Tháng Năm Ngọt Ngào

Chương 41: Chương 41




Đóng cửa lại, Cát Vi Dân kéo tóc giả xuống, thả lỏng người thở ra một hơi. Tuy rằng đã là cuối thu, bộ tóc giả vẫn khiến cậu nóng đến nỗi sau ót đầy mồ hôi, ngẫm lại lúc nãy khi mình lắc lắc đầu giũ mồ hôi trên trán, cư nhiên lại gây ra một tràng tiếng hét chói tai vô cùng khoa trương, Cát Vi Dân cũng chẳng buồn nói lại.

La cái gì mà la, chưa từng thấy thằng con trai nào giũ tóc à?

Cũng may, lúc đó không ai nhận ra cậu là con trai. Nghĩ đến đây Cát Vi Dân lại càng thêm buồn bực. Chết tiệt, này là thế nào, hội diễn văn nghệ hồi trung học lần trước, bây giờ là Imagine Cup, sao lần nào cậu cũng bị Cao Tân làm liên lụy vậy, lần nào cũng là cậu phải giả gái? Cát Vi Dân hồ nghi hỏi Cao Tân.

“Này, không lẽ là cậu thích nhìn tớ mặc đồ con gái?”

“Sao lại thế chứ.” Cao Tân quay lưng về phía Cát Vi Dân, đang kiểm kê hàng hóa trong kho, đầu cũng không buồn ngẩng lên, giọng điệu bình thản như đang bàn luận chuyện thời tiết.

“Tớ thích nhất nhìn cậu cái gì cũng không mặc.”

Cát Vi Dân thiếu chút nữa là ném bộ tóc giả trên tay xuống, hít sâu ba lần, trong lòng tự nhủ không cần đôi co với cái tên thiếu dây thần kinh kia, cậu cất kĩ tóc giả, đưa tay vòng ra sau kéo dây kéo của váy xuống. Dây kéo chạy dài đến dưới thắt lưng, tiếng kéo khóa thong thả vang lên, tiếng kiểm kê hàng hóa leng keng phía sau cũng dừng lại. Cát Vi Dân bước hai chân ra khỏi cái váy đã kéo đến thắt lưng, đang buồn bực tại sao lại im lặng quỷ dị thế này, quay người lại, liền thấy Cao Tân đứng ngay trước mặt.

Cát Vi Dân hoảng sợ, lời kháng cự còn chưa kịp nói ra, môi Cao Tân đã áp đến. Đầu lưỡi ấm áp thừa dịp cậu vẫn còn há hốc sững sờ mà len vào, Cát Vi Dân đã quen mà phối hợp đưa đầu lưỡi của mình đến, nụ hôn ngay lập tức trở nên ngày càng cuồng nhiệt, lưỡi bị cuốn lấy đến đau nhói, Cát Vi Dân vừa hung hăng nhéo thắt lưng Cao Tân vừa mơ mơ màng màng nghĩ: tên gia khỏa này định làm thật sao?

Trường học chia đều cho mỗi đội dự thi một gian phòng không dùng tới trong kí túc xá để làm kho hàng. Đóng cửa lại, kho hàng chỉ còn lại hai người tạo thành một thế giới riêng cực kì lý tưởng cho cặp đôi. Mấy tấm phản gỗ trên giường đều chất đầy đồ lặt vặt Cao Tân mang về, cái nệm còn lại được trải dưới đất vô cùng đơn giản, thỉnh thoảng tính số sách xong nếu mệt quá thì có thể lên nằm một chút.

Trên thực tế, rất hiếm khi chỉ có một người nằm trên đó. Tuy rằng từ khi khai trương cửa hàng, Cao Tân lo lắng cho thể trạng của Cát Vi Dân nên rất ít động thủ động cước với cậu, nhưng nhốt mình trong một không gian nhỏ hẹp lại cách biệt với bên ngoài mà bốn mắt nhìn nhau thế này, vẫn là lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy.

