Lúc Cao Tân xuất viện thì tiết trời đã trở nên oi bức như một cái nồi hấp khổng lồ. Vết thương bên ngoài của Cao Tân đã gần như khỏi hẳn, xương bả vai cũng đang liền lại theo phần nẹp cố định, bác sĩ nói bước đầu khám không thấy có vấn đề gì nghiêm trọng, sau này có thể khôi phục lại gần như ban đầu, chỉ là sau khi ra viện cần tĩnh dưỡng thêm hai ba tháng, đúng hẹn tới tái khám để bác sĩ theo dõi tình hình khôi phục của xương.
Ngày xuất viện một đội quân người khí thế hùng hậu kéo đến, cha Cát mẹ Cát lão gia Cát cả nhà đều tới, mẹ Cao cũng tới, còn có cấp dưới của hai công ty tới đón, trong đó có một người hình là như là cậu Tiểu Trần, lúc trước bị Cao Tân bắt phải báo cáo công việc hàng tuần.
Hôm đó là lần đầu tiên mẹ Cao và người nhà Cát gia lần đầu gặp mặt. Cao Tân nằm viện mấy tháng nay, người nhà Cát gia và mẹ Cao đều thường xuyên đến thăm, nhưng không biết tại sao lại toàn trái giờ nhau, chưa từng gặp mặt bao giờ. Người hai nhà ở trước cửa bệnh viện hàn huyên một hồi thì bị mẹ Cao kéo đến nhà hàng, nói là để cảm tạ người nhà Cát gia, nhất là Cát Vi Dân mấy tháng nay đã chăm sóc, tiện thể thay Cao Tân làm tiệc tẩy trần.
Cát Vi Dân cùng Cao Tân liếc mắt nhìn nhau, đều có chút bất an. Chiếc nhẫn bạc kia đã quay lại trên ngón áp út tay trái Cao Tân, một chiếc khác kiểu giống hệt, kích cỡ nhỏ hơn một chút thì được đeo trên dây chuyền của Cát Vi Dân. Là kết cuộc sau khi cả hai cùng nói chuyện. Cát lão gia tuổi tác đã cao, không chịu nổi kích thích, cha Cát mẹ Cát là người đơn giản chất phác chắc chắn cũng sẽ bị kinh hách không ít, quan hệ của hai người vẫn là nên che giấu, không thể để họ biết, đợi sau này nghĩ ra được giải pháp vẹn toàn thì sẽ lại nói bóng gió chậm rãi ám chỉ.
Người nhà Cát gia xem hai đứa nhỏ là bạn học lâu năm thân thiết, mẹ Cao thì lại biết rõ bọn họ là quan hệ gì, bữa cơm này dường như có chút không bình thường. Hai tiểu bối lui vào một góc bàn ăn, vừa ăn vừa không ngừng ngó trước ngó sau, ăn một bữa trong run sợ.
Cũng may mẹ Cao cũng không nói gì, chỉ vừa gắp đồ ăn vừa nói cảm tạ với người nhà Cát gia, nói mình không ở bên cạnh, ít nhiều gì mấy ngày nay Cao Tân cũng được Cát Vi Dân cẩn thận chăm sóc. Phía bên Cát gia cũng liên tục nói lời cảm tạ, cũng biết nếu không có Cao Tân liều mình giúp thì Cát Vi Dân sao lại có thể bình an sống sót mà một cái xương cũng không bị gì, đây chính là đại ân cứu mạng. Các trưởng bối liên tục tạ ơn qua tạ ơn lại, nhưng thật ra lại rất vui vẻ hòa thuận.
Sau khi ăn được một lúc mới bắt đầu tiến vào chuyện chính, mẹ Cao đặt đũa xuống, cảm thán thở dài một tiếng.
