Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy)

Chương 6: Chương 6




Edit + Beta: Vịt

Hàn Mạc mấy đêm nay đẩy nhanh tốc độ, thiết kế bản thảo vẽ xé xé vẽ lại, tóc đen đỉnh đầu đều sắp bị cậu túm rớt không ít thành bệnh rụng tóc rồi, rốt cục, rốt cục ngày thứ 10 cầm ra được tác phẩm mình ưng ý nhất.

Thân thể hướng phía sau dựa vào lưng ghế, cậu thở ra, ngẩng cằm với Tống Tân Nghiệp ở trong phòng làm việc của cậu lười biếng, “Qua đây xem cái này thế nào, thuận tiện cho chút ý kiến.”

Mặc dù nói thì nói như thế, nhưng đắc ý trong mắt, khoe khoang trong giọng nói không che giấu chút nào.

Tống Tân Nghiệp sớm đã thành thói quen kiểu này của cậu, tác phẩm thiết kế của Hàn Mạc hắn xem qua không ít, vô luận là lúc ở trường học hay là lúc sau này làm việc, không thể không thừa nhận, chỉ cần thiết kế mà sau khi Hàn Mạc sửa đổi nhiều lần cảm thấy ưng ý, vậy thì cầm đi cho người khác xem đều sẽ không bị bới ra khuyết điểm.

Hắn hồi đó cũng bởi vì Hàn Mạc tín nhiệm mình như vậy, cho mình xem bản thảo thiết kế của cậu mà hưng phấn rõ lâu. Sau đó biết Hàn Mạc bất quá cũng là bởi vì bọn họ ở cùng một công ty, cộng thêm lại là bạn học nhiều năm, cho dù bản thảo thiết kế cho hắn xem cũng sẽ không có vấn đề gì.

Lo lắng ý tưởng thiết kế bị sao chép? Không sợ, cậu cũng chỉ cho một mình Tống Tân Nghiệp xem qua bản thảo, cho dù bị sao chép cũng là Tống Tân Nghiệp phản bội cậu, ngọn nguồn tội ác cậu vừa tìm là tìm được chuẩn.

Tống Tân Nghiệp sáp tới ngồi trên ghế của Hàn Mạc, dùng chuột click phát video, không chớp mắt xem bản tuyên truyền biệt thự vườn hoa cảnh biển mà Hàn Mạc thiết kế cho công ty RS, không thể không nói, hồi đó Hàn Mạc cũng thiết kế mấy đoạn video, lúc ấy hắn xem đều rất không tệ, nhưng hiện tại so sánh, bản tuyên truyền chỉ có 2 phút trước mặt mới là tuyệt nhất.

Há to mồm, kinh ngạc giơ lên ngón cái với cậu, gật đầu lia lịa khen ngợi, “Được nhé người anh em, quá tuyệt, nếu đoạn phim này RS chướng mắt, vậy tuyệt đối chính là não ông chủ bọn họ thiếu oxi, sau này mày cũng không cần phí tâm phí sức thiết kế cho bọn họ nữa.”

Nói dứt lời lại quay đầu qua xem, chẹp chẹp miệng, càng xem càng muốn mua, hắn nếu không phải bởi vì giá cổ phiếu kéo tiền bạc, cũng có thể đi mua một căn biệt thự ở.

“Tránh ra, xem xong rồi thì dựa sang một bên ngốc đi.” Hàn Mạc ghét bỏ vỗ vỗ hắn, thằng này làm sao không tự giác như vậy, không nhìn thấy cậu còn có chuyện phải làm sao, không biết nhanh chóng nhường vị trí, cái thằng không có nhãn lực.

Bĩu môi đứng dậy nhường vị trí cho Hàn Mạc, Tống Tân Nghiệp lách qua bàn làm việc ngồi vào trên ghế, bà tám nhỏ giọng cười nói với cậu: “Aish! Giám đốc Hàn, gần đây nội bộ công ty đều đang truyền ông chủ công ty RS là đồng (*), hơn nữa còn rất trẻ tuổi, đàn ông trẻ tuổi nhiều tiền như vậy chưa kết hôn, cậu nói có phải có vấn đề hay không.

((*) Đồng ởđây có nghĩa là cùng; tác giả viết mỗi chữ này nên tui cũng không biết là sao =.= chắc tác giảđịnh viết làđồng tính)

Hàn Mạc hoạt động con chuột sửa chi tiết mình nhìn không vừa mắt, mắt ngay cả liếc cũng không liếc hắn một cái, ừ một tiếng, “Làm sao? Mày có hứng thú với người ta? Muốn thử chút xem hoa cúc của mày có thể kẹp được con rùa vàng này hay không?”

