Edit + Beta: Vịt
Trong phòng bệnh, hộ sĩ cầm tới một khay nhỏ, bên trong là dịch xà phòng và dao cạo râu, còn có ít bông tiêu độc và i-ốt......
Hàn Mạc lúc này đã thành thói quen loại đau đớn này, chỉ bất quá sau khi nhìn thấy thứ hộ sĩ cầm vào có chút nhức đầu, cậu rõ ràng biết, đây là muốn làm gì.
Hồi đó lúc sinh con mổ đã làm qua loại chuyện này......
Thiệu Văn Phong hiển nhiên cũng rõ ràng, bất quá cho dù anh hiện tại đã sắp mồ hôi đầy đầu cũng đưa tay ngăn cản cái tay ngọc ngà kia của hộ sĩ nhỏ, mặt lạnh, “Tôi làm.”
Hàn Mạc nhìn nhìn Thiệu Văn Phong, lại nhìn nhìn hộ sĩ nhỏ xoay người đi ra ngoài, hít sâu một cái.
Được rồi được rồi, cái này không có gì khác cạo râu, chỉ bất quá là lông dài ngắn.
Tốc độ của Thiệu Văn Phong rất nhanh, cởi quần cậu lau nước xà phòng, một tay cầm dao cạo râu sắc bén một tay đỡ tiểu huynh đệ mềm nhũn của Hàn Mạc, cúi đầu tỉ mỉ cạo lông cho cậu.
Hàn Mạc chỉ có thể hít sâu từng cái từng cái nói với chính mình, trên tay nam nhân đó là dao, nếu cậu lộn xộn nhất định sẽ làm bị thương cậu.
Đoán chừng cũng là chuyện cạo lông làm cho cậu phân tâm, bụng dường như không có đau như lúc nãy nữa.
Thiệu Văn Phong lần đầu nhìn hạ thể của Hàn Mạc không sinh ra tình dục. Anh trước kia là nam nhân tùy thời tùy chỗ sẽ động dục với Hàn Mạc, nhưng hiện tại sẽ không, anh lo lắng tâm tình sức khỏe của Hàn Mạc hơn hết thảy.
Cầm i-ốt pho bên cạnh lau trừ độc da, Hàn Mạc bởi vì cảm giác lành lạnh còn rụt lại thân thể, Thiệu Văn Phong vốn động tác cũng rất nhẹ tay ngừng lại, mím môi ngẩng đầu nhìn cậu, “Đau?”
Hàn Mạc nhẹ nhàng lắc lắc đầu, trong mắt nam nhân tràn đầy đều là lo lắng, đột nhiên, đáy lòng liền mềm nhũn xuống.
Người này......
Anh ta cũng là thích mình.
Cậu có thể cảm giác được, Thiệu Văn Phong đối với tình cảm của mình, có lẽ trước kia chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng hiện tại, khả năng đã không bị khống chế ăn mòn trái tim hắn. Giống như mình, trong lúc vô tình, đã thích nam nhân bá đạo thô lỗ này.
“Có phải đau dữ dội hay không?” Thiệu Văn Phong thấy cậu chỉ là lắc đầu cũng không nói chuyện, sáp tới cúi xuống dùng trán dán trán cậu, cau mày, giơ tay lên ấn máy gọi.
Đã bắt đầu phát sốt rồi, thật sự nếu không tiến hành giải phẫu......
“Ngoan a, không phải sợ, tôi bồi em.” Một tay kéo tay cậu, một tay ở trên trán cậu vuốt ve, Thiệu Văn Phong sáp tới hôn hôn khóe miệng cậu.
Hàn Mạc chớp mắt, gật gật đầu.
Cậu cũng không phải sợ, dường như Thiệu Văn Phong ngược lại sợ dữ dội đi? Nam nhân này cư nhiên dùng sức nắm tay mình như vậy, hơn nữa còn đang khẽ phát run.
“...... Tôi không sợ......” Cậu mím miệng, nhìn nam nhân nhẹ giọng mở miệng.
Thiệu Văn Phong gật đầu lia lịa, sải bước đi theo xe đẩy về phía phòng giải phẫu.
Anh biết, Hàn Mạc sắp phải làm chỉ bất quá là một tiểu phẫu, sẽ không có nguy hiểm, nhưng anh chính là nhịn không được não bổ, vạn nhất có gì ngoài ý muốn làm sao đây?! Phi phi phi! Không thể nào xảy ra ngoài ý muốn, Mạc Mạc của anh thân thể tốt như vậy, tại sao có thể có ngoài ý muốn.
