Mấy ngày nay, đám Philly rất lo lắng khi thấy Dịch Trần đi đường cũng ngã trái ngã phải, giống như đang cố khiêng mấy vạn cân trên người, thậm chí ngay cả ly rượu cũng cầm không đặng, thường xuyên vì cố sức quá mà niết ly nát bấy. Jester có phần lo lắng hỏi: Ông chủ, ngài biến thành bộ dạng này từ sau cái đêm luyện công tạo ra tiếng vang đinh đinh gì đó, có phải tẩu hỏa nhập ma rồi không?
Philly liếc xéo hắn một cái, thiếu chút nữa là động thủ dạy dỗ hắn một trận. Nàng quan tâm đỡ lấy Dịch Trần đang chầm chậm đứng lên, hỏi: Ông chủ, cẩn thận một chút, ngài đến cùng là làm sao vậy?
Dịch Trần nở nụ cười khổ: Các ngươi thấy ta thế nào? Chờ sau này, các ngươi cũng tiến vào cảnh giới bây giờ của ta, nhất định sẽ thảm hại hơn ta nhiều. Nói đơn giản một chút, pháp môn của ta là hấp thu lực lượng của các ngôi sao trong thiên địa để tăng cường sức mạnh của mình. Trước đó, khi chưa cô đọng thành tinh hạch, ta là ta, tinh lực là tinh lực. Bây giờ, ta là tinh lực, tinh lực là ta.
Hắn trầm ngâm một lát, lại giải thích: Lực lượng của ngôi sao hình thành một lực trường trong vũ trụ, tuy rằng ngày thường chúng ta đều ở trong đó nhưng trên thực tế lại ở bên ngoài, người thường căn bản không cảm nhận được. Thậm chí trước khi ta cô đọng thành tinh hạch, ta cũng không thực sự dung nhập vào trong trường lực này. Vài ngày trước, tinh hạch của ta đã thành hình, thân thể đã triệt để dung nhập vào trong lực trường, ta đã biến thành một bộ phận của lực trường. Vì vậy, chỉ cần ngôi sao thay đổi là có ảnh hưởng tới thân thể của ta.
Dịch Trần cố hết sức để vung tay một cát, cười khổ nói: Thấy không? Người thường vung vẩy cánh tay rất dễ dàng, nhưng lúc này ta vung tay một cái là tạo thành vô số gợn sóng năng lượng trong lực trường của ngôi sao, giống như một con cá lao qua muôn trùng sóng giữa biển cả mênh mông vậy, sao có thể không cố hết sức chứ? Nhưng mà yên tâm, chờ thân thể ta quen với giai đoạn này là ổn thôi... Trước kia ta từng trải qua chuyện này, đã hiểu rõ rất rồi. Lần thứ nhất ta trải qua tình huống này, ngay cả con mắt cũng không mở ra được, nằm liệt giường nửa tháng, các ngươi tưởng là thoải mái lắm hả?
Jester nhạy cảm bắt được trung tâm của vấn đề: Ông chủ, dựa theo lời của ngài. Ngài đã dung nhập vào lực trường của ngôi sao. Nói cách khác, lực lượng của ngài là vô cùng vô tận phải không? Hoặc là nói, lực lượng của ngài vĩnh viễn không thể tiêu hao hết? Hắn nhìn chằm chằm vào Dịch Trần, trong ánh mắt lóe ra ngọn lửa say mê kỳ quái.
Dịch Trần nhìn gã hồi lâu, lắc đầu nói: Ngươi vẫn là tu luyện từng bước một thì hơn. Nếu như ngươi tu luyện linh tinh để truy cầu cảnh giới thì thân thể ngươi sẽ bị tổn hại rất lớn... Đúng vậy, lúc này ta giơ tay nhấc chân đều có thể sử dụng một bộ phận sức mạnh của ngôi sao. Nhưng các ngươi cho rằng, một con cá heo và một con cá voi đồng dạng ở trong nước biển, cái đuôi của chúng có thể nhấc lên những gợn sóng mạnh y như nhau hay sao?
Đám thủ hạ thân tín đăm chiêu như có điều suy nghĩ, Dịch Trần tổng kết nói: Vì vậy, đề cao tu vi của mình mới là quan trọng nhất. Ta từng thấy cao thủ lợi hại nhất, hắn dùng lực lượng của mình, không mượn nhờ ngoại lực có thể một tay nâng lên ngọn núi khoảng vạn tấn... Nếu như đụng phải người như vậy, các ngươi cho rằng siêu năng lực của mình có thể làm được cái gì?
Cả đám ngốc trệ, Dịch Trần nhún nhún vai, hơi hoạt động các đốt ngón tay, nói: Philly bảo bối, ra đây, đỡ ta đi lại nhiều một chút, mau chóng thích ứng tình huống hiện tại là ổn thôi. À, các ngươi không cách nào tưởng tượng được, cảm nhận được khoái cảm tột cùng mà dải tinh lực năm màu dài mảnh thấm vào thân thể của mình đâu. Dịch Trần hơi híp mắt lại. Jester hâm mộ nhìn Dịch Trần, không biết đã tưởng tượng đến chỗ nào.
Mấy ngày sau đó, Dịch Trần dần dần khôi phục bình thường, tinh hạch ngày một tinh luyện, Tứ Tượng Tuần Hoàn đã có khuynh hướng giải thể, không bao lâu nữa sẽ tiến vào giai đoạn Chu Thiên Tam Bách Lục Thập Độ. Dịch Trần rất hài lòng với tiến độ hiện tại, bất quá đạo hạnh ngày xưa cũng không uổng phí, mình đã nắm rõ dấu hiệu của từng cảnh giới, có thể đúng bệnh hốt thuốc mà tu luyện, nhận được hiệu quả làm chơi ăn thật.
Jester bắt đầu bế quan, Dịch Trần biết hắn đang điên cuồng tu luyện bước đầu tiên của tâm pháp. Dịch Trần không cản hắn. Nếu như tâm tình không thể theo kịp tu vi thì hắn không thể tiến xa được, cho nên cũng không có nguy hại gì. Có lẽ, Jester phải đạp bằng chướng ngại trong lòng thì mới có thể bước lên con đường truy cầu lực lượng chung cực.
