Mất mặt.
“Hôm nay dù Trần Đại Xuyên có tới đây cũng đừng hòng ngăn tao đánh chết mày!” Đường Nhạc rống lên.
Trần Đại Xuyên: “...”
Đỗ Tử Minh sâu sắc cảm thấy chặng đường dài phía trước mịt mù sương khói, mới nhậm chức đã gặp phải chuyện khó nhằn rồi. Y hắng giọng, hô lên giữa đám đông: “Dừng tay hết cho tôi! Chủ tịch đang ở đây, mấy người làm gì vậy hả?!”
Đám đông đang hóng hớt bỗng im bặt, sau đó càng trở nên ồn ào hơn. Tiếng thét xé ruột xé gan của Đường Nhạc lại vang lên: “Lý Tùng Nhất! Mày định lấy Trần Đại Xuyên hù tao thật ư!”
“Ê, nhìn cho rõ hẵng nói ai lấy Trần Đại Xuyên ra hù nha. Nếu chú bảo vệ không ngăn lại, tôi đã vật cậu xuống nãy giờ rồi.” Đây là câu trả lời của Lý Tùng Nhất.
Trần Đại Xuyên nhướng mày, sao là Lý Tùng Nhất nữa?
Đỗ Tử Minh túa mồ hôi, nháy mắt với trợ lý đứng phía sau. Trợ lý chẳng còn cách nào khác bèn đi tới bẻ đầu của người nào đó: “Chủ tịch đang nhìn kìa!”
Chị đẹp ở quầy lễ tân giật mình, vội im lặng dạt sang một bên.
Ngày càng có nhiều người quay đầu nhìn Trần Đại Xuyên. Vòng vây xoay quanh nhân vật chính mỗi lúc một thưa, cuối cùng chỉ còn lại hai người họ.
Quả nhiên như Lý Tùng Nhất đã nói, nếu không có ai ngăn cản thì cậu nhất định vật Đường Nhạc xuống đất. Lý Tùng Nhất còn kéo hai tay người nọ ra sau, đè đầu gối lên thắt lưng khiến cậu ta không thể động đậy. “Giờ chịu nín chưa?”
Chợt, Lý Tùng Nhất phát hiện bầu không khí là lạ. Cậu ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt khó tả của Trần Đại Xuyên.
Lúc này, tiếng “đính đoong” của thang máy vang lên. Rõ ràng mười phút trước nghệ sĩ của hắn đã tới công ty, nhưng chờ mãi không thấy ai cả. Thế nên Khang Kiều gọi điện cho đối phương, ai dè bên kia chẳng thèm bắt máy. Hắn đành lê tấm thân xuống sảnh chính, kết quả là suýt lăn ra xỉu.
Lý Tùng Nhất đứng dậy khỏi người Đường Nhạc, đoạn nở nụ cười trừ.
Trần Đại Xuyên nhìn lướt qua khuôn mặt từng người, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở Lý Tùng Nhất —— Đầu đinh ngắn cũn, không hề giống phạm nhân trong trại cải tạo mà hệt như tên xã hội đen ngoài đường phố. Đặc biệt vào lúc này, quần áo trên người cậu xộc xệch nhăn nhúm. Hình tượng kẻ lưu manh vô cùng sát với thực tế.
Trần Đại Xuyên nở nụ cười rất hiền: “Khéo thật, lại là cậu à.”
“Nó ra tay trước!” Lý Tùng Nhất chỉ vào Đường Nhạc. Đoạn cậu chỉ vào gò má sưng tấy, khóe môi rướm máu và cánh tay do chị lễ tân vô tình làm bị thương nhằm chứng tỏ bản thân là người bị hại.
Khang Kiều hớt hơ hớt hải chạy tới, đôi chân mềm nhũn đến mức suýt thì quỳ lạy Lý Tùng Nhất: “Ông trời của tôi, cậu đang làm gì vậy!”
Lý Tùng Nhất đỡ Khang Kiều: “Đường Nhạc đánh tôi trước thật mà. Nếu anh không tin thì trích xuất camera đi. Tôi chỉ là tự vệ. Tôi không biết nó đang làm cái quái gì nữa.”
