi tự nhiên chuyển thành ác mộng chưa?
Chính tôi thằng điên đó đã mất cả đêm thức sau khi gặp được giấc mộng đó.
Một giấc mơ làm toát hết mồ hôi thấm ướt đẫm lớp chăn mỏng.
Mơ về em, về khung cảnh tôi tỏ tình với em đêm noel ngay khi tôi ngừng đàn, thì em đứng dậy chạy lại ôm tên kia và cả hai cười nhạo tôi.
Đã thử không hút thuốc nữa, đã giữ lời hơn một năm nay. Nhưng còn là gì nhỉ? Mình giữ lời với ai nữa nhỉ? Giũ để làm gì nhỉ? Từ hôm tôi thấy cảnh đó đến nay, những câu hỏi đó rồi lại tự biện hộ cho bản thân. Và khói thuốc lại bay.....
Sáng ra đi ra ngoài sớm, tản bộ theo con đường ven sông. Nếu là như trước đây thì đang nóng lòng đợi giờ để gọi điện báo thức cho em.
Là vài ba tin nhắn
“Dậy đi sếp, ngủ nướng hả?”
“Cho 3s để dậy này”
“Buổi sáng tốt lành cô bé của anh”
“.....”
Cô bé của anh??
Của ai?
Mình hả?
Chắc chứ?
Quên hết đi, khó lắm.
Về vscn xong ăn sáng, lại tản bộ đến địa điểm quán coffee nơi ông Sơn giới thiệu.
Một quán khá bình thường, coffee trà sữa..v...v
Ngồi vào một bàn ở góc.
Nhỏ phục vụ đi ra. Tôi mượn cuốn sổ ghi vào “Mình đến xin việc, cho mình gặp quản lý được không?” (Giả câm mà)
Nhỏ nhìn qua nhanh dòng chữ rồi cười tươi.
- Phát hả?
Gật.
- Vậy gọi chị ha, anh Sơn cũng làm ở đây, anh là pha chế, nhưng anh vẫn đang học nên làm không đều.
Nhìn.
- Anh ý hôm qua có nói về cậu rồi. Mà thôi để chị gọi anh Lâm cho. Anh Lâm là quản lý ở đây. Mà uống gì đây?
“1 coffee đen, không đường”
Gật.
Một lát sau một ông nhìn chắc cũng chung tuổi, đi ra ngồi vào đối diện mình.
- Chào cậu em, anh là Lâm. Anh là quản lý ở đây. Cậu Sơn đã nói với anh rồi, vậy giờ ta bàn về công việc nha?
Gật.
- Ngày có ba ca, sáng từ 5h đến 12h trưa tiếp đến 6h riêng ca tối từ 6h đến 11h huặc sớm hơn tuỳ vào lượng khách.
Lấy cuốn sổ ghi “cho em hai ca sau, nhưng em còn đi học nên cũng chưa chắc đâu.”
- Ca hai ba hả? Nghỉ thì báo trước thôi.
Gật.
- Mỗi ca 50k cậu đồng ý chứ?
Gật.
- Vậy từ hôm nay luôn chứ?
Gật.
- Vậy trưa nay nhé, mà đồ uống ở đây free cho nhân viên trong quán nên cậu cứ tự nhiên nhé.
Lắc.
-?????
Lấy cuốn sổ ghi “đến trưa cơ mà, giờ tính tiền cho em”
- Ừ. Ha ha.
Ngồi vậy đến 10h thì về ăn qua đã, thun đen quần soóc rồi đi làm.
Đến vẫn sớm 10' vào tìm ông Lâm thì có một nhỏ mặc đồng phục của quán đi ra va phải mình.
Nhỏ nhìn thấy mình thì cứ nhìn chăm chăm xong đơ ra.
- Phong hả? Hơi bất ngờ nhưng cũng kệ
Lắc.
- Đúng rồi, bạn là Phong học cùng Thuý.
Lắc.
Mình chắc chắn mà, hôm đó bạn đánh Luân mà.
- Cũng không giấu nữa, là tôi. Giờ muốn trả thù hả?
- Không. Mình thì có thù gì với bạn.
- Vậy giờ sao?
- Làm bạn. Được không?
- Vậy giúp tôi coi như ta không quen. Và tôi bị câm.
- Sao lại phải vậy?
- Và không nhắc với ai về tôi, nhất là nhỏ Thuý.
- Ừm.
- Cậu ấy bị câm đó, em gái không moi được gì đâu. Ông Lâm ở đâu đi ra.
- Đây là em gái anh, nó tên Vân Anh.
Gật.
- Còn đây là Phát. Cô đừng có bắt nạt cậu ấy đấy.
- Hai kì quá.
- Mà cũng đến giờ làm rồi đó, cậu ra làm đi. Ở đây bảo vệ không có đồng phục nên cậu mặc vậy cũng được.
