Edit + Beta: Vịt
Hàn Mạc mở to mắt, nương ánh sáng ngoài gara nhìn Thiệu Văn Phong, hơi híp mắt há miệng để cho đầu lưỡi của anh duỗi trong miệng mình khuấy đảo mút thỏa thích, sau đó mút lấy môi dưới của anh, hung hăng, cắn xuống.
“Sshh!” Thiệu Văn Phong ăn đau, một cái lui về sau che miệng, cúi đầu nhìn một cái, trên tay toàn là máu.
“Miệng lưỡi bén nhọn.” Sáp tới mặt lạnh nhìn Hàn Mạc, một tay còn niết mặt cậu, Thiệu Văn Phong cọ máu tươi trên môi tới ngoài miệng Hàn Mạc, hừ lạnh một tiếng.
“Đúng a, tôi vẫn luôn như thế anh không biết sao?” Hàn Mạc giơ tay lên đẩy anh ra, lau lau máy dính trên miệng, mắt lạnh cười nhạo, “Ơ, đôi môi này của Thiệu tổng sưng thật sự gợi cảm, xem tôi đều sắp cứng rồi, bất quá xin lỗi, tôi phải đi làm, không có thời gian làm một phát với anh, ui cha, thật đáng tiếc.”
Chậc chậc hai tiếng, Hàn Mạc ngẩng cằm lên, rời đi.
Cường hôn cậu? Vậy cũng phải xem xem cậu có muốn bị cường hôn hay không.
Thiệu Văn Phong nhìn bóng lưng Hàn Mạc rời đi nhấc chân đuổi theo, duỗi dầu lưỡi liếm liếm vết thương trên môi, một cỗ mùi mặn.
“Mạc Mạc em sớm muộn gì cũng là của tôi!” Hướng Hàn Mạc mở cửa xe định lên xe rống một tiếng, khóe miệng anh câu ý cười tình thế bắt buộc. Cho dù trên môi có vết thương, cả môi dưới sưng to, nhưng một chút cũng không phá hỏng vẻ đẹp trai của anh.
Hàn Mạc quay đầu, một tay chống cửa một tay giơ ngón giữa với anh, ngửa đầu ha ha cười khan hai tiếng, sau đó mặt không thay đổi nhìn Thiệu Văn Phong cách 3 mét khinh thường hừ nhẹ, “Đại ca, anh trước có được con tôi hẵng nói, không chừng chờ nó ngày nào đó biết nói, mở miệng gọi anh một tiếng mẹ đấy! À, đừng quên thuận tiện có được cả cha tôi mà mẹ anh, bái bai.”
Tiến vào trong xe ầm một tiếng đóng cửa xe, Hàn Mạc khởi động xe nghênh ngang rời đi.
Thiệu Văn Phong nhìn đuôi xe cậu đi xa xoay người lên xe mình, ngồi ở vị trí tài xế nửa ngày giơ tay lên bộp một cái nện trên tay lái.
Anh biết ý tứ của Hàn Mạc, anh càng hiểu, cho dù hiện tại nhìn thái độ của cha Hàn đối với mình rất tốt, cũng giúp đỡ mình, nhưng nếu như biết quan hệ của mìn và Hàn Mạc......
Thiệu Văn Phong thở dài, đoán chừng khả năng ông cụ bị tức bất tỉnh không lớn, ngược lại có thể vọt tới phòng bếp rút dao chém mình.
Hàn Mạc lái xe tới công ty, còn chưa tới phòng làm việc đã bị Tống Tân Nghiệp kéo, cậu quay đầu không hiểu nhìn về phía nam nhân xụ mặt, khơi mi, “Tống nhi, chuyện gì?” Cắn Thiệu Văn Phong một ngụm, tâm tình cậu tốt tới nổ tung.
Kết quả trong phòng làm việc lớn nháy mắt an tĩnh, sau đó đồng thời bạo phát ra tiếng kêu sợ hãi của nam nữ, tất cả đều là tiếng la hét bảo Hàn Mạc mời uống rượu mừng, còn có người gào muốn uống rượu đầy tháng, muốn gặp tiểu bảo bảo.
