Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy)

Chương 17: Chương 17




Edit + Beta: Vịt

Hàn Mạc sau khi xuất viện ngày thứ 3, Thiệu Văn Phong cầm lấy 1 giỏ trái cây tới bệnh viện, kết quả mặt cười tới, mặt đen đi ra.

Cầm điện thoại ra lật số, tìm được số điện thoại ký tên là Mạc Mạc Cục Cưng, trực tiếp gẩy tới.

Hàn Mạc đang tắm cho tiểu bảo bối, một tay nâng thân thể nhóc con, một tay đặt xuống nước ấm gội tóc máu mềm nhũn cho tiểu bảo bối.

Điện thoại vang lên, cậu thò tay cầm tai nghe nhét vào lỗ tai, ấn nút trả lời, sau đó cầm thảm lông bên cạnh qua bọc kỹ tiểu bảo bối, cười ha ha bĩu bĩu môi với tiểu bảo bối, tâm tình rất tốt hỏi một câu, “Xin chào, tôi là Hàn Mạc.”

“Cục Cưng, em sinh con tại sao không nói với tôi?” Thiệu Văn Phong ném giỏ trái cây tới ghế sau, cửa xe đóng lại ngồi ở trong buồng điều khiển.

Hàn Mạc sửng sốt, nhíu nhíu mày lắc lắc tiểu bảo bối, thanh âm nhẹ nhàng nói: “Tôi sinh con tại sao phải nói với anh, anh có việc gì hay không, không có việc tôi cúp, con tôi phải uống sữa đi ngủ.” Cậu cũng không muốn ở trước mặt tiểu bảo bối gây lộn, ảnh hưởng phát triển tâm lý sau này của đứa nhỏ.

“......” Thiệu Văn Phong bị một câu của cậu nghẹn không biết phản bác thế nào, chỉ có thể thở dài mở nghe bluetooth, khởi động xe lái ra bãi đậu xe bệnh viện, “Em đang ở đâu, tôi đi tìm em.”

Hàn Mạc ôm bảo bảo quay đầu la một tiếng, “Thân ái, anh ôm con ra đi, em đang nghe điện thoại

!”

Thanh âm cậu rất lớn, còn là cố ý hướng micro rống, Thiệu Văn Phong bị giọng bất ngờ của cậu chấn tới thiếu chút nữa lái xe tới trong bồn hoa trên đường.

Anh giơ tay lên kéo tai nghe bluetooth xuống, ném lên ghế phó lái bên cạnh, hừ lạnh một tiếng nhấn ga.

“Moses Moses? Alo Alo? Thiệu tổng? Thiệu Văn Phong? Moses Moses?” Hàn Mạc hướng về phía tai nghe a a câu khóe miệng cười, sau đó hừ một tiếng cúp điện thoại cầm tai nghe ném sang một bên, cúi đầu nhìn con trai đang toét cái miệng nhỏ cười ngu với mình, sáp tới hôn hôn môi tiểu bảo bối, “Con trai a, nụ hôn đầu của con cho ba ba rồi, sau này lớn lên nhớ phải hiếu thuận với ba ba biết không?”

Tiểu bảo bối khà khà khà cười không ngừng, lắc tay nhỏ từ trong miệng phát ra tiếng u u u, Hàn Mạc hôn hôn tay nhỏ của nhóc, ôm nhóc ra khỏi phòng tắm.

Tống Tân Kế đang ở trong phòng Hàn Mạc trải giường chiếu, thấy cậu ôm con vào phòng quay đầu khơi mi, “Mày lúc nãy ở phòng tắm kêu cái gì đấy, cũng không sợ dọa đến con.” Chỉ chỉ đệm giường đã trải xong ra hiệu cậu đặt bảo bối xuống.

“Trong vòng 1 tháng không thể dính nước, mày phải dưỡng thân thể.” Y đưa bình sữa đã chuẩn bị cho tiểu bảo bối tới, Hàn mạc duỗi tay nhận lấy lật mắt trắng với y.

