Tận tới lúc xuất viện, ngoại trừ Hà Kỳ, không có ai tới thăm Hà Mạn.
Hà Mạn tự thấy mình tuy không phải dạng giỏi xã giao nhưng cũng được
tính là khiến người khác yêu thích, có không ít bạn bè, lâu nay còn hòa
nhập với bạn bè của Tạ Vũ, thậm chí sống rất hòa thuận với đồng nghiệp
và ông chủ ở công ty. Theo lý mà nói chưa tới mức một người quan tâm
cũng không có.
Cho dù ly hôn thì tốt xấu gì cũng là vợ chồng năm năm. Một ngày vợ
chồng, nghìn năm ân nghĩa, huống chi là năm năm. Lúc ở bên nhau, bọn họ
thân thiết là thế, tại sao anh có lạnh lùng đến vậy?
Nếu nói Tạ Vũ đã biến thành ông chồng cũ thờ ơ, vậy thì Tiểu Hoàn đâu? Tình cảm từ hồi nhỏ, sao lại chẳng hỏi han gì đến cô.
Thế nhưng Hà Mạn không hề mở miệng hỏi. Đối với phần lớn nghi vấn của cô, Hà Kỳ đều lựa chọn lảng tránh, dù có đáp thì cũng nói rất mơ hồ,
cuối cùng còn nói thẳng với cô, mình không biết nhiều lắm.
“Em cho rằng mình vẫn còn như trước à, chuyện gì cũng đi kể với chị
gái. Em suốt ngày bận rộn, bình thường gọi điện cho cũng chỉ nói một câu lạnh băng, nếu không có chuyện gì thì cúp máy. Chị chỉ biết quan hệ
giữa hai người càng lúc càng tệ, làm gì có cơ hội nghe em nói tại sao.”
Hà Mạn không biết làm sao, đành chấp nhận hiện thực.
Trong mấy ngày cuối cùng ở viện, cô học được cách chơi Plants vs
zombies, Temple run và Angry bird trên iPad của Hà Kỳ. Trong giới hạn
bác sĩ đã cho phép, cô bổ sung một số sự kiện lớn đã xảy ra, động đất ở
Vấn Xuyên, sóng thần Nhật Bản, đọc tới độ vừa kinh vừa sợ.
Sau đó lại dùng iPad xem phim “2012”.
Hà Mạn không ngừng xuýt xoa, xem được một nửa thì đột nhiên tạm
ngừng, quay sang nhìn chị gái vẫn đang chuyên tâm ngồi gọt táo, bùi ngùi nêu cảm nhận: “Chị, nếu về sau em thực sự không nhớ lại được, không
bằng mọi người nói với em, năm 2012 địa cầu từng bị phá hủy một lần,
những người em quen biết đều chết hết rồi.”
“Nghĩ hay thế,” Hà Kỳ còn chẳng thèm ngẩng đầu, “Chính một tay em
quăng mất ông xã, giờ lại còn mong người ta gặp nạn? Đây là loại đức
hạnh gì vậy?”
Hà Kỳ chợt phát hiện mình nói thẳng quá, sợ làm Hà Mạn kích động bèn vội vàng ngước mắt, lén quan sát phản ứng của cô em.
Hà Mạn bật cười, có vẻ không hề để tâm.
Năng lực tiếp nhận của một người mạnh tới cỡ nào, chỉ khi gặp phải
cảnh ngộ rất kinh khủng, con người ta mới hiểu hết. Chỉ cần còn định
sống tiếp, nhất định phải biết tiếp nhận.
Ban đầu, Hà Mạn còn định tháo gỡ câu đố, nhưng khi thực sự muốn mở
miệng hỏi Hà Kỳ, cô mới phát hiện thứ phải đối mặt không phải câu đố
mình đã chọn.
Trống rỗng, giống như câu hỏi cuối cùng trong bài thi, cô cầm bút lên nhưng chẳng biết viết từ chỗ nào.
Hà Mạn khẽ thở dài, càng lúc cô càng thấy mình bình tĩnh.
Hà Kỳ thấy cô im lặng như vậy thì lại không đành lòng: “Cũng đừng nói quá sớm, bộ phim này nói về tai họa xảy ra ngày 21 tháng 12 năm nay,
giờ còn chưa tới ngày đó, không chừng có ngày tận thế thật.”
“Vậy sao?” Hà Mạn nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nhạt.
Nếu vậy thì thật quá tốt.
