Sáng hôm sau thức dậy chào ngày mới cuộc sống mới. Dậy sớm vscn tự chuẩn bị bữa sáng. Chuẩn bị tinh thần cho một việc mà mình đã chuẩn bị từ lâu.
Gọi sp xin địa chỉ. Sp chỉ cho rồi cười khó hiểu. Rồi bắt xe tới thẳng chỗ ấy. Một căn nhà, không mà phải gọi là biệt thự trước mắt tôi. Bấm chuông một lúc thì một chị bước ra. Chị nhìn khá xinh, hơi choáng nhưng nhớ ra mục đích tới đây.
-Chào chị ở đây có ai tên Huy không, Vũ Long Huy đó.
- Có, mà em là ai gặp có chuyện gì?
- Chị chỉ cần nói có P cần gặp.
- P em kết nghĩa với anh Huy hả?
- Đã từng.
Chị tỏ vẻ mặt không hiểu:
- Sao lại từng. Mà thôi cậu vào nhà đi để chị kêu anh ý.
- Em không cần vào. Chị kêu ra hặp em đi.
Vẫn vẻ mặt không hiểu nhưng cũng vào nhà luôn.
Một lúc sau một thanh niên khá lịch sự đi ra. Trông quá thay đổi nhưng vẫn còn nét của người tôi đã coi là anh đấy.
Tôi không nói không rằng lao vào đấm tên đó. Hắn né được cú đấm nhưng ngay khi gần lướt qua hắn thì tôi lên gối, không kịp né hắn nhận chọn cú lên hối của tôi rồi khuỵ xuống. Tôi quay lại tiếp tục đạp vào lưng hắn. Đang định đánh tiếp thì có tiếng sp. Sao lại có tiếng sp ở đây. Tôi quay ngươi lại thì không chỉ sp mà còn cả bé Linh. Vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì sp lại lên tiếng.
- P sao lại đánh sư huynh con?
- Hắn bỏ sp theo người khác không đáng làm sư huynh con.
- Là sao. Đệ nói gì huynh không hiểu?
Cái quoái gì thế này. Hơn chục năm qua tôi ghét bỏ vì bỏ sp tôi và Linh giờ lại được so và Linh bảo vệ và như không hiểu tại sao.
Sp thấy thế thì kêu cả 3 vào nhà. Vào thì tôi được nghe và thức sự rõ mọi việc. Lại thêm một bất ngờ nữa.
Huy rời đi là vì để về học cách chiến đấu đầu óc “ chỉ huy” và để về với bố mẹ ở trên này. Và thực sự bất ngờ là Huy và Linh là hai anh em ruột.
Tôi dần hiểu câu nói “ chỉ được đứng thứ hai” là vì sp thấy được tính cách bốc đồng bất cần của tôi nên như vậy để tôi luôn có người giám sát và đó là Huy. Còn việc gây sock thực sự là hai người kia là anh em ruột . thực sự trong hơn chục năm qua cái điều ấy tôi chưa từng được biết đến hay đề cập đến. Tôi cảm giác như đang là con rối bị lừa rối như một đứa trẻ suốt ngàn ấy năm.
Tôi đang định bỏ chạy để được thoát khỏi nơi ấy suy nghĩ ấy. Nhưng so đã nhận ra kéo tôi lại và giảng giải. Cuối cung tôi nhận ra nhười có lỗi chính là mình. Tự nhận là anh em mà những việc nhỏ nhoi ấy cũng không thể bỏ qua được. Quá vô tâm đến những người xung quanh. Cũng may mọi người có thể tha thứ cho tôi. Hai anh em lại ôn lại chuyện xưa. Chỉ có câu kết nói đùa mà mình thấy có lỗi nhất là.
- Chú lên cơ đấy. Đánh mà giờ anh vẫn còn đau đấy.......