Edit + Beta: Vịt
Thiệu Tử An năm ấy sinh nhật 20 tuổi học xong tất cả ngành học, sớm tốt nghiệp. Sau đó đề xuất với cha mẹ muốn tới trong nước tìm anh cả, đi theo bên cạnh anh cả học tập phát triển.
Thiệu Tử Ninh cũng muốn đi, nhưng mà......
Thành tích học tập kia của hắn không nói cũng được, dù sao là cha mẹ đồng ý Thiệu Tử An, sau đó một mình cậu tới thành phố Tân Hải, còn lại một mình Tử Ninh ở nước ngoài tiếp tục cố gắng thi lại, thi lại, tuần hoàn nhiều lần.
Thiệu Văn Phong buổi sáng thức dậy đưa con trai lớn 4 tuổi Hàn Duệ Diệp đi nhà trẻ, sau đó lái xe đi làm.
Hàn Mạc đi công tác không ở nhà, bọn họ hiện tại đã dọn tới căn nhà lớn kia của Thiệu Văn Phong, hai cụ và dì Lưu cũng cùng dọn tới đây.
Dù sao nhiều người, hai nhóc con mặc dù còn muốn Hàn Mạc bồi ngủ, nhưng đã có phòng của riêng mình, con trai lớn học được chăm sóc em trai, ngày nào cũng phải em trai ngắn em trai dài nhắc tới.
Hàn Mạc trêu chọc nhóc, sau này lớn lên nhất định là đệ khống.
Thiệu Tử An trước khi lên máy bay đã gọi điện thoại cho Thiệu Văn Phong, nói với anh một tiếng chuyện mình muốn tới.
Nam nhân tỏ vẻ hoan nghênh, hiện tại trong nhà lầu trên lầu dưới ba tầng, hai em trai đều tới cũng có chỗ ở.
Thiệu Văn Phong đã 33 tuổi hai năm qua đối với chăm sóc trong nhà hơn mấy năm trước rất nhiều, ít nhất trong mắt nhân viên công ty anh, ông chủ càng ngày càng có dáng vẻ người đàn ông tốt của gia đình.
Thiệu Văn Phong rất hài lòng trạng thái hiện tại, vui vẻ.
Trong nước thời gian 3h chiều, Thiệu Tử An xuống máy bay đeo túi, đi lấy vali, kéo vali đi ra ngoài, vừa đi vừa cúi đầu nhìn điện thoại tìm số Thiệu Văn Phong.
Số điện thoại vừa thông qua, cậu ngẩng đầu liền nhìn thấy nam nhân cao lớn trước mặt, sau đó bước chân không thu lại được, trực tiếp đụng phải.
Một tiếng bộp vang lên.
Shh ~
Giơ tay lên sờ sờ xương mũi bị đụng phải đau nhức, trong mắt Thiệu Tử An nhanh chóng tụ vết nước, đây là nước muối sinh lý phân bố, không phải là khóc.
“Xin lỗi.” Cậu thấp giọng nói xin lỗi, mặc dù nói hai bên đều có trách nhiệm, bất quá mình vừa nãy cúi đầu không có nhìn đường, nói lời xin lỗi gì đó không sao hết.
Thời gian 3 năm Thiệu Tử An trưởng thành không ít, mặc dù vẫn không thích nói chuyện, nhưng không thể không nói, cậu hiện tại không hề giống trước đây, một gậy đánh không ra tiếng.
Nam nhân bị cậu đụng vào cúi đầu nhìn cậu, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng đáp lại, sau đó lách qua cậu đi về phía trước.
Lúc nghiêng người qua nam nhân nghe thấy, trong điện thoại của Thiệu Tử An truyền đến tiếng gọi.
“Tử An? Alo? Tử An!”
Thiệu Tử An vội vàng đặt điện thoại bên tai, đứng ở đó hít hít mũi, dùng tay còn lại nhu nhu đầu mũi đỏ lên, thanh âm lẩm bẩm nói: “Anh, em đây.”
“Xuống máy bay chưa?” Thiệu Văn Phong dừng xong xe, sau đó xuống xe đóng cửa.
“Vâng, em đang đi ra ngoài, anh ở đâu?” Thiệu Tử An kéo vali tiếp tục đi, vừa đi vừa hít mũi.
