Thằng Hề Của Em

Chương 42: Chương 42




Chuyện cũng đã vậy, ở đây cũng chán nên em quết định về quê cái đã, về với mẹ (chắc giờ là thoải mái nhất. Mà chắc sẽ có người thắc mắc là sao không thấy liên lạc về quê với nhưng người bạn hay hội anh em chơi cùng, vì thực sự từ ngày quyết tâm tu chí học hành năm lớp 9 thì em đã hạn chế rồi gần như không liên lạc với mọi người rồi nên giờ cũng thế, mà ở lớp thì lạnh lùng và khá khép kín nên cũng không có bạn.)

Về đến nhà thì có cả hai ông bà già ở nhà, chắc 20-10 nên ổng ở nhà nịnh bà già mình đây. Vào chào luôn ông bà ý.

- Uày mẹ có cái vòng đẹp quá ha. Em nhìn là biết ông già mới tặng rồi nhưng trêu đã.

- Thấy bố chu đáo không?

- Hì con tặng từ hôm qua rồi. Hoa của con đẹp như thế kia mà.

- Mày láo. Nhanh tay hơn cả bố.

- Con mà lại. Con hơn cha nhà có phúc mà.

- Phúc cái cóc khô. Tao mà không nhanh tay thì có phải hôm nay gặp đại hoạ không? Nói rồi trành ngay xa mẫu hậu ra.

Hahahahahaha hai bố con cười lăn

- Vậy về đây mệt không? Mà ăn gì chưa?

- Dạ con ăn rồi. Cũng hơi mệt ạ.

- Vậy vào luôn việc chính đây.

- Chuyện gì ạ?

- Quán cho anh đã xong rồi đó, giờ tự lo liệu đi.

- Vâng, con lên sẽ chuẩn bị trang trí, nhân sự rồi mẹ xem ngày cho con nha. Mà tìm một quản lí đáng tin cho con nha.

- Rồi nhưng chỉ cho mượn quản lí thôi. Bao giờ ổn định thì trả tôi. Mẹ em nói

- Vâng.

- Vậy là xong nhớ, giờ anh liệu đi cho chúng tôi.

- Hì con đi ngủ đã nhớ.

- Vâng ạ ông tướng. Hai ông bà già cùng đồng thanh.

Chạy lên phòng lăn ra ngủ luôn. Chắc mẹ vẫn dọn thường xuyên, vẫn sạch sẽ, chăn màn vẫn thơm phức( cô giúp việc thì mẹ em cũng không cho vào dọn vì sao thic mẹ chỉ nói là muốn chăm sóc em thôi. Lớn bm rồi mà cũng không muốn phiền mẹ nhưng mẹ thích vậy nên kệ mẹ thôi)

Dậy tắm tửa sạch sẽ xong xuống nhà, mẹ Linh và cô giúp việc đang trong bếp, thấy mẹ đang đứng chiên xù cá em định bốc trộm nhưng ai ngờ mẹ phũ thế gõ ngay cái đũa vào tay em.

- Mày ngủ cả ngày giờ định ăn vụng hả?

- Thì con phải từ trên ấy về thăm mẹ yêu quý mà.Để ăn thức ăn do mẹ nấu mà.

- Dẻo mồm. Rửa tay đi rồi ăn.

Chạy ù đi rửa tay, đang định quay lại bếp thì thấy Linh ở ngoài phòng khách. Linh thấy tôi thì ra hiệu gọi và bảo tôi đi theo.

Linh gọi tôi ra ngoài cổng, không biết có gì bí mật vậy.

- Chuyện gì vậy bé?

- Dạ.

- Gì?

- Chị ấy. Vì trước đây nên không bao giờ Linh nhắc đến cô ấy với tôi hay tên cô ấy. Nhưng sao giờ lại nhắc.

- Chả liên quan nữa rồi.

- Chị ấy....

- Sao....

