CHƯƠNG 87 PN1: ÁN GIẾT NGƯỜI QUỶ QUYỆT
Trong nhà thờ ánh lửa u ám không biết khi nào thì sớm đã hoàn toàn dập tắt, khi nữ cảnh lần nữa trở lại nhà thờ, cả tòa nhà thờ giống như biến thành một phần mộ thật lớn, âm u yên tĩnh, ngay cả ánh trăng cũng không chịu lộ ra nửa phần.
Mùi mái tươi làm người ta buồn nôn tràn ngập toàn bộ đại điện, mắt sau khi thích ứng bóng tối mơ hồ có thể nhìn thấy vật thể té xuống chỗ góc tường.
Chỉ bay hai mắt, đại khái đoán ra cái thứ nát vụn này là từ đâu tới, cố gắng đè nén cảm giác nôn mửa quay cuồng trong lòng, nữ cảnh chau mày, quay đầu nhìn về phía trước đại điện.
Vật thể đặt rải rác trong góc tám phần là tứ chi mà hung thủ cắt xuống từ thi thể người bị hại, nhưng không biết đây đến tột cùng là ông cha sứ hay là thi thể của cái đầu bị móc mắt trong viện.
Chân không khỏi đi nhẹ lại, toàn bộ lực chú ý của nữ cảnh đều đặt trên giá thập tự trong đại điện, cố gắng phân biệt nơi đó có giắt đầu ông cha sứ hay không, đương nhiên, đây là kết quả xấu nhất.
Tiếng bước chân rất nhỏ cốp cốp rung động trong đại điện tối đen, không biết từ nơi nào truyền ra tiếng nước rãnh nhỏ giọt, thêm cả gió lạnh lặng yên thổi qua, thanh âm làm người ta nổi da gà.
Ngay khi nữ cảnh nín thở hướng về tới gần giá chữ thập, một tiếng “cạch“ thật lớn ầm ầm vang lên, cửa điện nửa khép từ bên ngoài bị người đẩy mạnh ra, mơ hồ lộ ra thân ảnh mở hồ của đàn ông.
“Ai!”
Giật mình nhìn cửa điện, nữ cảnh phản xạ có điều kiện mà giơ súng lên nhắm thẳng vào hướng cửa, cánh tay dùng sức quá độ không chịu mà run rẩy.
Người ngoài cửa tựa hồ hoàn toàn không ngờ rằng bên trong lại là loại tình huống này, có chút chần chờ dừng một chút ở cửa, ngay sau đó phát ra một tiếng hơi kinh ngạc, “Ai ở bên trong! ? Tôi là cảnh viên tới điều tra, xảy ra chuyện gì! ? Bên trong có người bị thương sao?”
Cùng lúc đó, cửa lớn hoàn toàn mở ra, ánh trăng tầng tầng tràn vào trong điện, soi rọi đại điện tối đen rõ ràng.
Trong góc phòng bầm thây xuất hiện trong tầm mắt, vách tường đại điện, mặt đất như bị rửa sạch quá tràn đầy vết máu, trên ghế ngồi trống trải cũng lây dính máu tươi tanh tưởi, theo rãnh chậm rãi nhỏ giọt.
Híp mắt thấy rõ đàn ông vẻ mặt kinh ngạc ở cửa lớn, nữ cảnh hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, không thể kiềm được mà nhanh bụm miệng, mặt trắng bệch quay đầu lại tìm kiếm thân ảnh ông cha sứ.
Đứng ở ngoài cửa đúng là Triệu Đình có việc chậm trễ , vốn đợi thật lâu không thấy hai người đi ra mà đến tìm , không nghĩ tới cư nhiên nhìn thấy một màn như vậy.
Hai ba bước chạy đến bên nữ cảnh, Triệu Đình chau mày, lo lắng nói: “Có chuyện gì, tại sao lại có thể như vậy.”
Cố không hơn giải thích với Triệu Đình, rốt cục ở trước giá chữ thập tìm được xác ông cha sứ cả người run rẩy cuộn mình dưới đài chúa, tim nữ cảnh cuối cùng cũng hơi hơi thả lỏng, bước lên phía trước muốn xem xét thương thế của ông cha sứ.