Nhớ lại một chút cảm giác trên người đàn ông vừa nãy đụng phải, cậu bĩu môi, ngực cứng ngắc, thật sự cơ bắp rất không tệ, chính là đụng có chút đau.
Đổng Dịch nghiêng người nhìn về phía Thiệu Tử An đi ra ngoài, trong đầu hồi tưởng lại lần gặp mặt hồi đó ở nhà Trương Mạo, mặc dù hôm đó mình uống không ít mơ mơ màng màng, nhưng đối với đứa nhỏ không thích nói chuyện này ấn tượng rất sâu.
“Thủ lĩnh! Tôi ở đây, anh đang nhìn gì thế?” Lưu Sấm ở phía sau hắn vỗ vai hắn một cái, sau đó nghiêng người nhìn về phía Đổng Dịch chú ý, căn bản đều là người tới đón máy bay hoặc đi ra ngoài, không có gì đặc biệt.
“Không có gì, đi thôi.” Đổng Dịch lắc lắc đầu, xoay người sải bước đi ra ngoài.
Ngay cả bản thân hắn cũng không biết, tại sao tốc độ lúc đi nhanh hơn lúc tới, trong lòng còn nhớ, có lẽ có thể gặp được Thiệu Tử An cũng nói không chừng.
Thiệu Văn Phong từ gara đi ra liền nhìn thấy em trai kéo vali đang đi về phía anh, cười đi tới mở hai cánh tay ra, lần đầu tiên, anh chủ động ông đứa em trai đã 20 tuổi này.
“Ba năm không gặp, làm sao cũng không thấy mày lớn vậy.” Giơ tay lên dụi dụi tóc mềm của cậu, Thiệu Văn Phong cười đánh giá cậu.
Má Thiệu Tử An có chút đỏ lên, mang theo ý cười xấu hổ nhẹ giọng phản bác: “Cao hơn 2cm, béo hơn 3 cân (=1.5kg).”
“......” Thiệu Văn Phong cạn lời nhìn cậu, giơ tay lên vỗ vỗ vai cậu không làm khó cậu nữa. Mặc dù anh cũng không quá hiểu tại sao hai đứa em ruột của mình chiều cao đều không quá cao, nhưng anh cũng biết, chiều cao thấp là nỗi đau của đàn ông.
Kỳ thực Thiệu Tử An không lùn, chiều cao 177cm ở trong nước coi như là tầm trung thượng, trách thì trách Thiệu Văn Phong quá cao, Hàn Mạc cũng 182 cm, ngay cả Trương Mạo lùn nhất cũng 180 cm.
Cậu ở trong nhóm người này lộ ra vẻ lùn không ít.
“Anh, cha nói sang năm bảo anh dẫn theo anh Hàn Mạc và hai bảo bảo về thăm nhà chút.” Thiệu Tử An đặt vali ở cốp sau, sau đó quay đầu nhìn về phía nam nhân đứng bên cạnh.
“Ừ, anh biết rồi.” Nam nhân gật gật đầu, vẫy tay bảo cậu lên xe, kết quả quay đầu lại liền nhìn thấy Đổng Dịch đi tới, anh khơi mi chào hỏi, “Anh đây là đi công tác vừa về?”
Đổng Dịch lắc lắc đầu, buông tay, “Tới đón người, còn anh?” Nói chuyện nhìn về phía Thiệu Tử An, vừa nãy hai người đụng vào nhau, nhưng không có đối mặt chính diện.
Cho nên hiện tại mặc dù nhìn rõ ràng rồi, trong lòng cũng có một chút kích động nho nhỏ, nhưng vẫn là giả vờ lạnh lùng hỏi một câu, “Đây là...... Tử An?”
Thiệu Tử An khẽ mỉm cười gật gật đầu với hắn, sau đó nụ cười biến mất, giống như vừa nãy biểu tình khóe miệng giương lên không phải là cậu làm vậy.
Trong lòng Đổng Dịch chậc chậc hai tiếng, thầm nghĩ đứa nhỏ này vẫn là lạnh như vậy.
