Lúc Hà Mạn tỉnh lại, trời đã sáng hẳn.
Đồng hồ đặt đầu giường chỉ chín giờ rưỡi. Cô không biết Tạ Vũ đã đi
làm chưa, nhưng cũng không dám tùy tiện xuống lầu tìm hiểu. Cô vội vàng
lách vào nhà tắm, quyết định tắm rửa trước.
Không thể để anh nhìn thấy bộ dạng tóc tai rối bù, cả mặt bóng loáng thế này, hơi thở và dử mắt nữa.
Nhiều năm về trước, khi hai người mới bắt đầu sống chung, hàng ngày
Hà Mạn đều lén dậy từ sáng sớm, vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi về nằm lại, làm ra vẻ còn ngái ngủ trước mắt Tạ Vũ —— tận tới lúc không
chịu nổi nửa mới lộ ra bộ dạng sẵn có.
Anh đã nói mà, làm gì có người nào sáng sớm mới tỉnh dậy đã sạch sẽ,
rạng rỡ như thế —— sau khi biết được chân tướng, Tạ Vũ tỏ vẻ tỉnh ngộ.
Tình yêu đến về sau chính là như thế, ban đầu võ trang đầy đủ, chỉ
phô ra mặt tốt nhất, về sau đến nấc cụt, xì hơi cũng không còn kiêng kỵ, hai bên hiểu nhau như rõ từng vân tay trên người mình, bấy giờ tình cảm mới chậm rãi thấm qua lớp mặt nạ từng để người ngoài nhìn, tiến vào
trong máu.
Bây giờ mọi việc bỗng như quay ngược lại.
Hà Mạn đứng trước gương, khựng lại trong giây lát.
Quả thật là già đi rồi, cô vỗ nhẹ lên mặt mình. Tuy không quá rõ ràng nhưng khuôn mặt và ánh mặt kia vẫn lộ ra hơi thở già yếu.
Con người vốn chẳng chống lại được thời gian, chỉ trong một hai ngày, cô đã phải học cách tiếp nhận sự thực đó.
Hà Mạn không muốn nghĩ thêm, quay đầu nhanh chóng bước vào buồng tắm, vừa vặn vòi hoa sen lên đã phải hét to một tiếng.
Van vòi hoa sen nhà bọn họ vốn bị ngược, những nhà khác toàn là bên
trái nước nóng, bên phải nước lạnh. Nhà họ thì ngược lại, Hà Mạn vặn
theo thói quen không ngờ bị nhầm.
Hà Mạn bật cười. Hẳn cái này cũng giống bồn nước trong phòng bếp, đều được lắp lại hết rồi. Cô ghi nhớ trong lòng, mấy lần mở van về sau cũng không nhầm nữa.
Hà Mạn nghĩ trước giờ cô vẫn luôn có một ưu điểm rất lớn, đó chính là biết nghe theo lẽ phải.
Tắm rửa xong, cô quấn khăn tắm, quay ra trước gương quan sát mặt mình lần nữa, sau đó theo thói quen lần tay lên bồn rửa.
Cái lọ tóm được không hề quen thuộc.
Hà Mạn tỉ mỉ xem thành phần viết bằng tiếng anh trên nhãn từng chai,
lẩm bẩm: “Mấy thứ này hẳn không hợp với cái tuổi của mình rồi.”
Cái tuổi của mình. Nói xong, tim bỗng như bị kim chích.
Chắc là của “bạn gái” Tạ Vũ. Hà Mạn nhận ra biểu hiện của mình trước
các loại kích thích càng lúc càng bình tĩnh. Không bình tĩnh sao được,
cô là người xuyên thời gian tới trên danh nghĩa, từ quá khứ trực tiếp
xuyên tới tương lai, nơi sản phẩm công nghệ cao hoành hành, ngạc nhiên
và kinh hãi mỗi ngày đã nhận không xuể, chỉ một cô bạn gái thôi mà,
không khiến cô kích động hơn.
Mới là lạ.
Hà Mạn cầm chiếc lọ nhỏ, siết thật chặt, hận không thể dùng nội lực từ lòng bàn tay bóp vỡ nó như trong phim võ hiệp.
2.