“Tiên sinh, ngài không thể đi vào.” Đẩy xe vào phòng giải phẫu, hộ sĩ nhỏ xoay người ngăn Thiệu Văn Phong ở bên ngoài, sau đó cửa phòng giải phẫu đóng lại.
Hít sâu một cái, Thiệu Văn Phong lấy điện thoại ra nhìn một chút, vừa nãy điện thoại rung mãi, quá mức lo lắng Hàn Mạc cho nên không nhận, mười mấy cuộc gọi nhỡ căn bản đều là Trương Mạo gọi tới, còn có mấy cuộc là Thiệu Tử Ninh gọi.
Trực tiếp không để ý điện thoại Thiệu Tử Ninh gọi tới, Thiệu Văn Phong gọi lại cho Trương Mạo, nói với hắn mình và Hàn Mạc ở bệnh viện nào, lại bảo hắn trước đưa hai đứa em trai tới khách sạn là được, những chuyện khác......
Thiệu Văn Phong cúp điện thoại hừ lạnh một tiếng, anh đâu có tâm tình đi quản nhiều như vậy. Đối với anh mà nói, người tìm được là được rồi.
Trương Mạo bỏ điện thoại vào túi quần, cầm chìa khóa xe của Hàn Mạc, giúp Thiệu Văn Phong bồi thường tiền đụng xe, ăn cơm lúc trước là anh mời, lúc này còn phải sắp xếp hai đứa em trai của anh ta tới khách sạn......
Hắn thật đúng là người quá tốt, thánh phụ a, thánh phụ.
“Đi thôi, tôi đưa các cậu tới khách sạn.” Hướng về phía mấy người đứng một bên ra hiệu lên xe, Trương Mạo nhìn Lưu Dương, cười nói, “Cám ơn, ngày nào đó lại hảo hảo mời cậu ăn bữa cơm.”
“Không sao, hai bọn mình ai với ai, tôi đi trước, có gì muốn giúp đỡ gọi điện thoại cho tôi.” Lưu Dương khoát khoát tay không chút nào để ý cười cười, sau đó lên xe cảnh sát rời đi.
Trương Mạo mở cửa xe, nhìn hai anh em vẫn đứng ngu ở chỗ đó khơi mi, mặt mang theo cười, “Đi a, tới khách sạn.”
“......” Thiệu Tử An ngậm miệng không nói chuyện, cứ như vậy nhìn Trương Mạo, rõ rõ ràng ràng biểu hiện ra kháng cự của hắn.
Thiệu Tử Ninh ngược lại rất quen thuộc, mở cửa xe liền lên chỗ ngồi phía sau. Sau đó nhắm mắt lại ôm ngực, không nói chuyện, hắn mệt muốn chết rồi, vì tìm Tử An, lo lắng rất lâu đấy.
Trương Mạo chớp chớp mắt, khẽ cười một tiếng, “Có phải không muốn tới khách sạn ở?”
Hắn cũng không biết tại sao mình sẽ nhìn ra ý đồ trong mắt Thiệu Tử An, chỉ là nhìn ánh mắt quật cười của đứa nhỏ này, hắn liền hiểu, nó không thích khách sạn.
“Ừ.” Thiệu Tử An xụ mặt, gật gật đầu nhẹ ừ một tiếng.
“Được, về nhà tôi.” Ngẩng ngẩng cằm với nó, Trương Mạo cũng có chút ngoài ý muốn, mình cư nhiên dễ dàng như vậy liền làm quyết định mang hai đứa nhỏ về nhà.
Thiệu Tử An khẽ cười, sau đó kéo ra cửa xe tay lái phụ liền chui vào.
Chậc.
Trương Mạo khẽ cười một tiếng, thở dài lắc lắc đầu. Thôi thôi, lời đều đã nói ra miệng, còn đổi ý thế nào.
Nhà Trương Mạo 130 mét vuông, nhà ba phòng 1 phòng khách.
1 phòng ngủ, 1 thư phòng, 1 phòng khách. (phòng khách này là phòng dành cho khách)
Chỉ bất quá......
Sờ sờ Đại Kim Mao vây quanh mình vui vẻ, hắn bất đắc dĩ nhìn về phía Thiệu Tử Ninh ngồi trên ghế salon trừng mắt, lại nhìn nhìn Thiệu Tử An đứng bên cạnh hắn đang cúi đầu cùng Đại Kim Mao quan sát lẫn nhau, có một loại kích động đỡ trán thở dài.