“Thằng nhóc này từ nhỏ đã không phải để tôi lo lắng, nhà chúng tôi không có cha, nó từ nhỏ đi theo tôi lăn lộn chịu không ít khổ cực. Hiện tại lại bị như thế này, tôi lại không thể ở bên cạnh chăm sóc nó, thật sự là…”
Nói xong hai mắt liền hoe đỏ, Cát lão gia vội vàng trấn an.
“Không có việc gì, có chúng ta ở bên sẽ chăm sóc Cao Tân thật tốt. Hiện giờ thằng bé đi đứng không tiện, cứ qua nhà ta ở, chúng ta sẽ chăm sóc nó, hoặc là cứ về nhà của mình rồi Cát Vi Dân qua chăm sóc cũng được, cháu cứ yên tâm.”
“Cháu làm sao mà không biết xấu hổ…”
“Không có gì phải ngại! Có ân phải trả, cháu không cần nói ta cũng phải để Vi Dân qua chăm sóc Cao Tân, không có thằng bé thì không biết Vi Dân hiện giờ đang nằm đâu, đừng khách khí với chúng ta.”
Mẹ Cao hít một hơi.
“Vậy trong khoảng thời gian này thật sự phải làm phiền mọi người rồi. Hai đứa nhỏ là bạn tốt, kì thật Cao Tân cũng chỉ là làm chuyện nên làm, cháu cũng không phản đối. Chỉ là bác sĩ nói lần này xương bả vai của nó bị thương khá nghiêm trọng, sau này hồi phục rồi thì cũng sẽ ảnh hưởng lớn đến cuộc sống thường ngày, gần như là tàn phế…”
Cát Vi Dân nhìn đăm đăm chén canh. Bác sĩ rõ ràng không có nói vậy a, không phải tình trạng rất lạc quan sao? Cậu ngơ ngác quay sang nhìn mẹ Cát, mắt bà hồng hồng, lông mày trĩu nặng, khóe miệng cũng không nhếch lên được, bộ dáng thật sự thương tâm bất lực, không biết tại sao Cát Vi Dân lại cảm thấy biểu tình này rất quen.
Mẹ Cao lau lau khóe mắt, tiếp tục nói.
“Cháu chỉ có một đứa con trai, cũng không trông chờ sau này già rồi có thể phụng dưỡng mình, chỉ cần nó sống tốt là đủ. Vậy mà giờ nó thành thế này, cuộc sống mai sau cũng gặp chút trở ngại, cháu thì thể nào cũng đi trước nó, không thể chăm sóc nó cả đời. Mà thằng nhóc này ngày xưa bị nhốt trong nhà cả ngày, có chút bóng ma tâm lý, không thể cùng người xa lạ ở trong nhà được, nên có muốn mời hộ lý đến chăm sóc cũng không xong. Sau này phải thế nào đây…”
“Vậy thì để Vi Dân chăm sóc thằng bé đi.”
Cha Cát nốc cạn ly rượu, hào sảng nói.
“Chị yên tâm, người Cát gia chúng tôi không phải là hạng vong ân bội nghĩa, thương thế của thằng bé là vì Vi Dân, nên Vi Dân phải chịu trách nhiệm. Nếu hai người không chê, chúng tôi nguyện để Vi Dân chăm sóc Cao Tân cả đời, đối xử với thằng bé như con ruột chính mình.”
Mẹ Cao vẻ mặt bối rối, “Thế thì cũng không tốt, Vi Dân sau này cũng phải thành gia lập thất, phải lo cho sự nghiệp gia đình của chính mình, không thể để Cao Tân liên lụy thằng bé được.”
“Không có việc gì.” Cha Cát vung tay, “Dù sao thằng nhóc này quyết tâm cả đời không kết hôn, chúng tôi cũng phải thuận theo nó, nên cứ để cho nó chăm sóc Cao Tân, hai đứa nhỏ có bạn có bè, Vi Dân đi theo Cao Tân cũng học hỏi được này nọ. Nói chung Cát gia chúng tôi vỗ ngực cam đoan, trước khi Cao Tân kết hôn thì Vi Dân nhà chúng tôi vẫn sẽ chăm sóc thằng bé, nếu thằng bé kết hôn, có chuyện gì cần thì lại tới tìm Vi Dân!”