Giống như hiện tại. Tấm ván giường cũ kĩ rung lên kẽo kẹt, Cát Vi Dân nằm úp sấp trên nệm, dùng sức thở hổn hển, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng rên rỉ kiềm chế. Dưới sàn nhà cách đó không xa là chiếc váy bị vo thành một đống cùng bao cao su vẫn chưa mở ra, tiếng va chạm phía sau vang lên khi thì mơ hồ khi lại rõ ràng.

Không biết có phải vì thân thể đã mệt mỏi đến cực điểm mà bắt đầu tê liệt hay không, gần đây mỗi lần làm chuyện đó lại chẳng còn quá khó khăn, tuy rằng lúc tiến vào ban đầu vẫn còn đau, nhưng phía sau cũng không còn thấy thống khổ như bị tra tấn nữa, nội vách tường bị ma xát kịch liệt cũng chỉ cảm thấy hơi ngứa. Cát Vi Dân vì thế mới có thể dành ra chút sức lực để để ý đến một vài chuyện trước kia không rảnh bận tâm tới: hai tay Cao Tân vẫn là chẳng hề ngoan ngoãn.

Cọt kẹt— Cọt kẹt—

Tấm ván giường đung đưa theo tiết tấu. Ngón tay Cao Tân chạy từ hầu kết Cát Vi Dân một đường xuống trước ngực, cùng với từng cái đưa đẩy mà nắm lấy hai điểm nhỏ trước ngực, vân vê từ bên trái lại đến bên phải, đôi mắt Cát Vi Dân cũng đã hồng lên.

Cọt kẹt— Cọt kẹt— Cọt kẹt—

Tấm ván giường rung lên dồn dập hơn, ngón tay từ trước ngực trượt xuống một đường, lướt qua rốn một chút, dừng lại ở hai cái túi phía dưới, xoa xoa nhẹ nhàng, yết hầu Cát Vi Dân bật ra tiếng nức nở không ngừng.

Bàn tay đáng giận kia vẫn còn đang làm trò đồi bại, làn da toàn thân Cát Vi Dân đều phiếm đỏ. Đáng chết! Lão tử không phải món đồ chơi của cậu!

Dường như hiểu tiếng rên rỉ kháng nghị rời rạc của Cát Vi Dân, bàn tay kia cuối cùng cũng ngừng trêu chọc, giữ chặt lấy lưng Cát Vi Dân, dùng sức kéo về sau, sát nhập đến chỗ sâu nhất trong cơ thể, rít lên một tiếng như mãnh thú mà xuất ra chất lỏng nóng bỏng.

Cát Vi Dân cả người vô lực dựa vào trên đùi Cao Tân, miễn cưỡng khép hờ mắt, khăn mặt được nhúng nước sạch thật cẩn thận tiến vào, tẩy sạch thứ dính nhớp bên trong cơ thể, Cát Vi Dân phát ra một tiếng thở dài thoải mái. So với sự xấu hổ pha lẫn giận dữ đến chết đi được khi có thể cảm nhận rất rõ ràng như bây giờ, sự thống khổ đến chẳng còn biết gì mới trước đây vẫn còn tốt hơn một chút a.

Cát Vi Dân oán hận cọ cọ cặp đùi trước mặt mà tốn hơi thừa lời.

“Tớ rõ ràng vẫn có mặc quần lót a, có phải là không mặc gì đâu, cái tên cầm thú cậu.”

Cao Tân động tác nhẹ nhàng, giọng điệu vô tội.

“Tớ thích nhất là nhìn cậu không mặc gì, nhưng là ưa mắt lúc cậu chỉ mặc mỗi quần lót thôi a.”

Cát Vi Dân ngay cả sức lực để nâng mí mắt cũng chẳng còn, dứt khoát không thèm so đo với cậu ta, nằm trên đùi Cao Tân tìm một vị trí thoải mái mà tiếp tục ngủ. Giọng Cao Tân nhẹ bẫng truyền từ nơi xa xăm đến.

“Mệt rồi thì ngủ đi.”

~*~*~*~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.