Hà Mạn xuống lầu thì phát hiện Tạ Vũ đã đi làm từ lâu rồi.
Cô tìm được tờ giấy được Tạ Vũ đè lại bằng chìa khóa nhà trên bồn rửa phòng bếp.
“Tôi đi trước, em ngủ thêm đi. Trong ngăn tủ bên trái ở bếp có bột
yến mạch, trong tủ lạnh có sữa và hoa quả tươi, còn hoành thánh đông
lạnh và kem. Số điện thoại của tôi là 186XXXXXXX, hoặc em có thể gọi
điện vào số công ty, bảo tổng đài là tìm tôi. Dưới bàn trà phòng khách
có một cái túi cũ, bên trong có tiền mặt, nếu em thiếu tiền thì cứ lấy
ra. Hôm nay tôi sẽ gọi điện cho Hà Kỳ, bảo chị ấy tới đón em. Yên tâm.”
Đuổi em đi?
Tim Hà Mạn như rớt thẳng xuống.
Cô định gửi tin nhắn mắng Tạ Vũ thì sực nhớ ra mình chưa đi lấy điện thoại di động, chỉ có thể dùng máy bàn gọi cho anh.
Chắc không nên nói chuyện với anh, mất mặt lắm.
Hà Mạn buồn bực đi tới đi lui trong phòng khách cuối cùng quyết định
đi ăn sáng trước. Kết quả vừa mở ngăn kéo dưới bồn rửa ra đã thấy chiếc
hoa tai lông công mà hôm qua Tạ Vũ cuống quít giấu đi kia.
Hà Mạn đóng ngăn kéo “sầm” một cái.
Mẹ nó chứ, tức chết mình rồi!
3.
Hà Mạn tùy tiện ăn một ít yến mạch trộn sữa lạnh, ăn xong dạ dày có
chút khó chịu, suốt buổi trưa cô nằm xoài ra sô pha, ngẩn người.
Ánh nắng giữa trưa khiến tất cả tâm tình đều lộ rõ. Hà Mạn chậm rãi
nhắm mặt lại, sự nhiệt huyết và kích động khiến cô cố đứng chờ ngoài cửa tối qua đã tan biến gần hết, cô bắt đầu thử suy nghĩ tới tình cảnh của
mình lúc này.
Rốt cuộc Tạ Vũ cũng tin mình mất trí nhớ rồi sao? Hà Mạn cố gắng quên đi đủ loại hành động mang tính đề phòng, chống cự của anh, không muốn
để tâm trạng chi phối tư duy.
Ly hôn rồi mà, giữ khoảng cách với mình cũng là bình thường, có bạn gái mới… cũng bình thường luôn.
Bạn gái mới. Hà Mạn nhếch nhếch khóe miệng. Khi yêu nhau, cô đã từng
hỏi vô số những câu hỏi nhàm chán, chẳng hạn như nếu có một ngày cô bị
bệnh / gặp tai nạn giao thông / bị rớt máy bay mà chết, liệu Tạ Vũ có
yêu người khác không, dáng vẻ của đối phương có giống cô không… Hai con
người chìm trong tình yêu cuồng nhiệt nào có nghiêm túc suy xét vấn đề
này. Mỗi lần cô nhắc tới chữ “chết”, Tạ Vũ sẽ “xùy xùy” rồi cầu xin với
thần linh, xin bọn họ tha thứ vì cô lỡ lời.
Tạ Vũ từng nói, nếu em chết, anh cũng sẽ chết theo, còn tìm ai khác làm gì, ai có thể tốt hơn em.
Ai có thể còn tốt hơn em đây? Hà Mạn cảm thấy nước mắt đang chậm rãi lăn khỏi khóe mắt.
Cô ước sao khi mở mắt tỉnh lại thì tất cả chỉ là một giấc mộng, cô
vẫn còn ngồi trên máy bay, bay tới địa điểm cho tuần trăng mật, Tạ Vũ
tựa vào người cô ngủ. Cô lay anh tỉnh, nói với anh, em nằm mơ thấy năm
năm sau anh có người mới —— sau đó xông qua đánh anh.
Nhưng mà cô không thể quay lại nữa. Bây giờ cô phải đối mặt với một
Tạ Vũ vừa khách sáo vừa xa lạ, hơn nữa còn phải ra sức tự nhủ với chính
mình, phải kiềm chế, phải lý trí, không thể không nói lý lẽ.