2.
Đứng ngoài cổng bệnh viện, Hà Mạn cảm thấy cực kỳ bỡ ngỡ với thế giới.
Nói đúng hơn, là cảm giác không chân thực.
Là do năm năm bị quên mất khiến cô cảm thấy mọi thứ xa rời một cách
khó hiểu sao? Hà Mạn không thể hiểu tâm trạng hiện giờ của mình, vui
sướng vì cuộc sống mới hay là hỗn loạn vì sống lại? Hay là không có dũng khí đối mặt với mọi việc?
Hà Kỳ vẫy tay với một chiếc xe ở đằng xa.
“Lên xe đi, anh rể của em đã dọn hết đồ trong viện lên xe rồi, bọn chị sẽ đưa em về nhà.”
Hà Mạn lên xe xong, lên tiếng chào hỏi anh rể, nhìn một bên mặt của anh, hình như già đi một ít thật.
Anh rể vẫn gọi điện thoại suốt. Hà Kỳ vừa lên xe đã nhấc chiếc túi đặt ở chỗ phó lái đưa cho Hà Mạn.
“Túi của em. Lúc xảy ra tại nạn, cảnh sát đã đem tới bệnh viện. Di
động hư rồi, màn hình bị vỡ nát, hôm sau đi mua cái mới đi. Không biết
em có thường cập nhật danh bạ trên máy tính không, nếu có thì còn lưu
vào di động mới được… Haizz, bây giờ nói thế này em cũng chẳng hiểu, về
sau chị dạy em cách làm.”
Hà Kỳ cứ lo lắng nói đâu đâu,còn Hà Mạn lại vuốt khắp lượt túi xách xa lạ trong tay.
“Đây là túi của em?” Hà Mạn cười, “Sao nhìn quái thế, giống mặt người máy ấy.”
“Đây là Celine – It Bag hot nhất năm 2011, mọi người đều gọi nó là
túi xách mặt cười,” Hà Kỳ nói, “Em rất thích nó, còn tới khoe với chị cơ mà.”
Hà Mạn nhìn chiếc túi hàng hiệu trên tay, quả thật không thể tin nổi. Lúc đi hưởng tuần trăng mật, cô cùng Tạ Vũ dạo phố, cắn răng mãi mới
quyết định mua một chiếc túi xách, lại còn phải tính toán tiền giảm thuế cả buổi. Rõ ràng chuyện mới như xảy ra hôm qua, đảo mắt qua năm năm đã
không còn như thế.
Cô mở túi xách, phát hiện bên trong có một đống card, thẻ tín dụng,
thẻ VIP cửa hàng đồ cao cấp, thẻ hội viên spa, tập gym… Hà Mạn lấy từng
thứ ra nghiên cứu, phần lớn thẻ trong đó, cô đã quên mất cách dùng.
Trước đó Hà Mạn vẫn canh cánh mối quan hệ của mình với những người
khác, tới giờ phút này, nhìn thấy dấu ấn chân thực trong cuộc sống của
“Hà Mạn hiện tại”, cô mới bắt đầu tò mò, trong năm năm bị lãng quên kia, cô đã có cuộc sống thế nào.
“Chị, coi bộ trong năm năm này, chí ít em không hề bạc đãi chính
mình. Em thật sự biết tiêu tiền thế sao? Tạ Vũ, Tạ Vũ ly hôn với em là
vì em tiêu xài quá nhiều sao?” Hà Mạn hỏi.
Bây giờ nói tới hai chữ “Ly hôn” đã không còn đau đớn như vậy nữa rồi. Hà Mạn cười tự giễu.
Hà Kỳ vừa chỉ đường cho chồng vừa trả lời Hà Mạn: “Em đã là giám đốc
sáng tạo của công ty rồi, kiếm nhiều tiêu nhiều là chuyện bình thường.
Có khi Tạ Vũ còn không kiếm nhiều tiền bằng em ấy chứ? Chuyện giữa hai
người chị cũng không rõ lắm… Haizz…”
Lại trở lại vấn đề “không rõ lắm” của Hà Kỳ.
Hà Mạn còn định hỏi thêm nhưng taxi đã chạy tới trước cửa một tòa cao ốc.
“Đây là…”
“Nhà của em, em ly hôn… dù sao cũng là nhà em đã thuê.” Hà Kỳ mở cửa xe, cùng ông xã chuyển đồ đạc xuống.