Dịch Trần đọc tuần báo Luân Đôn, khá chú ý tới việc ông chủ của Taffadio và kẻ thù chính trị công kích lẫn nhau. Hắn quăng tờ báo đi, hoạt động xương cốt một chút, ngón tay phải nhanh chóng chơi đùa với mảnh ngọc bội, cau mày hỏi: Mấy ngày gần đây không có tình huống dị thường nào chứ?
Bychkoy gật đầu cười bỉ ổi: Ông chủ, yên tâm, có Cain phụ trách, tất cả rắc rối đều không tồn tại. Mấy ngày nay buôn bán kiếm được nhiều tiền mặt lắm, còn nữa, vũ nữ trong hộp đêm của gấu đen lớn nóng bỏng vô cùng, ngực lớn mông cong, sướng chết ta rồi.
Dịch Trần trợn mắt nhìn hắn, thật lâu sau mới khuyên bảo: Ngươi cẩn thận một chút, ngươi không có năng lực dị thường, dựa vào thân thể bây giờ của ngươi, trải qua ba ~ năm năm nữa là không sống nổi nữa đâu, cẩn thận mười mấy triệu gửi trong ngân hàng của ngươi lại thành tiền của ta.
Bychkov sửng sốt một chút, vô thức ôm đống tiền trước mặt vào ngực, liên tục gật đầu, cười nịnh bợ: Ông chủ yên tâm, ta sẽ cẩn thận mà. Lần nào ta cũng uống dược phẩm dinh dưỡng... Thượng đế quá không công bình, Jester có thể hút pin, sat rượu, đánh nhau ẩu đả, thân thể của hắn lại chẳng có vấn đề gì. Vì sao ta không thể giống như vậy? Ta mà có một thân thể mạnh mẽ như vậy là tốt rồi.
Cain đột nhiên nói chuyện: Ta lại hâm mộ cái đầu của ngươi, đổi đầu óc của ngươi cho ta được không? Thân thể cường tráng này sẽ cho ngươi, ta không có ý kiến gì cả. Rèn luyện thân thể đơn giản hơn rèn luyện đầu óc nhiều lắm.
Bychkov trợn trắng mắt: Mơ tưởng, đầu óc của ta có thể kiếm tiền đấy. Ta vừa sửa đổi vài item quý trong sever, ông chủ, có người ra năm ngàn bảng Anh để mua một cây cung của ta, ha ha ha ha, quá tuyệt vời.
Dịch Trần lảo đảo muốn ngã, đứng lên, chỉ vào mũi Bychkov nói: Ngươi tấn công server trò chơi của người khác thì thôi, còn làm những chuyện này... Ài, những vậy kia có thể bán lấy tiền sao?
Bychkov lẩm bẩm nói: Phá hư là một nghệ thuật, phá hư quy tắc trò chơi của bọn hắn là sự tình thoải mái nhất trên thế giới này, còn thoải mái hơn quan hệ tình dục... Uy, uy, uy, ông chủ, ngươi đi đâu vậy? Nếu như ngài nguyện ý tìm cho ta vài hacker tài giỏi, ta có thể thủ tiêu toàn bộ server trò chơi ở châu Âu. Chúng ta có thể lủng đoạn giao dịch trang bị trên mạng, mỗi năm cũng có...
Phil một tay bưng kín miệng hắn, hung quang lập lòe trợn mắt nhìn Bychkov, âm trầm nói: Câm miệng, Bychkov, ngươi vọc máy vi tính kiếm tiền mới là đáng yêu nhất đấy. Ngươi bây giờ đáng giận hơn cả bọn gái điếm đứng đường, đừng làm phiền ông chủ nữa. Một món đồ bán được năm ngàn bảng Anh, một năm chúng ta phải bán bao nhiêu đồ mới có thể lợi nhuận một trăm triệu bảng? Ngươi đúng là một kẻ ngu ngốc.
Bychkov tính toán thật lâu, giãy khỏi tay của Gore, phàn nàn nói: Các ngươi không thích kinh doanh cái này, ta làm một mình là được. Dù sao, Network Management ở đây quá yếu, hoàn toàn không quản được ta mà. Vẻ mặt Bychkoy đầy mê đắm: Ta lúc này chính là Darkking của 《 Diablo 》châu Âu... Ta chính là vương giả tội ác, chúa tể vạn năng.
Hết thảy mọi người đều đóng lại thính giác của mình, chẳng muốn nghe con ký sinh trùng trầm mê trong internet này lải nhải kiêu ngạo. Dịch Trần đi về phía cửa phòng, nói: Đi thôi, mỗi ngày phải đi vào hộp đêm xem một chút. Suy cho cùng, nó cùng là việc kinh doanh của chúng ta. Ừm, cả công ty luyện kim kia nữa, đừng vứt không, có thể lợi nhuận bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Tiền, là vật không ai ngại nhiều đấy.
Cửa phòng mở ra, Phil đi tới, có phần nghiêm túc nói: Ông chủ, có rắc rối rồi. Đại biểu đặc biệt của gia tộc Ancedie đi tới Luân Đôn, yêu cầu điều tra rõ ràng vụ vị đại biểu trước đó và đám tinh anh của gia tộc đã chết như thế nào. Thậm chí, tất cả các gia tộc ở Italy đều gửi đi một tin tức, yêu cầu các bang phái ở Luân Đôn phải cho bọn họ một lời giải thích, có phải chúng ta sát hại người của họ trong bóng tối hay không?
Hàn quang lóe lên trong mắt Dịch Trần, ngón tay xoay ngọc bội nhanh hơn vài phần, lạnh lùng nói: Các ông chủ khác có ý kiến gì?
Phil nói: Họ yêu cầu ngài phải lập tức đi tới tổng bộ của Wilkins để thương thảo đối sách. Ý của họ là: Không sợ mấy gia tộc Italy liên thủ gây bất lợi cho chúng ta, mà sợ sự tình náo loạn, đám Scotland Yard ra mặt can thiện thì phiền toái.