“Thế này…”
“Cứ quyết định thế đi, chị không cần khách sáo với chúng tôi đâu!”
“Nhưng…”
“Cứ yên tâm giao con của chị cho chúng tôi!”
“Thật sự là…”
“Chị cứ yên tâm…”
Người nhà hai bên nước mắt lưng tròng, càng nói càng kích động, bên này cảm ơn mọi người lo lắng chăm sóc đứa con không nên thân của mình, bên kia vội nói ân nhân cứu mạng báo đáp thế nào cũng không đủ, càng nói càng thân thiết, sau này coi người nhà đối phương là thân nhân, hai người là huynh đệ ruột thịt.
Cát Vi Dân ngồi ngây ngốc một bên như người ngoài cuộc, sững sờ đến thất thần, Cao Tân thì vui mừng rạo rực mà bắt đầu ngon ngọt, gọi cha Cát một tiếng “Cha” mẹ Cát một tiếng “Mẹ”, gọi đến thân thiết tự nhiên, lại quay sang một tiếng “Ông nội” khiến lão gia tử vui vẻ đến nỗi chòm râu cũng run run không ngừng.
Không ngờ một chuyện đau đầu như vậy mà lại được giải quyết như một tuồng kịch, Cát Vi Dân mãi đến lúc ra về bước vào trong xe rồi vẫn không dám tin là thật. Nhưng đây không thể nghi ngờ gì, chính là cách giải quyết tốt nhất. Cát Vi Dân không giống như Tống Trạch hay Lâm Kính Tổ, không thể thản nhiên công khai với người nhà rằng mình yêu một người đàn ông, người nhà Cát gia sẽ không thể hiểu được, cũng không thể chấp nhận, thế nên như bây giờ đã là kết quả tốt nhất. Có lẽ người nhà Cát Vi Dân cũng đã lờ mờ cảm nhận được chuyện gì đó, có lẽ họ cả đời này sẽ xem Cao Tân là người con nuôi đã có ơn cứu mạng Cát Vi Dân, nhưng dù thế nào thì, họ đều xem Cao Tân như người một nhà.
Mẹ Cao ngồi ở ghế phó lái, quay đầu lại.
“Mẹ chỉ có thể giúp hai đứa được đến đây, sau này thì phải tự cố gắng lấy.”
Hai người ngồi ở ghế sau, đều không nói gì, một bàn tay của Cao Tân nắm chặt lấy tay của Cát Vi Dân, mạnh mẽ siết lấy ngón tay người kia. Cát Vi Dân cả đời này cũng không quên được cảm giác ấm áp này, ngọt ngào mà đau đớn như vậy.
—
Cát Vi Dân bị tiếng điện thoại đánh thức. Cậu mở to mắt, rướn người dậy nhìn lên phía đầu giường, kim đồng hồ chỉ mười giờ rưỡi sáng. Cuối tháng 12, trời đã vào đông, cho dù đã đóng kín cửa sổ thì làn da trần trụi để ngoài chăn bông vẫn cảm nhận được cái lạnh thấu xương. Cậu rùng mình, một lần nữa lùi vào trong tổ chăn ấm áp. Trong phòng khách mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện, Cát Vi Dân nhắm mắt lại, ngày cuối tuần mùa đông quả nhiên thích hợp để ngủ nướng mà.
Có người vặn cửa bước vào phòng ngủ, hương thơm của bữa sáng nóng hổi nhẹ nhàng bay đến, Cát Vi Dân miễn cưỡng hé mắt, thấy Cao Tân bưng một cái khay ngồi ở đầu giường, cười cười nhìn cậu.
