29.
Mượn oai.
Lưu Hướng Đông nghẹn họng trước câu trả lời của Lý Tùng Nhất. Anh hít sâu vài hơi, đoạn nói: “Điện thoại của cậu bị mất ngay đoàn phim của tôi, đấy là do tôi không quản lý đúng cách. Đoàn phim có thể bồi thường cho cậu bằng những cách khác. Nhưng tôi không thể chấp nhận thay đổi kịch bản theo ý cậu. Nếu người nào cũng vậy, sao quay tiếp được nữa?”
Lý Tùng Nhất nói nhẹ nhàng: “Kịch bản ban đầu cũng thay đổi theo ý người nào đó mà.”
Lưu Hướng Tây chột dạ quay đầu đi.
Lòng tự tin của Lưu Hướng Đông bắt đầu vơi dần: “Lúc đó chưa bấm máy, biên kịch có quyền tự do sửa kịch bản. Nhưng bây giờ chúng ta quay nhiều ngày rồi, có cả cảnh trước lẫn cảnh sau. Nếu hiện tại sửa kịch bản, nhất định làm chậm tiến độ với lãng phí tài nguyên...”
Lý Tùng Nhất cười khẽ: “Tôi bảo đảm không lãng phí tài nguyên đoàn phim.”
Lưu Hướng Đông cau mày: “Ý cậu là sao?”
Lý Tùng Nhất trả lời: “Nói chính xác, tôi không thay đổi nội dung quá nhiều. Tôi chỉ thêm thắt một chút tình tiết, bảo đảm không lãng phí bất kỳ cảnh quay nào.”
Lưu Hướng Đông nhìn Lý Tùng Nhất bằng ánh mắt đầy nghi ngờ, như thể không tài nào hiểu ý của cậu.
Lý Tùng Nhất gõ ngón tay xuống kịch bản: “Hai người xem thì biết. Không cần xem hết, chỉ xem mấy cảnh đầu tiên thôi.”
Lưu Hướng Đông và Lưu Hướng Tây đưa mắt nhìn nhau, sau đó ngồi xuống xem kịch bản mới của Lý Tùng Nhất.
Lý Tùng Nhất còn đặc biệt chu đáo highlight trên những cảnh mình thêm vào, cốt cho hai anh em chỉ cần nhìn một cái thì phát hiện ngay.
Đúng như cậu đã nói, hai anh em Lưu Hướng Đông với kinh nghiệm dày dặn vừa xem cảnh đầu tiên đã hiểu ý của Lý Tùng Nhất.
Lưu Hướng Tây lật vội kịch bản. Phải nói rằng không thiếu bất kỳ chữ nào của cô, Lý Tùng Nhất chỉ bổ sung vài nội dung trên cơ sở đã có. Tuy nhiên điều này cũng đủ để khiến toàn bộ thiết lập của Giang Tầm Dương thay đổi một cách chấn động, hơn nữa không hề lãng phí bất kỳ một thước quay nào cả.
Lưu Hướng Đông im lặng, vẻ mặt trầm tư.
Lưu Hướng Tây thoáng nhìn anh trai, mặt mày tái nhợt. Cô lần lữa thoáng chốc, đoạn nói với Lý Tùng Nhất: “Tôi không đồng ý.”
Lý Tùng Nhất bật cười: “Vì sao?”
Lưu Hướng Tây thậm chí không dám nhìn vào mắt Lý Tùng Nhất. Cô nhìn chằm chằm mũi chân, giọng điệu kiên quyết: “Tôi là nhà biên kịch. Những gì tôi viết chỉ có tôi mới có quyền sửa đổi. Tôi không cho phép bất cứ ai thêm bớt bậy bạ.”
Lưu Hướng Đông toan nói, nhưng cuối cùng vẫn ngầm đồng ý đứng về phía em gái.
Lý Tùng Nhất gật đầu, chắp tay sau lưng đi vòng qua trước mặt hai người. Cậu cười, nói: “Hai người có biết tôi với Trần Đại Xuyên có quan hệ gì không?”
Lưu Hướng Đông giật bắn người: “Chủ tịch?”
Lý Tùng Nhất nói: “Lần trước ảnh ghé thăm đoàn phim, nói chuyện với tôi rất lâu. Chắc hai người thấy mà nhỉ?”
Đôi mắt của Lưu Hướng Đông thoảng một nét gì phức tạp. Khi ấy anh mải tập trung quay phim, không chú ý tới hoàn cảnh xung quanh. Nhưng lúc sau, anh có nghe phong thanh nhân viên trong đoàn rỉ tai nhau.