Dịch Trần gật gật đầu, không vội chút nào, lại ngồi vào ghế sô pha, suy tư một hồi, ngẩng đầu nói: Ừ, nếu như đám Scotland Yard nhúng tay thì lũ người Italy có thể bỏ đi, chúng ta lại phải chịu trách nhiệm... Ừ, Gore, lát nữa ngươi không cần tới Wilkins với ta. Ngươi đi chuẩn bị một chút tiền mặt đưa cho đám lãnh đạo cấp cao của cảnh sát Luân Đôn. Truyền cho họ một ít thông tin mơ hồ, ý là chúng ta không muốn dây dưa vào những cuộc báo thù của đám mafia này... Đương nhiên, bề ngoài nói là Dịch Trần tước sĩ quyên một khoản tiền ủng hộ trị an của thành phố Luân Đôn, đừng để đám phóng viên rắc rối kia túm được điểm yếu của chúng ta.
Gore lĩnh mệnh. Bychkov vội vã ôm chặt đống tiền khoảng năm trăm ngàn ở trước mặt, hung dữ nói: Ông chủ, đống tiền này ta còn chưa đếm xong, bảo Gore đi ngân hàng rút tiền đi. Đống tiền này đợi ta đếm xong rồi hãy dùng. Gore ngạc nhiên, Dịch Trần nhún nhún vai, cho phép Bychkov rời đi, dặn dò Gore: Chút tiền ấy không đủ cho đám kia chia chác, ngươi ước lượng cần bao nhiêu thì đi rút đi, dẫn hai cô nàng xinh đẹp tóc vàng đi cùng, phó cục trưởng của bọn hắn ưa thích loại hàng này...
Dịch Trần chờ Gore rời khỏi, sắc mặt dần dần sa sầm, căn dặn Cain: Cain tiên sinh, ngươi bảo đám thuộc hạ chuẩn bị cả đi. Nếu cần thiết, có thể trang bị áo chống đạn Kevlar. Các ngươi cần chuẩn bị sẵn sàng. Khi ta cần, các ngươi phải xuất động bất cứ lúc nào.
Khuôn mặt lãnh khốc của Cain đã hiện nên nụ cười gằn, hơi nghiêng người hành lễ, đi nhanh ro ngoài. Ngoài phòng lập tức vang lên tiếng bước chân nhốn nháo, khi Dịch Trần dẫn Phil và Philly ra cửa, đám đàn ông Germania cao lớn đã biến mất toàn bộ.
Phil lái xe, Dịch Trần ngồi ở vị trí tay lái phụ bên cạnh, Philly ngồi ở phía sau, một nhóm ba người chạy tới một khu chơi Pô-lô ở ngoại ô thành phố Luân Đôn. Wilkins ngày thường là một cụ già hiền lành, mở một nông trường để kiếm sống qua ngày, thực tế lại là thủ lĩnh sau lưng của hắc bang hung tàn nhất vùng phía tây Luân Đôn. Đám ngựa giống trong nông trường của hắn là do dùng đủ loại thủ đoạn phi pháp mà lấy được, mỗi năm chỉ riêng việc lai giống đã mang tới cho hắn những món lợi kếch sù.
Phil vừa lái xe vừa nói: Người tới lần này là thứ tử của gia tộc Ancedie, năm nay ba mươi chín tuổi, đang ở trong giai đoạn dã tâm bừng bừng, muốn hoàn thành bá nghiệp. Tính cách rất háo sắc, ưu thích phô trương, có phần kiêu ngạo, có điều ra tay rất độc ác, không phải loại công tử nhà giàu thuần túy. Phil trầm mặc một hồi, bổ sung tiếp: Nghe nói hắn và anh trai của mình, con trai trưởng của gia tộc Ancedie có phần bất hòa. Vì quyền lực trong gia tộc, bọn họ đều cấu kết với những người khác trong gia tộc để làm hậu viện cho mình, không biết là thật hay giả.
Dịch Trần ừ một tiếng, nói: Không cần quan tâm chuyện bọn hắn có thật sự bất hòa hay không. Dù sao, lần này chúng ta là người ở ngoài cục. Các ngươi không cần nói nhiều, mọi lời nói nhảm đều do ta nói, ok chứ? Hòa khí sinh tài, cố gắng không đắc tội với họ. Đương nhiên, nếu như gia tộc Italy bám lấy không tha, dù chỉ hơi uy hiếp tới chúng ta. Chúng ta lập tức dẫn bọn hắn đi tìm Hắc Ám Nghị Đoàn. Thế lực mafia hùng mạnh nhất và thế lực hắc ám cổ xưa nhất thế giới đối đầu với nhau, ta thật muốn xem sẽ có kết quả gì.
Philly trợn tròn mắt: Ông chủ, ngài đã quyết định như vậy thì còn kêu đám Cain chuẩn bị làm gì?
Dịch Trần liếc nhìn nàng, lạnh lùng nói: Để người Italy cho đám người sói, vampire, phù thủy bóng tối đối phó. Kẻ ta muốn đối phó là đám bạn bè của chúng ta. Người Italy đã vào đây, vậy cứ để cho đám Scotland Yard cho rằng tất cả huyết án đều là do họ làm. Chúng ta không nhân cơ hội này mở rộng địa bàn thì chẳng phải là có lỗi với chính mình sao? Có điều, chúng ta không cần giành địa bàn, chỉ cần tiêu diệt đám ông chủ và trợ thủ đắc lực của họ, sau khi mọi việc kết thúc, chẳng phải địa bàn là của chúng ta sao.
Philly đồng ý tự đáy lòng, trong mắt lộ ra tình yêu chan chứa. Dịch Trần có hơi xấu hổ, đó không phải là biện pháp đục nước béo cò đơn giản hay sao? Khi ở trên núi, căn bản không có gì để giải trí, có thể đùa nghịch cũng chỉ có sách, những quyển sách cũ từ mấy trăm năm trước. Cho nên Dịch Trần cũng hiểu sơ sơ về mưu lược cổ, mặc dù không cao minh lắm nhưng đủ để lừa gạt đám quỷ này rồi.
Trong trang viên của Wilkins, tụ tập hơn trăm nam nữ thanh lịch đẹp đẽ, nam quần áo bảnh bao, nữ mỹ miều diễm lệ. Tuy lúc này Luân Đôn chỉ có bảy tám ông chủ hùng mạnh nhưng Wilkins khá coi trọng hình thức, yêu cầu các ông chủ mỗi lần đi tới tụ hội đều phải dẫn theo vài người, vậy nên mới tạo thành cảnh tượng như thế này.
