Edit + Beta: Vịt
Hàn Mạc ở nhà lại nghỉ ngơi 7 ngày, sau khi tới bệnh viện kiểm tra vết mổ khôi phục rất tốt, cũng không ở nữa.
Lái xe về phía công ty, Hàn Mạc vui vẻ ngâm điệu dân gian, ấn chế độ nghe điện thoại lúc lái xe.
“Hello ~ Mạo Mạo, em trở lại đi làm rồi! Vui không?”
“...... Mày tiếp tục không về anh liền đến nhà tóm mày, Hàn Mạc Tống Tân Kế gọi điện thoại cho mày không?” Trương Mạo nhìn văn kiện trong tay, thở dài.
“Không ạ, sao thế?” Hàn Mạc có chút ngoài ý muốn khơi lông mày, lái xe vào gara ngầm công ty, “Em đi lên nói với anh.”
Trong phòng làm việc của Trương Mạo, Hàn Mạc vẻ mặt u ám ngồi trên ghế salon.
“Anh nói Tống Tân Kế mang thai?”
“Ừ, hôm qua anh gọi điện thoại hỏi, cậu ấy đã đi kiểm tra rồi, vừa vặn 1 tháng.” Trương Mạo thở dài, rót chén nước ấm cho Hàn Mạc.
Đưa tay nhận lấy đặt ở trên bàn trà, cậu mặt không biểu tình lấy điện thoại ra, bấm số mới của Tống Tân Kế, không bao lâu, điện thoại liền kết nối, truyền đến âm thanh không có lực của Tống Tân Kế, “Tiểu Hàn?”
“Anh có phải coi em là đồ ngu hay không? Hôm đó gặp mặt đưa chìa khóa cho anh anh cũng không nhắc tới một câu chuyện anh mang thai, Tống Tân Kế anh rốt cuộc có ý gì?” Hàn Mạc rống giận về phía điện thoại, tức mặt đều đỏ.
Tống Tân Kế sửng sốt, thở dài, “Anh không có ý kia, chính là không muốn mày lo lắng mới không nói với mày.”
Y sợ Hàn Mạc sau khi biết sẽ tâm tình kích động, kết quả hay rồi, vẫn là biết.
“Anh ở nhà, tan việc em tới.” Hàn Mạc hừ một tiếng, kết thúc trò chuyện ném điện thoại sang một bên, lườm Trương Mạo một cái, “Anh biết làm sao không nói sớm với em?”
“Anh biết sớm hơn mày 6 ngày.” Trương Mạo nhún vai, cầm cặp văn kiện bên cạnh đưa cho cậu, “Đây là hạng mục của mày, còn có thời gian 1 tuần, mày nhanh đuổi theo, thứ mấy người đó làm ra anh xem không thoải mái.”
Hàn Mạc cầm tới lật lật, cau mày, “Đây không phải thiết kế của Tống nhị? Rất đại khí, chính là tục!”
“......” Trương Mạo trợn mắt trắng với cậu, mím môi, dáng vẻ có chút muốn nói lại thôi.
“Anh có lời thì nói thẳng.” Hàn Mạc đã đứng lên định ra ngoài, nhìn dáng vẻ kia của hắn lại ngồi xuống, khơi lông mày, “Anh có phải thông đồng với Tống nhị hay không?”
Trương Mạo cầm lấy bút máy liền ném qua, bồm bộp vỗ bàn 2 cái, “Đừng nói nhảm, bọn anh đây gọi là lui tới bình thường, cái gì mà thông đồng với không thông đồng, bao khó nghe.”
Hàn Mạc xùy một tiếng, liếc cặp văn kiện hắn lắc lư trong tay, nhếch miệng chậc chậc chậc chậc, sau đó quay đầu rời đi.
“Đừng đi mà, anh còn chưa nói hết đâu” Trương Mạo thấy cậu đã đi tới cửa, vội vàng lên tiếng gọi cậu, người này làm sao lại không thể giúp mình phân tích chút, tốt xấu gì hồi đó hắn cũng nhịn đau cho nghỉ đẻ một năm đấy! Quá vô tâm.