Lý Tùng Nhất cười khẽ, trông có chút ngạo nghễ: “Hai người không tò mò, tại sao Trần Đại Xuyên nói với tôi nhiều vậy à?”
Lưu Hướng Tây không biết đào dũng khí từ đâu ra mà vặn lại: “Đừng cố dùng chủ tịch chèn ép chúng tôi. Chủ yếu do ảnh tránh nóng, tình cờ đi đến chỗ cậu thôi. Tôi thấy hết mà.”
“Thế à?” Lý Tùng Nhất mỉm cười dịu dàng, song lại khiến Lưu Hướng Tây run rẩy. “Trước khi bấm máy, chị sửa hết toàn bộ thiết lập và tình tiết liên quan đến Giang Tầm Dương. Tôi chưa nói với chủ tịch đâu, nhưng chị có chắc không muốn mất bò mới lo làm chuồng?”
Lưu Hướng Đông thử suy nghĩ chốc lát, cho rằng Lý Tùng Nhất cáo mượn oai hùm. Chẳng qua, anh vẫn lùi một bước: “Ngay cả chủ tịch cũng cho chúng tôi quyền tự chủ rất lớn trong quá trình quay phim. Ảnh nhất định không can thiệp vào quyết định của tôi.”
“Đó là tình hình chung.” Lý Tùng Nhất bảo. “Hay là để tôi cho hai người xem tình huống đặc biệt nhé?”
Lưu Hướng Đông và Lưu Hướng Tây nhìn cậu.
Lý Tùng Nhất mỉm cười, lấy điện thoại mới mua bấm gọi một dãy số. Cậu mở loa ngoài, nói rằng: “Đây là số điện thoại cá nhân của chủ tịch, hai người có không?”
Tiếng chuông vang lên vài lần, chẳng mấy chốc đã có người bắt máy: “Lý Tùng Nhất? Tìm tôi có việc gì không?”
Đây quả thật là giọng của Trần Đại Xuyên.
Hai anh em Lưu Hướng Đông cứng người trong vô thức, tương tự phản ứng của những nhân viên làm sai khi nghe thấy giọng nói của ông chủ.
Lý Tùng Nhất cười nhạt, thoáng nhìn vẻ mặt cứng như đá của họ. Đoạn cậu nói vào điện thoại: “Ông chủ Trần nè, anh có biết tôi đóng vai gì trong “Truyền thuyết Thần Ma” không?”
“Ừm, tôi biết.” Trần Đại Xuyên vừa đến công ty, sáng ra giọng điệu hãy còn lười biếng. “Tôi cố tình chọn cho cậu đấy. Tuy là nam phụ nhưng thiết lập OK, nặng tình ẩn nhẫn. Cậu debut rồi hot quá nhanh, vai diễn này có thể giúp cậu ổn định độ nổi tiếng.”
Toang.
Đây chính là tất cả những gì trong đầu Lưu Hướng Đông vào lúc này. Thiết lập nặng tình đã là chuyện của tám trăm năm trước. Anh không ngờ rằng, chủ tịch của một tổng công ty lại biết rõ thiết lập của nam phụ trong hạng mục phim truyền hình.
Lý Tùng Nhất không cần báo trước về việc này, Trần Đại Xuyên ắt biết khi bộ phim lên sóng.
Nếu là trước đây, Lưu Hướng Đông nhất định không hoảng sợ như thế. Anh có nhận thức rõ ràng về địa vị của mình trong công ty, chỉ cần có lý do chính đáng cũng có thể giữa chừng thay đổi diễn viên, huống chi là việc sửa kịch bản.
Nhưng Trần Đại Xuyên nói gì? Ảnh nói, đây là vai diễn ảnh cố tình chọn cho Lý Tùng Nhất...
Phải là người như thế nào mới có thể khiến chủ tịch đích thân chọn vai chứ!
Lý Tùng Nhất cười nhẹ. Kỳ thực cậu đã sớm biết, Trần Đại Xuyên chắc chắn cảm thấy có lỗi khi chưa xem kịch bản đã quyết định đưa cậu vào đoàn phim trá hình của Thịnh Thiên Nhu. Bây giờ lại chỉ định vai diễn cho cậu, ít nhất anh đã tìm hiểu về những giả thiết cơ bản trước.
Dường như không thấy Lý Tùng Nhất trả lời ngay, Trần Đại Xuyên bèn chủ động hỏi: “Sao vậy? Cậu gặp khó khăn gì à?” Bên kia phát ra âm thanh sột soạt, Trần Đại Xuyên nói tiếp. “Cuối tuần này tôi rảnh. Cậu có thể mang kịch bản tới đây, tôi cho cậu vài gợi ý.”