Dưới sự dẫn dắt của người hầu đồng phục phẳng phiu, Dịch Trần ôm Philly đi vào bãi cỏ tụ hội, Phil cẩn thận đi sau lưng họ hai mét. Từ lần đầu tiên Dịch Trần thu phục được hai anh em Phil cai quản chợ đêm, đã trực tiếp nói với họ: Từ giờ trở đi, an toàn sau lưng của ta giao cho hai người... Ta tin rằng, hai người sẽ không làm ta thất vọng. Từ sau khi Dịch Trần nói câu đó, vô luận tình huống nào, Phil và Gore đều không rời xa sau lưng Dịch Trần ba mét, quả là không để cho Dịch Trần phải thất vọng.
Wilkins đầu sáng bóng, mặc âu phục Pierre Cardin thẳng thớm, bưng một ly Whiskey bước tới. Sau khi trao ly rượu cho người hầu bên cạnh, hắn nhiệt tình ôm Dịch Trần, cười ha hả nói: À, chàng trai Trung Quốc có sức sống nhất trong chúng ta đã đến rồi. Hắn hạ thấp giọng, nói khẽ: Trung Quốc Dịch, lần này phải dựa vào gã trai trẻ như cậu ra mặt, ta già rồi, không làm được nữa.
Dịch Trần nguyền rủa hắn trong lòng: Móa nó, ngươi già rồi, công năng cũng không đủ nữa phải không? Vậy còn bao hai siêu cấp người mẫu làm cái lz gì thế. Nhưng ngoài miệng đương nhiên không thể nói như vậy, hắn nhiệt tình cầm tay của Wilkins, nói: Đó là vinh hạnh của tạ, thưa tiên sinh. Ồ, ta phải chúc mừng ngài, con ngựa quý màu bạc kia nhất định lại kiếm thêm cho ngài không ít của cải, ngài nhất định phải mời khách đấy.
Wilkis cười đến nỗi hai mắt híp lại, liên tục gật đầu nói: Harl là con ngựa tốt, nó là niềm tự hào của ta đấy. Đi, đi, đi nào, chúng ta đi uống chút rượu. Ta đã chuẩn bị một trận đấu Pô-lô vô cùng đặc sắc, chúng ta có thể từ từ thương lượng... Đám khách khứa người Italy đó không chờ cũng không được. Mấy ông chủ từ từ tụ tập lại gần cười ầm lên ha hả, nhìn thấy nụ cười của bọn hắn, mấy thiếu nữ xinh đẹp trong ngực họ cũng cười theo. Thoáng cái, toàn thân màu bạc, nét mặt thanh lãnh u uẩn của Philly đã đoạt hết cái vẻ yêu kiều xinh đẹp, khiến cho các nàng thoáng chút vị chua trong lòng
Wilkins nhìn thoáng qua, có chút trông mà thèm Philly. Nhưng hắn hiểu rõ sự đáng sợ của Dịch Trần, không dám lộ ra chút thất lễ nào, mời mọi người ngồi vào trong chòi hóng mát bên cạnh bãi cỏ. Đội viên của hai đội Pô-lô đã vào sân rồi.
Wilkis giả bộ như lơ đãng liếc qua Dịch Trần, cười ha hả nói: Bây giờ là thời đại đám trẻ tuổi các ngươi lên nắm quyền rồi. Các ngươi nói xem, nên giải quyết yêu cầu của người Italy như thế nào?
Dịch Trần vuốt ve đùi của Philly bên người, giả bộ như không nghe thấy lời của Wilkin, nhấp một ngụm rượu đỏ do Phil đưa tới, im lặng không nói gì, chăm chú xem trận đấu Pô-lo mà hắn không hề có hứng thú.
Fickett cao lớn vạm vỡ là người cai quản đường dây ngầm giao dịch ma túy nói dữ dằn: Bọn họ yêu cầu chúng ta phải giao ra đám thủ hạ đã ra tay sát hại người của họ. Xem bộ dáng của bọn hắn, rõ ràng đã cho rằng là do chúng ta làm. Hơn nữa, nếu chỉ để điều tra sự tình thì bọn chúng cần gì phải dẫn tới nhiều người như vậy? Mẹ nó, dựa theo ý kiến của ta. Ngay tối hôm nay, chúng ta xuất động toàn bộ thủ hạ, cho bọn chúng yên nghỉ ngàn thu luôn trong khách sạn.
Dịch Trần thản nhiên ngồi uống rượu ôm mỹ nữ, không có đưa ra ý kiến.
Các ông chủ khác bảy miệng tám lưỡi mà tranh luận, có người đồng ý với Fickett, muốn tiêu diệt đám người đến từ Italy, thừa cơ làm suy yếu thực lực của bọn họ. Đám lão thành từng trải lại muốn đàm phán với người Italy, hai bên giải quyết sự tình trong hòa bình, không làm tổn thương hòa khí.
Tranh luận cả buổi, hai đội Pô-lo đã chơi được hơn nửa trận, Dịch Trần mới buông ly rượu, vỗ tay nhè nhẹ, nói: Các vị, các vị... xin mọi người chú ý, đây là đất của lão tiên sinh Wilkins. Hắn là chủ nhà, có lẽ chúng ta nên hỏi ý kiến chủ nhà trước đã. Quan trọng nhất, hắn là bậc trưởng bối của mấy người ở đây, chúng ta phải tôn kính bề trên chứ.
Trong mắt Wilkins toát ra thần sắc thỏa mãn, ho khan một tiếng, nói với đám ông chủ vừa im lặng: Thật ra, giải thích với đám người Italy rất dễ. Thế lực bọn họ có hùng mạnh hơn cũng không dám trở mặt với chúng ta ở đất Luân Đôn này. Chúng ta cần gì phải kết thù với họ. Vấn đề duy nhất là... Hắn nhìn đám ông chủ ở xung quanh, thấp giọng nói: Chúng ta sẽ giải thích như thế nào, các ngươi nói xem?