Trước mặt anh, hình như cô đã mất đi tư cách nói lý.
Hà Mạn nào đã đụng qua bộ dáng lạnh lùng đó của Tạ Vũ. Trước đây, cô
và anh gặp nhau lần đầu tiên ở thành phố này, chính là tự nhiên hợp ý
nhau, bỗng có cảm giác, thoắt cái đã yêu nhau, rỗi cãi nhau, thoắt cái
đã trôi qua rất nhiều năm, thoắt cái đã kết hôn rồi.
Bỗng nhiên cái gì cũng chẳng còn.
Giữa bọn họ không có quá trình theo đuổi, tất cả đều như nước chảy
thành sông, trời sinh một đôi. Hà Mạn và chị gái vẫn sống nương tựa
nhau, về sau loại tình cảm vừa thân mật vừa ỷ lại này hiển nhiên được
chuyển lên người Tạ Vũ, không có chút kẽ hở.
Chẳng trách, bây giờ đối mặt với một Tạ Vũ như vậy thì chân tay luống cuống.
Cô mất trí nhớ thì sao, trong mắt Tạ Vũ, cô chẳng qua chỉ là Hà Mạn đã ly hôn với anh ấy.
Hà Mạn bỗng ngồi bật dậy từ sô pha.
Cô muốn phản kích.
Cứ ở đây dè dặt phỏng đoán phải làm sao để trở thành một người phụ nữ sắt của năm 2012, không bằng buông lỏng làm chính mình. Cho dù Hà Mạn
của 2012 trong mắt cả thế giới có thế nào thì rồi sẽ có một ngày, cô sẽ
khiến mọi người phải thừa nhận, cô là Hà Mạn năm 2007, ngọt ngào đáng
yêu, không thể giả được.
Huống hồ đến kẻ ngốc cũng nhận ra, Hà Mạn năm 2012, chẳng được người ta thích chút nào.
4.
Hà Mạn gỡ một chiếc va li trên nóc tủ quần áo trong phòng Tạ Vũ xuống, kéo ra khỏi nhà rồi gọi xe, chở cô về chỗ phòng trọ.
Khi ra sức nhét quần áo vào va li, Hà Mạn bỗng có chút chột dạ. Hôm
qua, Tạ Vũ không hề nhắc tới chuyện cô có thể ở lại bao lâu —— biết đâu
anh hoan nghênh cô về nhà, hoặc có lẽ chỉ vì hôm qua đã quá muộn, cho cô ở nhờ một hôm.
Nhìn thế nào cũng thấy là vế sau.
Ngoài việc biết lắng nghe, Hà Mạn còn một ưu điểm khác, da mặt của cô rất dày, có thể ngăn trở hết phản ứng của người khác.
Hà Mạn nhét đầy một rương quần áo mùa hè và giầy dép, rồi chọn vài
món kem dưỡng da và đồ trang điểm trên bàn bỏ vào túi, vất vả xách hết
túi to rồi túi nhỏ quay lại nhà Tạ Vũ.
Bây giờ chỗ này sẽ là nhà của cô. Đương nhiên trước đây cũng vậy mà sau này cũng vẫn thế.
Hà Mạn dọn hết quần áo vào tủ, sắp xếp xong đã tới gần bốn giờ chiều. Cô xuống phòng bếp, xem xét xung quanh một lát. Từ tình trạng của bàn
bếp mà suy đoán, cái bếp này rất ít khi được dùng, trong tủ lạnh đồ ăn
nhanh cũng chiếm phần lớn.
Nhớ lại hôm qua lúc sắp đi ngủ, Tạ Vũ hâm cho cô một cốc sữa, Hà Mạn
đã thừa cơ hỏi bạn gái mới của anh có nấu cơm không. Tạ Vũ có vẻ không
muốn nhắc tới bạn gái mới trước mặt cô, chỉ trả lời lấy lệ một câu: “Cô
ấy không biết nấu cơm.”