Hóa ra âm thanh sột soạt đến từ hành động lật lịch trình.
Dừng một chốc, Trần Đại Xuyên lại nói: “Nếu cậu đang đóng phim không tiện ra ngoài, vậy để tôi tới đó. Nhưng đừng nói cho ai biết, tôi sợ gây náo loạn.”
Thực ra, Trần Đại Xuyên vẫn còn chút vương vấn với tạo hình cổ trang của Lý Tùng Nhất. Nếu có thể lấy danh nghĩa chỉ dẫn để Lý Tùng Nhất ăn vận cổ trang phối diễn với anh, thế thì tốt rồi.
Lưu Hướng Đông và Lưu Hướng Tây ôm tâm trạng thắc thỏm nắm tay nhau, mối quan hệ giữa hai người họ quả tình không hề đơn giản.
Lý Tùng Nhất vừa nhìn biểu cảm của hai anh em, vừa nói chậm rãi: “Không có vấn đề gì cả, tôi muốn sửa kịch bản thôi.”
“Phá phách gì đó.” Trần Đại Xuyên nói. “Cậu quay bao lâu rồi, bây giờ sao còn đòi sửa kịch bản?”
Lưu Hướng Đông lập tức nhận ra ý nghĩa sâu xa trong đó. Giả sử đoàn phim chưa bấm máy, ắt hẳn chủ tịch đồng ý cho Lý Tùng Nhất thay đổi kịch bản.
Lý Tùng Nhất cười, bảo: “Những phần tôi muốn sửa không ảnh hưởng đến các cảnh đã quay, cũng không ảnh hưởng lớn đến tổng thể kịch bản. Nếu không tin, anh cứ hỏi đạo diễn với biên kịch. Hai người họ cũng cảm thấy vậy đó. Bây giờ đang ở cạnh tôi nè, tôi chuyển máy cho anh nói chuyện ha.”
Lý Tùng Nhất đưa điện thoại cho Lưu Hướng Đông.
Lưu Hướng Đông nhìn Lý Tùng Nhất với cảm xúc lẫn lộn. Anh nuốt nước bọt, nói khẽ: “Chủ tịch, chào anh.”
“Đạo diễn Lưu?” Trần Đại Xuyên hỏi. “Anh muốn giữa chừng sửa kịch bản à?”
Lưu Hướng Tây siết chặt tay anh trai, đôi mắt ngấn nước.
Lưu Hướng Đông nín thở. Một bên là nụ cười đầy ẩn ý của Lý Tùng Nhất, một bên là hạnh phúc nửa đời còn lại của em gái, bên kia là chủ tịch đang chờ câu trả lời. Lưu Hướng Đông cảm thấy mình đã gặp phải ngã ba đường khó nhất trong đời.
“A lô?” Trần Đại Xuyên không nghe thấy tiếng ai đáp, bèn đoán. “Đạo diễn Lưu, có phải Lý Tùng Nhất làm mình làm mẩy đòi sửa kịch bản không? Cậu ấy làm khó anh hả?”
“Không phải!” Lưu Hướng Đông cắn răng. Câu nói vừa rồi của Trần Đại Xuyên tưởng chừng chỉ trích Lý Tùng Nhất, nhưng nào phải. Đây càng giống giọng điệu bất đắc dĩ của bậc cha chú hơn.
Lưu Hướng Đông thông suốt, bèn trả lời dứt khoát: “Chúng tôi đều thấy kịch bản mới hay lắm. Nội dung thay đổi không hề làm chậm tiến độ quay phim.”
Trần Đại Xuyên khẽ cười: “Anh là tổng đạo diễn, tôi tin tưởng anh có cách nhìn của riêng mình. Nếu anh thấy kịch bản mới hay hơn, vậy cứ sửa đi. Mọi người không cần báo với tôi đâu.”
“Cảm ơn ông chủ Trần.” Lý Tùng Nhất nói vài câu khách sáo rồi cúp điện thoại. Cậu mỉm cười với Lưu Hướng Đông và Lưu Hướng Tây. “Vậy tôi trở về nghiên cứu kịch bản mới nhé.”
Lưu Hướng Đông đứng sững giữa phòng trong tâm trạng phức tạp.
“À.” Lý Tùng Nhất lại bảo. “Không cần nói với Tưởng Nghiêu chuyện này đâu. Dù sao chỉ sửa nội dung bên tôi, không liên quan tới bên kia.”
