Tháng Năm Vô Tình Phụ Lòng Tôi

Chương 23: Chương 23




Suốt đêm, Hạ Viễn Hàng gần như lật tung cả đất Giang Thành lên, cuối cùng cũng tìm được manh mối.

Biết được Yên Lương Thần và Mục Lỗi ở bên nhau, hai người bọn họ còn ra cục Dân Chính, sắc mặt hắn vô cùng khó coi.

Một nam một nữ đi ra cục Dân Chính, hai người bọn họ không phải là vợ chồng, ngoài đăng kí kết hôn ra còn có thể làm gì nữa?

Hạ Viễn Hàng có nghĩ cũng không nghĩ tới Yên Lương Thần lại có thể tuyệt tình, độc ác đến vậy, vừa ra tù liền đi đăng kí kết hôn cùng người đàn ông khác.

Thực ra hắn cũng từng nghĩ trực tiếp dùng thủ đoạn để làm thủ tục kết hôn với Yên Lương Thần, nhưng lại nghĩ tới lúc đầu bản thân đã dùng thủ đoạn tương tự để ly hôn, nhớ tới vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa đau thương đó, cuối cùng hắn lại do dự.

Hắn từng nói Nhan Lạc Tuyết xứng đáng được đối đãi tốt.

Sau đó hắn mới biết, Yên Lương Thần cũng nên được như thế.

Chỉ là dù thế nào thì Hạ Viễn Hàng cũng không lường trước được, bản thân mình quang minh lỗi lạc một thời, kết quả lại tự lấy đá đập chân mình.

Yên Lương Thần nghiễm nhiên lại kết hôn cùng người đàn ông khác!

Tại sao cô ấy có thể làm như vậy chứ!

Khuôn mặt Hạ Viễn Hàng trầm mặc, lái xe phi đến tiểu khu tên “Hoa viên Hạnh Phúc” kia.

Thẻ vào cổng sao? Đương nhiên sẽ có người làm giúp hắn.

Hai ngày nay, Yên Lương Thần đều rất bận rộn, cô bận mua sắm đồ dùng cá nhân hàng ngày, bao gồm quần áo, giày dép, túi xách... Bố cục trong phòng cần được sửa đổi một chút, nếu không sẽ không có được cảm giác như đang ở nhà. Còn nữa, lúc trước Mục Lỗi không nấu cơm, nhiều đồ đạc không có, cho nên cần phải mua thêm một chút đồ bếp, bát đũa,...

Mục Lỗi phải đi làm, chỉ có một mình cô làm, cũng may cô cũng từng đảm nhiệm chức vụ người phụ nữ gia đình, những chuyện nhỏ nhặt này không thể làm khó được cô.

Lúc tiếng gõ cửa vang lên, Yên Lương Thần đang rửa chiếc nồi mình vừa mới mua.

Mục Lỗi nói bảo an ở tiểu khu này rất tốt, cô cũng không lo là người xấu, không do dự mà chạy đến mở cửa.

Người ngoài cửa khiến cô kinh ngạc.

Hai năm không gặp mà như cách một thế kỷ.

Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Viễn Hàng nhìn khuôn mặt thon gầy của cô, ngực hắn đập mạnh.

Tóc cô tùy ý buộc lên, mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám nhạt, đôi chân đi đôi dép hình con gấu, ăn mặc ở nhà vô cùng thoải mái.

Da mặt cô thô ráp hơn trước đây một chút, nhưng tinh thần rất tốt, khiến người khác vừa thấy liền cảm giác tràn trề sức sống.

Đôi mắt ẩn chứ sự kinh ngạc đó vừa đen vừa sáng, dường như trong đó có rất nhiều viên ngọc đen lấp lánh ánh sáng.

Đôi môi căng mọng đỏ hồng bởi vì kinh ngạc mà hơi tách ra, nhưng lại khiến người khác có cảm giác mời gọi thưởng thức.

So với cơn sóng lòng của Diệp Viễn Hàng, Yên Lương Thần chỉ cảm giác xa lạ, lúng túng. Ngực trái có chút đau nhói.

Cô phản ứng rất nhanh, cười nói: “Mời vào ngồi, tôi đi rót cho anh cốc nước, tôi đang bận dọn dẹp nên có chút loạn, anh đừng để ý.”

Ngữ khí hoàn toàn giống như như chủ nhân đang chào hỏi xã giao khách khứa.

Đối với Hạ Viễn Hàng mà nói, điều này quả thực khó lòng nào mà chịu đựng được, hắn nắm lấy cổ tay cô, kéo rồi ép cô vào tường.

Yên Lương Thần bị ép lên tường, mặt kề mặt, hơi thở của hắn phả lên mặt cô.

Hai người từng có quan hệ thân mật, nhưng đó là chuyện của hai năm về trước rồi, hơn nữa trải qua bao nhiêu sóng gió, đều đã cảnh còn người mất, tư thế này khiến người khác không khỏi lúng túng.

Yên Lương Thần không giãy giụa, cô biết làm như vậy sẽ chỉ lãng phí công sức, cho nên chỉ mở to mắt ra nhìn hắn.

“Hạ tổng muốn làm gì? Chạy đến nhà người khác định cưỡng hiếp con gái nhà lành sao?”

“Vì sao?”