Hàn Mạc trừng mắt, tầm mắt bén nhọn quét qua các nhân viên ồn ào, làm cho bọn họ trong nháy mắt an tĩnh câm miệng, “Ồn ào cái gì, mời khách ăn cơm các cô cậu không mang theo lễ? Không mang theo lễ các cô cậu dám ăn? Đần hả!”
Lời này nói xong cậu lôi kéo Tống Tân Nghiệp vào phòng làm việc, cửa đóng một cái liền bắt đầu giáo dục, “Tống Tân Nghiệp mày có phải ngu hay không? Mày có phải đần hay không? Mày có phải nhị hay không? Tao thấy mày có hết!” Trợn to mắt trắng, còn kém con ngươi trườn ra ngoài.
“Cũng không phải tao muốn hét lớn, hơn nữa, chuyện này rõ ràng là mày không đúng, tại sao gào với tao.” Tống Tân Nghiệp rụt rụt cổ, cho dù hắn cao hơn Hàn Mạc mấy cm, nặng hơn Hàn Mạc mấy kg, nhưng...... Hắn vẫn là sợ Hàn Mạc trừng mắt.
Chỉ cần Hàn Mạc trợn mắt, hắn liền rụt lại thành một con gà con, đàng hoàng không dám nhào lên nữa. Điểm này khác hẳn vẻ giỡn ác với Trương Mạo, chậc chậc, biết điều lắm nhe!
Hàn Mạc hừ lạnh một tiếng, lấy điện thoại ra lật lật, giơ ảnh tiểu bảo bối tới trước mặt Tống Tân Nghiệp, ngẩng ngẩng cằm bĩu bĩu môi, “Đáng yêu không, con tao!”
Bộ dáng khoe khoang kia á, nếu có cái đuôi đoán chừng đều có thể vểnh lên trời.
Tống Tân Nghiệp đối mắt cũng không nhìn rõ ràng, chỉ có thể ngửa đầu dựa về sau duỗi tay cần điện thoại của cậu lật xem, vừa nhìn vừa chẹp miệng, còn lẩm bẩm, “Hàn Mạc con mày thật xinh đẹp, mập ú, nhìn mắt to kìa, chậc chậc, giống y mày.”
Hàn Mạc dương dương đắc ý lắc lắc đầu, ngồi vào trên ghế làm việc nhếch miệng cười, “Đúng thế, cũng không nhìn là ai sinh, con tao sinh đương nhiên giống tao.”
Lời này nói xong liền nhìn thấy Tống Tân Nghiệp há to miệng, một bộ biểu tình gặp quỷ lườm mình.
“Tống nhị, nghĩ gì đấy?”
“...... Mày vừa nói ai sinh?” Tống Tân Nghiệp đi tới trước bàn đưa điện thoại cho cậu, ngồi trên ghế, mắt cũng không chớp một cái trừng cậu.
Hàn Mạc giơ tay lên chỉ chỉ chóp mũi mình, biểu tình vô cùng nhạt, “Tao sinh, Trương Mạo không nói cho mày biết?”
Dùng gót chân nghĩ cũng biết là Trương Mạo nói, Tống Tân Kế không rộng miệng như vậy.
Tống Tân Nghiệp nhíu nhíu mày nghĩ nửa ngày, rốt cục nghĩ tới. Hồi sáng hình như Trương Mạo đã nói, hóa ra hắn nghe sót.
“Mày sinh với ai.” Đối với chuyện Hàn Mạc sinh con ngược lại rất nhanh tiếp nhận, chỉ bất quá hắn rất tò mò, tên đàn ông nào bản lĩnh lớn như vậy cư nhiên dám làm Hàn Mạc.
Hàn Mạc cầm bản thiết kế ra nhìn, vén mí mắt nhìn hắn, “Mày quản nhiều vậy làm gì? Tò mò hại chết mèo, bản vẽ này mày làm?”
Tống Tân Nghiệp khóe miệng co quắp, đưa tay cầm bản vẽ qua nhìn nhìn, không có khuyết điểm gì.
“Có vấn đề?” Hắn lại nhìn nhìn, vẫn là không nhìn ra.
Hàn Mạc hừ lạnh một tiếng, túm bản vẽ qua vỗ lên bàn, bộp bộp bộp vỗ, “Đây là cái gì? Người ta muốn là phiến tình, mày đây là cái gì? Bi tình? Phiến tình và bi tình là một khái niệm? Tống nhị trong cái đầu hạt dưa của mày một bên là nước một bên là bột mì đi? Buổi tối tới quán bar lắc lư một cái có phải liền biến thành keo dán rồi hay không!”