Đến khi Lý Tùng Nhất rời đi, Lưu Hướng Tây mới cuống cả lên: “Anh ơi, sửa thật ư?”
Lưu Hướng Đông thở dài: “Tình huống bây giờ, mình còn làm được gì hả em?”
“Nhưng...” Đôi mắt cô hoen đỏ. “Nếu Giang Tầm Dương đổi thành vậy, nhân vật của Tưởng Nghiêu còn có cái hay nào đâu.”
Lưu Hướng Đông sẵng giọng: “Đã tới lúc này mà còn giúp Tưởng Nghiêu, tức là hại nó đó. Ngay cả chủ tịch còn biết vai diễn của Lý Tùng Nhất mà em. Em tưởng sau khi phim phát sóng, ảnh làm ngơ à? Chả nhẽ ảnh không biết mấy thủ đoạn đằng sau việc sửa kịch bản? Đến lúc đó, có lẽ mình chỉ bị trách phạt và trừ tiền thưởng. Còn Tưởng Nghiêu thì sao? Nó còn làm việc dưới trướng chủ tịch được hả?”
Lưu Hướng Tây khóc thút thít, không nói nên lời.
Lưu Hướng Đông khuyên: “Hướng Tây à, em tỉnh táo lại đi. Dù Lý Tùng Nhất và chủ tịch có quan hệ sơ giao hay thâm giao, chúng ta vẫn biết cậu ấy có vị trí quan trọng hơn anh em mình trước mặt ảnh. Mối quan hệ này cùng với năng lực của Lý Tùng Nhất, chủ tịch không quan tâm tới ư? Tưởng Nghiêu không bao giờ có thể đè cậu ấy xuống. Cứ cho nó vượt mặt Lý Tùng Nhất được đi, nhưng trong cái giới này còn có Lý Tùng Nhị hay Lý Tùng Tam. Chẳng lẽ nó muốn đè bẹp tất cả mọi người trong ngành giải trí mới công khai tình cảm với em?”
“Em hiểu rồi, anh ạ.”
Nước mắt lăn dài trên đôi gò má. Lưu Hướng Tây nhìn tập kịch bản mới đang cầm trong tay, trái tim từng hồi bỏng rát.
Trong cảnh đầu tiên của kịch bản, Lý Tùng Nhất đã thêm một tình tiết trước phân cảnh thủ dâm trên gác xép. Tình tiết nho nhỏ, song đã ngân vang một điệu buồn cho Giang Tầm Dương.
Cha của Giang Tẩm Nguyệt biết linh căn chủ chốt nằm ở con gái mình. Ông tham lam tới mức dòm ngó con gái, tìm mọi cách hòng chiếm đoạt sức mạnh linh căn.
Phần này của cốt truyện chạy xuyên toàn bộ nội dung phim từ đầu đến cuối, và vẫn được giữ nguyên sau nhiều lần thay đổi kịch bản.
Lý Tùng Nhất cũng không động vào, cậu chỉ thêm một vài thứ.
Trên thực tế vào nhiều năm trước, khi linh căn “Dục vọng” hạ xuống trần gian đã tách thành hai nửa tương khắc. Một nửa thiện niệm rơi vào Giang Tẩm Nguyệt, nửa ác niệm còn lại rơi vào Giang Tầm Dương.
Ác niệm được giấu kín, thành thử cha của Giang Tẩm Nguyệt không hề biết về sự tồn tại của nửa kia.
Nhưng Giang Tầm Dương có cảm ứng, trực giác mách bảo có điềm chẳng lành. Dưới sự trợ giúp của sức mạnh ác niệm, hắn vượt qua cha của Tẩm Nguyệt và phát hiện bất thường nơi ông.
Vào một ngày nọ, Tầm Dương lần theo manh mối đến căn gác xép. Hắn tìm thấy nhiều thông tin quan trọng về nguồn gốc của linh căn trong mật thất, từ đó nhận ra âm mưu chiếm đoạt sức mạnh linh căn của cha Giang Tẩm Nguyệt. Đồng thời, hắn tìm thấy vài lời tiên tri chưa có ai lý giải về nguồn gốc linh căn do cha Tẩm Nguyệt thu thập.
Giang Tầm Dương nghiệm ra, thứ đang ẩn chứa trong mình chính là “Dục vọng ác niệm“. Nhưng đến cùng, thiện niệm và ác niệm cần có một cuộc chiến sinh tử. Hoặc là ác niệm nuốt chửng thiện niệm, hoặc là thiện niệm độ hóa ác niệm.