- Thì chị ấy..... Chị ấy định tự sát và để lại bức thư là vì quá ân hận vì đã bỏ anh.

- Sao giờ em mới nói? Mà sao tất cả mọi người cũng vậy?

- Thì tại trong thư chị ấy bảo không cho ai gọi hay nói cho anh hết và lúc tỉnh cũng vậy. Mà hai bác cũng không muốn anh phải dây dưa gì đến chị ấy nữa. Lần trước hai bác đã lo lắm rồi. Nhưng em...

- Giờ cô ấy sao rồi?

- Chị ấy giờ đang lằm viện, đã không sao rồi ạ, giờ chắc có chị Vân chăm sóc đấy anh.( Vân là cô bạn thân nhất của cô ấy)

Sao phải làm như vậy chứ, biết là tuổi trẻ bồng bột nông nổi nhưng đâu phải như thế. Làm như thế có giúp được gì không hay chỉ làm khổ những người xung quanh em và cả tôi. Nếu thực sự em có làm sao thì đó lại là nỗi của tôi chỉ khiến tôi thêm dằn vặt đau khổ thôi. Chạy vào báo mẹ đi có việc một lát rồi ù ra lấy xe.

Gọi ngay cho Vân.

- Alo, P hả?

- Ờ P đây.

- Ukm sao nay gọi cho Vân vậy?

- Thì có chuyện muốn hỏi.

- Chuyện gì?

- Có đúng cô ấy tự sát không? Mà vì tôi phải không?

-....

- Có phải không?

- Thì...

- Nói nhanh đi.

- Thì đúng vậy.

- Vậy giờ cô ấy đang ở đâu?

- Thì Vân cũng đang ở đây, bệnh viện X ý.

Chạy nhanh vào bệnh viện, gọi cho Vân rồi đến phòng bệnh của em.

Nhìn em trong bộ quần áo bệnh nhân, tay thì là dây truyền dịch, em lằm đấy vẫn bé nhỏ như xưa, tôi đau lắm em biết không? Đâu phải làm như thế?

- Sao ngốc thế?

- Em...em.....

- Biết làm thế bao nhiêu người phải lo lắng không? Biết thế là trẻ con ấu trĩ lắm không?

- Em biết em đã sai. Đã sai khi bỏ anh. Đã sai khi làm anh đau khổ. Nhưng thực sự em nhận ra rằng em không thể sống thiếu anh. Em vẫn rất yêu anh. Hức hức

- Vậy sao không cho ai nói?

- Vì em sợ anh lại nói như lần trước ý, sợ anh chỉ thêm khinh bỉ em thôi...... Hức hức

Vậy ư, cuộc tình mà làm tôi đau khổ, người con gái tôi muốn quên từ đã lâu, giờ lại về bên tôi ư? Tôi không chắc nó sẽ đi đến đâu sẽ như thế nào? Nhưng bây giờ đối với tôi tình yêu đó thực sự vẫn tồn tại và rất lớn. Chắc chắn rằng “ TÔI VẪN YÊU CÔ BÉ ẤY”

Ôm em vào lòng, cứ để cho em thút thít tôi giờ chỉ cần biết là em đang bên tôi và tôi thực sự yêu em, thủ thỉ vào tai em:

- Anh yêu em. Cô bé hay khóc của anh...

Em lại tròn mát nhìn tôi, sao lại yêu đến thế chứ. Em thôi khóc chỉ đỏ mặt dũi vào ngực em. Hạnh phúc chỉ có thế thôi, đơn giản và ấm áp.

Nhưng lúc này tôi chợt nhìn qua Vân, trong mắt Vân có một điều gì đó rất lạ, chỉ thoáng qua nhưng đủ để làm tôi có chút gì đó phải suy nghĩ, nhưng cũng tạm gác qua một bên đã, giờ điều quan trọng nhất là con mèo con trong vòng tay tôi kìa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.