Dịch Trần biết đến lượt mình bày tỏ thái độ rồi, suy cho cùng cũng là ông chủ của một khu vực, nếu hắn cứ một mực im lặng thì có phần làm bộ làm tịch quá. Hắn gật gật đầu, nói: Chúng ta chỉ biết gấu đen lớn và đại biểu của gia tộc Ancedie đi truy sát kẻ nào đó rồi bị sát hại, nhưng chuyện gì đã xảy ra vào lúc đó? Ta có vài người bạn ở Scotland Yard, có biết một chút nội tình. Nghe nói hiện trường rất kinh dị, nghe nói đám cảnh sát và pháp y có mười bảy người phải tạm nghỉ việc vì tinh thần thất thường.
Fickett thì thào nói: Thảo nào đám cảnh sát che giấu mọi chuyện kỹ như vậy... Đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Wilkins cười đắc y, quay đầu ra hiệu. Một thủ hạ dâng lên một phong thư, hắn móc một đống ảnh chụp, nói: Ta có chút quan hệ với lãnh đạo của cảnh sát. Ừ, họ là thân sĩ ưa thích đua ngựa, cho nên ta và họ có chút giao tình. Đây là bí mật, ha ha... Ừ, ta lấy được số ảnh này từ trong hồ sơ cấp A của họ đấy.
Phong thư được truyền qua tay các ông chủ. Dịch Trần sắc mặt như thường, nhưng có vài ông chủ hơi tái mặt. Chuck - Người thống trị thế giới đọa lạc ở khu vực miền tây Luân Đôn nhếch miệng nói: Con mẹ nó, cái này, là thi thể sao? Nhìn thật... buồn nôn.
Wilkins âm trầm nói: Mười hai tay súng bắn tỉa đỉnh cấp của gia tộc Ancedie bị hút cạn máu mà chết.
Một luồng khí lạnh lẽo bốc lên từ lòng bàn chân của tất cả mọi người, khiến lòng người run rẩy. Mặc dù lúc này ngoài kia ánh dương quang đang sáng lạn nhưng không khí trong chòi hóng mát lại lạnh lẽo um tùm.
Dịch Trần gật gật đầu, nói: Ta sẽ giải thích. Nếu họ bị người ta dùng súng bắn chết, chúng ta có thể điều tra giúp họ xem ai đã làm chuyện này. Nhưng tình huống quái dị như vậy, e là bọn họ không tin, thậm chí cho rằng chúng ta làm giả ảnh chụp để lừa gạt bọn họ... Đến lúc đó, đàm phán không được, e rằng các thế lực hắc đạo Luân Đôn chúng ta sẽ phải đối đầu với gia tộc ở Italy.
Fickett thở hắt ra: Móa nó, vậy phải làm sao? Hay là cứ làm theo lời ta, thừa dịp chúng không chú ý, ta cho người hốt trọn ổ. Ngày sau nếu có trở mặt thì cũng dễ đối phó hơn.
Đôi mắt diều hâu của Wilkins nhìn chằm chằm vào Dịch Trần: Trung Quốc Dịch, cách nhìn của ngài thế nào? Ngài đóng vai trò rất quan trọng trong vụ án kia đấy.
Trận đấu Pô-lo đã kết thúc, đám người Dịch Trần lần lượt đứng dậy vỗ tay và đi vào bãi cỏ, giúp những cụm cỏ bị móng ngựa và gậy đánh bóng giày xéo được trở lại tình trạng cũ. Dịch Trần dùng mũi chân hất một khối vầng cỏ vào trong hố đất, sau đó thoải mái nói: Là ta nói cho bọn gấu đen lớn biết chỗ của kẻ tấn công họ. Cho nên, ta phải chịu trách nhiệm nhất định... Nhưng mà lúc đó ta không có ác ý.
Wilkins đáp lại rất nhanh: Ngài hãy nói rõ mọi chuyện cho chúng ta. Ngài lấy được tin tức từ nơi nào, đối phương rốt cuộc là thứ gì? Sát thủ biến thái sao? Ngài cho chúng ta một lời giải thích, chúng ta mới có thể bàn giao lại cho người Italy.
Dịch Trần lập tức thay đổi sắc mặt, âm lãnh nói: Wilkins, ngài muốn ta cho ngài một lời giải thích?
Wilkins bị sát khí của Dịch Trần dọa lùi lại một bước, chợt nhận ra cách nói của mình có hơi quá phận, vội giải thích: Không phải, là ngài nói rõ mọi chuyện với chúng ta, chúng ta mới có thể cùng đám người Italy...
Dịch Trần lạnh lùng nói: Chẳng lẽ ta không thể nói với họ mà phải nhờ các ngài ra mặt? Hoặc là nói, ngài cho rằng ta không có tư cách làm một trong các ông chủ của thành phố Luân Đôn? Nếu như đó là ý của ngài thì ta sẽ rời đi ngay sau khi nói xong tất cả. Dù các ngài và đám Italy có náo loạn thành bộ dáng gì, ta cũng sẽ không quản.
Cherkes nhỏ gầy, mặt đầy vẻ gian xảo ra mặt: Trung Quốc Dịch, chúng ta không có ý tứ gì cả. Chẳng qua là, đúng như ngài nói, ngài phải cho chúng ta một lời giải thích kỹ càng. Wilkins tiên sinh là bạn tốt của chúng ta, hắn không cố ý xúc phạm ngài... đúng không Wilkins tiên sinh? Hàm ý của hắn là: Wilkins chết tiệt, ta giải vây cho ngươi rồi, ngươi xem dùng cái gì để báo đáp ta đi.
Wilkins mượn mấy lời của Cherkes để xuống nước, nói: Đúng vậy, là như vậy đấy. Trung Quốc Dịch thân ái, chỉ cần ngài nói ràng tình huống ngày hôm đó là chúng ta có thể đàm phán với người Italy. Chúng ta không hề có ý xa lánh ngài.
Dịch Trần cười nhạt, nửa thật nửa giả kể lại: Ngày đó, thủ hạ của ta tra tấn một đám tiểu mưu manh, đột nhiên có một gã nói ra người mà chúng ta đang truy tìm, cho nên... Dịch Trần nói mãi tới đoạn hắn gặp gấu đen lớn mới thôi. Hơn nữa, buổi tối hôm đó, Dịch Trần có đầy đủ chứng cớ chứng minh hắn và đám thủ hạ thân tính đều sa đọa ở trong nhà, không hề ra ngoài để tiêu diệt gấu đen lớn. Hơn nữa, xét về thực lực. Lúc đó, Dịch Trần chưa đủ thực lực để nuốt trọn hai phe gấu đen lớn và đại biểu của gia tộc Ancedie.
