Sau buổi buôn dưa của 2 chị em, mình đã đi đến quyết định: Để tránh việc thêm 2 năm nữa vẫn chưa hoàn được “Tháng năm ngọt ngào”, thì từ giờ mình sẽ post 2chương/tuần *tung hoa* với mục đích post nhanh để chị Vy còn edit nhanh =)))))) Mong các bạn tiếp tục ủng hộ 2 chị e nhà rùa nha *chậm chạp bò đi*
Chương 34.
Cát Vi Dân kéo nón áo khoác trùm đầu, xuyên qua màn mưa thét gào nhìn Cao Tân khom người nói gì đó với chủ tàu cạnh bến thuyền. Một lát sau thì thấy Cao Tân đội mưa rền gió dữ chạy về phía mình, Cát Vi Dân giữa tiếng mưa bão gào hỏi cậu ta.
“Sao rồi?”
Cao Tân cũng gào đáp lại cậu.
“Họ nói là bão cấp tám, tất cả thuyền đều tạm dừng ra khơi.”
Vậy chẳng phải là bị nhốt trên đảo rồi sao? Cát Vi Dân mặt nhăn mày nhíu.
“Vậy giờ tính sao đây?”
Cao Tân nắm tay cậu.
“Đừng đứng chỗ này đội mưa! Đi theo tớ!”
Thư thả thoải mái tắm trong làn nước ấm trên căn phòng hai người sạch sẽ đẹp đẽ của khách sạn 4 sao cao cấp duy nhất trên đảo, Cát Vi Dân nhìn chằm chằm bóng người mờ ảo trong gương qua tầng hơi nước bao phủ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất chạy qua: mình cùng Cao Tân mướn phòng mình cùng Cao Tân mướn phòng mình cùng Cao Tân mướn phòng.
A phi, Cát Vi Dân nhẹ nhàng tát mình một cái, nghĩ cái gì vậy chứ. Trú mưa, chỉ đơn thuần là trú mưa mà thôi, bão đến nên không thể quay về, thế nên mới phải cùng nhau trong khách sạn một đêm. Quần áo bị mưa xối ướt sũng bị ném vào phòng tắm, nước nhỏ tí tách khiến người ta thật phiền lòng. Tuy rằng đã hết lần này đến lần khác làm tốt công tác tư tưởng rồi, mặc vào áo choàng tắm rộng thùng thình của khách sạn, Cát Vi Dân vẫn là từ mặt đến xương quai xanh như ẩn như hiện dưới áo khoác đều một mạt ửng hồng.
Chần chừ bước ra khỏi phòng tắm, Cát Vi Dân nghe được một tiếng gào to vui vẻ, Cao Tân đang hô hào với chiếc TV đang tiếp sóng một trận bóng lớn.
“Đúng rồi, tiến lên!”
Cát Vi Dân bỗng nhiên cảm thấy những thứ mình vừa suy tưởng thật vô cùng ngu ngốc. Cao Tân quay đầu cười cười với cậu, chỉ phần cơm bên cạnh TV nói.
“Ra rồi à, vậy tới phiên tớ tắm. Cậu nếu đói thì ăn trước đi, tớ vừa gọi phục vụ phòng.”
Cao Tân ngồi xếp bằng dưới đất, cái đầu bị cắt hơi ngắn nên chẳng thể giữ nước, cứ tí tách chảy xuống, quần áo từ đầu đến chân đều ướt đến trong suốt dính sát lên người, dưới chỗ ngồi đọng một vũng nước lớn. Tên này, sợ cậu dầm mưa sinh bệnh, vừa vào phòng đã vội vàng bắt cậu đi tắm ngay, tên này, sợ cậu bị đói, không thèm để ý chính mình cả người ướt sũng mà điện thoại gọi phục vụ phòng trước tiên. Nhìn phần cháo tôm, đành miễn cưỡng nuốt lại câu “Bại gia tử” đã muốn ra khỏi miệng, cuối cùng thành một câu ậm ờ, “Nhanh đi, tớ chờ cậu.”
Nụ cười của Cao Tân dịu dàng lạ thường, Cát Vi Dân bị cậu ta nhìn đến thẹn quá hóa giận, đém tới một cái gối.
“Chết tiệt! Đi tắm ngay!”
Sau khi Cao Tân tắm rửa xong, hai người mặc áo choàng tắm ngồi trên giường đắc ý hưởng thụ bữa tối xa hoa. Rượu no cơm đủ khiến người ta vô cùng thả lỏng, Cát Vi Dân thật mãn nguyện mà nằm dài trên chiếc giường rộng rãi, đạp đạp hai chân dưới áo choàng tắm, cùng Cao Tân yên lặng lắng nghe tiếng mưa tàn phá bên ngoài.