“Tử An tới công ty tôi thực tập, có thời gian tới nhà uống một chén, Tiểu Duệ Duệ hai hôm trước con hỏi Mạc Mạc làm sao lâu lắm không nhìn thấy cha Đổng.” Thiệu Văn Phong ba năm nay hợp tác với Đổng Dịch không ít hạng mục, rất không tệ, an ninh hiện tại của công ty bọn họ toàn là người của công ty Đổng Dịch, cho nên tiếp xúc nhiều, tự nhiên số lần gặp mặt cũng nhiều.
Hàn Duệ Diệp cũng chính là con trai lớn của Thiệu Văn Phong và Hàn Mạc rất thích cha nuôi Đổng Dịch này, bởi vì độ cao cưỡi trên cổ hắn cao hơn cưỡi trên cổ ba ba lớn, rất đã.
(Hình như tác giảđã quên tên của đại bảo bối rồi =)))) ởđầu truyện tên của đại bảo bối là Hàn Duệ Diệp, nhưng tới cuối truyện lại đặt là Hàn Diệp Duệ. Thôi tui cứđể nhưđầu truyện cho nó thống nhất)
Đổng Dịch gật gật đầu, bật cười, “Vật nhỏ kia càng ngày càng thông minh, thông minh hơn ba đứa kia nhà Tân Kế và Tân Nghiệp.”
Thiệu Văn Phong cười một tiếng, không chút nào khiêm tốn đón nhận ca ngợi của hắn đối với con lớn nhà mình.
“Con tôi đương nhiên thông minh, ngay cả Húc Húc cũng có thể nói chuyện trôi chảy rồi.”
Đổng Dịch khơi lông mày, hắn nhớ lần trước lúc tới nhà Thiệu Văn Phong uống rượu Thiệu Thành Húc vẫn chỉ có thể từng từ từng chữ bật ra, xem ra hắn nên sớm đi thăm hai tiểu bảo bối.
Thuận tiện, đi câu thông với Thiệu Tử An nhiều chút.
Thiệu Tử An ở một bên nghe hai nam nhân nói chuyện, tâm đã sớm bay đi.
Hồi ở nước ngoài vẫn luôn là Hàn Mạc video cho bọn họ xem dáng vẻ hai tiểu bảo bối, sau đó để bọn nhóc gọi ông nội bà nội chú nhỏ, bây giờ về nước, cậu dĩ nhiên muốn đi thăm hai đứa cháu nhỏ đáng yêu.
Nghĩ như vậy liền có chút không đợi được, ho nhẹ một tiếng nhắc nhở hai nam nhân nói chuyện.
Thiệu Văn Phong quay đầu nhìn cậu một cái, thấy cậu không có biểu tình gì nhưng mệt mỏi đầy mặt, cũng biết bay đường dài làm cho cậu mệt mỏi, vội vàng nói với Đổng Dịch, “Tôi trước đưa Tử An về nhà, có thời gian tới nhà ngồi chút.”
Đổng Dịch thuận cột leo lên, gật gật đầu nhìn Thiệu Tử An, cười gian, “Tôi tối nay không có việc gì, đồ ăn bảo mẫu nhà anh cực kỳ hợp khẩu vị, buổi tối tôi tới cọ cơm.”
Thiệu Văn Phong sửng sốt, cũng không nghĩ nhiều, cười gật đầu đồng ý.
Lái xe trở về nhà, Thiệu Tử An mặc dù trong video đã gặp mặt cha Hàn và dì Khương, nhưng tiếp xúc mặt đối mặt vẫn là lần đầu tiền.
Tật xấu xấu hổ của cậu phát.
“Dì, chú.” Quy củ đứng ở đó, mặt hồng hồng.
Dì Khương cười nhìn cậu, bảo cậu nhanh chóng vào nhà, “Đây chính là nhà mình, đừng câu nệ như vậy, người một nhà.”
Mặc dù là con của chồng trước và người phụ nữ khác, nhưng dì Khương tỏ vẻ, một chút cảm giác bài xích cũng không có.
Đây cũng là nguyên nhân căn bản tại sao Hàn Mạc sẽ ở chung với dì Khương tốt như vậy, lão thái thái này thông tình đạt lý rất hiếm thấy.