“Đó không phải nhà em.” Trong đầu Hà Mạn toàn là “nhà mình”, hồi lâu sau mới đành xuống xe.
Anh rể tiếp một cuộc điện thoại, ra hiệu bảo hai người lên lầu trước. Hà Mạn đi theo Hà Kỳ vào thang máy. Thang máy vừa đóng lại, hai người
đưa mắt nhìn nhau.
“Sao vậy?” Hà Mạn ngơ ngác hỏi.
Hà Kỳ thở dài, nhíu mày ngẫm nghĩ một lúc, sau đó mới nấn ná ấn tầng 19, suy nghĩ thêm chút nữa lại ấn luôn cả tầng 18.
“Chị cũng chẳng nhớ rõ nữa,” Hà Kỳ nói, “Lần trước chị tới đây là
giúp em chuyển nhà, nhìn cái một cái xem, không phải 18 thì là 19.”
Hà Mạn nhìn chằm chằm vào đèn chỉ dẫn, im lặng không đáp.
3.
Mở cửa phòng trọ, đập vào mắt là một đống hộp giấy còn chưa mở, bị vất chỏng chơ trên sàn nhà.
Hà Kỳ thở dài: “Em làm ăn kiểu gì vậy, đã dọn đến đây mấy tháng mà còn chưa sắp xếp lại, đây là chỗ cho người ở sao?”
Hà Kỳ thuộc tuýp người nói năng chua ngoa nhưng lòng mềm như đậu hũ,
trong lúc làm việc nhà vẫn lải nhải không ngừng, đã phí sức lao động lại còn khiến người ta thấy phiền.
Hà Mạn nhìn chị thu dọn thì bật hỏi: “Rốt cuộc thì vì sao em và Tạ Vũ lại ly hôn?”
Chung quy cô vẫn chưa hết hi vọng, hơn nữa cô cũng không tin chị gái hoàn toàn không biết gì về nguyên nhân mình ly hôn.
Cho dù không biết hết thì cũng phải biết một chút chứ?
Giọng Hà Mạn yếu ớt, cô tiện tay kéo tấm vải trắng trên sô pha, định
ngồi xuống, tấm vải hất tung bụi khiến Hà Kỳ ho khan một hồi.
“Khụ khụ… Chị không rõ lắm, hồi đó hỏi em, em cũng chẳng nói. Chỉ
biết là, hai năm cuối hai người ở bên nhau cũng không được vui vẻ,
thường xuyên cãi cọ. Có điều dù hai đứa đã ly hôn nhưng Tạ Vũ vẫn quan
tâm tới em nhiều lắm.”
“Quan tâm gì chứ,” Hà Mạn nghĩ tới lại thấy mũi cay cay, “Em bị tai nạn nghiêm trọng như thế, anh ấy còn không chịu đến thăm.”
Cô vẫn không đề cập sự bất mãn của mình với Hà Kỳ, giờ có cớ để nói, nói đến mấy chữ sau cùng đã có chút nghẹn ngào.
“Ai bảo? Trong lúc em hôn mê, cậu ta đã tới thăm mấy lần.”
Nghe bảo Tạ Vũ vẫn quan tâm tới mình, mặt Hà Mạn thoáng hiện nét vui
sướng, trông có tinh thần hơn hẳn: “Thật không? Sao chị không nói sớm!”
Hà Kỳ cúi đầu quét bụi không thấy dáng vẻ của Hà Mạn, thuận miệng đáp: “Ừm!”
“Vậy tại sao từ lúc em tỉnh lại, anh ấy chưa tới thăm lần nào?”
Giọng nói đầy uất ức và nũng nịu.
Hà Kỳ ngẩn người nhìn cô em.
“Chị, sao vậy?”
“Không có gì,” Hà Kỳ chợt bật cười, “Lâu rồi chị chưa thấy em như vậy.”
“Như thế nào?”
“Bác sĩ nói em mất trí nhớ, không chỉ em thấy khó tin, chị cũng thấy
rất giống phim truyền hình, không thể tin nổi. Nhưng em thực sự không
giống lúc trước.”
“Lúc trước?”
“Không không không,” nhớ ra Hà Mạn này chính là Hà Mạn “lúc trước”, Hà Kỳ vội chữa lại, “Không phải lúc trước, là hiện tại?”
“Hiện tại?” Hà Mạn chớp mắt, khó hiểu nhìn cô.