Hàn Mạc quay đầu nhìn hắn, hừ một tiếng, ngẩng ngẩng cằm, mang theo một cỗ ngạo kiều, “Nói giề? Gia đâu có thời gian nghe ngươi nói, gia bận lắm!”
Cạch một cái đóng cửa phóng làm việc lại, Hàn Mạc ưỡn eo rời đi.
Gần đây đau lưng, tối về nhà bảo Thiệu Văn Phong xoa bóp giúp cậu, ngủ nằm thẳng không thoải mái a.
Trương Mạo thở dài, lấy điện thoại ra lật lật, gửi tin nhắn cho Thiệu Tử An, buổi tối Tống Tân Nghiệp phải về nhà một chuyến, hắn và Tử An đi ra ngoài ăn cơm, lười khai hỏa.
Thiệu Tử An đang ở trong nhà tắm cho Đại Kim Mao hai tay ẩm ướt, không có cách nào gửi tin nhắn cho Trương Mạo, dứt khoát gọi điện thoại lại.
“Em đang tắm cho Tiểu Kim.” Nhóc con đã quen mở miệng trao đổi với Trương Mạo, chỉ dừng lại ở một mình Trương Mạo, cùng Tống Tân Nghiệp bất quá chính là chào hỏi vấn an, sau đó hai người ai cũng không chủ động mở miệng nữa.
Nó có thể cảm giác được địch ý mà Tống Tân Kế đối với mình, nó cũng biết Tống Tân Nghiệp và Trương Mạo là loại quan hệ kia, nó bất quá chính là cảm thấy Trương Mạo giống như anh trai nó quan tâm chăm sóc nó, ít nhất mạnh hơn Thiệu Văn Phong. Không phải nói Thiệu Văn Phong đối với nó không tốt, chỉ là loại cảm giác này nó ở trên người Thiệu Văn Phong không lĩnh hội được, nó không biết biểu đạt, chỉ biết nó thích Trương Mạo, nguyện ý thân cận với hắn.
“Ừ, buổi tối ra ngoài ăn cơm, cậu muốn ăn gì?” Trương Mạo nghiêng đầu kẹp điện thoại, hai tay ở trên máy tính cạch cạch cạch ấn bàn phím.
“Em không muốn ra ngoài ăn, vừa nãy lúc em mang Tiểu Kim đi dạo mua đồ ăn rồi, bằng không buổi tối em nấu nhé?” Thiệu Tử An vỗ vỗ đầu Đại Kim Mao, bị nó vẫy một thân nước.
Trương Mạo có chút ngoài ý muốn, dừng tay lại cầm lấy điện thoại cười, “Cậu biết nấu cơm?”
“Ừ.” Thiệu Tử An bĩu môi, cầm lấy khăn tắm lớn lau lau cho cún lông vàng, sau đó dắt nó ra khỏi phòng tắm, “Biết, làm bình thường.”
“Được, buổi tối cậu nấu, tôi làm việc, cậu buổi trưa nhớ ăn cơm.” Trương Mạo dặn dò một câu, sau đó cúp điện thoại.
Thiệu Tử An cúi đầu nhìn cún lớn đứng bên chân, nhún vai.
Nó chỉ biết trứng xào cà chua, hẳn...... Không có vấn đề đi?
Hàn Mạc là phái hành động, lúc làm việc nghiêm túc không thích bị quấy rầy, Thiệu Văn Phong biết điểm này của cậu, cho nên cả ngày không gọi điện thoại cho cậu.
Kết quả......
Nhà ăn nhân viên công ty RS, Thiệu Văn Phong lần đầu tiên tới nơi này ăn cơm, một đám nhân viên vốn là lúc ăn cơm còn có thể tám chút bát quái xả tức, đáng tiếc, nhà ăn nhân viên hôm nay im ắng, ngoại trừ tiếng đũa va chạm đĩa thức ăn, những âm thanh khác căn bản không nghe thấy.
Đi tới cửa sổ nhìn một cái, Thiệu Văn Phong khơi mi, chỉ chỉ, “Đầu bếp Lưu, mỗi ngày đều là 3 mặn 3 rau 1 canh?”
Đầu bếp trưởng Lưu của nhà ăn đi theo bên cạnh anh hì hì cười không ngừng, “Vâng, mỗi ngày đều là 3 mặn 3 rau, phản ứng của nhân viên đều không tệ.”
