Cát Vi Dân chia thời gian biểu của mình thành 3 phần rõ ràng, một phần để viết luận văn, một phần dành đi chơi cùng Cao Tân, phần còn lại dành cho người nhà. Tuy rằng sau khi được điều dưỡng suốt cả thu đông, bệnh tình mẹ Cát đã có chuyển biến tốt, lúc đi tái khám cũng không thấy bất thường, nhưng Cát Vi Dân vẫn dành 3 ngày một tuần ở nhà, giúp một ít việc nhà, cố gắng giảm bớt gánh nặng cho mẹ. Cha Cát vui mừng xoa xoa đôi bàn tay to lớn thô ráp.
“Cát Vi Dân nhà ta đã lớn rồi.”
Cát lão gia ngắm đứa cháu đích tôn của mình, trên gương mặt già nua là nụ cười híp cả mắt.
“Cũng đúng thôi, qua hai năm nữa có khi lên làm cha không chừng!”
Cát Vi Dân ậm ừ đáp lời, cúi đầu dùng sức chà mặt bàn bóng đến nỗi có thể soi mình trong đó.
Cuối tuần Cát Vi Dân đều ở nhà, đi chợ mua thức ăn rồi chăm sóc Cát lão gia, cũng không hết một ngày; Cao Tân lúc này cũng đang rảnh rỗi, mấy ngày liền chỉ biết ăn không ngồi rồi, qua vài ngày rốt cuộc nhịn không được bèn nói với Cát Vi Dân.
“Tiểu Cát, này… Cuối tuần sau tớ cùng cậu về nhà nhé?”
Cát Vi Dân sợ tới mức nhảy thụt lùi một bước dài.
“Cái gì?”
Cao Tân tiến sát lại.
“Tớ cũng không định làm gì, chỉ là bạn cùng lớp với cậu. Bạn cùng lớp đến chơi một hôm cũng là chuyện bình thường mà? Tớ muốn đến thăm nhà cậu một lần.”
“Không được!” Cát Vi Dân theo bản năng lớn giọng quát, ngay cả bản thân cũng hoảng sợ. Bạn học đến nhà chơi đương nhiên là chuyện rất bình thường, nhưng Cao Tân đến nhà cậu, Cát Vi Dân thế nào cũng cảm thấy không ổn. Có lẽ là có tật giật mình, Cát Vi Dân cứ cảm thấy dù hai người không có hành động thân mật gì, quan hệ giữa cả hai vẫn dễ dàng bị nhìn thấu. Những cặp đôi trong thời gian yêu đương đều vô cùng thắm thiết, không cách nào che giấu được, mỗi ánh mắt, mỗi động tác, mỗi câu mỗi chữ đều khác với khi ở cạnh những người khác, không cần chạm tay chạm chân cũng để lộ sơ hở.
Cát Vi Dân nhìn nhận tâm ý ngày đó của mình, cũng ý thức hậu quả nếu chuyện hai người bị phát giác, và cũng đã chuẩn bị tâm thế đối mặt. Nhưng đó là đối vớ người ngoài, còn người trong nhà, Cát Vi Dân vẫn không biết phải làm sao. Cát lão gia ngày nào cũng mặt mày hớn hở ôm chắt ngoại, chờ một ngày Cát Vi Dân cho ông một đứa chắt trai để kế thừa hương khói Cát gia, cha Cát mẹ Cát tuy rằng cũng không vội, nhưng mấy năm nữa cậu cũng đến tuổi nam lấy vợ nữ gả chồng, nhất định là cha mẹ sẽ mong muốn Cát Vi Dân có một mái nhà an ổng cuộc sống. Cát Vi Dân căn bản không dám tưởng tượng biểu tình của mọi người một khi mọi chuyện bại lộ, có khi trái tim yếu ớt của Cát lão gia bị kích thích mà vĩnh viễn…
Cho nên Cát Vi Dân cũng chỉ nghĩ được biện pháp “chờ”. Cát lão gia tuổi đã cao, cũng không còn ở bên Cát Vi Dân bao lâu nữa, cha Cát mẹ Cát thì rất thương Cát Vi Dân, mọi chuyện đều chiều theo ý cậu, xưa nay cho dù Cát Vi Dân cãi cha mẹ đi nữa, chỉ cần kiên trì một chút, thế nào thắng lợi cũng về tay Cát Vi Dân. Cho nên Cát Vi Dân nghĩ, cứ trì hoãn, người nhà có muốn cậu kết hôn cũng không có cách nào. Mà trước hết, chuyện cậu phải làm là phòng bị cẩn thận, kiên quyết không để lọt chút manh mối nào ra ngoài.
Cao Tân đối với thái độ giấu diếm của Cát Vi Dân tuy rằng không đồng ý, nhưng vẫn quyết định nhượng bộ, Cát Vi Dân không cho cậu nói, cậu cũng chưa từng phản đối. Nhưng lần này cậu lại bướng bỉnh.
“Tại sao không được?”
“Không tại sao hết, không được là không được.”
“Tiểu Cát…”
“Đã nói là không được.”
Trong mắt Cao Tân tràn ngập bi thương yếu ớt rõ ràng như vậy, làm cho trái tim Cát Vi Dân không biết sao lại đau đớn. Cát Vi Dân gác tay lên trán, mùa xuân này mang tới thật nhiều chuyện phiền lòng nha! Cậu dõi mắt theo những cụm mây đen đang thổi tới từ chân trời, chắc là vì sắp tốt nghiệp mà thôi. Đợi đến hè, tốt nghiệp rồi, nhất định sẽ ổn.
~*~*~*
~Ngược, ngược ah
hôm nay chăm chỉ, đang làm bài tập cũng mò lên post ^.^