Tống Tân Nghiệp bị cậu nói sắc mắt đều thay đổi, 囧.
“Tao để cho bọn họ sửa.”
“Sửa cái rắm, làm lại, phương án này pass, đổi cái khác.” Hàn Mạc dùng bút ở trên bản vẽ gạch chéo lớn, mặt lạnh nhìn hắn, “Bọn họ phế vật mày cũng phế vật theo, Tống Tân Nghiệp tao cho mày biết, nếu còn không chuyên nghiệp như vậy, liền trừ lương!”
Tống Tân Nghiệp co rút khóe miệng, gật gật đầu cầm bản vẽ đi ra ngoài nổi bão, kết quả cửa phòng làm việc của Hàn Mạc vừa đóng hắn liền kịp phản ứng, đề tài vừa nãy bị chuyển hướng......
Ảo não quay đầu lườm cửa phòng làm việc đóng lại, thở phì phò cầm lấy bản thiết kế quay đầu rống với mọi người, “Các người làm cái thứ lung tung gì đây, phiến tình phiến tình! Không phải bi tình! Làm lại!”
Một nhóm người bị hắn rống không hiểu ra sao, bất quá cũng chỉ có thể gật gật đầu làm theo.
Chỉ bất quá trong lòng lẩm bẩm, Phó giám đốc lại bị giám đốc bắt nạt, không dám làm gì với giám đốc chỉ biết nô dịch bọn họ, mệnh bọn họ quá khổ.
Hàn Mạc cầm điện thoại gọi về nhà, hỏi tiểu bảo bối có ngoan hay không, dì Khương nói với cậu, nhóc con đang tự mình tập bò, cậu rất cao hứng, cúp điện thoại bắt đầu làm việc.
Vừa bận rộn lên Hàn Mạc chính là cuồng công tác, trong đầu ngoại trừ bản thiết kế không có thứ gì khác, chớp mắt một cái liền tới 4h chiều, cảm thấy khát nước cậu đứng dậy rót chén nước sôi tới uống.
Tiểu bảo bối không thích trên người Hàn Mạc có mùi ngoại trừ mùi sữa tươi, uống ly cà phê thằng nhóc kia đều ghét bỏ cậu không cho hôn, mỗi lần muốn hôn nhóc đều đẩy mặt né tránh.
“Giám đốc Hàn, ông chủ bảo ngài tới phòng họp, hình như hợp đồng có chút vấn đề.” Thư ký của Trương Mạo gõ gõ cửa đi vào, biểu tình có chút không tốt lắm.
“Hợp đồng vấn đề?” Hàn Mạc nhất thời còn không nghĩ ra vụ hợp đồng, cậu không hiểu nghiêng đầu, bừng tỉnh, “Hợp đồng cùng bên RS không phải buổi sáng vừa ký xong? Làm sao sẽ kéo dài tới hiện tại.” Cậu liếc thời gian, cau mày.
Thiệu Văn Phong không thể nào làm ra chuyện làm khó cậu, đừng hỏi cậu tại sao có loại tự tin này, cậu chính là biết nam nhân kia dù thế nào cũng sẽ không làm ra chuyện gì bất lợi với mình, vậy chỉ có thể có một điểm, là có người lại giở tiểu thông minh.
“Tôi lập tức đi qua.” Cậu dùng con chuột khoá bản mẫu lại, sau đó đứng dậy đi theo thư ký tới phòng họp.
Bên trong phòng họp, Ngải Văn mang theo mấy người phụ trách hạng mục lần này ngồi ở một bên, bên kia là Trương Mạo và Tống Tân Kế cộng thêm mấy chủ quản.
Hàn Mạc vào cửa, mười người đều quay đầu nhìn cậu, đám người Ngải Văn mang theo biểu tình nghi ngờ rõ ràng, hợp đồng này tiến hành đến một nửa, người này làm sao đột nhiên xuất hiện, ngược lại Ngải Văn nhớ Hàn Mạc, thấy cậu đi vào sửng sốt, sau đó gật đầu coi như chào hỏi.