Đường Nhạc đang nằm rạp trên mặt đất thình lình bật dậy như hồi quang phản chiếu, hét ông ổng: “Biến mẹ mày đi, Lý Tùng Nhất!”
“Được lắm.” Trần Đại Xuyên gật đầu. “Là nghệ sĩ, hai người các cậu không màng đến hình tượng đánh nhau ngay tại sảnh chính. Muốn tiết kiệm chi phí quảng bá cho công ty, đúng không?”
Lý Tùng Nhất ấm ức, toan lên tiếng thì Khang Kiều nhéo mạnh vào bắp tay. Cậu giật mình, đành phải nuốt lời xuống bụng.
Trần Đại Xuyên nói với Đỗ Tử Minh: “Cậu xử lý việc này. Sáng mai báo kết quả cho tôi.”
Đỗ Tử Minh gật đầu.
Trụ sở chính còn có việc, Trần Đại Xuyên không rỗi hơi ở đây xem trò hề. Anh rời đi với vẻ mặt nghiêm nghị, đôi giày da phát ra tiếng lộp cộp khi sải bước trên sàn nhà cẩm thạch nhẵn bóng. Đối với đám đông đang rối bời đằng kia, nó giống như một khúc quân hành tử thần.
Chín giờ sáng hôm sau, Đỗ Tử Minh đến báo cáo với Trần Đại Xuyên cho thấy y làm việc cực kỳ hiệu quả.
“Chiều qua, tôi đã xem camera an ninh.” Đỗ Tử Minh nói. “Đúng là Đường Nhạc ra tay trước.”
Trần Đại Xuyên gật đầu, ý bảo nói tiếp.
Đỗ Tử Minh thưa: “Camera cho thấy Lý Tùng Nhất không chủ động khiêu khích. Thế nên nhìn từ mặt ngoài, Đường Nhạc là người có lỗi trong lần này. Trách nhiệm hoàn toàn thuộc về cậu ta.”
“Nhìn từ mặt ngoài?”
“Vâng. Tôi không nghĩ Đường Nhạc gây hấn vô cớ.” Đỗ Tử Minh cố gắng đi tới công bằng khách quan. “Tôi đã tìm hiểu vướng mắc đằng sau hai người. Theo lời của Đường Nhạc, sở dĩ đánh nhau vì Lý Tùng Nhất đã cướp vai chính của cậu ta. Nhưng dù là nguyên nhân này thì trách nhiệm vẫn thuộc về Đường Nhạc. Cướp vai diễn quả thật là một chuyện không mấy hay ho, nhưng nó phổ biến trong giới giải trí. Miễn là có chừng mực thì không nên làm mọi chuyện trở nên gay gắt.”
“Vai chính gì?” Trần Đại Xuyên cau mày, với danh vọng hiện tại của Lý Tùng Nhất không cần thiết phải cướp vai với Đường Nhạc. Ngôn Tình Sắc
“Nửa năm trước, phim thần tượng hợp tác với studio của Thịnh Thiên Nhu.”
Vẻ mặt của Trần Đại Xuyên đột nhiên quái lạ: “Lý Tùng Nhất nói gì?”
Đỗ Tử Minh thở ra: “Lý Tùng Nhất thừa nhận cướp vai chính. Nhưng khi tôi hỏi vì sao cậu ấy muốn cướp vai của Đường Nhạc, Lý Tùng Nhất không nói gì cả. Chỉ bảo nếu nói ra thì nhất định người nào đó mất mặt, mà cậu ấy lại không dám phật lòng người đó.”
Trần Đại Xuyên ho khan hai tiếng, hỏi: “Vậy cậu xử lý thế nào?”
Đỗ Tử Minh trả lời: “Lỗi nằm ở Đường Nhạc, nên công ty dự định “đóng băng” cậu ta trong hai năm. Về phần Lý Tùng Nhất, trách nhiệm của cậu ấy khó phân rõ trắng đen. Tất nhiên cậu ấy không làm gì sai cả. Nhưng là một nghệ sĩ đang hot mà không xử lý ổn thỏa quan hệ cá nhân, còn đánh nhau ở nơi công cộng gây tổn hại đến hình tượng bản thân và công ty. Vậy nên tôi tới đây muốn hỏi Chủ tịch có ý định xử lý như thế nào?”
