Chưa kịp sáng thì bị dựng dậy vô cùng dã man. Hai cái vung xoong ốp liên tục ngay kế bên tai. Bỏ mặc tất cả vì sự nghiệp ngủ nghỉ, vùi sâu đầu vào chăn với gối thì chưa đầy 3s sau bị ngay một quả tạ 50kg ngồi ngay lên người nhún nhún.
- Chị tha cho em đi mà. Hôm qua mệt quá.
- Hông. Lâu lắm anh mới về, giờ phải phạt.
- Thằng người yêu cô đâu, kêu nó đi, anh mệt lắm.
- Người yêu thì có thể thay nhưng anh trai thì không.
- Lý gì đây? Mà dạo này béo lên à?
- Á em không béo.......
- Nặng sụn xương tôi rồi, ngồi đó mà không.
Nói vậy thì thấy ngay hiệu quả. Bằng chứng là đau như đứt luôn một bên tai sau khi Linh thò mồm xuống cắn luôn vào tai em.
- Thôi tha cho anh, để anh vscn rồi còn đi.
- Sao bác bảo là anh về mấy ngày?
- Ơ hay. Thế bảo là phải ở à?
- Thì anh nói rồi đó, nói là phải làm mà.
- Ừ thì anh cũng vừa nói là đi đó, giờ làm này.
- Ơ... Anh ở với em đi mà, không ai chơi cùng hết á. Buồn lắm nè.
- Xấu tính quá à? Mà không ai chơi? Cười gian.
- aaaaaaaa..... Anh bảo ai xấu tính hả?
- Đâu ai ý nhờ?
- Đồ anh đểu. Hu hu
- Ơ, thế anh đểu đi đây.
- Đi luôn đi.
- Ừ, ở nhà ngoan nhớ. Troll thôi chứ em thừa biết sẽ kéo em lại ngay.
- Ơ ơ ơ anh.......hết đểu rồi á. Ở lại chơi với bé đi. Ngây thơ vô số tội
- Rồi sáng nay thôi nhớ. Chiều nhất rồi đó.
- Dạ. Quý anh nhất đó.
- Thế quý ai nhì?
- Anh luôn, ba tư năm..... Luôn.
- Ơ thế người yêu cô?
- Ơ...... Đỏ hết mặt.
- Thôi xuống đi. Anh vscn xong đưa đi.
Vậy là toi gần hết buổi sáng. Mãi mới thoát được cô em gái để chuồn về HN.
Nhưng có một điều làm em vẫn thấy lạ. Khi đi cùng Linh qua một quán coffee thì có nhìn thấy “cô ấy” đang ngồi cùng một thằng, không nhìn dõ vì Linh đang dục đi. Nhưng em chắc chắn 80% thằng kia là thằng...Hậu. Chuyện gì đây? Sao lại loạn hết cả lên thế này?
Trưa thì cũng về đến HN, giờ chẳng muốn làm gì, vậy là chạy ra trông quán. Quán mình mà tới ít hơn quán ông L luôn.
Vào quán thì là buổi trưa nên chỉ xem qua loa sổ sách rồi lên tầng 3, cái chỗ hôm trước ngồi nhâm nhi. Mà không hiểu sao lại ngủ quên được. Đang lơ mơ thì có động. Tỉnh dậy thì chỉ kịp nhìn thấy nhân viên đang mặc đồng phục quán.
- Chào ông chủ.
- Ừ. Mà....
- Giờ không thèm nhận người quen à?
- Sao......?
- Hì ngạc nhiên à?
- Ừ. Ngọc được chưa.
- Không thì ai? Chủ quán vậy đó à.
- Tưởng ai đi lạc, vậy đây là lý do bí hiểm của bạn?
- Hì, thì thấy ông chủ nên chào vậy.
- Làm ở đây à?
- Ừ, nhân viên đó, nên mới chào ông chủ. Mà quán của bạn thật à?
- Không.
- Sao?
- Của bố mẹ chứ mình có gì.
- Vậy cũng nói được.
- Không thì nói sao giờ. Thực sự có làm được gì đâu.
- Nghe hâm mộ quá.
- Đồ dở. Ai khiến.
- Hứ.
- Mà tiểu thư sao lại chọn quán nhỏ của tôi làm?
- Quán này mà nhỏ á? Mà ai là tiểu thư?