Tống Tân Nghiệp chẹp chẹp miệng, lật mắt trắng với cậu, lại cúi đầu nhìn nhìn cơ bụng của mình, khụ, chỉ có hai khối cơ bụng.

Có chút đáng tiếc lắc lắc đầu, hắn tiếc hận nhào nhào bụng, “Không được a, anh đây vóc người không đạt tiêu chuẩn, mày gặp qua tiểu thụ nào cao to tráng như tao chưa? Chả lẽ muốn tao đi công ông chủ người ta? Chậc, không được, anh đây vẫn là rất không ngon miệng.” Chậc chậc chậc mấy tiếng, hắn liếc Hàn Mạc, tiện khí rò ra ngoài, làm hoa lan chỉ, vung tay một cái, “Giám đốc Hàn, vóc người khí chất của mày thực là cực kỳ tốt, bằng không mày đi thử chút? Nếu có thể có được mắt của rùa vàng, leo lên long sàng, tới lúc đó ăn ngon uống đã cũng đừng quên người anh em đã chỉ con đường sáng này cho mày.”

Nói dứt lời còn quăng mị nhãn cho Hàn Mạc.

Kỳ thực Tống Tân Nghiệp cái gì cũng tốt, chính là miệng tiện, hơn nữa thích vào lúc Hàn Mạc bận rộn đi tiện với cậu.

“Mày xem phim cung đình nhiều, cắt hai lạng thịt giữa hai chân mày đi thành thái giám, làm điệu bộ lúc nãy mày tuyệt đối có thể leo lên long sàng, hiện tại, đứng lên từ trong phòng làm việc của tao cút ra ngoài.” Hàn Mạc lười so đo với hắn, biết thằng cha này cũng không phải ngày một ngày hai, mỗi lần đều chọc cậu tới tức chết.

Tống Tân Nghiệp bĩu môi, tự chuốc mất mặt, đứng dậy rót cho Hàn Mạc ly cà phê đặt lên bàn, vẫn như cũ bị ghét bỏ.

“Lấy đi, ngửi buồn nôn.” Hàn Mạc gần đây uống nước ấm, trà, đồ uống các-bon, cà phê, tất cả đều bị cậu cai, không vì cái gì, chính là ngửi thấy mùi đã buồn nôn, cậu định hết bận hai ngày này liền tới bệnh viện làm kiểm tra, thân thể không thoải mái cậu sẽ không cố nhịn.

“Sao mày khó hầu hạ vậy!” Tống Tân Nghiệp giơ chân, thằng cha này quá đáng ghét.

“Huh?” Từ trong lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng, Hàn Mạc vén mí mắt hai mắt híp lại.

“Khụ, giám đốc Hàn, ngài bận rộn, tiểu nhân giờ liền có bao xa cút bao xa.” Cười hì hì vừa giơ tay ra hiệu Hàn Mạc không nên cáu ném ghế, vừa thụt lùi đi ra ngoài.

Đóng kín cửa phòng làm việc của cậu, quay đầu ưỡn thẳng sống lưng trợn mắt, “Nhìn cái gì, nhanh làm việc, nếu hoàn thành không đạt tiêu chuẩn cẩn thận tôi trừ tiền thưởng các cô cậu!”

Các nhân viên vốn định vây xem liền giải tán, Tống Tân Nghiệp hừ một tiếng xoay người mở cửa trở về phòng làm việc phó tổng của mình cách vách.

“Êu êu, phó tổng của chúng ta đây là lại bị giám đốc ghét bỏ.”

“Suỵt, thím nhỏ tiếng chút, không sợ phó tổng nghe thấy từ tiền thưởng của thím à, bất quá phó tổng của chúng ta mỗi ngày đều ngạo kiều, nhìn quen rồi.”

“Ngạo kiều cái gì chứ, tui thấy anh ta chính là tiện nhân, lần nào anh ta cũng quấn lấy giám đốc của chúng ta, anh ta vừa vào phòng làm việc của giám đốc tôi liền sẽ não bổ các loại hình ảnh anh ta gãi đầu làm tư thế câu dẫn giám đốc, chậc chậc, quá hoàng bạo (*).”