[1] Đóng băng hoạt động: là một từ lóng trong ngành giải trí để chỉ những nghệ sĩ không hoạt động trong thời gian dài.
“Hôm qua có phóng viên nào canh ngoài cửa không?”
“Có ạ.” Đỗ Tử Minh nói. “Nhưng mấy người đó thường qua lại với công ty. Họ chỉ đăng tin tốt, bỏ tin xấu. Tôi đã đánh tiếng trước, dặn họ đừng tung ra ngoài.”
“Vậy được rồi.” Trần Đại Xuyên suy tư thoáng chốc, đoạn nói. “Lý Tùng Nhất nổi quá nhanh. Nhưng cái gì quá cũng không tốt, nhiều người đang theo dõi nhất cử nhất động của cậu ấy. Tìm việc cho Lý Tùng Nhất làm. Đừng để cậu ấy rảnh rỗi, kẻo gây họa. Tôi nhớ phim mới của hai anh em Lưu Hướng Đông sắp khởi quay, đúng không?”
Đỗ Tử Minh gật đầu, như thể hiểu ý của Trần Đại Xuyên: “Nhưng nam chính có rồi, Tưởng Nghiêu của công ty mình.”
Trần Đại Xuyên thoáng sững người. Anh tự dưng chột dạ, vội hỏi: “Còn nam phụ?”
“Nam phụ thì chưa ạ.”
“Thiết lập nam phụ thế nào?” Lần này Trần Đại Xuyên phải hỏi rõ ràng, tránh thất bại như lần đầu.
Đỗ Tử Minh thưa: “Một nhân vật dễ hút fans. Tình sâu nghĩa nặng, ẩn nhẫn, dịu dàng, săn sóc chu đáo với nữ chính; luôn xuất hiện ở những thời điểm quan trọng, cuối cùng còn hy sinh vì nữ chính. Với ngòi bút và tài năng của hai anh em Lưu Hướng Đông, vai này chắc chắn hot.”
“Được.” Trần Đại Xuyên quyết định. “Giao vai này cho Lý Tùng Nhất.”
Đỗ Tử Minh gật đầu liên tục. Y thầm nghĩ, đây nào phải tìm việc cho người ta làm. Đây là muốn nâng đỡ Lý Tùng Nhất luôn mà.
Khang Kiều ném kịch bản tới trước mặt Lý Tùng Nhất, giọng điệu nghiêm túc: “Đích thân sếp Đỗ chỉ mặt gọi tên, nghe nói là ý của chủ tịch. Đường Nhạc bị “đóng băng“. Nếu cậu không muốn đi theo vết xe đổ của nó, liệu mà thể hiện cho tốt. Đừng làm hỏng việc.”
Lý Tùng Nhất mở kịch bản ra: “Truyền thuyết Thần Ma, phim cổ trang à? Sở trường của tôi, anh cứ yên chí.”
Khang Kiều lấy làm nghi ngờ: “Tôi có đến xem cậu mấy lần. Cậu đóng phim hiện đại OK, tạo hình rất thời thượng. Dù trang phục của đoàn phim Thịnh Thiên Nhu thấp kém, nhưng lên người cậu vẫn chất. Kế hoạch ban đầu của tôi là muốn cho cậu nhận thêm mấy bộ hiện đại.”
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi. Tôi đẹp không phải do quần áo, mà vì khuôn mặt này.” Lý Tùng Nhất nhắc lại. Đoạn cậu đọc kịch bản. “Tề Thành Hoan, thiết lập nhân vật khá tốt đó. Gánh vác sứ mệnh à...”
“Sai rồi, đó là nam chính. Cậu đóng nam phụ, Giang Tầm Dương.” Khang Kiều ngắt lời cậu.
“Gì cơ? Tôi đóng nam phụ!” Lý Tùng Nhất kinh ngạc.
