CHƯƠNG 2
Đáy biển không phân ngày đêm, để có thể phân rõ trong biển thì chỉ có duy nhất là Dạ Minh Châu, khi nó sáng lên ánh sáng xanh thăm thẳm, vậy thì có nghĩa biển đã vào đêm.
Vừa tỉnh thì đã tối, Quản Lăng chậm rãi lắc lư đuôi cá, cố gắng thích ứng thân hình này, chậm rãi bơi tới cửa.
Buổi thịnh yến của biển cả đã kéo màn, Quản Lăng ngồi bên cạnh mấy anh, nghe các anh thảo luận về lân Hải Quốc Vương nghe đồn là rất có tiếng, tên là Prody gì đó.
Quản Lăng nhàm chán ngồi chơi với móng tay nhọn nhọn của mình, thờ ơ nghe mấy anh kể về sự tích từ nhỏ đến lớn của Prody đến mấy lần, nhịn không được chảy mồ hôi lạnh, danh nhân quả nhiên là không có . ( Ellie: what is this ?? = = )
Tiếng tấu nhạc bỗng nhiên vang lên, tất cả người cá đều đứng thẳng ở vị trí của mình, nghênh đón hai thân ảnh ngoài điện chậm rãi bơi vào, Quản Lăng bị Lục ca cường tráng nhất chen ở phía sau, cố gắng muốn nhô đầu ra nhìn quốc vương trong truyền thuyết kia một cái, nhưng không đợi cậu vượt lên, ba ba người cá đã dẫn quốc vương kia đến trước họ rồi.
“A, điện hạ Prody tôn kính, vô cùng cảm ơn ngài đã đến thăm vùng biển của chúng ta, đây là bảy đứa con của tôi, để tôi giới thiệu từng người cho ngài.”
Nghe ba ba người cá nói vậy, sáu anh trai lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, xếp hàng chỉnh tề, mà Quản Lăng cũng cuối cùng cũng thoát khỏi cái đuôi cá của Lục ca mình, thở hổn hển, nghe ba ba người cá nói, Quản Lăng ngoan ngoãn xếp sau Lục ca ngẩng đầu nhìn về phía quốc vương kia, mà vừa ngẩng đầu, liền làm Quản Lăng nháy mắt kinh hãi.
Như là đại dương bao la lại sinh ra một vùng biển mới, đôi mắt xanh thẳm hẹp dài thâm thúy, như lắng đọng lại ở phía đáy biển sâu nhất, không thể nhìn đến nơi cuối cùng.
Khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười, tóc lam trôi nổi ở hai bên tai vây cá, hơi hơi lướt qua đuôi cá màu lam tối, cho đến giờ phút này, Quản Lăng mới sâu sắc cảm nhận được sự mị hoặc lòng người của người cá trong chuyện cổ tích.
Nhìn người cá màu lam kia, lại quay đầu nhìn vài người anh vạm vỡ của mình, từ đáy lòng Quản Lăng trào ra cảm giác thất bại sâu sắc, rõ ràng đều là người cá, vì sao mấy người nhà mình trưởng thành lại như vậy, chẳng lẽ là vấn đề của gien sao?
Nghĩ như vậy, ánh mắt Quản Lăng không tự giác liền bay về hướng ba ba người cá đang dõng dạc giới thiệu, quan sát một lát, Quản Lăng kết luận, không sai, quả nhiên là vấn đề của gien.
Cảm thấy mĩ mãn liền thu hồi tầm mắt, lại cảm thấy một cái nhìn chăm chú mãnh liệt, Quản Lăng từ tầm mắt kia nhìn lại, gặp phải một vùng biển mênh mông, ánh mắt chủ nhân của biển nóng cháy vô cùng, mỉm cười, liền làm Quản Lăng bị mê hoặc tìm không ra phương hướng.
Mợ nó, người cá đẹp quá cũng chả tốt lành giề, mặt không chút thay đổi thu hồi tầm mắt, Quản Lăng ôm mũi, yên lặng lắng xuống trái tim nho nhỏ đang đập thật nhanh của mình.
“Đây là đứa con thứ năm của tôi Charles, đứa con thứ sáu Toda…” Lúc này cha già người cá đã giới thiệu đến người cá anh năm, Quản Lăng yên lặng buông tay, chờ mong nghe tên của mình, mình tới đây lâu như vậy, cũng không biết mình tên là gì, có phải là tên giống như công chúa nhỏ trong nàng tiên cá không ta?
“A, đây là đứa con thứ bảy đáng yêu nhất của tôi, Quản Lăng!” Nháy mắt, khuôn mặt chờ mong của Quản Lăng biến thành cứng ngắc, vì sao mấy tên trước là tên nước ngoài, tới phiên cậu lại biến thành tiếng Trung.
Cậu yên lặng nhìn anh trai của mình, phát hiện họ không có kinh ngạc tí nào, thu hồi tầm mắt, Quản Lăng ưu thương nhìn chằm chằm cái đuôi cá nhọn của mình, quả nhiên, cậu vẫn không thể hiểu nỗi thế giới người cá.