“Hi, phó tổng, lại gặp mặt.” Hàn Mạc cười chào hỏi, đi tới đứng bên cạnh Trương Mạo đưa tay cầm bản hợp đồng lật lật, nụ cười trên mặt duy trì không đổi, nhưng ánh mắt lại lạnh xuống.
Nếu như cậu nhớ không lầm, giá tiền Thiệu Văn Phong đáp ứng nhưng không phải con số này.
Cậu nhìn Ngải Văn, lại nhìn người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh hắn có chút khẩn trương, khẽ híp mắt.
“Phó tổng, hợp đồng này là Thiệu tổng tự mình định ra?” Cậu quơ quơ cặp văn kiện trong tay, khóe miệng câu nụ cười.
Ngải Văn nhìn nụ cười của cậu không biết tại sao lòng bàn tay mình bắt đầu ra mồ hôi, cột sống cũng phả gió lạnh.
Hắn gật gật đầu, ngữ khí xét đoán, “Đương nhiên, tôi tự mình từ trong tay boss nhận lấy, hợp tác lần này cho dù tôi không tin tưởng các vị cũng biết là tính chất gì, loại chuyện này làm sao có thể nói giỡn.”
Biểu tình Ngải Tâm khá nghiêm túc, ngược lại khiến Hàn Mạc cảm giác ý nghĩ vừa nãy của mình có chút sai lầm, sau đó quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên một bên từ lúc mình vào cửa đã bắt đầu không ngừng lau mồ hôi hột trên trán, hừ một tiếng.
Đã có thể từ buổi sáng kéo dài tới buổi chiều cũng không bàn xong, liền đại biểu mấy đại diện của RS không có quyền quyết định, phía mình cũng không nhả ra, hèn chi giằng co mãi.
Xoay con ngươi, cậu quơ quơ hợp đồng, “Không có biện pháp nâng cao?”
Ngải Văn thở dài, buông tay bất đắc dĩ nhìn Hàn Mạc cười khổ, “Giám đốc Hàn khả năng không rõ lắm tính tình của boss bọn tôi, thứ anh ấy định ra không có biện pháp đổi.”
Hàn Mạc cười lạnh, ngay trước mặt hắn lấy điện thoại ra, trực tiếp bấm số Thiệu Văn Phong.
“Mạc Mạc, em có thể chủ động gọi cho tôi thật là hiếm thấy.” Thiệu Văn Phong câu khóe miệng cười, chỉ bất quá động tác đến một nửa lại cứng đờ, khẽ Ssshh một tiếng.
Hàn Mạc nghe thấy tiếng hắn ssshhh đau liền đặc biệt thoải mái, nhìn 10 người đang liếc cậu ho nhẹ một tiếng, “Ít nói lời nhảm, hợp đồng xảy ra chuyện gì? Anh ngày đó nói với tôi đều là đánh rắm hả, gió thổi qua mùi liền không còn?”
Thiệu Văn Phong cau mày, anh biết Hàn Mạc không phải loại người đem công việc nói giỡn, anh mở hợp đồng trên máy tính ra nhìn một lần, không phát hiện có vấn đề.
“Cục Cưng, tôi sao sẽ lừa em? Trên hợp đồng là bao nhiêu?”
“Ít hơn 5%.” Hàn Mạc hừ lạnh một tiếng, quên cái tiếng Cục Cưng ái muội kia là đang gọi mình.
Thiệu Văn Phong nhíu nhíu mày, cầm chìa khóa xe đứng dậy liền đi.
“Tôi đi qua.”
Chuyện này nếu không ngay mặt nói rõ ràng, đoán chừng Hàn Mạc có thể ghi hận anh một trận, anh cũng không muốn quan hệ vừa hòa hoãn lại bởi vì có người từ bên trong cản trở bị phá hư.
Hàn Mạc ừ một tiếng cúp điện thoại, cúi đầu nhìn về phía Trương Mạo ngửa mặt nhìn mình, chớp chớp mắt, sau đó chuyển hướng mọi người.
Ném hợp đồng trong tay lại trên bàn, hai tay cậu vỗ bộp một cái, cười ha ha nhìn bọn họ, “Thiệu tổng lát nữa đích thân tới giải quyết vấn đề hợp đồng, hiện tại mời mọi người thưởng thức bánh quy bổn công ty tự nướng, Tô Tô, đi làm ít cho các vị nếm thử, nếu thích thì mang về chút.”