Vì lẽ đó, không ai hoài nghi thuyết pháp của Dịch Trần, chỉ tận lực suy nghĩ đến cùng là đám gấu đen lớn đụng phải ai mà đưa tới cái chết tàn khốc như vậy. Wilkins thì thào, nói: Thứ tử của nhà Ancedie cho chúng ta ba ngày để đưa ra câu trả lời thuyết phục. Mẹ nó, chẳng lẽ chúng ta...
Vừa dứt lời, bên ngoài trang viên đã náo loạn ầm ĩ, đồng thời truyền đến vài tiếng súng giảm thanh xuy xuy. Dịch Trần biến sắc, nhanh chóng nhét ngọc bội vào trong túi ngực, rút súng ngắn ra, trầm thấp nói: Cẩn thận, bọn họ đến rồi.
Ngoại trừ Philly, đám oanh oah yến yến kia đã trốn loạn cả lên, trốn vào phía sau của chòi hóng mát, ngồi xổm dưới mặt bàn. Phil âm thầm móc ra hai khẩu Desert Eagle từ trong âu phục, nhe răng cười dữ tợn. Philly thì lật bàn tay lại, một khẩu súng ngắn ổ quay liền xuất hiện trong lòng bàn tay của nàng.
Các ông chủ khác thân thủ không tệ, đều đã móc ra vũ khí của mình. Bốn mươi mấy thuộc hạ đi theo họ cũng móc ra súng ống trong người, nhìn hằm hằm vào lối mòn dẫn tới cửa ra duy nhất trên bãi cỏ.
Một người đàn ông trung niên anh tuấn dẫn theo mười tay súng áo quần đen thui từ từ tiến vào, có không ít bóng người loáng thoáng xuất hiện trong khu rừng nhỏ gần bãi cỏ.
Wilkins thấp giọng nói: Mọi người yên tâm, thủ hạ của ta sẽ tới ngay thôi.
Dịch Trần tức giận mắng trong lòng: Con mẹ nó, đây là trang viên của ngươi. Người ngoại trực tiếp xông vào, thủ hạ của ngươi còn không tới, chó chết. Có điều, Dịch Trần vẫn làm theo đạo nghĩa, bước lên phía trái một bước, để Wilkins ở sau lưng. Wilkins cảm kích gật đầu, thấp giọng nói: Cảm ơn.
Người trung niên kia mỉm cười, hơi cúi mình nói: Các vị khỏe chứ, ta là thứ tử của gia tộc Ancedie. Các vị có thể gọi ta là Fabio. Có lẽ mọi người đều rõ ràng ý đồ của ta chứ?
Cherkes âm trầm nói: Không phải các ngươi nói ba ngày sao? Sao bây giờ đã tới rồi?
Fabio cười nhạt, nho nhã lễ độ đáp lời: Đúng vật, nhưng các ông chủ của thành phố Luân Đôn đều tụ tập ở đây, chẳng lẽ chúng ta không nên tận dụng cơ hội này sao? Chúng ta có thể làm rõ mọi việc ngay bây giờ, cần gì phải kéo dài thời gian chứ? Thời gian rất quý giá, người lãng phĩ thời gian sẽ phải hổ thẹn đấy. Ánh mắt của hắn tỏa sáng lấp lánh, chợt trông thấy Philly đẹp như hoa như ngọc, khuôn mặt lập tức lộ ra thần sắc kỳ lạ.
Vào lúc đó, âm thanh ầm ĩ và tiếng súng từ bốn phía vọng lại.
Dịch Trần cao giọng nói: Chúng ta hãy ngồi xuống đàm phán đã, chúng ta đều không muốn phải chứng kiến cảnh đẫm máu, phải không Fabio tiên sinh? Nếu như ngài tổn thất quá nhiều thủ hạ, e rằng đó không phải là điều tốt với ngài.
Fabio cân nhắc một lát, đã có ba tay súng của hắn bị người ta hạ gục trong khoảng thời gian ngắn này. Hắn khẽ cau mày, hình như không ngờ trang viên Wilkin lại có lực lượng mạnh mẽ như vậy, bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Song phương một lần nữa lại ngồi trong chòi hóng mát, lần này đã chia trận doanh rõ ràng. Hơn một trăm người do Fabio mang đến đã tản ra bốn phía, bảo vệ phía sau của hắn. Hơn hai trăm tay súng và người hầu của Wilkins phẫn nộ đứng sau, cộng thêm thủ hạ do các ông chủ khác mang tới, phe Luân Đôn chiếm ưu thế tuyệt đối. Có điều, Fabio vẫn chưa dẫn toàn bộ người tới đây.
Dịch Trần lờ mờ có phần hiểu ra. Rất có thể là lão Wilkins này để đám thủ hạ mạnh nhất của mình ở gần chuồng ngựa, cho nên Fabio mới có thể dẫn người tiến thẳng vào nơi này. Hắn thấp giọng chửi bới: Thật là hồ đồ, Fabio cũng ngu ngốc. Chỉ với chút người như vậy đã muốn uy hiếp tất cả ông chủ của thành phố Luân Đôn hay sao? Mấy lời của hắn bị các ông chủ khác nghe được, gật đầu đồng ý, nhưng họ không biết ngay cả lão Wilkins cũng bị hắn lôi vào mắng chửi.
Wilkins lạnh lùng nói: Fabio, ta hi vọng thuộc hạ của ta không bị thương vong quá nhiều. Bằng không thì chúng ta không có gì để bàn bạc cả.
Fabio châm ngòi ly gián, nói: Yên tâm, lúc ta tiến vào đả thương đùi của mấy người hầu thôi. Đúng rồi, chẳng lẽ ngài có thể đại diện cho cả thành phố Luân Đôn hay sao?
Wilkins nhìn về phía sau, kể cả Dịch Trần, toàn bộ các ông chủ đều gật đầu biểu thị ủng hộ Wilkins. Dù sao, cùng ở Luân Đôn, nếu như để người Italy xông tới địa bàn làm loạn như vậy thì ngày sau khỏi cần lăn lộn nữa.