(các chương trước mình hay dịch tên con cún là “lông vàng lớn”, do tưởng là cách gọi khác của cún nên dịch như vậy, từ giờ sẽđể làĐại Kim Mao nhé)
Hắn thật sự là tự tìm phiền toái.
“Muốn tắm hay không? Hai phòng tắm đều có thể dùng, tôi tìm khăn lông mới cho các cậu, các ngươi buổi tối ngủ cùng nhau không thành vấn đề chứ?” Vừa nói chuyện vừa đi vào trong nhà, chuẩn bị tìm bộ quần áo sạch sẽ cho hai đứa nhỏ thay.
Nhìn dáng vẻ này, e rằng lúc Thiệu Tử Ninh tới cũng không mang theo quà cáp gì, bằng không làm sao ngay cả cái hòm cũng không có.
Kỳ thực không phải là Thiệu Tử Ninh không mang, mà là hòm ở trong xe Thiệu Văn Phong.
“Không được!” Ngoài ý muốn, hai anh em đồng thời mở miệng cự tuyệt quyết định của Trương Mạo để cho bọn họ cùng giường mà ngủ, biểu tình giống nhau, mang theo bất mãn và ghét bỏ.
Thở dài, Trương Mạo xoay người nhìn bọn họ, cảm thấy mang theo trẻ con thật là chuyện không dễ dàng, hắn nên ngưỡng mộ Hàn Mạc.
“Tự các cậu quyết định ở đâu, trước đi tắm.” Chỉ chỉ phòng, Trương Mạo xoay người đi lấy khăn lông.
Chờ sau khi hắn từ phòng bếp làm mì sợi bưng ra, cửa phòng khách đã đóng, nhìn Thiệu Tử An ngồi ở trên ghế sa lon cùng Đại Kim Mao tương thân tương ái cọ lẫn nhau, hắn đi tới, đưa bát mì bốc hơi nóng cho nó, “Ăn đi, buổi tối cậu và Tiểu Kim cùng ở trên ghế salon?”
“Ừ, nó rất ngoan, còn có cám ơn anh.” Nhận lấy bát, Thiệu Tử An lộ ra nụ cười với Trương Mạo.
Mặc dù cười rất nhạt, nhưng lại rất chói mắt.
Trương Mạo sửng sốt, giơ tay lên nhu nhu tóc nó. Mềm mềm giống như lông của Đại Kim Mao, đều sờ tốt. Không giống quả pháo Tống Tân Nghiệp kia, tóc đều có chút đâm tay.
“Ăn xong rồi tôi bôi cho cậu ít rượu thuốc, trên người cũng bị thương không ít đi?” Thừa dịp lúc nó ăn mì, Trương Mạo lại từ trong nhà lục ra cái hòm y dược, cầm lọ rượu thuốc ngồi một bên vẫy vẫy tay với nó.
Thiệu Tử An có chút không quá tự nhiên, bất quá thân thể đau nhức lại nhắc nhở nó không thể tùy hứng, miếng lớn ăn hết mì, cầm tới phòng bếp tự mình rửa bát đặt ở trong tủ khử trùng, trở lại trước mặt Trương Mạo trực tiếp cởi áo tắm xuống, trần truồng đứng trước mặt Trương Mạo.
Trương Mạo trợn tròn mắt.
Hắn không nghĩ tới Thiệu Tử An cư nhiên có thể hào phóng như vậy ở trước mặt hắn trần truồng, chỉ bất quá dấu vết xanh xanh tím tím trên người nó, trong lòng vẫn là có chút không thoải mái.
Nếu như ngày đó hắn hỏi thêm mấy câu, đoán chừng đứa nhỏ này cũng sẽ không bị một thân vết thương.
Xoa rượu thuốc, ra hiệu nó mặc áo của mình vào nằm chỗ đó ngủ, đắp kín chăn, nói tiếng ngủ ngon, Trương Mạo tắt đèn phòng khách trở về phòng ngủ tắm rửa đi ngủ.
Hàn Mạc làm giải phẫu nói ít cũng phải nghỉ ngơi thời gian một tháng mới có thể khôi phục, hắn lại có việc. Vốn còn tính toán về quê, lần này cũng không đi được.
Bệnh viện bên ngày, Thiệu Văn Phong nhìn Hàn Mạc nằm ở trên giường bệnh ngủ mê man, tần số mắt chớp động đều giảm bớt.
Anh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Mạc không có tinh thần như vậy, trước kia, Hàn Mạc ở trong lòng anh từ trước đến giờ đều là tinh lực mười phần sức sống bắn tứ phía, cho dù hồi đó ưỡn bụng lớn, cậu cũng có thể hùng hồn khí phách hiên ngang cùng mình gọi nhịp.