Thiệu Văn Phong vừa ý gật đầu, chỉ chỉ thịt gà kho tàu và tỏi tươi xào, “Cho tôi hai phần kia, hai cái bánh bao.”
Đầu bếp Lưu nhanh chóng để cho đầu bếp nhỏ múc cơm cầm đĩa thức ăn cho Thiệu Văn Phong, xới cơm duỗi tay đưa cho Thiệu Văn Phong.
Ù ù ~~~
“Mạc Mạc? Sao thế?” Một tay nhận lấy đĩa thức ăn cầm ở trong tay, ngẩng ngẩng cằm ra hiệu mấy chủ quản đi theo mình giải tán, bê đĩa tới cái ghế bên cạnh, ăn miếng gà, mùi vị cũng không tệ lắm.
“Đói rồi.” Hàn Mạc bĩu môi, ngồi liệt ở trên ghế làm việc.Cậu mấy hôm nay được Thiệu Văn Phong hầu hạ ăn ngon uống ngon, béo lên rồi, lại càng lười hơn. Cậu bình thường không thích ra ngoài ăn cơm nhân viên, bình thường đều là Tống Tân Nghiệp hoặc là những nhân viên khác giúp cậu mang cơm hộp về, hiện tại tốt rồi, ăn cơm liền nghĩ tới Thiệu Văn Phong.
“Đói? Chưa ăn cơm?” Thiệu Văn Phong cau mày, nhìn đồng hồ đeo tay, “Anh ở nhà ăn công ty ăn cơm, em có muốn ăn không? Có gà xào mùi vị không tệ lắm.”
“Muốn ăn, anh đưa tới đây.” Hàn Mạc chẹp chẹp miệng, nghĩ tới mùi vị gà kho tàu nước miếng đều ứa ra.
“Sao em lười vậy?” Trong miệng nói lời ghét bỏ, nhưng vẫn là đi tới cửa sổ bán cơm lại đóng gói 2 phần, không thể đói bụng Hàn Mạc, anh cũng phải ăn cơm, được rồi, cùng nhau ăn đi.
“Em quen rồi.” Hừ hừ hai tiếng, Hàn Mạc cúp điện thoại, hài lòng, thoải mái.
Thiệu Văn Phong phì cười lắc đầu, cầm 2 túi nhựa xoay người rời đi.
Chủ quản đi theo anh tới liếc mắt nhìn nhau, không hiểu ra sao.
Ông chủ làm gì thế? Không đúng, bánh màn thầu kia đã cắn một miếng rồi, còn mang đi nhiều hộp cơm như vậy.
Vừa ý? Đây là đi đưa cơm cho ai?
Ngải Văn ở một bên chẹp chẹp miệng, bưng đĩa ngồi một bên, “Nhìn gì, nhìn cái gì, ăn cơm, buổi chiều họp.”
Thiệu Văn Phong lái xe tới công ty Hàn Mạc, vẫn được, lúc anh đến thức ăn còn nóng hổi. May mà công ty hai nhà cách không tính là quá xa, bằng không anh cũng không dám để Hàn Mạc ăn đồ lạnh.
Lão tổng công ty RS cố ý tới cửa đưa cơm, ai hả? Ai có mị lực lớn như vậy!
Lễ tân nhìn thấy Thiệu Văn Phong đi vào, anh vừa vào thang máy, nhân viên lầu trên không một ai không biết tin tức này.
Thấy Thiệu Văn Phong đều gật đầu chào hỏi, sau đó đưa mắt nhìn theo anh vào phòng làm việc của giám đốc......
Nhân viên trong cả phòng làm việc đầu ong một tiếng, sau đó vỡ tổ.
Giám đốc của bọn họ chính là có mị lực a a a a!!!
Giám đốc của bọn họ mê đảo lão tổng công ty RS!!!
Đây là ngọt ngào cỡ nào, nhộn nhạo cỡ nào, muốn chọc mù hai mắt mình cỡ nào a a a!!!
Hàn Mạc mở cửa phòng làm việc ra, xụ mặt không biểu tình nhìn bọn họ, một câu nói, trấn áp.
“Trước khi tan làm nộp bản kế hoạch thiết kế tháng sau, không làm được không được đi, tăng ca, không có phí tăng ca.”