Fabio có phần âm trầm, nói: Vậy chúng ta nói thật đi. Hoặc là các ngài giao ra hung thủ đã sát hại trợ lý Faty của cha ta. Hoặc là ngài nói cho chúng ta biết rốt cuộc là ai làm. Tự chúng ta sẽ đi tìm bọn hắn.
Wilkins nhíu mày, vừa rồi còn chưa thương lượng xong, nếu nói ra thì sao hắn có thể tin được? Đừng nhìn đám thủ hạ này mà lầm, chỗ dựa sau lưng bọn họ là cả một liên minh mafia hùng mạnh. Chỉ một thành phố Luân Đôn, thật sự là không chịu được hậu quả khi phải chống lại toàn bộ lực lượng của họ.
Dịch Trần ra hiệu cho Phil cầm lấy xấp ảnh chụp gần đó, không thương lượng với các ông chủ khác mà ném luôn cho Fabio, lạnh lùng nói: Chúng ta không biết giải thích thế nào. Muốn biết chân tướng sự việc thì xin mời ngài tự mình phân tích đi thôi. Một người tới từ gia đình quý tộc cổ xưa của Italy như ngài sẽ tuân theo đạo lý chứ.
Fabio không xem ảnh chụp, nhìn Dịch Trần hồi lâu, thấp giọng nói: Người Trung Quốc? Kỳ quái... Giọng của hắn lớn hơn: Vậy mời vị tiên sinh đến từ Trung Quốc này giải thích cho ta một lát, được chứ?
Dịch Trần liếm liếm bờ môi, móc ra mảnh ngọc bội màu trắng, nhẹ nhàng vuốt ve, thấp giọng nói: Oh, ta sẽ giải thích một lát... Dịch Trần bắt đầu kể lại từ đầu tới cuối. Thật ra, ngoại trừ chuyện có liên quan tới đám tiểu lưu manh thì mấy chuyện khác đều là sự thật. Chỗ ẩn thân của Orff là do Jester và Cain phát hiện được, sau đó nói cho Dịch Trần.
Fabio không khỏi sửng sốt sau khi nghe xong lời của Dịch Trần, sau đó bắt đầu xem qua đám ảnh chụp kia.
Thật lâu sau, bờ môi của Fabio có chút phát khô, hắn nói: Xin cho ta một chút rượu đỏ. Wilkins ra hiệu cho một người hầu dâng lên một chai rượu đỏ còn nguyên. Người đứng sau Fabio tự mình mở ra.
Fabio vô cùng âm trầm: Thì ra là như vậy... Hắn đột nhiên cười rộ lên, hỏi: Mấy người nói phải cân nhắc mới có thể giao ra câu trả lời thuyết phục, chẳng lẽ là vì cái này? Vì cái điều không thể tin được này sao?
Dịch Trần gật gật đầu, nói: Đúng vậy, nếu ta là các ngươi, ta cũng sẽ hoài nghi có người vì tranh giành địa bàn mà giết gấu đen lớn và lỡ tay sát hại đại biểu của các ngươi. Hiện trường xảy ra án mạng đúng là rất khó tin, chúng ta không có cách nào giải thích... Hôm nay, quả thật là chúng ta đang thương nghị làm thế nào để chấm dứt chuyện này.
Fabio gật gật đầu, cẩn thận thu lại xấp ảnh chụp, để vào túi âu phục của mình, nhẹ nhàng gõ vài cái lên mặt bàn: Chuyện của Faty kết thúc như vậy cũng được. Ta tin từng chữ trong lời giải thích của các vị, gia tộc bọn ta cũng không muốn gây chiến... Như vậy, chúng ta nói tới chuyện khác. Xin hỏi ai là người tiếp thu địa bàn của gấu đen lớn?
Dịch Trần đứng lên, hơi cúi đầu với Fabio, nói: Thật không may, ta là người tiếp thu vị trí này. Ta cảm thấy rất có lỗi vì chuyện đã xảy ra với Faty tiên sinh. Nếu như có thể làm gì đó cho hắn, ta tuyệt không từ chối. Ở châu Âu nhiều năm rồi, Dịch Trần đã dần dần học được đám lễ tiết dối trá phiền phức của người châu Âu.
Fabio có phần ngoài ý muốn nhìn Dịch Trần. Hắn vốn cho rằng tiếp thu địa bàn của gấu đen lớn là một ông chủ hùng mạnh của Luân Đôn, không ngờ lại là người ngoài như Dịch Trần... Ân, Fabio bắt đầu hoạt động đầu óc của mình: Vậy, nói cách khác, gã Trung Quốc này có được thực lực ngoài sức tưởng tượng của chúng ta. Bằng không thì sao hắn có thể đạt được địa vị ở Luân Đôn này?
Hắn cười nhạt: Là ngài à. Chúng ta muốn hoàn thành hiệp nghị đã đạt được với gấu đen lớn của các ngài. Không chỉ là gia tộc bọn ta, mà tất cả gia tộc của Italy đều muốn hoàn thành hiệp nghị này.
Tất cả mọi người đều động dung, Wilkin lắp bắp hỏi: Hiệp nghị gì mà quan trọng như vậy? Chỉ là giao dịch ma túy một trăm năm mươi triệu dola mà thôi, cần phải trịnh trọng đến mức này sao? Bất kỳ một ông chủ nào trong chúng ta cũng có thể hoàn thành hiệp nghị này.
Fabio quay lại nhìn đám người đứng sau, suy nghĩ một lát rồi phất tay nói: Các ngươi về khách sạn đợi ta, không có mệnh lệnh của ta thì không được ra ngoài. Các tay súng ở sau hắn nhanh chóng xếp thành hàng đi ra ngoài, chỉ có ba tay súng ở lại đứng sát sau lưng hắn.
Wilkin phất tay, đám xạ thủ và người hầu đều đi ra ngoài. Các ông chủ khác cũng gật đầu ra hiệu, ngoại trừ một hai thư ký thân tín nhất, toàn bộ thủ hạ đều tránh ra rất xa.
