Tháng Ngày Giành Ảnh Đế Với Thái Tử

Chương 27: Chương 27: Chương 26




26.

Ngược ngạo.

(*) Ngược ngạo: Thực ra bản gốc là “杠精” (ngôn ngữ mạng), ý chỉ những người thích tìm vui qua việc tranh cãi, những người luôn không đồng ý và những người cố tình giữ ý kiến ​​trái ngược khi tranh luận. Có thể dùng từ “ném đá hội đồng” hoặc “trùm cãi” để thay thế, nhưng trong ngữ cảnh thì mình nghĩ dùng từ “ngược ngạo” phù hợp hơn.

*

Vào ngày Thai Hành kết thúc chuyến ghé thăm, Lý Tùng Nhất đang suy tính làm gì cho hết đêm dài thì đột nhiên Châu Nghệ gõ cửa phòng cậu.

Lý Tùng Nhất cảnh giác, mở hé ra một khe nhỏ: “Chị muốn làm gì?”

Châu Nghệ nhướng mày: “Tôi còn làm được gì nữa?”

“Giỡn hoài. Chị làm được nhiều lắm đó.” Lý Tùng Nhất không hề nhượng bộ.

Châu Nghệ đá tung cửa.

Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ đẹp, Lý Tùng Nhất bèn cho cô vào phòng.

Châu Nghệ ngồi xuống sô pha tự nhiên như nhà mình, hỏi: “Cậu thân với Thai Hành lắm à?”

Lý Tùng Nhất nghiệm ra, đoạn gật đầu: “Thân. Tình đồng chí cùng cảnh ngộ mà.”

“Mấy nay ổng sống sao?” Châu Nghệ vờ như thản nhiên, trong giọng điệu không hề có chút cảm xúc chủ quan.

“Hồi sáng ảnh có nói. Nam chính phim khoa học viễn tưởng, sắp ra nước ngoài...”

“Tôi tin mấy lời đó thì có nước bán nhà mất.” Châu Nghệ hừ giọng.

Lý Tùng Nhất cố hết sức giành về tôn nghiêm cho Thai Hành: “Ảnh nói thật mà chị. Phim khoa học viễn tưởng; nam chính center; ra nước ngoài đóng, toàn là thật hết...” Tuy chỉ là một nước láng giềng nhỏ bé trong Đông Nam Á.

Châu Nghệ cười khẩy.

Lý Tùng Nhất im bặt.

Châu Nghệ nhìn Lý Tùng Nhất, muốn xem cậu nói nhăng nói cuội như thế nào. Bỗng, cô quay đầu đi: “Thôi. Tôi càng nhìn cậu càng nhớ đến bản mặt xấu xa của Giang Tầm Dương. Mắc ói cực.”

Lý Tùng Nhất phê bình ngay: “Chị nhập tâm quá rồi. Một diễn viên giỏi cần phải biết chuyển đổi nhuần nhuyễn giữa vào vai và thoát vai, chị còn chưa luyện tới tầng cao nhất đâu. Nhưng không trách chị được, chủ yếu tôi diễn hay quá.”

Châu Nghệ vẫn còn là “tấm chiếu mới” trước tinh thần tự luyến không bến bờ của Lý Tùng Nhất. Cô vừa ngạc nhiên vừa tức cười, hỏi: “Kịch bản đột nhiên thay đổi ngay phút tám chín, cậu không có ý kiến gì ư?”

“Chị thấy tôi nên có ý kiến gì?”

Nghĩ đoạn, Châu Nghệ nói: “Ví dụ như nổi cơn tam bành, hoặc tìm dư luận công kích đoàn phim sẵn tiện tỏ vẻ đáng thương. Ít nhất cũng phải chửi cho đã cái nư. Tôi thấy cậu diễn còn nhiệt tình hơn nữ chính là tôi đây.”

Lý Tùng Nhất sờ trán: “Biết làm sao giờ, tôi kính nghiệp mà.”

Châu Nghệ hừ mũi, nhưng vẫn chân thành bảo: “Nói thật với cậu. Nếu cậu định làm lớn vụ này, tôi có thể ra mặt làm chứng.”

Lý Tùng Nhất thoáng giật mình: “Vì Thai Hành? Yêu ai yêu cả đường đi lối về?”