Nhưng hiện tại......
Sắc mặt cậu tái nhợt, hô hấp nhàn nhạt nằm ở nơi đó không nhúc nhích, làm cho Thiệu Văn Phong hoảng hốt, thậm chí sợ hãi.
Chỉ là một giải phẫu viêm ruột thừa nho nhỏ đã khiến Hàn Mạc khí hư như vậy, vậy sinh giải phẫu không phải càng nguy hiểm?
Hồi đó mình còn đối với em ấy như vậy, thật là súc sinh! Không trách được Hàn Mạc mắng anh, mắng rất hay, mắng rất đúng!
Càng nghĩ trong lòng càng khổ sở, anh kéo tay Hàn Mạc hôn hôn mu bàn tay cậu, hít mũi.
“...... Khụ, anh...... đang...... làm...... cái gì.” Hàn Mạc bán mở mắt, suy yếu mở miệng hỏi.
Thân thể Thiệu Văn Phong cứng đờ, sau đó kinh hỉ ngẩng đầu nhìn cậu, “Mạc Mạc, Mạc Mạc em tỉnh rồi, còn đau hay không?”
Nam nhân nói năng lộn xộn, nụ cười trên mặt xán lạn làm cho Hàn Mạc đều cảm thấy chói mắt.
Lắc lắc đầu, cậu nhẹ nhàng kéo khóe miệng câu lên độ cong, “Vẫn tốt, không đau bằng sinh con.”
Thiệu Văn Phong gật gật đầu, đứng dậy rót chén nước ấm, dùng tăm bông dính nước, lau đôi môi khô khốc cho cậu.
“Trước đừng uống nước, chờ em lát nước thuốc tê lui gần đủ hẵng uống.”
“Ừ, anh gọi điện thoại cho cha tôi chưa?” Hàn Mạc nhắm hai mắt lại, mím miệng. Cậu lo lắng tiểu bảo bối ở nhà làm ầm ĩ.
“Gọi rồi, lát nữa tôi về chăm sóc con, để cho mẹ tôi tới trông em.” Anh không yên lòng để Hàn Mạc một mình ở đây, nhưng tiểu bảo bối buổi tối ngủ dậy không nhìn thấy Hàn Mạc lại sẽ khóc nháo, trẻ con khóc quá nhiều sẽ ảnh hưởng dây thanh phát dục, Hàn Mạc khẳng định không đồng ý.
Vốn muốn cự tuyệt sau khi nhìn biểu tình Thiệu Văn Phong thay đổi, “Đừng để dì tới, anh gọi điện thoại cho Tống nhị, dù gì hai bọn tôi ở một ký túc xá nhiều năm như vậy, tôi muốn làm gì cũng thuận tiện......” Để dì Khương tới cậu sẽ rất không tự nhiên, cho dù mẹ nhà mình tới cậu cũng sẽ khó chịu, huống chi dì Khương.
Thiệu Văn Phong suy nghĩ một chút, gật gật đầu.
Tống Tân Nghiệp tới rất nhanh, nhận được điện thoại của nam nhân liền lái xe chạy tới, nhìn thấy dáng vẻ Hàn Mạc còn rất lo lắng, hỏi đông hỏi tây làm cho Thiệu Văn Phong suýt nữa ăn hơi giấm.
“Thiệu tổng, anh phải bận rộn thì bận rộn đi, tôi chăm sóc Hàn Mạc là được.” Mặc dù có chút buồn bực tại sao Thiệu Văn Phong lại ở chỗ này, bất quá Tống Tân Nghiệp không ngu ngốc trực tiếp hỏi. Hắn hiện tại coi như rõ ràng, chuyện của Hàn Mạc có thể không hỏi thì không hỏi, bằng không mình lại bị dọa tới.
Thiệu Văn Phong lé mắt nhìn hắn, mặt âm trầm, sau đó quay đầu, thần sắc ôn nhu nhìn Hàn Mạc, sáp tới ở trên trán cậu nhẹ nhàng hôn, “Ngoan a, đừng lo lắng bảo bối, tôi về nhà trông nó. Em hảo hảo nghỉ ngơi, sáng mai anh mang cháo cho em uống.”
Hàn Mạc co rút khóe miệng, dưới kinh ngạc nhìn chằm chằm của Tống Tân Nghiệp, chỉ có thể cáu xấu hổ lườm Thiệu Văn Phong, sau đó gật gật đầu.
Cậu biết, nam nhân này là cố ý, cố ý làm cho Tống Tân Nghiệp nhìn!