“Em là đàn ông! Đàn ông! Em không ở cữ, Tống Tân Kế anh nếu nói như vậy em liền tức giận.” Ngồi nghiêng bên giường, dán bình sữa vào má thử thử nhiệt độ, cảm giác nhiệt độ gần đủ mới nhét vào trong miệng tiểu bảo bối.

Đừng xem tiểu bảo bối mới ra đời mười ngày, vẻ uống sữa kia ngược lại cũng không thua các bảo bảo khác, hai tay nhỏ bé lung tung túm túm, miệng nhỏ không có răng vểnh đôi môi đỏ rực dùng sức ừng ực ừng ục mút lấy vú cao su, chưa đầy một lát, non nửa bình sữa đã vào trong bụng tiểu bảo bối.

“Con trai a, sao con có thể uống như vậy chứ, sau này nếu lớn thành tiểu bụ bẫm phải làm sao đây.” Ôm lấy tiểu bảo bối để cho nhóc gục trên vai mình, vỗ nhè nhẹ sống lưng nhóc, chưa đầy một lát, một tiếng nấc sữa đánh ra.

“Khà khà khà ~~” Tiểu bảo bối để cho Hàn Mạc lắc lư vô cùng vui vẻ, ha ha ha liên tiếp cười.

Cho dù biết nhóc con hiện tại làm cái gì cũng là vô ý thức, nhưng Hàn Mạc vẫn đặc biệt vui vẻ, con trai nhà cậu tốt hơn nhiều trẻ con bình thường khác, không khóc không nháo, ăn no thì ngủ, ngủ đủ thì ăn, nói nhiều sẽ làm cho nhóc nhếch miệng cười hì hì hai tiếng.

“...... Tống Tân Kế, con trai bảo bối nhà em tè.” Hàn Mạc vỗ tiểu bảo bối lắc lắc lắc, sau đó liền cảm giác được trên người mình nóng lên, tiếp đó trên tay liền sờ thấy thứ ẩm dề dề.

Tống Tân Kế sáp tới từ sau lưng vây quanh ở hông cậu, hôn hôn khuôn mặt tiểu bảo bối gục trên vai cậu, kéo cả hai cha con bọn họ vào trong ngực.

“Anh có thể trước cầm tã của nó tới cho em không, sau đó lại làm nũng?” Hàn Mạc giật giật bả vai đẩy cằm Tống Tân Kế, nghiêng đầu trừng y một cái đặt tiểu bảo bối vào trên giường mở bọc chăn ra, đưa tay liền lót tã mới dưới mông nhóc.

“Đồng chí Tiểu Hàn, mày có thể đừng chỉ mặc quần lót đi loạn trong phòng hay không? Anh là đàn ông rất bình thường, nhìn thấy cái mông mày vểnh như vậy anh đều cứng rồi.” Rất nhanh hạ thắt lưng, để cho cậu cảm giác bộ vị kích động của mình, Tống Tân Kế nói rất bất đắc dĩ.

Hàn Mạc lắc lắc mông, khóe mắt nhảy lên hừ một tiếng, đổi cái thảm lông khô ráo cho tiểu bảo bối ủ lại, mình xoay người lại cởi áo sơ mi mặc trên người sau đó cởi quần lót, tiếp theo trần mông ở trước mắt Tống Tân Kế chạy đến bên tủ quần áo lật lật lật, cầm quần lót quần áo mặc lên người.

Quay đầu lại nhìn Tống Tân Kế ánh mắt thẳng tưng, “Anh có tin em dám ở trước mặt anh tuốt ống hay không? Bằng không anh giúp em giám định một chút tinh dịch em nín gần một năm có nồng hay không?” Bởi vì muốn ôm tiểu bảo bối tắm cho nhóc, cho nên Hàn Mạc chỉ mặc áo sơ mi nửa người trên, sau đó...... Chỉ mặc quần lót để trần hai cái chân thon dài thẳng tắp.

“......” Tống Tân Kế giơ tay lên bịt mặt, xoay người liền ra khỏi phòng ngủ của cậu.

Vừa đi còn vừa rầu rĩ tức giận mở miệng, “Hàn Mạc thằng nhãi mày không tiết tháo, mày có thể trước tiên nhét cái trym mềm ở ngoài quần lót vào trong hay không!”