“Hạ tổng đang ám chỉ gì vậy? Nếu không ngại thì có thể nói rõ một chút được không?”

“Vì sao lại kết hôn với Mục Lỗi?” Hạ Viễn Hàng giận dữ mà gầm lên, đến nỗi gân xanh trên trán đều nổi lên: “Là em cố ý, phải không?”

Yên Lương Thần lẳng lặng nhìn hắn, nhìn một lúc rồi mới nhẹ nhàng mở miệng.

“Đúng hay không đúng đều không quan trọng, quan trọng là tôi đã kết hôn rồi. Hạ tổng, hiện tại tôi là phụ nữ đã kết hôn, là người phụ nữ của người khác. Cho nên xin anh tự trọng.”

“Tự trọng? Em muốn tôi tự trọng ư?”

“Không sai.”

Hạ Viễn Hàng gầm rống lên như một con mãnh thú bị chọc giận, nâng khuôn mặt của Yên Lương Thần lên, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Yên Lương Thần không thể né tránh, chỉ đành đưa tay ra bịt chặt miệng mình lại.

Một cánh tay của Hạ Viễn Hàng giữ chặt lấy cằm cô, một tay khác gạt cánh tay cô ra.

Yên Lương Thần nhân cơ hội nâng đầu gối, đá thẳng vào giữa hai chân của hắn.

“A…” Hạ Viễn Hàng rên lên, buông cô ra, đầu dựa vào tường, nén chịu sự đau đớn mãnh liệt.

Yên Lương Thần nhân cơ hội chạy thoát, xông vào nhà bếp lấy một con dao gọt hoa quả.

Khó khăn lắm Hạ Viễn Hàng mới trở lại bình thường, nhìn cô cầm con dao kề vào động mạch lớn, trong lúc hoảng hốt, dường như trở lại tình cảnh của hai năm trước.

Ngày hôm đó cô cũng duy trì tư thế này, từ biệt thự một mạch xông tới nơi tổ chức hôn lễ, nhưng cũng không thể ngăn cản được hôn lễ của hắn và Nhan Lạc Tuyết.

Không chỉ như vậy, sau khi cô tỉnh lại, hắn còn lập tức yêu cầu cô hiến tủy cho Nhan Lạc Tuyết, cho dù biết cô đã mang thai, hắn cũng không thay đổi chủ ý…

Hai năm qua, Hạ Viễn Hàng cho rằng bản thân đã nỗ lực bù đắp, cho rằng bản thân cuối cùng cũng có thể được tha thứ, nhưng hiện tại hắn đột nhiên mất hết lòng tin.

“Việc anh làm cho người nhà tôi, tôi đều đã nghe rồi. Dù anh bù đắp cũng được, cái gì cũng được, tôi đều rất cảm kích anh.”

Yên Lương Thần chậm rãi thở một hơi, đột nhiên đặt con dao lên khay trà rồi ngồi xuống ghế sô sofa.

“Hai năm nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều, hầu như ngày nào cũng nghĩ, tôi cũng muốn biết có phải bản thân đã tha thứ cho anh rồi không, có phải có thể cùng anh làm lại từ đầu không, dù sao thì tôi cũng đã từng yêu anh như vậy…”

Giọng cô trở nên mềm mại, viền mắt ướt ướt, cô ngừng lại một chút.

“Ban ngày nghĩ những điều này, tôi thực sự cảm thấy tất cả đều sẽ bị thời gian xoa dịu, vết thương dù sâu đến cỡ nào cũng có thể được an ủi, thậm chí có thể lãng quên. Nhưng đến đêm, khi nhắm mắt lại, tôi luôn nằm mơ, mơ thấy hôn lễ của anh và Nhan Lạc Tuyết, mơ thấy tôi nằm trên bàn mổ lạnh lẽo, mơ thấy anh kêu tôi đi chết, thậm chí còn nằm mơ thấy khuôn mặt đứa trẻ con dữ tợn chất vấn tôi tại sao lại giết nó…”

Âm thanh của Yên Lương Thần như bị nghẹn lại, bất giác lệ rơi đầy mặt.

“Tôi không muốn trừng phạt anh, dày vò anh, nhưng trái tim tôi thực sự không vượt qua được. Là một người phụ nữ, tôi không có cách nào tha thứ cho anh vì một người phụ nữ khác mà vứt bỏ tôi, tổn thương tôi! Là một người mẹ, tôi cũng không thể tha thứ được chuyện anh tàn nhẫn ép tôi bỏ con. Không chỉ anh, đến tôi cũng không thể tha thứ được cho bản thân mình.”

Cô cắn chặt môi, cố gắng nhẫn nhịn, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

Hạ Viễn Hàng quỳ một chân xuống trước mặt cô, dùng tay lau nước mắt cho cô, nhưng càng lau càng nhiều.

“Vậy em đã từng nghĩ, làm thế nào em mới có thể cho tôi một cơ hội?”

“Đã từng, nhưng không có đáp án.”

Hạ Viễn Hàng đột nhiên nắm lấy con dao trên bàn trà, trực tiếp chọc vào ngực mình.

“Thế này thì sao? Có chút khả năng nào không?”

Yên Lương Thần mở to mắt, không dám tin vào mắt mình, cứ vậy nhìn máu đỏ chảy nhuộm áo sơ mi trắng của hắn.

“Hạ Viễn Hàng, anh điên rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.