“Ai thèm yêu ổng.” Châu Nghệ coi khinh. “Tôi thấy cậu vừa mắt, bây giờ hiếm có người nào như cậu chịu khó tập trung vào diễn xuất. Mấy diễn viên tôi từng hợp tác đều muốn bú fame, hoặc làm mấy trò vô bổ không đâu ra đâu. Nếu chả phải cậu, còn lâu tôi mới đêm hôm bước vào phòng đàn ông.”

“Cảm ơn lòng tốt của chị.” Lý Tùng Nhất mỉm cười.

“Cậu không tính truy cứu thật hả?” Châu Nghệ nheo mắt, nói với Lý Tùng Nhất. “Chuyện này mà xảy ra với tôi, đừng hòng tôi im ỉm.”

“Chị khác chứ ạ.” Lý Tùng Nhất nói. “Chị không phải là nghệ sĩ của Bình Xuyên, có thể lên tiếng cho mình mà chả sợ ai cả. Nhưng đây là phim do Bình Xuyên sản xuất, công ty cũng hy vọng kiếm tiền thông qua phim này. Nếu vụ này rùm beng lên, tôi mới là con tốt thí đó.”

Châu Nghệ biết cậu nói có lý, đành bảo rằng: “Lần này Lưu Hướng Đông đi quá xa rồi.”

“Tất cả đều dựa vào thực lực. Thành tích trong quá khứ đã cho ảnh sức mạnh làm điều xằng bậy một lần. Hơn nữa, tôi thấy chuyện này không có gì to tát.” Lý Tùng Nhất cười. “Diễn gì cũng là diễn.”

“Nếu cậu dám cá chết lưới rách, tôi vẫn giữ lời hứa hôm nay với cậu.” Châu Nghệ đã hoàn toàn cảm thụ nỗi bất lực tận cùng của Khang Kiều. Đoạn cô nói. “Thực ra, tôi có một chuyện muốn hỏi.”

Rốt cuộc đã tới. Lý Tùng Nhất ngồi ngay ngắn: “Chị hỏi đi.”

“Thai Hành có phải gay không?”

Lý Tùng Nhất sợ tới mức suýt bật ngửa khỏi ghế: “Chị ơi là chị, sao chị nói cái này!”

Châu Nghệ cả giận: “Nếu ổng không phải gay, mắc gì từ chối tôi thẳng thừng vậy?”

Tâm trạng của Lý Tùng Nhất hiện giờ hết sức phức tạp, lòng tự tin của chị gái trước mặt cũng một chín một mười với cậu.

Lý Tùng Nhất lựa lời mà nói: “Chị quả là một mỹ nhân hiếm có, nhưng trên đời cũng có đàn ông không thích điểm này. Chị không thể đánh đồng toàn bộ những ai không yêu chị là gay hết. Giờ tôi chả biết nên minh oan cho Thai Hành, hay đang minh oan cho giới gay nữa.”

Châu Nghệ hừ mũi: “Tôi cứ thấy ổng gay gay sao đó.” Cô liếc xéo Lý Tùng Nhất. “Đặc biệt mỗi khi thấy ổng bán hủ với cậu.”

Lý Tùng Nhất sửng sốt: “Chị đừng nói bậy.”

“Thôi thôi, thủ đoạn trẻ con của hai người đánh lừa được tôi chắc? Khi tôi đang lăng xê nhờ miệng lưỡi dư luận, mấy người còn...” Châu Nghệ đang muốn kể với Lý Tùng Nhất về kinh nghiệm lăng xê máu lửa của mình thì điện thoại đổ chuông.

Châu Nghệ nhìn ID người gọi: “Lưu Hướng Đông? Đêm hôm khuya khoắt gọi cho tôi làm gì? Muốn quy tắc ngầm hả?” Cô nói vậy thôi, chứ vẫn bắt máy. “Sao? À được. OK, tôi qua liền.”

Châu Nghệ cúp điện thoại, nói với Lý Tùng Nhất bằng giọng điệu kinh ngạc: “Lưu Hướng Đông nói ngày mai Trần Đại Xuyên tới thăm đoàn phim, kêu tôi và Tưởng Nghiêu bây giờ qua phòng ổng diễn thử. Ngày mai quay cảnh chính cho Trần Đại Xuyên xem.”

Lý Tùng Nhất thở phào: “Vậy chị đi nhanh lên.”