Hàn Mạc cười lạnh một tiếng nhét đồ bảo bối của mình lại trong quần lót, còn vỗ vỗ cúi đầu liếc nhìn, bĩu môi nói thầm một câu, “Ai nha, một năm vô dụng, làm sao cũng không nghĩ tới, có phải mang thai sẽ làm cho em đổi tính hay không? Ui cha, không được, quá không được.”

Tống Tân Kế chạy về phòng ngủ của mình cửa vừa đóng tay đặt xuống......

Hai dòng chất lỏng đỏ tươi từ trong lỗ mũi chảy ra, y lau một cái sau đó thở dài tới phòng tắm rửa mặt, y đây là tình huống thế nào, Hàn Mạc lúc ấy mang thai tắm không tiện y còn tắm giúp cậu đấy, làm sao hiện tại chỉ là nhìn trần truồng đã làm cho đại não y sung huyết từ trong lỗ mũi chảy ra.

“Con trai, con trai, xem quần áo nhỏ ba ba mua cho con, có phải rất đáng yêu hay không?” Cầm trong tay một bộ quần liền áo màu vàng nhạt còn có quần lót nhỏ, loay hoay một chút ở trước mặt tiểu bảo bối quơ quơ, sau đó đặt tới một bên lại cầm lên một bộ hở đũng nhìn nhìn, nghiêng nghiêng đầu nghĩ, quyết đoán mặc cho tiểu bảo bỗi quần hở đũng đang cầm trên tay.

Tiểu bảo bối đạp vài cái chân nhỏ mập mạp đầy thịt, trắng trắng mềm mềm một chút cũng nhìn không ra da dẻ đỏ rực lúc vừa mới sinh.

Hàn Mạc nhéo chân răng nhỏ của nhóc ở khóe miệng chụt chụt hôn hai cái, tiểu bảo bối sợ ngứa rụt 5 đầu ngón chân nhỏ lại, khà khà khà lại bắt đầu cười.

Mặc quần cho nhóc lại mặc áo, Hàn Mạc ôm nhóc tới giữa giường tự mình nằm nghiêng bên cạnh cậu, khóe miệng câu lên ý cười.

“Con trai, ba ba suýt nữa thì không cần con rồi, thật xin lỗi.” Sáp tới hôn hôn khuôn mặt của tiểu bảo bố, cậu hít mũi.

Tiểu bảo bối chớp chớp mắt to, đầu ngón tay út ngoắc ngoắc túm túm, bẹp bẹp miệng nhỏ nhắm mắt lại chưa đầy một lát đã ngủ.

Hàn Mạc thở dài, đắp chăn cho mình và tiểu bảo bối, cậu cũng cần ngủ một giấc.

Thiệu Văn Phong sau khi cúp điện thoại của Hàn Mạc kỳ thực đã bắt đầu hối hận, đáng tiếc chủ nghĩa đại nam tử làm cho anh cảnh cáo mình không được gọi lại, anh cũng có tôn nghiêm, anh cũng có tính khí.

Được rồi, mặc dù nghĩ như vậy, nhưng đầu ngón tay vẫn không bị đại não khống chế mở màn hình điện thoại ra, sau đó ấn tên Hàn Mạc ngẩn người hồi lâu, sau đó......

Gạt tới.

Hàn Mạc vừa mới ngủ, điện thoại đã vang lên, cậu vốn không muốn tới phòng tắm lấy điện thoại, đáng tiếng tiếng chuông điện thoại của cậu thật sự quá to rõ, tiểu bảo bối đã bắt đầu nhăn mặt dẹt miệng muốn khóc.

Không có biện pháp cậu đành phải vỗ nhẹ ngực tiểu bảo bối, nhẹ giọng dỗ sau khi thấy nhóc bĩu môi nghẹn tiếng khóc trở lại thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy xuống giường đi tới phòng tắm, vừa vào phòng tắm, điện thoại đã cúp lại bắt đầu gào lên.

“Anh rốt cục có thể thôi hay không, có thể thôi hay không?” Hàn Mạc cầm lấy điện thoại di động đè nén thanh âm rống giận, số điện thoại của Thiệu Văn Phong cậu vẫn nhớ.