Ông cha sứ tuy rằng không chết, nhưng giống như là bị cái gì kích thích, trên mặt già nua treo nụ cười điên điên khùng khùng, hai tay cầm giá chữ thập màu bạc trước ngực, thần kinh thì thào tự nói.
“Quỷ , ha ha ha… Là quỷ, quỷ lấy mạng… Cái đồ thấp hèn kia… Triệu…”
Nữ cảnh vẻ mặt nghi hoặc nghe, mơ mơ hồ hồ như là bắt được từ ngữ mấy chốt gì, trong mắt từ từ hiện ra một tia kinh ngạc.
Đang lúc nữ cảnh cũng muốn hỏi vài điều, da mặt ông cha sứ hơi hơi kéo, như là nhìn thấy thứ khủng bố , hốc mắt chợt mở to, hoảng sợ nhìn bả vai nữ cảnh, run run rẩy rẩy mà vươn ra ngón tay, điên cuồng kêu lên, “Ma quỷ! Ma quỷ đến đây! ! Là ma quỷ! ! !”
“Cái gì?” Nữ cảnh nhìn biểu tình ông cha sứ, phía sau như là bị cái gì nhìn chăm chú rùng cả mình, nhưng còn chưa chờ cô quay đầu nhìn lại, cánh tay lại căng thẳng, bị người kéo mạnh về sau.
“Cẩn thận!”
“Ầm” một tiếng vang thật lớn, giá chữ thập dựng lên lại từ trên đài chúa ngã xuống, giống như trong bóng đêm đột nhiên nhảy ra cự thú, ném thẳng về ông cha sứ.
Không kịp làm ra bất kì phản ứng gì, trước mắt đã là một mảnh màu đỏ, môi run rẩy nhìn ông cha sứ bị đỉnh giá chữ thập đâm thủng, nữ cảnh không đành lòng mà nhắm hai mắt lại.
Tiến lên hai bước, xác nhận ông cha sứ đã không còn bất kì hô hấp gì, Triệu Đình mặt xanh mét mà quay đầu lại, “Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, là hung thủ làm sao? Còn nữa, Quản Lăng đâu? Cậu ấy ở nơi nào!”
Hít sâu, nữ cảnh cố gắng để mình trấn định lại, treo súng bên hông đồng thời theo bản năng đáp: “Tôi cùng Quản Lăng vừa mới bị người dẫn tới hậu viện, lúc nhận thấy không đúng mới…”
Lời nói im bặt , nữ cảnh chợt quay đầu nhìn lại, tầm mắt lướt qua cửa lớn nhìn phía đình viện tối đen phệ người, sắc mặt không khỏi bắt đầu trắng lên.
Chú ý tới nữ cảnh không đúng, Triệu Đình kịp phản ứng đi theo tầm mắt nữ cảnh nhìn lại, nao nao, thong thả mà nhanh mím môi, “Quản Lăng, không đi theo cô sao.”
Gật gật đầu, nữ cảnh hai tay không nhịn được run rẩy, nội tâm sợ hãi nháy mắt xâm nhập.
Bởi vì không biết bắt đầu từ khi nào, cô lại không nghe qua tiếng của Quản Lăng nữa.
Mà cô, lại không nhận thấy được, tiếng của Quản Lăng khi nào thì biến mất.
Hít sau, như là an ủi vỗ hai cái trên vai nữ cảnh, Triệu Đình lãnh tĩnh nói: “Chuyện này có lẽ còn không có không xong như vậy, chúng ta phân công nhau tìm xem trước.”
Cùng lúc đó, Quản Lăng thật vất vả từ hôn mê tỉnh táo lại lúc này đang vẻ mặt mờ mịt ngồi trên ghế, trước mắt cậu một mảnh tối đen, bị mảnh vải bịt chặt, ngay cả một chút ánh sáng cũng không thể tiến vào, bởi vậy chỉ có thể nghiêng đầu, tinh tế nghe động tĩnh chung quanh.