((*) hoàng có nghĩa làđồi trụy, bạo có nghĩa dữ dội)

“Các người rất nhàn?” Hàn Mạc cầm bản thảo bản thiết kế gõ gõ, hướng mấy nữ nhân nhỏ giọng bát quái quơ quơ cặp văn kiện trong tay, “Lúc tan làm giao cho tôi, làm không xong thì tăng ca, lúc nào làm xong thì về nhà.”

“Đừng mà giám đốc, bọn tôi không nói xấu phó tổng nữa, anh tha cho bọn tôi.” Mấy người kêu rên, các cô sai rồi, không bát quái sau lưng nữa.

Hàn Mạc mới không để ý tới các cô kêu khóc, những cái này sớm làm xong cậu cũng sớm đưa qua cho công ty RS xét duyệt, chờ lấy được tiền thưởng bọn họ sẽ vui vẻ, hiện tại gào thét thì gào thét đi.

Lúc gần vào phòng làm việc còn nửa nghiêng người nhìn về phía các cô đang mặt mày ủ ê, nghiêm túc đứng đắn nói với bọn họ: “Phó tổng của các cô là hùng thụ (*) phạm tiện, từ ngạo kiều có thưởng thức như vậy không thích hợp với hắn.” Nói xong, vào phòng đóng cửa kéo rèm cửa sổ, cậu không muốn để cho nhân viên cấp dưới nhìn thấy bộ dạng cười điên cuồng của mình.

((*) hùng thụ: chỉ mấy bạn thụ mập mập hoặc là cường tráng, nói chung từ này chỉ những người to con)

Đần ra trong nháy mắt, nhân viên bên ngoài bạo phát tiếng thét chói tai!

“A a a a ~ Giám đóng anh quá đẹp zaiii! Anh hảo công!”

(Tui sẽđể “hảo công” đọc cho thuận miệng nhé)

“Giám đốc cư nhiên biết hùng thụ, anh ấy và phó tổng nhất định là một đôi, nhất định!”

Vụ bát quái này giống như cảm cúm vậy, truyền bá khắp công ty thiết kế Phi Tường, tới mức ngoại trừ Tống Tân Nghiệp, không một ai là không biết.

Tống Tân Nghiệp không rõ ràng chuyện Hàn Mạc đâm một dao sau lưng hắn, trong ba ngày từ sau vụ nhạc đệm này, hắn mỗi ngày đi làm đều sẽ bị nhân viên trong công ty dùng ánh mắt khác thường nhìn tới da đầu tê dại, nói thế nào nhỉ, đàn ông nhìn hắn mang theo thương tiếc, phụn nữ nhìn hắm mang theo ghen tỵ, còn có một bộ phận ánh mắt quỷ dị nam nữ nhìn hắn cư nhiên lộ ra chúc phúc.

Đây là sao thế? Nhân khí của hắn lúc nào thì tốt như vậy? Ui cha rất không quen.

Hàn Mạc cười đầy mặt phong đạm vân khinh, đẩy Tống Tân Nghiệp chạy tới phòng làm việc của cậu cầu giải thích ra ngoài, vốn chiều cao của Tống Tân Nghiệp cao hơn cậu chút, vóc người lại cường tráng hơn cậu nhiều, nhưng bộ dáng sửng sốt bị Hàn Mạc chụp vai đẩy ra ngoài làm cho người ta nhìn ra bao dung sủng nịch...... Cái này bao kinh sợ.

“Mày chỉ là gần đây trở nên đẹp trai thôi, bọn họ không quen.” Hướng nhân viên liếc trộm hai bọn họ trợn mắt một cái, lại cười một tiếng, “Các cô cậu nói, phó tổng có phải gần đây dung quang toả sáng hay không? Thoạt nhìn vừa gợi cảm vừa mê người?”

Các nhân viên mãnh liệt gật đầu, trăm miệng một lời, “Vâng, phó tổng đẹp trai nhất! Phó tổng mê người nhất!” Trong nín cười lộ ra kích động.

“Xem, tao đã nói mày nghĩ nhiều rồi,“ Vỗ vỗ vai hắn, Hàn Mạc phất tay, “Các cô cậu tiếp tục công việc, mày hiện giờ yên tâm đi, tao rất bận, lát cao tầng công ty RS tới xem video thiết kế, chờ tao gặp gỡ bọn họ xong sau đó sẽ bồi mày, ngoan, moaz a ~.” Một câu trước là nói với nhân viên, một câu sau cộng thêm hôn gió là nói với Tống Tân Nghiệp ngây ngốc.