Thiệu Văn Phong hừ lạnh một tiếng, dừng xe ở trước công viên nhỏ mấy hôm trước gặp được Hàn Mạc, hướng ngoài cửa xe nhìn nhìn tiểu khu xung quanh một chút, giống như đang phán đoán Hàn Mạc từ tòa nào đi ra vậy.

“Tôi có được hay không em không phải rất rõ ràng? Cục Cưng, em đang ở đâu?”

(giải thích: từ “thôi” trong câu Mạc Mạc nói trước và từ “được” trong câu anh Thiệu nói là cùng một từ, ởđây anh Thiệu đang chơi chữám muội thôi)

Hàn Mạc đặc biệt muốn ói mọt ngụm máu lên mặt anh, anh ta làm sao sẽ trêu chọc không biết xấu hổ như vậy, mình hồi đó lưu luyến bụi hoa làm bươm bướm...... Không đúng, làm ong mật...... Ờ...... Hình như cũng không chuẩn xác, vậy thì lúc làm chuồn chuồn, cũng không không biết xấu hổ như vậy a!

“Thiệu Văn Phong, anh có thể nói chuyện đứng đắn không?” Hai người bọn họ tổng cộng gặp chính diện mấy lần? Ba lần? Bốn lần? Tại sao lần nào nhìn thấy người này cũng sẽ làm cho cậu tóc gáy dựng lên trong lòng khẩn trương chứ.

Thiệu Văn Phong cười lạnh một tiếng, giơ tay lên mở cửa xe xuống xe, rầm một tiếng đóng sầm cửa xe lại, động tĩnh lớn ngay cả Hàn Mạc đầu kia điện thoại cũng nghe rõ ràng.

Cảm giác nguy cơ trong nháy máy ụp lên da đầu, Hàn Mạc lề mề một chút liền từ phòng tắm chạy đến phòng ngủ, lại từ phòng ngủ chạy đến phòng khách, thanh âm hơi khẩn trương gấp giọng truy hỏi, “Thiệu Văn Phong anh đang ở đâu? Anh nói với tôi anh đang ở đâu?”

Cậu kéo rèm cửa sổ ra xuyên qua cửa sổ sát đất hướng phía ngoài tiểu khu nhìn, sau đó liền nhìn thấy Thiệu Văn Phong cầm điện thoại từ cửa lớn tiểu khu đi tới.

“Cái đệt, anh không phải lão tổng của RS sao, anh là làm trinh sát đi!”

Thiệu Văn Phong là một người tinh, nghe thấy Hàn Mạc nói như vậy trực tiếp liền đứng ở nơi đó, sau đó ngẩng đầu trái phải nhìn nhìn, híp mắt suy nghĩ một chút, một cái liền nhìn chằm chằm tòa Hàn Mạc ở.

“Cục Cưng của tôi, là em nói cho tôi biết em ở phòng nào, hay là tôi tới tìm quản lý tiểu khu hỏi một chút Tống Tân Kế ở nhà nào?”

Không biết hai người bọn họ có phải có cảm ứng hay không, Thiệu Văn Phong phán đoán, Hàn Mạc hiện tại nhất định đứng ở trong một căn trong tòa nhà đang nhìn mình, hơn nữa còn là nghiến răng nghiến lợi.

Hàn Mạc hít sâu một cái, xoay xoay con ngươi quay đầu lại nhìn nhìn cửa phòng ngủ Tống Tân Kế đang đóng, cắn răng cho địa chỉ.

Thiệu Văn Phong cúp điện thoại, câu nụ cười đi vào bên trong.

Hàn Mạc trở lại trong phòng ngủ nhìn nhìm tiểu bảo bối đã vù vù ngủ say, cậu cầm chăn quấn xung quanh nhóc, sau khi xác định nhóc sẽ không di chuyển mới rón rén đi đến phòng khác mở cửa lớn ra, sau đó liền bị Thiệu Văn Phong đứng bên ngoài chuẩn bị ấn chuông cửa một cái kéo ra ngoài.

Sống lưng đụng vào trên tường, miệng bị ngăn lại, Hàn Mạc rầu rĩ một tiếng.

Đau quá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.