Giang Tầm Dương và Giang Tẩm Nguyệt, nhất định có một người phải chết.
Khi Tầm Dương biết được bí mật này, cõi lòng ngổn ngang đến mức khó mà bình tĩnh. Hắn toan rời khỏi gác xép, song cha của Tẩm Nguyệt lại đột nhiên bước vào.
Giang Tầm Dương nhìn quanh, chợt quỳ gối bên cửa sổ giả vờ thủ dâm với Tẩm Nguyệt. Hắn không cách nào giấu giếm tâm trạng bất an, cũng như mục đích lên gác xép. Thực ra căn gác xép này có thể thấy rõ sân viện của Giang Tẩm Nguyệt, đây là nơi ông theo dõi cô hàng ngày.
Người cha thấy Tầm Dương là một kẻ háo sắc, thành ra không đề phòng hắn.
Sau đó lời cầu thân của Giang Tầm Dương không thành, bèn chuyển sang ôm lòng thù ghét với cha Tẩm Nguyệt. Nhưng chẳng ai biết rằng, hắn chỉ muốn tìm một cái cớ cốt bảo vệ cô mà thôi. Vào giây phút phát hiện bí mật, hắn đã quyết định hy sinh bản thân và dùng toàn bộ tính mạng để hoàn thành tâm nguyện của cô. Thậm chí để không khiến cô cảm thấy tội lỗi khi giết mình, Tầm Dương đã quyết định vĩnh viễn dấn thân vào bóng tối, trở thành một vũng bùn khiến tất cả mọi người căm ghét.
Ác niệm rơi xuống nơi hắn. Nhưng hắn lại trả giá bằng thiện niệm lớn nhất cho một người.
Trong kịch bản sau này, Giang Tầm Dương nhiều lần lợi dụng mối quan hệ bí mật của Tề Thành Hoan và Ma giáo nhằm uy hiếp y, suýt chút nữa đã phá hỏng bố cục của chính đạo. Chi tiết này khiến khán giả nghiến răng tức tối, song thông qua sự trau chuốt của Lý Tùng Nhất đã trở thành một phân cảnh tuyệt diệu.
Hóa ra Giang Tầm Dương đã phát hiện thân phận gián điệp của Tề Thành Hoan từ lâu. Đồng thời, hắn còn phát hiện Ma giáo đang nghi ngờ y. Thế nên hắn mới cố tình dàn trận nhằm chứng minh lòng trung thành của Tề Thành Hoan. Bề ngoài, Giang Tầm Dương uy hiếp Tề Thành Hoan thực hiện vài điều ác ôn. Nhưng trên thực tế, hắn đang giúp y lấy tín nhiệm của Ma giáo để rồi bắt đầu một cuộc phản công chống lại thế lực tà đạo.
Kết cục cuối cùng, Giang Tẩm Nguyệt dẫn đầu những thiếu hiệp có linh căn đến phong ấn Ma thần. Tuy nhiên, Giang Tầm Dương giả vờ hối hận và bắt cóc cô hòng thực hiện ý đồ cưỡng hiếp.
Nhưng chẳng ai biết rằng, những lời “hối cải” và cầu mong cuộc sống an ổn kia mới là tâm tư chân thật trong lòng Giang Tầm Dương.
Sao Tầm Dương có thể không biết Tẩm Nguyệt cố ý hôn mê khi mình chạm vào cô? —— Tẩm Nguyệt thông minh thế mà, hắn đã bên cô từ những năm tháng còn bé.
Hắn chỉ muốn dịu dàng hôn Tẩm Nguyệt, vậy dẫu có chết cũng không hối hận.
Đáng tiếc mọi chuyện không như ý, Giang Tẩm Nguyệt giết hắn vào thời khắc mấu chốt.
Thiện niệm độ hóa ác niệm. Giang Tẩm Nguyệt sở hữu trọn vẹn linh căn “Dục vọng”, cuối cùng phong ấn Ma thần thành công.
Tất cả mọi người đều vui mừng, trừ Giang Tầm Dương —— Chàng thiếu hiệp bị chôn vùi mãi mãi trong bóng tối với những lời mắng mỏ của người đời.
Tên là “Truyền thuyết Thần Ma”, nhưng trong toàn bộ cốt truyện, cả Thần và Ma chưa từng một lần xuất hiện chân thân.
Chẳng qua nếu suy nghĩ kỹ về nó, bạn sẽ biết Thần và Ma đều hiện hữu trên thế gian này.
Ma, là lòng người.
Và Thần, cũng là lòng người.
Hết chương 29
Q: Kịch bản phải như vầy chứ =)))