“Dậy rồi à?”
Cát Vi Dân mơ màng đáp một tiếng, lầm bầm hỏi.
“Ai gọi vậy?”
Cao Tân đem khay đặt lên tủ đầu giường, nói. “Là mẹ, kêu chúng ta mấy ngày nữa về nhà ở qua mùa đông. Còn nói không được mang đồ đạc lỉnh kỉnh tốn kém như lần trước đến nữa.”
Cát Vi Dân nhớ lại, lần trước cả hai cùng nhau về, Cao Tân khăng khăng phải đem quà về, thế là Cát Vi Dân để mặc cậu tùy tiện mua chút trái cây đồ khô, dù sao Cát lão gia và cha Cát cũng thích ăn mấy thứ nấm hương hải sản này nọ. Kết quả là vác về nhà mẹ Cát mấy thùng đồ đầy ắp, cả nhà ai cũng choáng váng, bên trong nào là tùng nhung rồi đông trùng hạ thảo, cái nào cũng là thứ tốt nhất. Mẹ Cát cả đời này chưa từng dùng qua mấy thứ này, thoái thác hơn nửa ngày mới miễn cưỡng nhận lấy. Sau đó lại cố tình nói nhỏ với Cát Vi Dân, không thể cứ như đang lợi dụng con nuôi như vậy, phải tìm cơ hội trả lại. Cao Tân thế mà lại vô tội sờ sờ đầu.
“Tùng nhung với đông trùng hạ thảo không phải cũng là một loại đồ khô hả? Hơn nữa cũng không phải đồ quý giá gì, mua nhiều còn được ông chủ bớt đến 15% lận đó.”
Cát Vi Dân nhướng mắt, quyết định không chấp tên bại gia chi tử này. Từ ngày trở về, cậu cảm thấy như mình đã chịu quá đủ chuyện.
Cao Tân xuất viện xong vẫn giấu diếm chuyện nhà mình có tòa biệt thự trên núi, thế là biến thành hai lựa chọn, một là về ở nhà Cát Vi Dân, để cả nhà Cát gia từ già đến trẻ chăm sóc cậu; hai là ở chỗ Cát Vi Dân đang thuê, để mình Cát Vi Dân chăm sóc. Cao Tân không chút do dự chọn phương án sau, lý do là cậu thật sự không muốn làm phiền các trưởng bối, đến ở cũng cảm thấy lương tâm cắn rứt. Mẹ Cát mấy năm nay sức khỏe không được tốt, đã phải chăm sóc cho Cát lão gia giờ lại phải lo thêm cho một người nữa thì thật sự có chút vất vả, cha Cát thì là điển hình cho kiểu đại lão gia, hoàn toàn không biết cách chăm sóc người khác, suy nghĩ một hồi cũng để tùy ý cậu. Cao Tân còn đặc biệt ngoan ngoãn nói thêm một câu.
“Chỉ là nếu vậy thì sẽ phiền cho Tiểu Cát thôi.”
Mẹ Cát nghe vậy thì yêu thương vươn tay xoa đầu cậu.
“Thằng bé này, đều là người một nhà rồi mà còn khách sáo làm gì, con cứ việc sai nó. Nếu nó không nghe lời con, con cứ nói với mẹ.”
Cát Vi Dân lúc đó trong lòng oán thầm, chết tiệt, trước kia sao lại không biết tên này còn có tài nói dối mà mặt tỉnh như không thế này. Mấy cái lý do lý trấu này đều chỉ là ngụy biện, Cao Tân trong lòng nghĩ gì sao cậu lại không biết. Từ cái đêm nọ trong bệnh viện thì người nào đó bắt đầu biết mùi ngon ngọt, mắt lúc nào cũng giống như đang nhìn miếng sườn ngon, ngày hôm đó xuất viện hai mắt lấp la lấp lánh thế kia, nghẹn đến sắp chết rồi. Giờ có cơ hội cho cô nam quả nam sống chung, cậu ta thế nào chịu bỏ qua?