Fabio có phần giật mình nhìn Philly không ra ngoài, suy nghĩ một lát, trong lòng có phần đố kị: Móa nó, là tâm phúc của ông chủ nào vậy? Ồ? Là gã Trung Quốc này? Con mẹ nó, nữ nhân xinh đẹp như thế...
Hắn uống một ngụm rượu đỏ làm dịu cổ họng, nói: Vậy thì bắt đầu đi... Nguồn cung cấp ở châu Á đã mất, giờ chúng ta chủ yếu dựa vào nguồn cung cấp ở Lưỡi Liềm vàng. Chính phủ Mỹ mạnh mẽ đốt cháy các cánh đồng hoa anh túc, nguồn cung cấp lúc này khá căng thẳng. Cho nên chúng ta muốn gia tăng đồng minh hợp tác, gấu đen lớn là một trong những người mà chúng ta lựa chọn. Đáng tiếc, hắn đã chết.
Dịch Trần cười quái dị: Chính phủ nước Anh còn chưa thoát ly vũng bùn Irad đã muốn đưa lính tới Afganistan rồi sao? Chính phủ Mỹ không kiểm soát được tình hình nữa sao?
Mọi người ngạc nhiên nhìn Dịch Trần, hắn thoải mái nói: Nếu như nước anh không chuẩn bị đưa lượng lính lớn tới Afghanistan thì người bạn Italy này cầng gì phải tìm chúng ta? Hắn mua chuộc đám tướng lãnh quân đội để lấy quyền gieo trồng hoa anh túc chả tốt hơn sao. Đừng quên, lính du kích đã biến mất khỏi Afghanistan được hai năm rồi, nông dân không thể gieo trồng hoa anh túc dưới sự áp chế của quân Mỹ.
Fabio há miệng gật đầu, Dịch Trần lại tiếp tục làm bọn họ giật mình: Nói cách khác, quân Mỹ chuẩn bị buông tha cho Afghanistan, rút quân toàn lực đả kích sự chống đối ở Iraq, cho nên chính phủ Anh mới chuẩn bị điều đại quân tới Afghanistan.
Fabio vỗ tay rất mạnh, ca ngợi chân thành: Nhà tiên tri vĩ đại của Trung Quốc, có thể cho ta biết tên của ngài chứ?
Dịch Trần cúi đầu cảm ơn như đang diễn kịch trên sân khấu, giọng nói mang theo ý tứ hàm súc: Tên của ta là Dịch Trần, ngài có thể gọi ta bằng ngoại hiệu là Trung Quốc Dịch.
Fabio gật gật đầu: Trung Quốc Dịch tiên sinh, ngài hoặc là các ngài, nguyện ý hợp tác với chúng ta chứ? Chúng ta có thể tiếp tục bàn về vấn đề phân chia lợi ích.
Các ông chủ quay mặt nhìn nhau, người Italy thật là to gan lớn mật, dám đánh chủ ý lên đầu của quân đội...
Trong lúc các ông chủ khác còn đang suy nghĩ, Dịch Trầm đã nở nụ cười vô trách nhiệm: Quan lớn của bộ quốc phòng nước Pháp có thể thu lợi kếch xù từ chi phí bán súng ống đạn được, vì sao chúng ta lại không thể? Có tiền lợi nhuận là được, mấy chuyện thiên lý nhân luân, chúng ta đâu cần nghĩ nhiều như vậy? Hay là các vị sợ rắc rối, sợ chết?
Các ông chủ cao giọng: Ai sợ hại chứ? Chỉ là chúng ta muốn tìm ra một kế hoạch phù hợp mà thôi.
Dịch Trần mỉm cười tựa vào ghế ngồi, trao đổi ánh mắt với Fabio. Hai kẻ thông minh nhìn nhau, lập tức phát hiện đối phương là người có thể hợp tác. Dịch Trần cảm khái Fabio có thể lợi dụng vẻ lỗ mãng để hành động. Fabio lại thán phục Dịch Trần là thiên tài trong lĩnh vực tội phạm...
Sau yến hội long trọng, Phil đày mùi rượu lái xe về Trung Quốc thành. Dịch Trần ôm Philly ở chỗ ngồi phía sau nói: Sự tình chỉ đơn giản như vậy, chỉ cần có lợi, mọi hận thù đều có thể để sang một bên, quan hệ thân mật cũng có thể để sang một bên.
Philly không ngừng uốn éo trên người Dịch Trần, mỏng manh dịu dàng hỏi: Gã Fabio kia sao lại có thể tin tưởng vào những cái chết không hợp thói thường như vậy?
Dịch Trần nhấp một ngụm rượu: Hắn? Gia tộc của hắn đã có mất trăm năm lịch sử ở Roma, quả là một gia đình quý tộc cổ xưa... Bọn họ hẳn là hiểu rất rõ Vantican, đã biết một vài sự tình kỳ lạ cổ quái nào đó, cho nên sau khi chừng kiến xấp ảnh chụp kia, hắn liền hủy bỏ việc báo thù cho Faty, chỉ chú tâm vào hiệp nghị... Ừ, kế hoạch này thật là tốt. Suy cho cùng, chùng ta chỉ là cung cấp con đường di chuyển hàng hóa cho họ. Toàn bộ sự tình thu mua quan lớn, nguy hiểm rơi đầu đều giao cho bọn họ, chúng ta lại có thể kiếm tiền, thật là tốt mà.
Philly mơ màng gật đầu, Dịch Trần có vẻ say rượu, lảm nhảm: Kiếm tiền nha, tuy là cầu phú quý trong nguy hiểm nhưng nếu có thể kiếm tiền mà không phải mạo hiểm, đương nhiên ta càng cam tâm tình nguyện hơn... Wilkins ngu ngốc, hắn chủ động yêu cầu đi mua chuộc đám quan lớn kia, để hắn làm chim đầu đàn là được rồi, có quan hệ gì với ta đâu này?
Philly ừm vài tiếng, đã ngủ say rồi.
---------------------------
4 khu vực sản xuất ma túy lớn nhất thế giới.
tam giác vàng Thái Lan, Lào, Myanmar.
lưỡi liềm vàng ở Afghanistan, Pakistan, Iran.
tam giác bạc ở Mỹ Latinh.
thung lũng Beqaa ở Lebanon.