Cả chiều lại có em bên cạnh tôi, sao em lạ vậy, một cô bé hồn nhiên dễ thương lúc bên tôi trong khi khác trước mặt mọi người lại tỏ ra lạnh lùng xa lánh vậy? Em có chuyện gì sao? Tôi đã nguyện bên em thì cũng sẽ cố gắng để hiểu hơn về em, cho dù đó là bất cứ cái giá nào....
Buổi trưa thì Vi vào, mang theo ba xuất cơm rồi ăn chung cả tôi và Nhi. Chắc tôi quá vô tâm vẫn hành động tình cảm với Nhi trước mặt Vi mà không để ý gì đến cô em gái này.
Cho đến lúc Vi đã về, Nhi quay qua nói với tôi giọng nghiêm túc.
- Vi....bạn ấy chắc cũng thích ck đó.
- Không có chuyện đó đâu.
- Vk nhìn ra đươc mà. Vk cũng là con gái
- Nhưng Vi cũng đã nhất trí rằng ck với Vi là hai anh em mà.
- Ck hâm ạ. Vậy cứ là bạn là em thì không có tình cảm khác à? Như vk này.....
- Vk sao?
- Nhưng nhất định phải tìm cách gì đó, ck đừng làm tổn thương Vi là được. Vk từng như vậy rồi, vk hiểu cảm giác ấy.
- ...... Chả nói được gì thêm. Rồi đi ngủ
Đến chiều thì cô bé hâm của tôi không hiểu bằng cách nào nàu nỉ được bác sĩ cho tôi được ngồi xe lăn ra ngoài hít thở không khí.
Vậy là tôi được cô y tá hâm lại còn ốm dở đẩy xe cho tôi ra khuân viên bệnh viện. Hơi se lạnh mà đồ hâm kia đang ốm nữa chứ, tôi phải dục hết hơi để đồ hâm này chịu bỏ tôi lại để vào lấy áo cho cả hai đứa.
Rồi tôi và em đi ra một góc nhỏ nơi có cái ghế đá, em ngồi ghế và tôi ngồi....xe lăn.
- Em yêu anh, nhiều lắm. Chợt Nhi nói, đáng ra phải hạnh phúc lắm chứ nhỉ, nhưng nó lại mang lại cho tôi một nỗi lo mơ hồ.
- Vk có điều gì muốn nói hả. 5' 10' Mãi rồi Nhi lên tiếng.
- Vk sẽ về Đà Lạt. Nhi nói nhanh, tôi nghe mà như sét đánh ngang tai, em lại rời xa tôi ư? Không muốn điều mình vừa nghe là thật tôi hỏi lại.
- Vk nói gì vậy?
- Vk.........sẽ chuyển về Đà Lạt.
- Sao lại vậy? Em vẫn chẳng thể chấp nhận điều tai mình đã nghe.
- Bố mẹ muốn vk về đó, lần này đưa cả ông bà vào nữa.
- Ừ.... Sao nghẹn đắng chả nói được gì thêm.
Rồi cứ như vậy, một tên con trai chân bó bột, bên cạnh là một cô bé cả hai cứ ngồi như vậy nhìn bâng quơ xung quanh, trông như chẳng có gì nhưng cả hai đứa trẻ con đó đang mang rất nhiều tâm trạng suy nghĩ. Và chắc rằng cả hai đều đang nghĩ về một vấn đề giống nhau.
- Vậy bao giờ vk đi.
- Trước tết âm lịch, chắc là khi trường bắt đầu nghỉ tết đó ck.
- Xong vk chuyển về đó học luôn à?
- Dạ, nhưng....
- Không sao đâu, chỉ cần mình yêu nhau thôi mà, khoảng cách địa lý đâu làm được gì.
- Ck chắc nha. Khi vk đi phải luôn nghĩ về vk thôi đấy. Không được léng phéng cô nào đâu.
- Vk hâm của tôi. Một mình cô tôi đủ mệt lắm rồi.
- Á mệt hả? Xong véo em
- Nhưng hạnh phúc lắm. Em nói nhanh mong hưởng khoan hồng.
- Hì. Vk cũng sẽ chỉ nghĩ đến ck. Luôn yêu ck nhất mà.
- Ừ, rồi sẽ có ngày ck rước vk về, khi đó sẽ không có khoảng cách.....
- Dạ.
Và lại là im lặng cho đến khi trời tối.
Tối đến tôi có rất nhiều thứ xáo trộn, bao nhiêu suy nghĩ về những thứ đã qua từ khi tôi gặp em, và rồi sẽ ra sao trong thời gian tới. Để rồi khi em mua cháo về cho hai đứa và gọi tôi về thực tại tôi mới chợt giật mình.
- Ck hâmmmmmmmmm. Em chu môi ngân dài ra.