Thu tất cả biểu tình của Quản Lăng vào đáy mắt, đôi mắt hẹp dài của Prody chậm rãi chớp, xem ra hắn không quyết định sai, lần viếng thăm này, là để hắn thu hoạch được một người cá nhỏ đáng yêu.
“Tốt lắm, nếu mọi người đã quen nhau rồi, bây giờ chúng ta hãy bắt đầu vũ hội đi!”
Cùng với tiếng nói của ba ba người cá, tiếng hoan hô dưới đáy biển đột nhiên vang lên, tấu nhạc cũng nháy mắt biến thành nhiệt liệt, ba ba người cá cùng quốc vương kia ngồi ở thủ tọa, Quản Lăng cùng sáu người anh ngồi ở xung quanh, mấy người cá khác thì ngồi ở dưới, trước mặt mỗi người cá đều bày ra cá tôm cùng mật rượu mới mẻ dưới đáy biển.
Trên đại điện có một số người cá lắc lư đuôi của mình, nhảy múa duyên dáng với bạn nhảy của mình, thể hiện nên sự xa hoa của đáy đại dương.
Mặt không chút thay đổi nhìn mấy người anh bơi lên, Quản Lăng nhàm chán chơi với vây cá màu bạc ở giữa năm ngón tay của mình, có chút tò mò móng vuốt người cá có phải là sắc bén như trong truyền thuyết hay không.
Đang lúc Quản Lăng muốn hoạt động, Prody ngồi ở thủ vị bỗng nhiên bơi xuống, lắc lư đuôi cá xinh đẹp hữu lực của hắn chậm rãi bơi tới trước mặt Quản Lăng, “Hoàng tử nhỏ thân ái của anh, không biết anh có vinh hạnh mời em cùng nhảy một điệu không.”
Tất cả bỗng nhiên yên tĩnh, Quản Lăng cứng ngắc ở tại chỗ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tất kia, không biết nên làm gì nữa đây.
Nhìn Quản Lăng mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm mình vươn tay, không có chút hành động, trong mắt Prody hiện lên một chút thất vọng, nhưng sau đó lại cười khẽ, “Hoàng tử của anh, để chúng ta cùng nhảy một điệu, được chứ.”
Trong nụ cười kia mang theo hấp dẫn không biết tên, Quản Lăng không tự giác dắt lấy bàn tay trước mặt.
Trong nháy mắt lúc hai người nắm tay, toàn trường bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, làm cho Quản Lăng thanh tỉnh lại.
Nhìn quốc vương nào đó đang mang mình đến đại điện, Quản Lăng cứng ngắc lợi hại hơn nữa, mình sao lại dắt tay hắn chứ, còn nữa, lúc ca làm người cũng không có nhảy qua, làm cá thì càng không biết, nói này, ca thật sự phải khiêu vũ với tên quốc vương tao bao này sao, phắc ca chính là một thằng đàn ông tinh khiết đó, hai thằng đàn ông khiêu vũ không thành vấn đề sao đại ca!
Mặc kệ nội tâm Quản Lăng kịch liệt ra sao, Prody vẫn cố gắng ôm vị hoàng tử không biết khiêu vũ này hoàn thành một vũ đạo duyên dáng, đương nhiên vỗ tay nhiệt liệt quá phận của khán giả sau khi hai người nhảy xong làm cho Quản Lăng có chút kỳ quái, nhưng lúc này cậu cũng không thể nghĩ quá nhiều được, vừa mới nhảy vài vòng, làm cậu thật choáng váng.
Vì thế Quản Lăng ý thức không quá tỉnh táo dưới vỗ tay nhiệt liệt của mọi người vượt qua vũ hội đêm đó, mà dạ hội vừa mới giải tán, Quản Lăng choáng váng u ơ bơi về phòng của mình, không tí nào chú ý tới nụ cười đầy hàm xúc của cha già nhà mình cùng Prody.
Hôm sau tỉnh lại, Quản Lăng vừa mở mắt, đã bị khuôn mặt phóng đại trước mắt làm hoảng sợ, không đợi cậu phản ứng, một đôi môi ẩm ướt đã phủ lên môi, làm cho Quản Lăng hoàn toàn mất đi ý thức tự hỏi, một thứ gì đó mềm mềm quẩy qua quẩy lại ở trong miệng Quản Lăng, từ hàm trên đến răng nanh sột soạt mấy lần, cuối cùng còn quấn quýt lấy đầu lưỡi của cậu không buông.
Chất lỏng óng ánh chảy xuống cằm Quản Lăng, Quản Lăng bị dây dưa trở mặt xem thường, nước mắt ngưng kết ở hốc mắt, tiêu tán trong biển, cuối cùng, Quản Lăng bị nụ hôn làm cho thiếu oxi hôn mê bất tỉnh, trước khi ngất xỉu, Quản Lăng còn nghe được tiếng hệ thống báo.
“Đinh, chúc mừng người chơi đã mở nhiệm vụ phụ: 《Lấy gì để cứu vớt mày đây, trinh tiết của tao 》, tình hình cụ thể của nhiệm vụ đã được ghi lại ở sổ tay công lược, người chơi xin hãy chú ý kiểm tra và nhận.”
Phắc, ca là giống đực, phát ra tiếng rít gào cuối cùng, Quản Lăng rốt cục vô lực hôn mê bất tỉnh.