- Nãy tôi thấy rồi, đi bưng bê coffee mà có 4 bánh đưa đón. ( Chém như thần, ngủ thì biết cái éo gì)
- Thì mình muốn thử chút, muốn thử xa vòng tay bố mẹ. Ơ đúng cmn luôn.
- Đừng nói thế, tiểu thư mà có làm sao em đền thế nào?
- Xí.
- Mà đây là tôi đang giúp hả?
- Ừ, gián tiếp.
- Nể người quen, không thu phí nhưng làm không lương nhá.
- Gì vậy?
- Thì trường đời mà. Giá vậy là quá rẻ.
- Hông chơi vậy. Không nhìn nhưng em biết giờ đang có vẻ mặt như thế nào. Nhưng kệ, đang troll vui
- Vậy muốn thế nào?
- Tui sẽ cố gắng, còn lương thì trả tui nha.
- Còn tuỳ vào thái độ. Mang lên cho sếp 1 coffee đen, tự pha nhớ, xem tay nghề.
Lần này thì đã rõ, nhân viên à? Nhưng mà lỡ Ngọc nói cho ai biết thì chắc chắn cái trò mà mình đầu tư từ đầu đến giờ là vô nghĩa à? Xuống giọng ngay.
- Giữ bí mật giúp mình nha.
- Bí mật gì?
- Mọi chuyện bạn biết về mình.
- Được thôi, nhưng phải có thoả thuận.
- Thoả thuận gì?
- Thì đưa đón tôi đi làm ở đây với đi học. Và...
- Gì nữa?
- Và làm bạn trai tôi. Gì đây
- Gì? Dở à?
- Thì đôi bên có lợi.
- Đôi bên hả? Sao tôi thấy lợi cho cô hết mà.
- Ngọc, không phải cô. Mà nãy ai kêu giữ bí mật dùm.
- Rồi, còn tuỳ thời gian hay bận gì không? Còn bạn trai thì được, nhưng chắc chắn người yêu thì never.
- Hì....... Giờ mới nhìn kĩ lại N. Cái điệu cười ấy, vóc giáng, mà có khi cả tính cách ấy....sao lại giống đến vậy chứ? Cả cái tên mà đã không bao giờ muốn nghe lại đó nữa. Phải chăng trò đùa của tao hoá là có thật, và nó đang chơi đùa với tôi.
Tôi nhìn N mà nhớ lại “Ngọc” kia, sao tên em là thứ thuần khiết trong sáng mà con người em lại hoàn toàn trái ngược nó vậy? Khi xưa khi bắt đầu quen em đâu có như vậy? Thời gian, nơi trốn, hay là thứ gì khác đã làm em như vậy? Nếu có thể xin em trả lại anh cô bé ngây thơ hồn nhiên khi xưa không? Anh sẽ trả em bất cứ giá nào, trả lại cho anh cô bé của anh.....
Bạn nhận xét con người qua cái gì? Vẻ ngoài, cuộc sống, gia cảnh.... Chắc tôi chỉ muốn cảm nhận nó bằng sự tiếp xúc, còn gia cảnh ư? Điều kiện mỗi người mỗi khác ư? Không, nó giống nhau hết cả thôi, chỉ là bị ngăn cách bởi vật chất. Nếu bỏ đi những thứ phù phiếm ấy thì sẽ có những người bạn hay chi âm chi kỉ, chứ không phải “bè” những người chỉ coi trọng vật chất mà bỏ quên tình người. Còn cuộc sống màu hồng ư? Nó làm gì có màu, nó tồn tại nhưng chỉ tồn tại như vậy, vô hình. Nếu chỉ nhìn ai đó qua cuộc sống, qua vẻ bên ngoài thì, chả chắc chắn điều gì hết. Với tôi cuộc sống chắc toàn màu đen, nhưng nhiều người nhìn vào sẽ bảo là màu hồng, vì vẻ ngoài ư? Hay tiền? Chả có ngĩa gì hết, tiền nhiều lúc đem lại bất hạnh nhiều hơn là hạnh phúc. “ tiền bạc “ mà, bạc này chắc là bạc bẽo, vì con người nhiều khi sẽ thay đổi chỉ vì đồng tiền, bỏ hết những thứ khác để chạy theo tiền. Thực sự, đồng tiền nó bạc bẽo lắm.....