Châu Nghệ hãy còn hừng hực khí thế: “Chậc. Tôi chưa thảo luận xong với cậu vụ Thai Hành có gayhay không nữa.”

Lý Tùng Nhất lau mồ hôi: “Lần sau gặp Thai Hành, tôi hỏi giùm chị ha. Chị đi liền đi, đừng để đạo diễn chờ.”

Bấy giờ Châu Nghệ mới rời đi trong sự tiếc nuối cùng cực.

*

Trần Đại Xuyên thất vọng quá đỗi.

Anh đã dành cả buổi sáng tới đoàn phim “Truyền thuyết Thần Ma“. Vốn dĩ muốn xem Lý Tùng Nhất khi diễn thế nào, ngờ đâu Lưu Hướng Đông coi chuyến ghé thăm của anh như hoàng đế vi hành. Người nọ dặn dò Tưởng Nghiêu và Châu Nghệ thoại lời những phân cảnh bùng nổ nhất, và hầu hết đều không có sự góp mặt của Giang Tầm Dương.

Trần Đại Xuyên không thể nói với Lưu Hướng Đông, rằng anh cố tình đến đây xem cảnh diễn của Lý Tùng Nhất.

Chắc thiên hạ náo loạn mất.

Nhưng dẫu vậy, Trần Đại Xuyên đã tận mắt nhìn thấy một Lý Tùng Nhất trong y phục cổ trang. Những cảm xúc khó nói dậy sóng trong lòng còn mãnh liệt hơn khi anh thấy cậu qua dăm ba bức ảnh. Dẫu Lý Tùng Nhất đang ngồi ngả nghiêng dưới tán cây hoa hòe, và khuôn mặt hãy chưa phủ lớp trang điểm; nhưng ô cửa sổ với họa tiết đặc trưng cùng với hành lang màu son vẫn tô điểm cho hơi thở cổ xưa ấy.

Như thể lẽ ra cậu phải ngồi đó từ cả ngàn năm trước.

Và những gì Trần Đại Xuyên đang trông thấy lúc này chỉ là ảo ảnh do sự quấy nhiễu của thời không mang lại.

Khi Trần Đại Xuyên đứng sang một bên với vẻ mặt bình tĩnh không rõ nông sâu, mọi người trong đoàn phim cũng ôm những tâm tư khác.

Lưu Hướng Đông thì hoảng sợ, bởi không tài nào hiểu nỗi vì sao chủ tịch ghé thăm đoàn phim. Ở góc độ thương nghiệp, mặc dù bộ phim của anh đủ sinh lời nhưng không cần chủ tịch tổng công ty đích thân nghiệm thu hạng mục; ở góc độ diễn xuất, ảnh đế Trần Đại Xuyên chuyên tâm theo đuổi giá trị nghệ thuật thì làm sao vừa mắt đến phim thương mại của anh.

Tưởng Nghiêu thì mở cờ trong bụng, cảm tưởng mọi chuyện như hắn đã đoán —— Trần Đại Xuyên đang có ý định khởi động dự án cổ trang tiếp theo, anh đến đoàn phim này là cốt tìm kiếm những cảm hứng mới. Xét cho cùng, Trần Đại Xuyên đã hợp tác gần hết với những tay lão luyện trong giới giải trí. Nếu bây giờ anh muốn bứt phá, tốt nhất nên cọ xát với thế hệ mới ra mắt.

Tưởng Nghiêu dồn hết sức vào những cảnh quay hôm nay, cố gắng phô bày toàn bộ mặt tốt nhất của mình. Đồng thời, hắn còn cảm thấy may mắn khi đã chèn ép Lý Tùng Nhất.

Trần Đại Xuyên hết sức thất vọng.

Chợt, tia sáng lóe lên trong đầu anh.

Trước tiên anh ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi khẽ cau mày, tựa hồ cảm thấy thời tiết nóng bức. Sau đó anh đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng đi về hướng Lý Tùng Nhất. Dầu gì nơi Lý Tùng Nhất ngồi nghỉ không chỉ có tán cây rậm rạp của hoa hòe, còn có bóng râm từ hành lang. Hơn hết có thể thấy rõ toàn cảnh phim trường, quả tình là một địa điểm tuyệt vời.