Một đám người ai thán, gào thét — Giám đốc Hàn anh không nhân tính, anh có đồng tính không nhân tính!!!
Khóe miệng Thiệu Văn Phong mang theo ý cười, nhìn cậu rụt đầu lại lớn lối hừ hừ hai tiếng, dáng vẻ hí hửng nhìn không sót một cái gì.
“Mau ăn cơm, ồn ào đói còn không ăn.” Đưa đũa cho cậu, mở hộp cơm ra ra hiệu cậu tới ăn.
Hàn Mạc xoay xoay đầu, sáp tới há miệng, ăn thịt gà nam nhân đút tới, chớp chớp mắt, mang theo kinh hỉ tự mình ôm một hộp cơm, lặng lẽ mở ra ăn.
“...... Em cũng không nói tiếng cám ơn?” Thiệu Văn Phong chọn mấy miếng thịt gà cho cậu, lại đứng dậy rót cho cậu chén nước.
“Cám ơn.” Phồng quai hàm, cười híp mắt nhìn cậu, “Cơm nhân viên của công ty các anh ngon thật á.”
“Ừ, cũng tạm được.” Sáp tới bẹp một cái hôn miếng, Thiệu Văn Phong chẹp chẹp miệng, “Buổi chiều anh họp, em nói với mẹ anh một tiếng không cần mang cơm cho anh.”
Hàn Mạc sửng sốt, không hiểu nhìn anh, nuốt xuống miếng cơm trong miệng cậu nghi ngờ hỏi: “Anh không về ăn cơm? Tăng ca? Vậy có cần để cửa cho anh không?”
Gần đây nam nhân này mỗi ngày đều đúng giờ đúng giấc về nhà ăn cơm, thật sự quên mất anh có bao nhiêu việc bận rộn.
“Không cần, quá muộn anh liền ở công ty ngủ, có một phương án hợp tác với TH phải định ra, hợp tác lần này rất quan trọng, không có cách nào thả tay để cho bọn họ tự làm.” Thiệu Văn Phong ăn cơm nhanh, thời gian nói chuyện một lát như vậy đã ăn xong.
Hàn Mạc ăn cơm chậm, nhai kỹ nuốt chậm. Đây là bởi vì lúc đó mang thai Tống Tân Kế thấy cậu ăn ngấu ăn nghiến cứng rắn chỉnh đốn cậu.
“Ừ, anh cầm chìa khóa của em đi đi, buổi tối về tự mở cửa, ở công ty cũng không thoải mái.” Cúi đầu không nhìn nam nhân, thanh âm Hàn Mạc rất nhỏ, nhưng Thiệu Văn Phong nghe thấy được.
Nam nhân mím môi cười khẽ, anh sẽ không nói với Mạc Mạc, phòng làm việc của anh có phòng nghỉ ngơi, bên trong tất cả gia cụ đều có.
“Đúng rồi, Tống Tân Kế mang thai!” Thình lình, Hàn Mạc ngẩng đầu nói một câu.
Thiệu Văn Phong đang ở kia nhắm mắt dưỡng thần, sau khi nghe thấy tiếng của cậu mí mắt cũng không nhấc, ừ một tiếng.
Hàn Mạc chớp chớp mắt, sáp tới đẩy đẩy anh, “Em nói Tống Tân Kế mang thai, anh sao chỉ ừ một tiếng, không phát biểu ý kiến?”
“Có cái gì phải phát biểu, việc của người ta.” Thiệu Văn Phong giơ tay lên túm vai cậu, sáp tới cọ cọ, “Nhức đầu.”
Hàn Mạc nghiêng mặt dán dán trán nam nhân, trong lòng cả kinh, “Anh có phải phát sốt hay không?” Xoay người lại sờ sờ, nhiệt độ có chút cao.
“Không biết, không thoải mái.” Nam nhân nhắm mắt lại buồn bực mở miệng, còn phối hợp ho khan một tiếng.
Hàn Mạc nhíu nhíu mày, nhìn thời gian.
Nam nhân hẳn sắp đi rồi, về công ty họp, vấn đề là......
Cậu không yên tâm a!!! Cậu thật sự không yên tâm!!!