- Hình như có ai gọi mình thì phải. Em troll giả vờ nhìn trước ngó sau loạn lên như không có Nhi ở đó.
- Hu hu ck lại trêu vk.
- Ai ai trêu đồ hâm của tôi.
- Ai hâm? Ai là của mấy người?
- Ơ bạn là ai nhỉ? Em vẫn nhây
- Hu hu. Hức hức.....
- Ngoan, ra anh thương nào. Ai bắt nạt bé?
- Cái tên này này. Nhi cười lại ngay nhìn em
- Ừ, láo nhỉ, để anh giúp bé.
- Anh đánh hắn đi.
- Ừ nhưng nhỡ hắn đánh anh thì sao? Câu này troll vler.
- Thì thì.....
- Thì bé hun anh nhá.
- Á. Ck lại trêu vk nữa....
Rồi em lại líu lo luyến thoắng như trẻ con suốt cả tối, nhưng tôi vẫn nhìn ra trong mắt em là cả một tâm trạng. Em đang buồn nhưng tôi cũng buồn đâu có kém. Đành cứ tận hưởng những khoảng thời gian bên em đã.
- Thôi muộn rồi ngủ đi kìa.
- Vk chưa buồn ngủ mừk.
- Ơ hay. Nghe lời không đây?
- Nhưng....
- Ngoan nghe không thì bảo?
- Vk ngoan mà, vk ngủ đây. Nhưng ck bên vk nha, đừng đi đâu đấy.
- Hâm. Chân tôi như vậy thì đi đâu. Tôi đã định nói “có cho vàng tôi cũng không xa em đâu“. Nhưng có khi nói vậy chỉ làm cả hai buồn thêm cho thời gian sắp tới thôi.
- Hì, vk ngủ đây. Mà ck cũng ngủ đi kìa.
- Ừ. Ngủ trước đi. Ck ngắm vk đã
- Ai cho mà ngắm.
- Sao thu phí à?
- Vk thu đó. Đưa tiền đây.
- Hôm qua tôi ngắm cả đêm đấy.
- Á vậy thì phải tính thêm á.
- Trả luôn này. Em ôm ghì Nhi và hôn.
- Ck....
- Sao chả đó. Giờ ngủ đi.
- Dạ. Hì.
Nằm ngủ mà tôi cứ trằn trọc mãi không ngủ được.
Mãi muộn rồi tôi vẫn vậy, ngồi nghĩ xem ngày mai sẽ ra sao, nếu em không bên cạnh tôi tôi sẽ ra sao? Em cũng vậy em có giống tôi khi xa tôi không? Rồi thời gian tới sẽ làm những gì cho em. Không để ý rằng Nhi cũng vẫn chưa ngủ ngồi nhìn tôi từ lúc nào.
- Ck hâm.
- Gì vậy? Chưa ngủ à?
- Ck nghĩ chuyện........vk đi à? Giọng buồn buồn
- Ngủ đi, vẫn còn lâu mà, với lại chỉ là từ đây vào đó, vk không trốn được ck đâu, bất cứ nơi đâu, nếu vk cần ck sẽ có mặt.
- Hì vk biết mà.
- Hâm ngủ đi. Rồi tôi ôm Nhi vào lòng khẽ nói nhỏ bằng tất cả tình cảm trong tôi “anh yêu em” xong nhìn Nhi mỉm cười, nụ cười hạnh phúc vương trên môi một thiên thần đang ngủ ngoan trong vòng tay tôi.
Đêm nay lại một đêm tôi không ngủ, không thể coffee hay thuốc lá được, coffe thì chân như vậy đi sao được, thuốc lá thì càng không rồi, em bên cạnh mà, nhưng điều tôi quan tâm hơn tất là em, nhìn em tôi chỉ muốn giữ chặt cho riêng mình tôi thôi, luôn giữ em cạnh bên để được yêu thương được hạnh phúc, được chở che cho em hay đơn giản là được cạnh em.
Vậy là chỉ còn vài tháng nữa thôi ư? Nó đâu đủ để cho tôi đem lại hết hạnh phúc cho em, những điều tôi muốn làm cho em nhiều lắm, thời gian đó đâu có đủ. Mà khi yêu xa có quá khó không? Tôi dám chắc vào tình cảm của mình với em và cũng đủ để tin tình cảm của em cho tôi. Nhưng đâu ai biết trước được điều gì phải không em, thời gian, khoảng cách nó có sức mạnh to lớn khôn lường lắm đâu ai lường trước được điều gì, nên như vậy tôi sẽ càng cố gắng hơn, em cũng vậy nhé, ta sẽ cùng cố gắng cho tình cảm chính mình nhé.....
Tôi cũng đã có một quyết định, không to lớn không thay đổi được gì nhiều, nhưng đó cũng là một điều tôi có thể làm cho em.