Sau khi Quản Lăng tỉnh lại cũng không rời đi chỗ này, mắt bị người bịt kín, hai tay bị trói tay sau lưng ở trên ghế, ngay cả trong miệng cũng không biết bị nhét cái gì, không thể phát ra âm thanh.
Trừ tiếng hít thở dồn dập của mình ra, Quản Lăng chưa từng nghe qua bất kì động tĩnh gì, cậu thậm chí ngay cả thời gian qua bao lâu cũng không thể biết được.
Quản Lăng đã bắt đầu hoài nghi hung thủ có thể đã quên cậu rồi hay không.
Nhưng mà nghĩ như vậy, kỳ thật đây có vẻ đã là kết quả tốt nhất.
Tối thiểu mình không bị buồn chết, ha ha.
Trong khổ mua vui an ủi bản thân, lần thứ hai im lặng hồi lâu, Quản Lăng bắt đầu thăm dò.
Cậu vừa chậm rãi đứng dậy, vừa đem cánh tay sau lưng mình hướng về phía trước một chút, ý đồ hợp hai tay đến giữa sau đó từ trên ghế tháo ra, xem qua vô số loại điện ảnh kinh dị huyền nghi Quản Lăng tỏ vẻ, chút việc nhỏ ấy mình hẳn vẫn là có thể.
Vì thế sau đưa cánh tay chuyển qua phía trên, Quản Lăng cứng lại rồi, bởi vì cậu phát hiện ở giữa cái ghế dựa này nối liền, muốn giải phóng cánh tay ra căn bản là không có khả năng.
Nháy mắt cảm thấy mình bị điện ảnh lừa bịp, Quản Lăng nghẹn khuất muốn buông tay, nhưng dây thừng lại có vẻ bị cái gì kẹp lại, vẫn không nhúc nhích cột ở phía trên cùng.
“=A= “
Quản Lăng cả người đều choáng váng.
Xấu hổ mà treo ghế dựa đứng chốc lát, cảm thấy mình đứng treo ghế như vậy sớm hay muộn cũng cạn kiệt thể lực, vì thế Quản Lăng yên lặng dịch về phía sau, muốn tìm chân tường dựa một lát.
Chậm rãi dịch vài bước về phía sau, ngay khi hai tay sau lưng Quản Lăng mơ hồ đụng đến vách tường, cậu bên tai đột nhiên vang lên tiếng hít thở nhẹ nhàng, khí tức như là phun ra từ vũ khí lạnh băng, không hề có độ ấm.
Chỉ một thoáng, Quản Lăng trên người dâng lên một cỗ hàn ý làm người sợ hãi.
Trong phòng có cái gì? !
Ý thức được điểm ấy Quản Lăng toàn bộ thân mình nháy mắt hóa đá, cảm giác sợ hãi thật lớn từ từ lan tràn lên đầu tim, Quản Lăng thậm chí có thể rõ ràng cảm nhận được, có cái gì, đang ở trong bóng đêm nhìn chăm chú vào cậu.
Giống như ngay cả hô hấp cũng cứng ngắc, Quản Lăng ngây ra như phỗng tựa vào bên tường, đầu bắt đầu nhanh chóng vận chuyển.
Trong gian phòng đó ngay từ đầu đã có người? Người này ngay từ đầu liền luôn luôn nhìn cậu, hơn nữa rất khả năng, người này chính là tội phạm giết người biến thái mang cậu đến nơi này.
Cậu cùng một tội phạm giết người biến thái, ngây người trong căn phòng này thời gian dài như vậy?
Cậu còn ở trước mặt tội phạm giết người biến thái có ý đồ chạy trốn? !
Đờ mờ ông đây đã làm gì, ngẫm lại đều muốn hù chết được chứ!
Rơi lệ đầy mặt run run, miệng Quản Lăng bị nhét chặt, không chỉ có thí thở hơi khó khăn, ngay cả tiếng hít không khí cũng bị lấp kín.
Quản Lăng cố gắng áp lại tiếng hít thở có vẻ phá lệ ồ ồ trong không gian yên tĩnh này, một cử động cũng không dám kề sát vách tường, thần kinh khẩn trương đến cực hạn.