Hà Mạn cũng không biết nói gì, nhưng nhìn phòng bếp trống trải, cô
cực kỳ muốn nấu cơm. Năm 2012 thì sao, chắc khoa học kỹ thuật chưa tiến
bộ đến mức người máy cũng có thể làm việc nhà chứ? Không nổi lửa nấu cơm thì sao gọi là nhà, làm gì có cảm giác quyến thuộc.
Cô cầm chìa khóa ra khỏi nhà.
Mất trí nhớ thực sự khiến cuộc sống trở nên bất tiện. Ra khỏi khu
nhà, Hà Mạn phát hiện những khu xung quanh đều có thay đổi rất lớn, siêu thị nhỏ mà trước đây cô thường mua các thứ đã biến mất, cô chặn một
người qua đường hỏi gần đây có siêu thị lớn nào không. Người qua đường chỉ dẫn một hồi, sau đó cảm thấy quá phiền phức bèn ném lại một câu: “Cô lên dianping(1) mà tra, hoặc dùng bản đồ baidu(2) không phải là được rồi sao?”
Đại ca à, nói tiếng người đi được không?! Hà Mạn đứng ngây ra, khí
nóng tích tụ cả ngày thừa lúc trước khi mặt trời xuống núi phát huy lần
cuối. Hà Mạn lau mồ hôi trên trán, quyết định đi hỏi thăm tiếp.
Cuối cùng cũng nhìn thấy logo của Walmart, Hà Mạn xúc động tới mức
nước mắt trào dâng, bước chân vào đại sảnh bật điều hòa vừa đủ độ, cả
người như sống lại lần nữa.
May mà sau năm năm, quy định trong siêu thị chưa thay đổi gì nhiều,
Hà Mạn đẩy xe hàng đi tới đi lui, tâm trạng đã bình tĩnh trở lại.
Một số nhãn hiệu cô vẫn thích mua đã không còn, một số thì được đổi
bao bì, gần như không nhận ra được. Còn có rất nhiều sản phẩm khiến cô
thấy rất mới lạ, dạo một vòng đã chất đầy một xe.
Lúc tính tiền, một đôi bạn trẻ xếp hàng trước cô xảy ra tranh chấp.
Cô gái khom lưng nhặt mấy hộp nhỏ từ trong xe hàng, nghi hoặc nhìn chàng trai, hỏi: “Anh mua nhiều kẹo cao su thế làm gì?”
Chàng trai huýt sáo, vừa định cười thì nhìn kỹ thấy cái hộp trong tay cô gái, mặt bỗng đổi sắc: “Oái, là kẹo cao su thật, anh vốn định lấy
“áo mưa” mà! Cái bao bì này thật dọa người mà!”
Chớp mắt, mặt cô gái đã đỏ bừng, đạp chàng trai một cái thật mạnh rồi xoay người vứt hộp kẹo lên giá.
Chàng trai lách qua bên người Hà Mạn, vừa chạy vừa quay đầu la to với cô gái: “Chờ chút, anh đi lấy thêm hai hộp.”
Cô gái giận dữ quay người lại, không cẩn thận đụng phải ánh mắt của
Hà Mạn. Hà Mạn mỉm cười thiện ý, nét mặt vừa mới bình tĩnh lại của cô
gái “xoát” một cái đã đỏ bừng.
Hà Mạn nhếch miệng nén cười, trong đầu hiện lên cảnh cô và Tạ Vũ đi
siêu thị mua đồ du lịch trước hôm đi trăng mật. Lúc đi qua gian hàng nào đó, Tạ Vũ bỗng kéo Hà Mạn đang đẩy xe, nói vẻ thần bí: “Chờ anh một
chút, anh đi mua ít đồ quan trọng.”
Hà Mạn ngây ngốc nhìn lên gian hàng trước mặt Tạ Vũ, đầu óc bỗng chốc sáng tỏ.
“Lưu manh!” Cô đỏ hết cả mặt, cắn răng mắng.
“Lưu manh ở chỗ nào, biết không, cái này là vật dụng kế hoạch hóa gia đình, được nhà nước ủng hộ đấy!”