Buổi tối hôm đó lúc Cát Vi Dân lau người cho cậu ta trong phòng tắm, Cao Tân đã bắt đầu mờ ám dán lấy cậu, lúc đi ngủ lại tự giác trèo lên giường Cát Vi Dân nằm, nâng cằm mờ ám cười ngoắc ngoắc ngón tay với cậu.
“Tiểu Cát, lại đây nào…”
Cát Vi Dân khóe miệng run rẩy, nghĩ nghĩ một hồi cuối cùng lấy khung giường lò xo mở ra bên cạnh, trải chăn nệm, không thèm nhìn Cao Tân đang lên cơn động kinh ở kế bên. Cuối cùng thật sự là bị hai chữ “Tiểu Cát” vang vọng bên tai không ngừng làm phiền, mới không thể nhịn nổi mà hét lên 1 tiếng.
“Câm miệng, cậu bệnh thì lo an phận nằm nghỉ cho lão tử. Chờ đến lúc cậu khỏe rồi thì muốn lăn lộn thế nào tớ cũng chịu.”
Rống xong mới kịp phản ứng, Cát Vi Dân đỏ mặt liếc mắt một cái, quả nhiên thấy Cao Tân đắc ý khóe miệng nhếch lên trời.
Không biết là nhờ câu kia của Cát Vi Dân hay do cơ thể Cao Tân đại bộ phận đều vững vàng chắc khỏe như dây thần kinh của cậu mà sau đó sức khỏe Cao Tân hồi phục thật sự rất nhanh. Ngày hôm đó đến bệnh viện rút ra nẹp cố định, Cao Tân mặt mày vui sướng như mới trúng số, cười đến nỗi Cát Vi Dân rơi từng mảng da. Đến ban đêm… Khụ khụ, Cát Vi Dân không muốn nghĩ lại, tóm lại sau đó cậu xin nghỉ bệnh hẳn hai ngày.
Về sau, chiếc giường lò xo hoàn toàn dùng để trang trí. Đồng thời trở thành vật trang trí còn có quần áo ngủ của hai người, sau khi được phát huy tác dụng trong khoảng một tiếng sau khi tắm trước khi ngủ thì bị quăng vung vãi thảm thương dưới đất. Cát Vi Dân hai mắt đẫm lệ mơ màng thừa nhận va chạm từ người ở trên, rất muốn nói với mẹ Cát rằng, giờ mẹ có thể an tâm rồi, con của mẹ lấy thân phụng bồi, ách, thừa sống thiếu chết.
Đến nỗi trong lúc làm, khi cậu đạt đến ngưỡng sung sướng nhất, Cát Vi Dân cảm thấy được chuyện ngày mai lúc thức dậy xương sống thắt lưng có đau đến thế nào cũng hoàn toàn có thể xem nhẹ.
Cao Tân sau khi bình phục thì bắt đầu lại thói quen đi mua đồ ăn sáng, Cát Vi Dân vào mùa đông rồi mới nhận ra rằng rời giường đúng giờ là chuyện ngày càng khó, mãi đến khi mũi ngửi được mùi thức ăn sáng thơm nồng, lại bị người kia ba lần bốn lượt lay dậy, hét vào tai cậu “Tiểu Cát dậy thôi” thì cậu mới gian nan mở to mắt, sau đó lại giở trò nhắm mắt lại, cả người nằm dài úp sấp lên người Cao Tân để cậu ta kéo dậy, thậm chí lúc mặc quần áo đều là giơ hai tay để Cao Tân tròng vào, sau đó để cậu cài từng nút áo cho. Những ngày tắt báo thức lao khỏi giường miệng ngậm bánh mì cứng ngắc đi làm, đã một đi không trở lại.