Thư ký Tô Tô của Trương Mạo gật gật đầu, xoay người ra khỏi phòng họp đi chuẩn bị bánh quy. Về phần tự làm gì đó...... Đùa đấy, dưới lầu có quán bánh ngọt, cầm phải tự làm bánh quy sao, nghe tới giám đốc Hàn đang quỷ xé.
Ánh mắt Ngải Văn nhìn Hàn Mạc không thể nói là không khiếp sợ, hắn há hốc mồm, muốn hỏi Hàn Mạc tại sao có thể mời được boss đích thân tới đây xử lý, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cười lạnh kia lời này liền nuốt trở lại trong bụng.
Thiệu Văn Phong tốc độ rất nhanh, nửa giờ sau đã tới công ty Phi Tường, được dẫn tới phòng họp, đẩy cửa liền ngửi thấy một cỗ mùi thơm, anh liếc nhìn phòng họp, trước mặt mỗi người một hộp bánh quy, chỉ có Hàn Mạc đang rột rột phồng quai hàm ăn, hộp kia của mình ăn xong còn thuận tay đem cái hộp trước mặt Trương Mạo lấy tới tiếp tục ăn.
Phòng họp an tĩnh, thanh âm Hàn Mạc rột rột gặm bánh quy đặc biệt rõ ràng, Thiệu Văn Phong ho khan một tiếng che giấu ý cười, ánh mắt nhìn cậu ôn nhu sủng nịch cực kỳ.
Nhìn nhìn, nhìn nhìn, đại bảo bối này giống y con sóc lớn xù lông, phồng hai quai hàm híp mắt dồn sức ăn, một chút cũng không để ý ánh mắt người xung quanh.
“Thiệu tổng, còn để cho ngài đích thân tới một chuyến.” Trương Mạo nhìn thấy Thiệu Văn Phong sau đó vội vàng nghênh đón, hắn cho rằng còn phải chờ một lát mới có thể đến, không nghĩ tới sớm như vậy.
Thiệu Văn Phong khoát khoát tay ra hiệu không cần gấp gáp, đối với mọi người đứng lên cũng đè tay ra hiệu bọn họ ngồi xuống, trực tiếp đi tới bên cạnh Hàn Mạc một mực an an ổn ổn ở đây gặm bánh quy cúi người ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng, “Buổi trưa chưa ăn no?”
Hàn Mạc phủi miệng, ừ ừ hai tiếng, duỗi móng vuốt dầu mỡ ra cầm hợp đồng đưa cho anh, “Tự nhìn.”
Không phải là buổi trưa chưa ăn no, thật sự là cậu muốn ăn bánh quy nhà này đã mấy ngày rồi, đột nhiên nhiều như vậy đặt ở trước mặt cậu, nhịn không được hấp dẫn a, ăn ngon thật, rột rột ăn thêm hai cái.
Thiệu Văn Phong khẽ cười một tiếng thẳng người lên lật lật hợp đồng, mặt liền biến sắc, mắt lạnh nhìn về phía mấy người công ty mình, hừ lạnh một tiếng quay đầu nhìn về phía Trương Mạo, “Trương tổng thật là xấu hổ, bọn họ có thể là cầm nhầm, phần này mới là hợp đồng lần này.”
Đưa USB cho Tô Tô, Thiệu Văn Phong ra hiệu cô đi in ra.
Tô Tô liếc nhìn Trương Mạo, thấy hắn nhẹ nhàng gật đầu, cầm USB bước nhanh rời đi.
Thiệu Văn Phong hai cánh tay ôm ngực dựa vào bệ cửa sổ phía sau, hai chân vắt chéo duỗi thẳng, cười lạnh nhìn về phía mấy người đối diện, “Ngược lại rất có gan, hiện tại ngay trước mặt Trương tổng tự mình thừa nhận, hoặc là tôi báo cảnh sát, tự các người chọn.”
Anh hôm nay không tỏ thái độ, quá tổn hại uy phong.
Hàn Mạc lé mắt nhìn về phía Trương Mạo, chớp chớp mắt, ý tứ kia chính là anh khỏi quan tâm, anh ta muốn giết gà dọa khỉ tùy tiện, vừa vặn cảnh cáo nhân viên nhà mình.