“Ôi trời,” Hà Kỳ sốt ruột đáp, “Tức là không giống với em lúc trước khi xảy ra tai nạn. Chị cũng thấy không quen.”
Hà Kỳ bỗng thấy thương cảm, bước tới trước mặt Hà Mạn rồi ngồi xuống
sô pha, vuốt tóc cô, bùi ngùi nói: “Em cứ thế này mới tốt, có khi hai
đứa không ly hôn nữa cũng nên.”
Hà Kỳ cho rằng mình từ lâu đã quên mất dáng vẻ em gái của năm năm
trước, vừa hoạt bát vừa xảo quyệt, vui tươi, cởi mở như ánh dương. Hà
Mạn trong ấn tượng của cô, từ một cô bé đã biến thành một phụ nữ thành
thị mạnh mẽ, cực kỳ trưởng thành, chuyện gì cũng có thể đối phó, giọng
nói lạnh băng, đi đứng vội vã. Rất lâu rồi cô chưa thấy vẻ mặt yếu đuối
cần người khác giúp thế này.
Hà Kỳ nghĩ thế lại thấy lòng đau xót, cô kéo tay Hà Mạn: “Mạn Mạn, em phải biết rằng, em và Tạ Vũ đã ly hôn rồi. Chị biết điều này rất khó
tiếp nhận nhưng dù là vì nguyên nhân gì, bây giờ em và cậu ấy đã không
còn quan hệ nào nữa. Chị báo với Tạ Vũ rằng em đã tỉnh, chị nghĩ cậu ta
cũng lo gặp mặt sẽ khó xử nên mới không tới.”
Nhìn vẻ mặt tối dần của Hà Mạn, Hà Kỳ cực kỳ không đành lòng.
“Chị mong em sớm khỏe lại. Nếu thật sự cứ mất trí nhớ mãi, chị mong
em có dũng khí bắt đầu lại lần nữa. Yên tâm, cho dù không còn Tạ Vũ
nhưng bất kể xảy ra chuyện gì, em vĩnh viễn vẫn còn người chị gái này.”
“Chị…”
Hà Mạn cắn môi, nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt.
Hà Kỳ bùi ngủi ôm Hà Mạn vào lòng. Thời gian qua mau, nếp nhăn trên
khóe mắt cô đã sâu hơn, con gái cũng đã vào tiểu học, đột nhiên cô em
gái yêu quý đi lạc của cô quay lại, bị thời gian lặng lẽ dẫn về.
Làm gì có chuyện gì tốt hơn được nữa.
4.
Sau đó, hai chị em cùng nhau quét dọn phòng suốt buổi chiều, Hà Kỳ
muốn đi đón con gái tan học nhưng không yên tâm để Hà Mạn ở lại một
mình.
“Em khẳng định muốn ở lại đây một mình chứ? Phòng ngủ nhà chị cũng
thu dọn xong rồi, em thật sự không muốn tới đó ở vài ngày sao?”
Hà Mạn suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
“Không cần đâu, chị yên tâm, em có thể tự chăm sóc bản thân… Em cũng
muốn yên tĩnh một mình, những thứ trong phòng có thể khiến em nhớ lại
chút gì đó…”
Xem ra vẫn chưa bỏ ý định, Hà Kỳ cảm khái trong lòng.
“Nếu có chuyện gì phải gọi điện cho chị, tối nay chị tới thăm em.”
“Không cần đâu. Chị, khoảng thời gian này hôm nào chị cũng ở trong
viện trông em, giờ cũng nên ngoan ngoãn về nhà chăm cháu gái của em đi.” Hà Mạn làm mặt hề, “Chị thấy chưa, em khỏe lắm. Bác sĩ đã nói rồi, em
có thể ở một mình, không có vấn đề gì đâu!”
Thực ra, Hà Mạn chỉ không muốn để bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng của mình bây giờ.
Cô nghĩ mình lúc này như bị lộ vết máu trên quần trắng giữa chốn đông người, vừa thảm thương vừa tức cười, nhưng chính bản thân lại không hay biết gì.
Cô cần thời gian ở một mình, để giải đáp những khoảng trống mà thế giới lạ lẫm này quẳng cho cô.
Căn phòng bừa bộn đã được sắp xếp gọn gàng. Hà Mạn dùng cả đêm mở
từng thùng giấy, thử nghiệm cảm giác tìm lại ký ức nhưng không tìm được
bất cứ thứ gì liên quan tới Tạ Vũ.
Album ảnh trống không, không hề có ảnh chụp.
