CHƯƠNG 18
Quản Lăng một đường chạy như điên trong trường, rốt cục vào một giây đếm ngược thời gian cuối cùng chạy vào trong phạm vi tổ đội củaBào Huy.
Hai tay đỡ đầu gối hung hăng cống hiến vài giọt nước miếng cho mặt đất, Quản Lăng phóng đãng lau miệng, đi đó lại tập tễnh đi vào phòng vẽ.
Trong ba ngày này địa điểm cậu và Bào Huy bàn bạc xử lý Bộ Thời Nhận như thế nào chính là trong phòng vẽ này, cho nên sau khi nghe thấy tiếng hệ thống, Quản Lăng chưa nghĩ liền chạy đến phòng vẽ, hoàn hảo hố hóa này không bị đánh đến bất tỉnh, còn biết ở đây chờ cậu.
Ngày nghỉ thứ hai, trong trường vẫn chẳng có ai, Quản Lăng ở ngoài cửa sửa sang lại quần áo có chút hỗn độn, vô cùng trấn định đẩy cửa vào.
Trường học sáng sớm khác với ban đêm, nắng ban mai trong sương chậm rãi vẩy ra, chiếu vào cửa sổ dơ bẩn nhưng cũng thể hiện ra vài ánh sáng rực rỡ.
Trong phòng vẽ nhỏ vẫn bị tượng thạch cao làm cho có chút chật chội, nhưng dưới ánh sáng thiên nhiên chiếu rọi cũng có vài phần yên tĩnh, đương nhiên, phần yên tĩnh này ầm ầm tiêu tán sau khi Quản Lăng thấy giá vẽ phân tán trong góc.
Lần đầu tiên, Quản Lăng luôn luôn không có biểu tình gì trên mặt lại hiện ra vài phần tức giận.
Nhưng còn không chờ cậu có hành động gì, chỉ thấy Bào Huy khập khiễng đi ra từ sau giá thạch cao, đùi phải quấn băng vải giẫm lên giá vẽ kia, trên mặt ứ động máu tràn đầy hận ý làm người ta không rét mà run.
Được rồi, cái này không cần đoán cũng biết là ai làm.
Mặt không chút thay đổi chống lại con ngươi đầy hận ý của Bào Huy, Quản Lăng giật giật môi, ra vẻ không hiểu nói: “Cậu làm cái gì vậy?”
Bào Huy âm trầm nhìn Quản Lăng, cả giận nói: “Quản Lăng, mày giả bộ cái gì, mày chính là cố ý, mày đùa giỡn tao!!!”
Trong mắt hiện ra thần sắc không rõ, Quản Lăng đối diện với Bào Huy sau một lúc lâu, yên lặng nghiêng đầu qua.
Đậu xanh rau má, ông nếu biết tình huống sẽ là như vậy, bị ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm, Quản Lăng thật là hận không thể thiên đao vạn quả hệ thống!
Hành động ở trận ám sát hôm qua quả thực giống như là chọc cười con nít với mấy cụ già, sức chiến đấu của hai tên tra tra đi đánh nhau với BOSS giá trị chiến đấu maximum, hơn nữa BOSS này còn có kỹ năng ‘Bạn tốt’ miễn dịch, đối với tất cả vũ khí không ‘Bạn tốt’ liền làm trạng thái không nhìn, cmn đi giết thử xem!
Hơn nữa không nói cái này trước, bạn sẽ ‘Ba ba ba’ với người mình hận không thể giết chết sao?!
Đội hữu của bạn hẹn bạn đi giết người, nhưng vừa xoay đầu bạn liền phát hiện đội hữu và kẻ thù cùng lên giường, là người cũng đã tuyệt vọng rồi, càng miễn bàn bệnh xà tinh Bào Huy tuyệt vọng với thế giới này!
Tuy rằng tỏ vẻ rất đồng tình với trạng thái tinh thần của Bào Huy lúc này, nhưng nghiêng mắt liền nhìn thấy giá vẽ bị phá thành mảnh nhỏ, Quản Lăng vẫn quyết định, muốn hố cậu ta.
Tiến lên hai bước nhặt vải vẽ tranh sơn dầu lên, Quản Lăng hít sâu một hơi, đôi mắt kiên định chống lại Bào Huy, “Tôi không có, tôi là đang giúp cậu.”
“Giúp tao?” Châm chọc nhìn Quản Lăng, Bào Huy không tin nói: “Giỡn chơi gì chứ, giúp tao mà mày lấy cái chủy thủ đồ chơi cho tao, giúp tao mà sau khi Bộ Thời Nhận đánh tao bất tỉnh mày không có hành động gì, mày đây là đang giúp tao?!”
Vô nghĩa, ông là đang giúp cậu phẫu thuật thẩm mỹ!
Híp mắt nhìn Bào Huy, hàm dưới của Quản Lăng khẽ nâng, cao thâm khó lường mở miệng nói: “Cậu cảm thấy, tôi nếu không muốn giúp cậu, thì cậu giờ đây có thể nói chuyện với tôi sao?”
Thấy Bào Huy hơi hơi ngớ ra, Quản Lăng lặng yên vô tức kéo tay, tiếp tục nói: “Tôi nói cho cậu, kế hoạch của hai ta khẳng định sớm đã bị Bộ Thời Nhận biết!”
Nhìn hận ý trong mắt Quản Lăng, Bào Huy không tự chủ được bắt đầu có chút dao động, hắn mở miệng, không thể tin nói: “Sao lại thế, mày không gạt tao?”