“Ủng hộ cái đầu anh ấy!” Hà Mạn đẩy xe quay người bỏ đi, chỉ lo những người xung quanh nghĩ hai người có quan hệ gì đó. Không tới mấy phút,
Tạ Vũ đã đuổi theo, ném mấy hộp nhỏ nhiều màu vào xe hàng: “Em sao vậy,
cứ vội phủi sạch mình, làm như chỉ một mình anh mà dùng được cái này
vậy…”
Ký ức thân thiết như vậy, đối với cô chỉ mới như chuyện của một tháng trước, đối với Tạ Vũ thì chỉ e đã là chuyện kiếp trước.
Tên vô lại ôm cô từ đằng sau, cùng dạo siêu thị bây giờ chỉ biết mỉm
cười lễ độ, cứ như cô sắp cắn người vậy, vừa đề phòng vừa xa cách. Hà
Mạn thấy tim đau nhói đến nỗi không nói nên lời.
Trong lúc Hà Mạn còn thơ thẩn trong hồi ức, hàng tính tiền đã xếp tới lượt cô.
Cô vội vàng gạt bỏ suy nghĩ miên man trong đầu, khom lưng nhặt từng
món hàng trong xe đặt lên bàn thu ngân, ước lượng giá cả rồi nhìn tiền
trong ví mới phát hiện mình không mang đủ tiền mặt.
Vậy quẹt thẻ đi.
Nhìn cặp thẻ ngân hàng trong ví, Hà Mạn hoảng hồn luôn.
Mình có thẻ tín dụng của ngân hàng Chiêu Thương từ lúc nào vậy? Còn
có thẻ của ngân hàng Giao thông nữa, lại còn toàn là thẻ vàng… Chỉ tiếc, không biết mật khẩu.
Người thu ngân quét mã từng món hàng một, tiếng tít tít phát ra từ cái máy tựa như bùa đòi mạng.
Bây giờ chỉ còn cách thử bừa mật khẩu thôi. Hà Mạn gõ mấy lần mà vẫn chưa đúng, ánh mắt của người tính tiền đã lộ vẻ khó chịu.
Những người xếp hàng phía sau chờ lâu sốt ruột, thỉnh thoảng lại có
người nghểnh cổ lên xem đã xảy ra chuyện gì. Hà Mạn nhìn đống đồ xếp
thành núi nhỏ trên quầy, sốt ruột tới độ toát mồ hôi. Cô muốn gọi điện
cho Tạ Vũ nhưng di động còn chưa mua nữa kìa.
“Để tôi thử lần cuối đi, nếu vẫn không được, tôi không lấy mấy thứ này nữa.”
Khi Hà Mạn nhìn vào mắt người thu ngân, nói ra những lời này, cô cảm
nhận một cách sâu sắc, đến những lời không biết xấu hổ như thế cũng có
thể nói ra trước mắt người ta, cô còn gì không thể mở miệng đây? Tối nay cô sẽ nói rõ với Tạ Vũ, cô muốn dọn về ở lâu dài trong nhà mình, lý lẽ
rất chính đáng.
Hà Mạn nhấn phím trên POS thanh toán lần cuối, ngón tay cũng run rẩy.
Thử xem… Thử xem dãy số này có đúng không.
Đến tận lúc nghe tiếng máy POS kêu “cạch cạch”, tim Hà Mạn rơi trở
lại. Nhìn tờ hóa đơn được đóng dấu, cô chợt nghĩ hồi ấy khi nhận được
thư trúng tuyển đại học cũng không vui hơn lúc này.
Khi Hà Mạn ra khỏi siêu thị, mặt trời đã lặn. Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời dần nhuộm tối, bỗng cảm thấy kiên định hơn bao giờ hết.
Từ giây phút tỉnh lại ở bệnh viện, cô như chìm trong giấc mộng, bác
sĩ phụ trách, Hà Kỳ, Tạ Vũ… ai cũng kể cho cô một đống sự thực, bắt cô
phải tiếp nhận, cứ như một kịch bản sứt sẹo, cô hoàn toàn không nhớ nỗi
câu thoại tiếp theo là gì.
Nhưng lúc này đây, sau khi trải qua “phút sinh tử” trước quầy thu
ngân, cô, mặc kệ là Hà Mạn của quá khứ hay hiện tại, đều đã thực sự bắt
đầu cuộc sống của mình, bắt bản thân phải đối mặt và tháo gỡ.
Một lần nữa đứng dậy trên con đường hiện thực.