Cuối tuần nằm nướng trên giường thật là sướng, tối hôm qua lại làm đến dữ dội, Cát Vi Dân ngáp một cái, lười biếng chuẩn bị đánh tiếp một giấc.
“Vậy khỏi mua quà gì, đến hôm đó ra siêu thị gần nhà mua ít đồ, mang về cho mẹ nấu cơm là được. Tớ mệt, đừng ồn tớ.”
“Tiểu Cát, dậy ăn sáng trước đi.”
“Ưm… Không đói.”
“Thật sự không đói?”
“Không… đói, đừng phiền tớ.”
Bàn tay lạnh lẽo tiến vào trong chăn…
“Hì hì, nếu không đói bụng vậy chúng ta làm chút chuyện khác đi.”
Cát Vi Dân giật mình một cái mở mắt ra.
“Chết tiệt, tên biến thái này sáng sớm đã động dục, biến đi!”
“A, Tiểu Cát, cậu ngủ đến giữa trưa rồi mà còn biết thế nào là sáng sớm sao?”
“Cao.Tân.Cậu.Chết.Đi!”
“Ui da, đừng đánh tớ… Tiểu Cát… Cẩn thận bữa sáng… Ui da… Đừng đánh… Cha mẹ ơi…”
“Ưm ưm…”
“Ừ…”
Bữa sáng trên đầu giường còn tỏa ra hơi nóng ngọt ngào, nhưng không ai rảnh để ý tới.
Cát Vi Dân thừa dịp đầu lưỡi Cao Tân lui ra ngoài hổn hển hỏi.
“Bữa sáng nay… là… trà sữa mật ong?”
“Ừ.”
Hừ, ngọt muốn chết.
Mỗi ngày đều ngọt ngào như thế.
– Hoàn –
~*~*~*
~Vậy là lại (gần) xong Tháng năm ngọt ngào rồi. Làm đến đây, tự nhiên cũng nhớ lại thời còn đi học, không có được một người yêu thương bên cạnh bầu bạn như Cao Tân đối với Cát Vi Dân, nhưng thật sự là những tháng ngày ngọt ngào, có lẽ là sẽ không bao giờ quên được.
“Những người có tình rồi sẽ về bên nhau”, người ta thường bảo vậy. Chia tay, mỗi người một nẻo đường, cuộc sống không có người kia, ngược lại lại có rất nhiều người đến trong đời, ai dám chắc trái tim vẫn mãi hướng về đối phương được, ngay cả khi ở bên nhau cũng khó nói trước. Thế nên, Cao Tân và Cát Vi Dân, không những có tình mà còn phải có duyên mới đến được hôm nay. Những gian khó, hiểu lầm, đau thương này đều là thứ phải đánh đổi để tình cảm được vững bền đến cuối cùng.
Còn những 4 cái phiên ngoại, mà cái nào cũng dài ơi là dàiiiiiiiiiiiiii ý >_< với lý tưởng là xong trong mùa hè này để còn tung tẩy đi chơi mùa thu mà sao thấy bất lực quá á á á. Mùa thu đã mon men đến đây rồi, trời không còn oi nồng mùi nắng, buổi tối ngủ chỉ cần mở cửa sổ là thấy hơi se se, rất thích! Mình được đà mùa thu ngày càng ăn ngon ngủ kĩ lười như heo, hè chưa phải đi học lại còn bày đồ ăn ra làm lung tung. Ước gì bao nhiêu động lực ăn uống đổ về chuyện edit thì tốt biết mấy hiu hiu T____T Nhưng dầu gì thì, cũng đã đi đến gần cuối con đường. Chưa từng nghĩ mình sẽ làm một bộ hơn trăm chương, ngay cả đọc thôi cũng rất ngại truyện quá dài. Đúng là số trời trớ trêu. Xong bộ này em Du sẽ làm bản word giúp chúng mình, mình cũng sẽ làm word cho những bộ đã làm còn lại. Thời gian trôi thật nhanh…