Ngồi một lúc thì chán quá ngó sang bàn bên thì em ý đang nhìn mình. Ủ ôi mặt xinh vờ lờ nếu không phải đang ở trình độ bơ gái ( mất niềm tin vào c.gái chắc vì người yêu cũ) thì chắc cũng mê luôn. Gái thấy em nhìn thì quay mặt đi, như kiểu đang làm gì mờ ám thì bị bắt quả tang ý. hài vl. Em định thần nhìn kì lại gái, lần này thì có hơi choáng, phải nói thế nào nhỉ, à phải gọi là nếu em không đang mất thiện cảm với con gái thì chắc là xin đi tham gia fan juven clup luôn ý chứ. Nhưng thôi đang tu nên thôi. he he
Quay về với cốc coffe nhấp một ngụm cảm nhận vị đắng, rồi lại nhìn lơ đãng ra ngoài đường. Cảm thấy mình đang rất đơn độc giữa nơi phồn hoa nhộn nhịp này.
Vẫn đang thả hồn thì có một giọng nói vang lên ( nghe nhỏ nhẹ dễ thương bm):
- Mình ngồi cùng bạn được chứ?
Là gái đấy ạ - Quay lại nở nụ cười nửa miệng ( mấy lần bị coi là cười đểu) rồi gật đầu. Lại quay ra tiếp tục sự nghiệp ngắm đường.
Gái lại lên tiếng.
- Bạn có tâm sự gì à?
- Có nhưng chắc không mang nhiều tâm sự như bạn.
Tròn mắt ( đừng làm thế chứ đau tim đấy gái)
- Sao bạn nói vậy?
- Mình có giác quan thứ 6.
- Hi hi, bạn vui quá hà.
- Không mình chắc đấy, nếu muốn có thể tâm sự, mình có biệt tài lắng nghe đấy.
- Nhưng mình đâu có chuyện gì. Cười gượng
- Nhìn qua là mình cũng đoán được mà, không phải giấu, giấu trong lòng chỉ thêm khó chịu thôi.
- Bạn muốn nghe thật chứ?
- Tuỳ việc bạn muốn nói hay không.
- Bạn hay thật đó.
Lại im lặng.
- Thì là mình vừa chuyển từ Đà Lạt ra, về đây để chăn sóc ông bà nội. Nhưng ở đây chưa quen biết ai nên hơi cảm thấy...
- Đơn độc à.
- Ùm.
- Vậy giờ có mình là bạn này. Chắc là vơi bớt sự đơn độc chứ.
- Thật chứ.
- Tuỳ bạn có coi mình là bạn không thôi.
- vậy từ giờ là bạn rồi ha
- Chắc rồi.
- Thôi chết muộn rồi mình về không ông bà mong.
- Ừm. Gặp lại sau.
Gái đi rồi mới chợt nhớ là đéo hỏi hay biết gì về gái. lẩm nhẩm “ có duyên ắt gặp lại”
Ông bà già gọi.