Thế là Trần Đại Xuyên đứng bên cạnh Lý Tùng Nhất một cách quang minh chính đại.

Lý Tùng Nhất cũng không dám một mình chiếm hết ghế đá, bèn miễn cưỡng đứng dậy: “Ông chủ Trần, anh ngồi đi.”

“Không cần.” Trần Đại Xuyên lắc đầu. Nhìn hàng cây phủ bóng mát, anh không khỏi thầm khen rằng —— Lý Tùng Nhất biết tìm nơi nghỉ thật đấy.

Lý Tùng Nhất chẳng dám mặt dày ngồi xuống, đành đứng sóng vai với Trần Đại Xuyên; hướng mắt về phía Tưởng Nghiêu và Châu Nghệ.

Trần Đại Xuyên nói: “Diễn hơi lố.”

“Vâng.” Lý Tùng Nhất bảo. “Chắc muốn để lại ấn tượng tốt cho anh.”

Trần Đại Xuyên thoáng nhìn cậu: “Cậu biết tôi đang nói ai không?”

“Người nào diễn lố là người đó.” Lý Tùng Nhất không chỉ đích danh.

Trần Đại Xuyên bật cười, đoạn sực nhớ: “À, tôi muốn sửa vài tình tiết trong kịch bản của cậu.”

“Ừm, được. Anh sửa đi.” Lý Tùng Nhất nói.

Trần Đại Xuyên nhướng mày: “Cậu không ngại à? Tôi cứ tưởng cậu phải khó chịu khi người khác sửa kịch bản của mình.”

“Sửa kịch bản là chuyện bình thường ở huyện. Khó chịu thì sao đóng phim được.”

“Tôi cho rằng cậu nhất định cố chấp.”

“Tại sao tôi phải cố chấp?”

“Trông cậu hơi kiêu ngạo. Những người kiêu ngạo thường không cho phép kẻ khác tùy tiện thay đổi.”

“Ồ, anh thích giọng điệu vầy hả?” Lý Tùng Nhất bày ra dáng vẻ kiên định không chịu khuất phục. “Muốn thay đổi kịch bản, trừ phi anh bước qua xác tôi!”

Lý Tùng Nhất thật tình cảm thấy Trần Đại Xuyên ngược ngạo cực kỳ. Cậu đã nói có thể thay đổi tùy ý, nhưng người này cứ nhất quyết tìm cho cậu lý do không cho phép sửa kịch bản.

Trần Đại Xuyên phì cười. Ừ thì anh có mắt không tròng, tự dưng khi không dùng văn chương lý giải người ta.

Lý Tùng trong kịch bản là một người cao ngạo. Tuy rằng đã trở thành con tin, ngoài mặt thì dựa vào Bát Vương gia và khom lưng uốn gối trước mặt người khác, nhưng chúng vẫn không thể làm lu mờ khí chất kiêu ngạo trong y. Lý Tùng không coi Bát Vương gia là chủ tử thực sự, nhiều nhất chỉ coi gã là một công cụ gia tăng giá trị sinh hoạt. Dẫu cái chết cũng không thể hoàn toàn đè bẹp lòng kiêu ngạo ấy.

Sử sách không ghi nhận Lý Tùng là người như thế nào, có lẽ do Lý Tùng Nhất tự sáng tạo ra.

Và Trần Đại Xuyên cho rằng, điều này ít nhiều gì sẽ phản ánh một chút tính cách của tác giả.

Trần Đại Xuyên không nói về chủ đề thay đổi kịch bản nữa. Anh nghĩ tới mục đích đến thăm đoàn phim của mình, bèn hỏi: “Cậu xem phim cổ trang tôi đóng chưa?”

“Đương nhiên xem rồi.”

Trần Đại Xuyên nhìn vào mắt cậu: “Cậu thấy thế nào?”

Lý Tùng Nhất gật đầu: “Khá hay.”

Trần Đại Xuyên khẽ nhíu mày: “Chỉ khá hay thôi sao?”

Lý Tùng Nhất khựng lại, ngập ngừng bảo: “Vậy... rất hay?”

Trần Đại Xuyên lắc đầu cười khổ. Những tưởng nếu anh có cảm giác rung động khó tả với tạo hình cổ trang của Lý Tùng Nhất, biết đâu người nọ cũng có cảm giác tương tự. Tiếc rằng câu trả lời của cậu không phải là những gì anh đang mong chờ.