“Đương nhiên không, tôi đã sớm nói qua, tôi cũng hận Bộ Thời Nhận giống cậu.” Bày ra một bộ dáng vô cùng đau đớn, Quản Lăng lẩm bẩm nói: “Chủy thủ tôi chuẩn bị cho cậu tuyệt đối là thật, trước khi mua tôi có thí nghiệm qua, còn nữa, tôi cuối cùng cảm thấy có chút không đúng, vì sao ngày đó tôi vừa nói, Bộ Thời Nhận ngay cả hỏi cũng không hỏi liền đi theo tôi, hắn nhất định đã sớm biết là có vấn đề.”
Hoài nghi nhìn Quản Lăng, Bào Huy không thể phủ nhận nói: “Hắn đi theo cậu, chẳng lẽ không phải bởi vì mấy người có loại quan hệ kia?”
“Không cần nói nữa!”
Trong phòng vẽ tranh nhỏ đột nhiên lâm vào yên lặng, Quản Lăng hơi hơi cúi đầu xuống, bả vai có run run, cậu tựa hồ là đang nhẫn nại cái gì, một lát sau, hai mắt đỏ bừng ngẩng đầu lên.
“Đây là vũ nhục tôi, tôi cũng đến ngày đó mới biết được, thì ra hắn có loại suy nghĩ này với tôi.” Trong con ngươi tràn đầy hận ý, Quản Lăng trầm giọng nói: “Ngày đó sau khi cậu hôn mê, tôi cũng dùng loại phương pháp này mới lừa hắn về, thân là một nam sinh, ai lại cam nguyện làm loại chuyện này, nhưng mà, nhưng mà chỉ có thế, tôi mới có thể tìm được cơ hội, giết hắn!”
Hốc mắt Quản Lăng phiếm hồng, tựa hồ kiềm chế không được hận ý ở nội tâm mà cúi thấp đầu, một quyền, hung hăng nện lên vách tường.
Bào Huy lúc này mới không còn hoài nghi Quản Lăng, dù sao tất cả những gì cậu biểu hiện ra ngoài đều chứng minh hận ý của cậu với Bộ Thời Nhận, đây đương nhiên là không thể tốt hơn.
Bên kia, Quản Lăng chậm rãi thu tay lại, hốc mắt đỏ, yên lặng hít mũi.
Đờ mờ diễn thật tốt, bản thân ca cũng cảm động đến nước mắt vui mừng!
Sáng sớm gió nhỏ chậm rãi thổi vào, phất qua cạnh hai người, mang theo một chút đau thương, tựa hồ tỏ vẻ rất đồng tình với Bào Huy lại bị Quản Lăng đưa vào hố.
Tóm lại, tổ đội suýt nữa vỡ tan này bị Quản Lăng lấy hành động cao siêu, kiên cường dính lại.
Làm sao để đối phó một đội hữu bệnh xà tinh… Chỉ cần bạn diễn tốt hơn hắn là được…
Đối với hành động lý giải của mình lại tăng thêm một độ cao, Quản Lăng cảm thấy, có lẽ sau khi trở lại hiện thực, cậu có thể suy xét đi lăn lộn làm diễn viên, nếu mà lăn lăn lộn lộn vầy, tượg đồng nhỏ của Oscar liền chạy tới chỗ cậu.
Ổn định lại đội hữu bị thương của mình, Quản Lăng hít sâu, vỗ vỗ vai Bào Huy, sau khi dọn dẹp phòng vẽ, liền chuẩn bị đi về ký túc xá.
Dù sao vừa nãy cậu vội vã chạy ra ký túc xá, cũng không biết Bộ Thời Nhận sẽ nghĩ như thế nào, huống chi dựa theo tính tình của Bộ Thời Nhận, cậu tốt nhất vẫn nên nhanh chóng trở về vuốt lông thì tốt hơn.
Nhìn theo Bào Huy khập khiễng đi xa, Quản Lăng tâm tình du dương vỗ vỗ tay, hơi hơi sửa sang lại vạt áo, trong mắt đen như mực mang theo một chút ý cười, mặt không chút thay đổi ngẩng đầu.
Sau đó… Cậu bị tính hủy diệt của nhân đạo đả kích.
Cách đó không xa, Bộ Thời Nhận dựa vào trước cây cạnh đường nhỏ, trong đôi mắt ám trầm mang theo ánh sáng đáng sợ, xa xa nhìn theo hướng Bào Huy đi xa.
Gian nan ực một cái, Quản Lăng run rẩy nhìn qua phía Bộ Thời Nhận đứng, trong nháy mắt lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Chỗ Bộ Thời Nhận đứng, vừa vặn hướng về phía một cửa sổ thủy tinh của phòng vẽ, từ nơi đó có thể rõ ràng nhìn thấy tất cả việc xảy ra trong phòng vẽ, nhưng mà từ trong phòng vẽ cũng nhìn không tới thứ trên đường kia.
Tui biết chân tướng chảy nước mắt xuống…
Ánh mắt không nháy mắt nhìn chằm chằm dưới tàng cây, Quản Lăng khẩn trương nhìn Bộ Thời Nhận đang đứng đó, ngón tay thon dài chậm rãi tháo hai cái cúc áo trước cổ, giống như bình thường, tùy ý cong lên khóe môi.
Từng bước một rời khỏi đường nhỏ, Bộ Thời Nhận hơi hơi ngẩng đầu, ngay sau đó, vô cùng chuẩn xác bắt giữ Quản Lăng đang đứng ngốc.
Chân không thể hoạt động, Quản Lăng giống như con gà bị hoảng sợ run rẩy lông gà, trơ mắt nhìn Bộ Thời Nhận đang mỉm cười tới gần, cả người run run bị hắn ôm vào lòng.
Nháy mắt chống lại cặp mắt kia, trong lòng Quản Lăng chỉ còn lại một suy nghĩ.
Oắt đờ, cúc hoa của ông xong đời rồi!