Hắt xì, Cao Tân đang nằm bên cạnh Cát Vi Dân bỗng trở mình, hơi ảo não nói.
“Ai, nếu không chọn hôm nay thì tốt rồi.”
“Hả?”
“Cư nhiên lại bị mắc mưa, còn bị lỗ nhiều trò chưa chơi được, cả cái trò Trượt dốc kia nữa… Nếu chọn ngày đẹp trời thì tốt rồi, tháng lương đầu của tớ vậy mà…”
Cao Tân bỗng nhiên im bặt, Cát Vi Dân nhạy bén xoay đầu lại, híp mắt nhìn cậu ta.
“Vé này là cậu lấy tiền làm thêm mua?”
“Cái đó, tớ chỉ là muốn ăn mừng lần đầu được nhận lương thôi, ha ha.”
“Cao Tân, tớ nhớ rõ lương phục vụ cũng không bao nhiêu mà hả?”
“… Đúng thế.”
“Vé vào cửa chắc chắn phải tốn rất nhiều đúng không?”
“… Đúng vậy.”
Một người cho đến bây giờ vẫn là không biết nhìn mặt người khác mà luôn nói thẳng thật tình, lúc muốn nói dối thì vụng về vô cùng. Cát Vi Dân nhìn ánh mắt trốn tránh của cậu ta, không hiểu sao cơn tức giận lại chạy tới.
“Rõ ràng cậu chính là đi kiếm một đống tiền để lấy lòng tớ đúng không?”
Cao Tân nhìn cậu kinh ngạc, rồi mới thản nhiên trả lời.
“Cũng không phải là lấy lòng, tớ chỉ muốn thấy cậu vui vẻ mà thôi.”
Cũng chẳng phải lời tỏ tình có thể khiến người ta mặt đỏ tai nóng, Cát Vi Dân lại bỗng nhiên cảm thấy trái tim mình mạnh mẽ “Thịch” một tiếng.
Cao Tân hơi nghiêng đầu đi, ánh đèn nhàn nhạt trên đầu giường hắt lên mặt cậu một tầng bóng tối nặng nề, Cát Vi Dân không nhìn rõ vẻ mặt của cậu. Cao Tân dường như do dự một hồi, mới mở miệng.
“Tiểu Cát, tớ lớn lên trong một gia đình không cha, vì thế cũng không biết nếu thích một ai đó thì phải làm sao để người đó vui vẻ. Nếu cậu không thích, tớ sau này không làm thế nữa. Tớ thật sự không phải muốn lấy lòng cậu.”
Vẫn là giọng điệu thản nhiên, lại mang theo tia bi thương không giấu được. Một cảm giác tội lỗi trào dâng trong lòng Cát Vi Dân. Cậu biết rõ Cao Tân thích mình, đáp trả nụ hôn của cậu ta, lại chưa từng thẳng thắn đối diện tình cảm của cậu ấy, Cao Tân chỉ biết thật cẩn trọng mà đoán chừng vui buồn của cậu, ngay cả bản thân Cát Vi Dân cũng cảm thấy rất ủy khuất cho Cao Tân.
Cát Vi Dân đứng dậy khỏi giường, đi đến trước mặt Cao Tân, Cao Tân có hơi kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn cậu, Cát Vi Dân cong cong khóe mắt mỉm cười với cậu ta, sau đó “Bốp”, một đấm vào vai Cao Tân.
“Ngu ngốc! Tớ chỉ thấy là cậu không nên đem tiền lương vất vả khổ cực kiếm được tiêu phí vì tớ thôi!”
“Ui da!”
“Hôm nay tớ nói muốn đi chơi công viên cậu liền bỏ tiền lương phục vụ của mình ra, ngày mai tớ nói muốn đến Las Vegas bài bạc, chẳng lẽ cậu định đi bán mình sao?”
“A, cậu muốn đi Las Vegas sao?”
“Cái đó không phải trọng điểm!” Cát Vi Dân đen mặt.
“Nếu không cậu đổi thành Macao đi, nếu bài bạc thì chỗ đó cũng…”
“Cao Tân!”
“Ui da… Đừng đánh… Ui… A… Cha mẹ ơi!”
“Cho cậu la nữa này…”
“Ui da!”
Hai người cười đùa một hồi, Cát Vi Dân thở hồng hộc đứng dậy khỏi người Cao Tân, nhìn đôi mắt tràn ngập ý cười đến tràn ngập ánh lấp lánh, đột nhiên kiềm lại ý cười, nghiêm mặt nói.
“Hôm nay tớ thật sự rất vui. Cảm ơn cậu.”
Sau đó chậm rãi cúi người, đặt môi mình lên.
~*~*~*~