“Thái độ gì hả?” Khang Kiều trợn mắt. “Nam phụ trong phim này sáng lắm nhé. Đây là tác phẩm mới của hai anh em Lưu Hướng Đông. Chưa bấm máy mà trên mạng đã rần rần, phim đáng mong đợi của năm đó.”
Phim do hai anh em Lưu Hướng Đông cầm trịch luôn có tỷ suất người xem cao nhất trong những năm gần đây. Anh trai Lưu Hướng Đông là đạo diễn, em gái Lưu Hướng Tây là nhà biên kịch. Tư duy hai người bổ sung cho nhau, hợp tác ăn ý đến nỗi bất khả chiến bại.
Hai anh em là ví dụ hiếm hoi về sự kết hợp thành công giữa giá trị thương mại và giá trị nghệ thuật của phim truyền hình. Tuy phim của họ về bản chất vẫn là phim thần tượng tình cảm có chút dung tục, nhưng logic chặt chẽ và tình tiết thú vị. Trong quá trình yêu nhau, nhân vật chính sẽ suy ngẫm về bản chất con người và dần dần trưởng thành qua từng giai đoạn khiến chủ đề tác phẩm càng sâu sắc hơn. Ngoài ra, hai anh em chú trọng nhiều đến trang phục và đạo cụ; kỹ năng đạo diễn của Lưu Hướng Đông cũng khá tốt, có thể tạo ra kết cấu phim chính kịch trong phim thần tượng.
Một cốt truyện thoạt trông nhẹ nhàng, nhưng tình tiết khúc chiết mà không rối não —— Bạn có thể xem nó cốt giết thời gian; hoặc nếu bạn muốn thưởng thức một phim truyền hình có nội dung ý nghĩa, đây quả thật là một sự lựa chọn tốt nhất. Thị trường mà nó hướng đến bao trùm trong phạm vi cực lớn, cả cô chú đứng tuổi lẫn các em học sinh đều có thể xem.
Do vậy, chỉ cần hai anh em Lưu Hướng Đông có phim lên sóng thì rating nhất định đè bẹp các phim truyền hình khác. Và từ vai chính đến vai phụ trong đó, chắc chắn nổi như cồn.
Khang Kiều phân tích: “Nam phụ này bao chất lượng, đây là cơ hội tốt. Tôi không mong cậu phải diễn xuất sắc, chỉ cần cậu không phạm sai lầm thôi. Có như vậy mới cậy nhờ vào danh tiếng của hai anh em Lưu Hướng Đông lọc hết fans ảo của cậu. Nhớ kỹ, bây giờ cậu chưa có một tác phẩm tử tế nào cả. Hot nhanh, nhưng flop còn nhanh hơn.”
“Đừng mặt nhăn mày nhó.” Lý Tùng Nhất cười nhẹ, chẳng hề để bụng. “Trong khoảng thời gian này anh cứ yên tâm chăm sóc Châu Gia Mậu.”
Khang Kiều thở dài: “Không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Nam chính là Tưởng Nghiêu công ty mình, cậu biết biệt danh của người ta là gì không? Nam thần cổ trang! Tưởng Nghiêu trong tạo hình cổ trang phải nói là đẹp xuất sắc. Tôi chưa từng thấy ai đóng phim cổ trang đẹp hơn Tưởng Nghiêu đâu. Nói cậu ta “đẹp át vía” cũng không ngoa. Muốn giật spotlight của Tưởng Nghiêu ư? Khó lắm, bé à. Nghe tôi, cậu nhất định phải dồn toàn bộ tinh lực đưa nam phụ có chỗ đứng trong phim đó.”
[2] Đẹp át vía: Thực ra bản gốc là “艳压群芳” (Diễm áp quần phương), ý chỉ đẹp điên đảo đến mức đè ép người khác.
Lý Tùng Nhất lấy điện thoại ra, trên màn hình phản chiếu cái đầu ngắn cũn của cậu: “Hình như anh chưa hiểu hết vẻ đẹp của nghệ sĩ nhà mình nhỉ?”
“Bớt tào lao đi!” Khang Kiều tức cả mình. Hóa ra hắn nói nãy giờ mà người này chẳng nghe lọt câu nào!