Tiếng hít thở vừa vang lên ở bên tai như là ảo giác, chỉ một chút liền lại không có tiếng động, nhưng Quản Lăng không chút nào dám thả lỏng. Cậu có thể khẳng định vừa nãy bên cạnh có người, nhưng mắt của cậu lại nhìn không thấy, không thể biết tình huống chung quanh, không thể đoán được hung thủ muốn làm gì với cậu, dùng tay thăm dò cũng không thể thực hiện.
Giữa cổ thậm chí có thể cảm nhận được gió nhẹ như có như không, âm lãnh làm người ta phát run.
Trong lòng run sợ đứng trong chốc lát, Quản Lăng thật cẩn thận hít hít cái mũi, cắn răng làm mình tỉnh táo lại, muốn tự hỏi phương pháp đào thoát.
Đúng lúc này, một bàn tay lạnh lẽo hơi thương tiếc mà xoa hai má Quản Lăng, sau khi sờ soạng một trận sau đầu cậu, lấy ra thứ nhét trong miệng Quản Lăng.
Sau khi miệng được giải phóng, còn không kịp tự hỏi, Quản Lăng theo bản năng la lên, ngay sau đó, môi vừa được giải phóng nháy mắt liền bị bắt được, bị mút điên cuồng mà cực nóng sau khi đoạt miệng xong một khắc sau không ngừng từ cổ trợt xuống, dừng ở trên ngực Quản Lăng, không biết khi nào thì lại trần truồng.
Sau một lúc lâu, lời nói như máy móc lúc trước ôi ôi vang lên, phát ra lạnh băng mà lại ngọt nị , “Thân mến, anh đã sắp không chịu nổi.”
Quản Lăng bị loại phát triển thình lình xảy ra này kinh hách.
Cậu cảm thấy mình cả người đều không tốt.
Cậu đây là bị người làm nhục? Còn là một tội phạm giết người biến thái?
Đây là tình huống nào, đây thật là game tình yêu bình thường sao? ! ! !
Trong đầu nhanh chóng hiện lên cái gì, Quản Lăng run run rẩy rẩy ngẩng đầu, thật cẩn thận xác nhận nói: “Anh, anh là nam, hay là nữ?”
Thân người trên hơi hơi dừng lại, ngay sau đó như muốn trừng phạt lật toàn bộ người cậu lại, bàn tay hung hăng nhéo mấy cái trên mông cậu, đang sờ lên bụng đồng thời để lên một vật nóng bỏng cứng rắn.
Cái này không cần hỏi cũng biết.
Quản Lăng mặt đều xanh.
Hai tay bị áp chặt ở sau người nửa điểm cũng không thể nhúc nhích, Quản Lăng cụp đầu xuống, khi người đàn ông tới gần đột nhiên phát lực nhanh chóng lật về sau, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới phía trước.
Tựa hồ không ngờ rằng Quản Lăng sẽ chạy trốn, người đàn ông tạm dừng một chút rồi lại phát ra từng trận tiếng cười.
Da đầu một trận run lên, Quản Lăng không quan tâm kéo ghế chạy tới chân tường.
Lúc vừa mới tựa vào vách tường, Quản Lăng rõ ràng có thể cảm giác được bên cạnh truyền tới gió nhẹ, nơi đó nhất định có khe hở, thậm chí có thể là một cái cửa sổ!
Nháy mắt tiếp cận vách tường, Quản Lăng nhanh chóng xoay người ném ghế dựa sau lưng về phía vách tường, không ngoài cậu đoán, tiếng thủy tinh thanh thúy vỡ vụn nháy mắt tràn ngập toàn bộ phòng, rõ ràng quanh quẩn.
Mà trong nháy mắt thủy tinh vỡ vụn, Quản Lăng lại bị người kéo vào trong ngực, ôm chặt lấy rời xa cửa sổ.
Trong lòng nháy mắt xẹt qua một cảm giác quen thuộc khác thường, nhưng còn không chờ Quản Lăng nghĩ lại, tiếng nói truyền từ cửa sổ vỡ tan vào làm cậu nháy mắt phấn chấn lên.