Xem ra rất nhiều ảnh chụp đã bị vứt đi, Hà Mạn nghĩ.
Lần ly biệt này, chắc hẳn thái độ hai bên đều rất khó coi. Bình
thường bọn họ vẫn thích cãi cọ, đùa cợt ầm ĩ, cũng có lúc cãi to, cũng
từng tuyên bố muốn chia tay. Thế nhưng tất cả đều không ảnh hưởng sự
thân thiết của hai người.
Thực sự chia xa sẽ thế nào, Hà Mạn không thể tưởng tượng được.
Làm gì có ai đang yêu nhau cuồng nhiệt lại tưởng tượng tới cảnh biệt ly?
Có lẽ cô chính là người đang đắm chìm đó.
Hà Mạn chợt thấy buồn bực, đặt quyển album xuống rồi ngồi trước bàn trang điểm, tỉ mỉ nhìn mình trong gương.
Khóe mắt có nếp nhăn nhỏ.
Hà Mạn hét lên trong lòng, nét mặt vẫn ngây ngốc như cũ.
Dù một trăm vị bác sĩ nghiêm khắc dùng một loạt thuật ngữ y học với
cô cũng không chấn động bằng một nếp nhăn này. Ngoài trừ Tạ Vũ, cuối
cùng Hà Mạn cũng tìm được lý do thứ hai khiến cô khóc thảm.
Dựa vào đâu mà chưa hết tuổi xuân đã già rồi?!
Từ đáy lòng, Hà Mạn bắt đầu có chút căm hận chính mình trong năm năm
này. Bởi vì không nhớ được nên đến bản thân cũng trở thành kẻ thù xa lạ
—— kẻ thù đó khiến dung nhan của cô già đi, chia lìa người cô yêu.
Sau đó ném cho cô cục diện rối rắm này, ép cô phải tiếp nhận.
Hà Mạn giận dữ giật ngăn kéo ra, bắt đầu thoa kem dưỡng da lên mặt.
Nhìn cái lọ nhỏ trong tay, oán hận trong lòng cũng giảm đi chút ít.
Tất cả đều là những sản phẩm dưỡng da rất đắt tiền, là những nhãn hiệu mà hồi trước nằm mơ cũng không mua nổi.
Trong tâm trạng mâu thuẫn như vậy, Hà Mạn hoàn thành quá trình bôi
kem rồi vỗ mặt, thuận tay kéo từng ngăn tủ xem có phát hiện được gì
không.
Ngăn thứ nhất chứa một ít thư từ, tài liệu. Hà Mạn đóng lại, mở ngăn kéo thứ hai.
Ngăn thứ hai chứa mấy món đồ trang sức của Hà Mạn. Đúng lúc cô chuẩn
bị đóng lại thì chợt phát hiện một chiếc túi nhung màu xanh đặt trong
góc.
“Đây là cái gì?”
Cô lấy cái túi ra, một chiếc nhẫn kim cương rơi xuống bàn trang điểm.
Kim cương khúc xạ ánh sáng từ ngọn đèn trên bàn, đâm thẳng vào đáy mắt Hà Mạn, khiến tim cô cũng thấy đau nhói.
Đây là chiếc nhẫn mà năm đó Tạ Vũ dùng để cầu hôn cô.
Trước giờ Hà Mạn vất đồ rất lung tung, khi sống chung, Tạ Vũ vẫn là
người cẩn thận hơn. Chỉ trong tích tắc, nhìn chiếc nhẫn được mình giữ
gìn cẩn thận, Hà Mạn đã hiểu. Cho dù cuộc hôn nhân trong năm năm với Tạ
Vũ có không vui thế nào, chắc chắn từ tận đáy lòng, cô vẫn rất để ý tới.
“Hà Mạn của năm năm đó” nhất định vẫn còn yêu Tạ Vũ.
Hà Mạn nhẹ nhàng đeo nhẫn lên ngón tay, lúc này, cô mới thực sự tìm
lại được chút cảm giác quen thuộc, còn có một cảm giác an toàn truyền từ ngón tay vào lồng ngực, vô cùng ấm áp.
Hà Mạn đứng dậy, nhìn căn nhà lạnh như băng vừa cực kỳ xa lạ. Cô
không nên ở đây, Hà Mạn kia chắc hẳn cũng không muốn sống ở đây.
Cô phải về nhà, trở lại căn nhà chân chính của cô và Tạ Vũ.