Thiệu Tử An gật gật đầu vào nhà, nhìn thấy cháu nhỏ vịn xe học đi, mặc quần yếm lộ ra mông nhỏ trắng trắng mềm mềm, đang nhếch miệng cười với cậu, vội vàng thay giày đi tới đứng bên cạnh nhóc con, đưa tay sờ sờ hai má trơn nhẵn của nhóc, “Húc Húc, biết chú nhỏ không?”
Thiệu Thành Húc chớp mắt hoa đào giống y một khuôn đúc ra với Hàn Mạc nhìn cậu, nghiêng nghiêng đầu nhỏ lông xù suy nghĩ một lát, gật gật đầu, âm thanh mùi sữa ừ ừ hai tiếng, nhỏ tiếng gọi người, “Chú nhỏ ~”
Thiệu Tử An đưa tay muốn ôm nhóc hôn hôn, bất quá bị Thiệu Văn Phong cản lại.
“Mày trước đi tắm rồi ôm nó, sức đề kháng thân thể Húc Húc không tốt, dễ bị bệnh.”
Thiệu Tử An vội vàng gật gật đầu, cầm tay nhóc con sờ lại sờ, lúc này mới buông nhóc ra về phòng tắm.
“Cha, con tới nhà trẻ đón Duệ Duệ.” Thiệu Văn Phong nhìn đồng hồ đeo tay, tới thời gian tan học của nhà trẻ rồi, lại nói với dì Lưu bảo mẫu đứng một bên, “Buổi tối có bạn, làm thêm mấy món ăn.”
Kể từ sau khi nhóc con thứ 2 ra đời, Thiệu Văn Phong liền triệt để khước từ xã giao bên ngoài ở nhà bồi Hàn Mạc và hai con trai, đối với anh mà nói, không có gì quan trọng hơn một lớn hai nhỏ.
Dì Lưu gật đầu đáp ứng, đưa bình sữa ấm cho cha Hàn sau đó tới phòng bếp làm chuẩn bị.
Phải nói dì Lưu hai năm nay cũng nhận được không ít chỗ tốt từ Thiệu Văn Phong và Hàn Mạc, cho nên vẫn là chịu khó ở nhà này làm tới hiện tại.
“Buổi tối Đổng Dịch tới, cha, ngày mai Mạc Mạc về, cha và mẹ hôm nay ngủ sớm chút, ngày mai cùng tới sân bay đón em ấy.” Thiệu Văn Phong cầm lấy chìa khóa xe đi tới cửa, vừa đi vừa nói.
Cha Hàn gật gật đầu, dặn dò anh lái xe chậm chút.
Thiệu Tử An sau khi khoan khoái xả nước nóng tắm thu thập mình sạch sẽ, từ phòng ngủ đi ra ngoài xuống lầu đến phòng khách, liền nhìn thấy hai cháu nhỏ ngồi song song trên ghế salon, đang xem phim hoạt hình Mèo và Chuột trên TV.
Thiệu Tử An có chút kinh ngạc, anh cậu thật sự có thể hành hạ, bộ phim hoạt hình này đều bao nhiêu năm rồi, cư nhiên cũng có thể làm được CD độ nét cao thế này.
Nghe thấy tiếng bước đi, đại bảo bối Hàn Duệ Diệp quay đầu nhìn, kinh hỉ mở to mắt, nhảy lên mặt đất, xoạt xoạt hai bước chạy tới, duỗi tay nhảy một cái, trực tiếp được Thiệu Tử An ôm lấy, “Chú nhỏ, chú nhỏ, Duệ Duệ nhớ chú.”
Trên mặt Thiệu Tử An tràn đầy ý cười, ôm nhóc cọ cọ hai má.
“Duệ Duệ vẫn còn nhớ chú.” Cậu nhớ nhóc con này hồi bé từng ở cùng mình cả đêm, sau đó thường xuyên video, không nghĩ tới một cái đã được nhận ra.
Đại bảo bối vâng vâng vâng gật đầu, trái phải cọ cọ má với Thiệu Tử An, hớn hở, “Chú nhỏ, muốn quà.”
Tiểu bảo bối Húc Húc ngồi trên ghế salon cũng âm thanh mùi sữa học theo, cùng anh trai duỗi tay về phía chú nhỏ, “Muốn quà ~”