Anh chẳng thể nào nói trắng ra, rằng cậu có cảm giác đặc biệt với tôi không?

Lời này như ẩn chứa tầng nghĩa khác, vả lại Trần Đại Xuyên chưa đủ mặt dày thế đâu.

Vì thế Trần Đại Xuyên không hề biết rằng, Lý Tùng Nhất đang nghĩ thầm trong bụng: Không chỉ rất hay, mà còn hay đến mức có thể “trộm long tráo phụng“. Nếu so với những thiếu hiệp cổ đại nổi tiếng thời đó, e rằng Trần Đại Xuyên còn xuất sắc hơn đôi chút.

Chẳng qua nhỡ Trần Đại Xuyên hỏi cậu: Sao cậu biết tôi xuất sắc hơn?

Lý Tùng Nhất phải trả lời thế nào đây?

Phỏng chừng Trần Đại Xuyên cho rằng bí thuật nịnh nọt xun xoe của cậu đã đạt tới cấp bậc siêu quần, cái giống gì cũng nói được.

Lý Tùng Nhất nhủ bụng, thà làm một tên tiểu nhân chứ đừng dại tâng bốc ông chủ.

Trần Đại Xuyên vẫn không cam lòng: “Hôm nay có cảnh quay của cậu không?”

“Quay...” Lý Tùng Nhất toan nói, đột nhiên nín bặt. Cậu lắc đầu nguầy nguậy. “Không có, không có.”

Trần Đại Xuyên ngờ ngợ: “Không có?”

Lý Tùng Nhất xác nhận: “Không có!”

“Không có thì sao cậu thay đồ?”

Lý Tùng Nhất cười mỉm: “Tôi muốn vào vai đó mà, muốn đắm chìm vào phong thái ung dung tự tại của cổ nhân. Thế nên tôi bắt đầu từ phương diện ăn mặc trước.”

Trần Đại Xuyên liếc nhìn Lý Tùng Nhất, cảm tưởng sự thân thiết mà mình dành cho cậu hẳn là ảo tưởng mà thôi.

Anh và Lý Tùng Nhất rõ ràng không hợp nhau, nói một câu cũng bực mình!

Thật tình không cách nào trò chuyện được nữa.

Trần Đại Xuyên bận lắm, chẳng thể dành trọn một ngày cho đoàn phim. Anh tới đây với tâm trạng hào hứng, sau cùng thì ôm tâm trạng thất vọng ra về.

Mọi người trong đoàn phim dõi mắt nhìn anh rời đi.

Lý Tùng Nhất cũng thở phào nhẹ nhõm, nguy hiểm thật.

Chiều nay Lý Tùng Nhất có vài cảnh quay, một trong số đó khiến cậu cảm thấy phiêu cực. Đó là cảnh đầu tiên trong kịch bản − Giang Tầm Dương trốn trên gác xép, vừa nhìn trộm Giang Tẩm Nguyệt vừa hì hục thủ dâm.

Mặc dù cậu không nhất thiết phải tự xử trong quá trình quay phim, song những động tác cần thiết như nhịp thở là điều tất yếu. Lưu Hướng Đông đảm bảo với cậu sẽ không có thêm bất kỳ người nào trong phim trường ngoại trừ đạo diễn, camera-man và chuyên gia ánh sáng.

Giả sử Trần Đại Xuyên ở đây, chủ tịch muốn vào xem thì sao giờ?

Ai dám ngăn cản ông chủ?

May thật, Trần Đại Xuyên về rồi.

*

Tác giả có điều muốn nói:

Có phải các bạn nghĩ rằng Trần Đại Xuyên sẽ giúp Lý Tùng Nhất vụ kịch bản không? He he, vụ này do chính Lý Tùng Nhất tự giải quyết.

Kỳ thực Lý Tùng Nhất không hề quan tâm đến việc thay đổi kịch bản. Cậu ấy là một người tùy hứng, có cái gì thì diễn cái đó. Nhưng cậu tuyệt nhiên không phải là một người dễ bắt nạt, thành thử Lý Tùng Nhất khẳng định đánh trả. Vâng, chắc là ngày mai thôi. Lý Tùng Nhất chuẩn bị dạy ai đó cách làm người.

Hết chương 26

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.