Đẩy Tống Tân Nghiệp một cái, Hàn Mạc xoay người trở về phòng làm việc, đóng cửa, khóa lại, nằm bò trên bàn cười gian. Đáng, lần sau xem mày còn con mẹ nó tìm tao uốn éo không! Hùng thụ!

Tống Tân Nghiệp ngốc nghếch bĩu môi chớp chớp mắt, co quắp khóe miệng, nhìn nhìn mọi người rõ ràng đang trong hưng phấn khó hiểu, hắn luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.

Ngoan? Hàn Đại Ma Vương cư nhiên bảo hắn ngoan? Còn nói hết bận bồi hắn? Còn cho hắn một nụ hôn gió?

Oimeoi, thằng cha này trúng gió gì đây! Hù chết trái tim nhỏ của hắn rồi.

Tống Tân Nghiệp ở trong ánh mắt quỷ dị của mọi người trở về phòng làm việc, càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề, hắn với Hàn Mạc quen biết cũng không phải ngày một ngày hai, lúc nào thì Hàn Mạc đối với hắn ôn nhu như thế?

Hàn Mạc nhìn nhìn thời gian, đem video bản thảo thiết kế và văn kiện làm xong xét duyệt một lần cuối cùng, vốn những chuyện này đều là trợ lý của cậu làm, bất quá cậu người này tương đối nghiêm túc, tất cả bản thảo trước khi giao cho công ty đối phương xét duyệt tự mình phải xác nhận trước một lần, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu tại sao cậu mới 26 tuổi đã có thể lên làm vị trí hiện tại.

2 rưỡi chiều, Hàn Mạc ra khỏi phòng làm việc, nhân viên vốn nhỏ giọng bát quái nhìn thấy cậu từ phòng làm việc ra ngoài lập tức đứng lên, “Giám đốc, ông chủ công ty RS 2h40 sẽ đúng giờ tới phòng họp công ty, đã kiểm tra tất cả thiết bị.”

“OK, đi, đi theo tôi đánh thắng một trận, nếu như được nhận, tiền thưởng năm nay các cô cậu sẽ tỏa bong bóng xinh đẹp (*).” Khóe miệng Hàn Mạc mang theo nụ cười tự tin, vẫy cấp dưới.

((*) ý là tiền thưởng tăng nhiều)

Ba nhân viên nữ một nhân viên nam từng người cầm trong tay một xấp văn kiện, bên trong đều là bản thảo thiết kế lần này xét duyệt còn có bản thảo thuyết minh.

“Vâng, cám ơn giám đốc Hàn!” Bọn họ biết, chỉ cần đi theo Hàn Mạc, nhất định sẽ có phát triển tốt nhất.

Hàn Mạc dẫn người đi về phía phòng họp, người của công ty RS từ một đường khác do lễ tân công ty Phi Tường tiếp đãi dẫn bọn họ đi tới phòng họp.

Trước cửa phòng họp, bọn họ gặp nhau.

“Thiệu tiên sinh, đây chính là giám đốc bộ thiết kế của công ty chúng tôi, Hàn Mạc, bản thảo thiết kế của quý công ty toàn bộ ra từ team sáng tác của cậu ấy, cậu ấy chính là trụ cột của công ty chúng tôi.” Lãnh đạo lớn phụ trách hợp đồng lần này với công ty RS cũng chính là lão tổng công ty Phi Tường Trương Mạo cười vỗ vỗ vai Hàn Mạc, không để ý tới thân thể cậu trong nháy mắt căng thẳng, cùng với sắc mặt tái nhợt.

Hàn Mạc ngây ngốc nhìn người đàn ông tà khí trương dương cười trước mặt, nếu không phải hiện tại nhiều người như vậy, cậu thật sự sẽ tốt ra tiếng rít, cái con mẹ nó ai tới nói với cậu, người đàn ông này tại sao lại ởđây! Tại sao!

Thiệu Văn Phong nhìn sắc mặt Hàn Mạc đổi tới đổi lui cực vui vẻ, chậc chậc chậc, vật nhỏ này cư nhiên chính là Hàn Mạc, hai người bọn họ thật là có duyên.

Mở ra hai tay đi lên nhiệt tình ôm thân thể Hàn Mạc, dùng thanh âm mọi người đều không nghe thấy, ở bên tai Hàn Mạc, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng nói một câu làm cho Hàn Mạc xấu hổ chết.

“Cục Cưng, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.