“Thanh âm gì?”
“Là thủy tinh, nhất định là Quản Lăng!”
Đây rõ ràng chính là tiếng của Triệu Đình cùng nữ cảnh, thì ra họ còn ở trong nhà thờ, được cứu rồi!
Quản Lăng này còn chưa hưng phấn đủ, tiếng cười khàn khàn bên cạnh nháy mắt lại đánh cậu về.
Mịa nó quên bên cạnh cậu còn đứng một biến thái đâu.
“Em thật đúng là không ngoan a.” Dễ dàng ôm Quản Lăng vào trong ngực, người đàn ông thân mật hôn hôn hai má Quản Lăng, thuận tay cởi bỏ hai tay cột vào ghế của cậu.
Quản Lăng hơi giật mình, giật giật hai tay, quyết đoán bắt đầu bước nhỏ dịch ra phía ngoài.
Tựa hồ bị động tác của Quản Lăng lấy lòng, người đàn ông ha ha nở nụ cười, tiếng cười mang theo dục chiếm hữu làm người nổi da gà, cùng tràn đầy khẩn cấp, “Nhanh một chút, nhanh một chút nữa, cảnh quan thân mến, dù cho em giãy dụa như thế nào, anh chờ đến ngày em thuộc về anh.”
Dứt lời, còn không chờ Quản Lăng lần thứ hai lạnh run, trong tay cậu đã bị nhét vào một thứ xúc cảm quen thuộc, mà người bên cạnh, lại nháy mắt không có tiếng vang.
Đi, đi rồi?
Ngốc sửng sốt hơn nửa ngày, Quản Lăng động trái động phải, phát hiện hung thủ thật là rời đi, lúc này hít một hơi dài, thần tình khổ bức tháo mảnh vai cột trên mắt xuống.
Híp mắt thích ứng ánh sáng một chút, Quản Lăng lập tức quay đầu nhìn về phía bốn phía, thủy tinh vỡ vụn, sô pha cùng mặt tường đầy tro bụi , còn có ghế ngồi thê thảm ngã xuống đất.
Trang sức quen thuộc chung quanh làm Quản Lăng hiểu được cậu thật sự còn bị vây trong nhà thờ.
Nhìn ngoài cửa sổ vẫn là bóng đêm đen như mực, Quản Lăng xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, như nhũn ra mà ngồi trên mặt đất.
Mẹ nó cái game này cũng thật không phải đùa giỡn, không chỉ có phân phút hù chết mày, còn phải phân phút ba mày.
Nếu không phải cậu thông minh…
Đối chuyện game tình yêu xuất hiện cốt truyện gay tuy rằng đã nhìn mãi quen mắt, nhưng Quản Lăng vẫn không thể ức chế sinh ra một cỗ cảm xúc sặc nước ( lừa đảo ) .
Gần đây game đều làm sao vậy?
Đầu người chế tác đều bị lừa đá rồi sao? !
Nghĩ nghĩ câu nói sau cùng của hung thủ, Quản Lăng không kìm lòng nổi rùng mình một cái.
Lúc này Quản Lăng đã có chút hối hận mình để làm chi mà muốn theo đuổi cảm giác chân thật lại đóng dẫn đường trí năng, loại game này quả nhiên vẫn có chút cảm giác giả thuyết thì tương đối hảo.
Vì thế, quyết định chú ý chuẩn bị tốc chiến tốc thắng, Quản Lăng nghỉ ngơi trong chốc lát, tính toán ra ngoài cùng bọn nữ cảnh hội hợp.
Mới vừa đứng lên, lực chú ý của Quản Lăng nháy mắt liền bị đồ nắm trong tay hấp dẫn.
Nhớ tới đây là hung thủ trước khi đi lưu lại, Quản Lăng không tự giác ực một tiếng, vươn tay mở thứ này ra.
Sau khi thấy rõ thứ này, Quản Lăng nhất thời lại có chút buồn bực, bởi vì thứ này không phải gì khác, đúng là ảnh chụp ngay từ đầu bị nữ cảnh đưa cho Quản Lăng.