Gật.
Đi ra ngồi dựng cái ghế ở cạnh cửa và hóng.
Cũng mãi tầm 2h trở đi mới bắt đầu đông khách, công việc cũng nhàn. Chào hỏi và cất xe
Đến đấu giờ tối bắt đầu vắng khách thì mấy nhỏ phục vụ ra ngồi cùng mình.
- Đây là Thy, Yến, Hảo. Nhỏ VA giới thiệu. Có nhỏ Yến là sáng mình cũng thấy mà giờ vẫn làm, nhỏ làm cả ngày ư? Vậy việc học?
Lấy mảnh giấy “chào mọi người, mình là P”
- Chị Thy và Hảo sinh năm 91. VA và mình 95. Yến
“Mình cũng 95”
- Thôi hết giờ rồi, bọn chị về trước nhé. Thy và Hảo.
- Để mình vào lấy thức ăn cho. Yến.
Còn lại tôi và VA.
- Ngày đó....
- Luân sao rồi?
- Không sao hết, mà sao bạn ở đây?
- Có cần phải nói.
- Vậy mình không hỏi nữa.
- Mọi chuyện, mọi người, giữ bí mật giúp.
- Ừm.
Rồi nhỏ Yến ra, mang theo hai xuất cơm.
- Thôi chào hai người, lát mình lại ra. Nhỏ VA
Lấy cuốn sổ ra.( giờ chuẩn bị sẵn chứ)
“Bạn làm cả ngày?”
- Ừm.
“Chuyện buồn”
- Ừm.
“Cứ nói đi, chia sẻ được thì sẽ vơi bớt đấy”
- Bạn không ngại nghe chứ?
“Mình là người gợi ý chia sẻ mà”
- Ba mình trước đây suốt ngày rượu trè, cách đây hai năm thì bị tai nạn mất.
- Mẹ một mình trang trải nợ lần và nuôi hai chị em mình.
- Rồi mẹ bị tai nạn lao động.
- Mình đi làm vậy được nửa năm rồi, làm hết cả ngày.
- Mẹ mình thì bị bệnh vẫn chưa có tiền chữa trị, em mình năm nay học lớp 3.
- Nhưng mình không mệt, thấy em mình về khoe thành tích học tập mà mình vui lắm.
- Chí ít mình vẫn lo tiền viện phí được cho mẹ và lo cho nó học hành.
- Mình sẽ cố gắng, lo cho mẹ và em.
- Mẹ từng nói, nếu có tiền mẹ sẽ mở một quán tạp hoá nhỏ, một bàn cắt may.
“Vậy nếu có tiền thì bạn sẽ đi học lại”
- Chắc đó sẽ là phép màu.
Đang định nói thêm thì có khách vào, ra cất xe xong quay lại thì nhỏ đã đi vào trong.
CUỘC SỐNG MÀ, ĐỪNG CỐ NHÌN LÊN TRÊN ĐỂ RỒI THAN VÃN, HÃY NHÌN XUỐNG DƯỚI ĐỂ BIẾT RẰNG VẪN CÒN NHIỀU NGƯỜI CHƯA ĐƯỢC NHƯ MÌNH.
Rồi ông Sơn đến.
- A, chào cậu em, ngày đầu đi làm sao rồi?
“Em câm mà. Làm vậy là quá ổn rồi”
- Ừ, cố gắng lên nhé.
“Ông anh muộn 5' trừ lương.”
- Ấy, cậu căng quá.
“Vào pha em một ly đen không đường thì tạm tha”
- Hiếp người quá đáng.
Tôi cầm cuốn sổ lên, ông chạy ngay vào pha. Khi mang ra thì có hai nhỏ nữa đến.
- Chào Vi, Ngân.
- Chào anh Sơn. Ai đẹp trai vậy anh?
- Em trai anh, nó tên P. Mà mấy đứa cũng bằng tuổi đó.
- Chào bạn. Hai nhỏ đó chào mình.
- À, nó bị câm.
- Vậy ạ? Mà anh có em trai như vậy dấu hoài.
- Không dấu để các cô nuốt sống em tôi hả?
- Hứ, thôi bọn em vào làm đây.
- Này, đen không đường. Mà hai đứa nó đi muộn hơn anh mà.
“Anh có vú không?”
- Hứ, hái sắc, bỏ huynh đệ theo gái.
“Thôi vào làm đi.”
- Ừ, cố gắng nhé.
Lại ngồi một mình rồi lại khách đến đi, công việc có vẻ làm thời gian trôi nhanh hơn. Thoáng cái đã gần 10h.
- Về thôi P, hết khách rồi.
“Ok”
Hết một ngày đầu, có thể nó sẽ giúp quên nhanh thôi. Và tôi cũng nhận ra là khi làm việc thì tôi cũng không nghĩ gì về chuyện cũ cả.