Quản Lăng vốn tưởng rằng ảnh chụp bị cậu để ở trong viện, không nghĩ tới là bị hung thủ cầm, nhưng hắn vì sao muốn ảnh chụp đó? Còn trả nó lại cho mình, chẳng lẽ là…
Cau đầu, Quản Lăng nhìn kĩ ảnh chụp một lần, lúc này lại nhìn thấu điểm không giống.
Trên ảnh chụp, vết bẩn vốn ở trên mắt bé trai, không thấy.
Đôi môi khẽ nhếch, sau khi xác định trừ bỏ điểm ấy thì không có bất kì cái gì biến hóa, Quản Lăng nghĩ nghĩ, mở ra bản nhiệm vụ.
Quả nhiên, manh mối vụ án thay đổi, manh mối hai ảnh chụp từ ban đầu có thêm vài thứ, biến thành ảnh chụp đầy đủ.
Yên lặng đứng trong chốc lát, Quản Lăng trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác mao mao.
Không biết qua bao lâu, chợt nghe thấy tiếng bước chân làm Quản Lăng hồi thần.
Cửa không đóng kín bị người dễ dàng từ bên ngoài mở ra, Quản Lăng ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với Triệu Đình đẩy cửa vào.
Theo cửa mở mà ánh trăng tiến vào trùng hợp rọi trên người Quản Lăng, làm quần áo hỗn độn cùng cánh môi hơi có vẻ hồng nhuận không lầm một tia hiển lộ đi ra.
Tựa hồ có chút kinh ngạc với bộ dáng Quản Lăng, Triệu Đình rõ ràng dại ra một chút, hai mắt tối đen mang theo một chút ý tứ hàm xúc không rõ, đánh giá một lát, thu hồi tầm mắt lộ ra tươi cười thả lỏng.
“Thật tốt quá, cuối cùng cũng tìm được cậu.”
Như là rốt cục nhẹ nhàng thở ra, khóe môi Triệu Đình câu lên, quan sát chung quanh chậm rãi đi vào phòng, nhìn về phía Quản Lăng ánh mắt lộ ra một chút lo lắng, “May mắn cậu không xảy ra chuyện gì, bằng không…”
Lời nói dừng lại, Triệu Đình đột nhiên im lặng trầm, hai mắt nhìn chằm chằm cánh tay Quản Lăng.
Không hiểu mà nhìn nhìn cánh tay của mình, Quản Lăng nhận thấy được một tia không đúng, thăm dò hỏi: “Làm sao vậy?”
Kinh ngạc ngẩng đầu lên, Triệu Đình có chút mất tự nhiên mấp máy đôi môi, “Không, không có gì, chỉ là cảm thấy ảnh chụp trên tay cậu có chút quen mắt.”
“A.” Mặt không đổi sắc đưa ảnh chụp ra, Quản Lăng hí mắt nói: ” Ảnh chụp này vốn lấy ở đại điện nhà thờ, bởi vì cảm thấy nó có chút quan hệ với vụ án, cho nên nữ cảnh liền lấy đưa tôi.”
“Thật không.”Không hề gì cười cười, ánh mắt Triệu Đình vừa chuyển, nhìn về phía hai mắt vô cùng trong trẻo của Quản Lăng.
Quản Lăng lúc này đang cúi đầu nhìn ảnh chụp trên tay, con ngươi ngăm đen không chớp mắt, vô cùng nghiêm túc nghiên cứu cái gì.
Khẽ nhếch nhếch môi, Triệu Đình không kìm lòng nổi muốn vươn tay đụng vào mi mắt Quản Lăng một chút, khi sắp đụng tới lại đổi phương hướng, vỗ vỗ bả vai Quản Lăng.
Nhìn ánh mắt không rõ của Quản Lăng, Triệu Đình mỉm cười mở to mắt, nhẹ nhàng thở dài, ngữ điệu vặn vẹo khó phát giác, “Quản Lăng, cậu thật là cảnh tham tốt a.”