55.
Muốn anh.
Mạnh Quảng Bình nghĩ, cái cớ của Trần Đại Xuyên ngớ ngẩn vãi chưởng. Nếu tất cả ông chủ trên đời này đều giống anh ta – tính toán chi li vì một nhân viên tép riu, liệu công việc kinh doanh còn ổn không?
Chỉ cần có đủ lợi ích, thương nhân thậm chí từ bỏ cả tôn nghiêm của mình.
Mạnh Quảng Bình cười khẩy. Chủ yếu vẫn do ông “lo lót” chưa đủ, Trần Đại Xuyên đang muốn hét giá mà thôi.
Nhưng Mạnh Quảng Bình cho rằng điều kiện hợp tác mà mình đưa ra chắc chắn tốt nhất trong ngành. Dẫu sao thiếu gì nhà đầu tư bất động sản có vốn và nguồn lực, họ chưa chắc đã có nhu cầu phát triển cấp bách về lĩnh vực giải trí.
Trong lúc ông suy nghĩ miên man, Trần Đại Xuyên đã đứng dậy: “Chủ tịch Mạnh, hiện tại có vẻ như chúng ta không đạt được thoả thuận về vấn đề này. Tôi mong sau này hai bên sẽ có cơ hội hợp tác. Cảm ơn chủ tịch Mạnh về bữa cơm hôm nay.”
“Khoan đã.” Mạnh Quảng Bình cười mỉm. “Tôi rất coi trọng mối quan hệ hợp tác giữa mình với Bình Xuyên. Nghe nói chủ tịch Trần ưa thích các di tích văn hoá của thời Nam Tuyên. Để bày tỏ thành ý hợp tác, tôi đã nhờ người ra nước ngoài lấy về bức tranh “Hành quân ngàn dặm” của Thái tử Tuyên Từ. Theo nghiên cứu, đây có thể là bút tích xác thực duy nhất còn lại của Thái tử Nam Tuyên.”
Trần Đại Xuyên dừng bước.
Mạnh Quảng Bình nháy mắt với thư ký. Người nọ liền trình hộp quà đã chuẩn bị sẵn lên.
Hộp quà hình chữ nhật bằng sa tanh, trên bề mặt thêu họa tiết moiré*. Trước khi mở ra, nó nằm im trên tay thư ký như thể đã chờ đợi hàng nghìn năm chỉ cho khoảnh khắc này —— Khoảnh khắc trùng phùng với chủ nhân.
[1] Họa tiết moiré: Trong toán học, vật lý và nghệ thuật, một mô hình cấu trúc moiré được tạo ra khi phủ lên một nhóm các dòng hoặc dấu chấm hơi lệch trên đỉnh của một tập hợp các dòng hoặc dấu chấm khác. Kết quả là một mô hình ảo ảnh quang học làm thay đổi nhận thức thị giác của chúng ta, tùy thuộc vào cách các đường được đặt hoặc cách chúng tương tác với nhau.
Trần Đại Xuyên nhìn hộp quà, đồng tử khẽ co lại.
Mạnh Quảng Bình nói: “Chủ tịch Trần mở ra xem thử đi. Tuy tôi không rành thư pháp hội hoạ, nhưng vừa nhìn đã choáng ngợp bởi khí thế hùng hồn của bức tranh. Chủ sở hữu hiện tại rất thích nó, bao nhiên tiền cũng không chịu bán. Tôi phải bỏ ra nhiều công sức mới nhờ người ta lấy về được.”
Trần Đại Xuyên lắc đầu: “Nhưng nó chỉ là vật chết.”
Mạnh Quảng Bình cười: “Chủ tịch Trần đùa hoài. Chả lẽ trên đời còn có vật sống từ Nam Tuyên ư?”
Trần Đại Xuyên nở nụ cười nhẹ nhõm mà Mạnh Quảng Bình không tài nào hiểu: “Chủ tịch Mạnh, từ đầu chí cuối tôi chỉ có mỗi điều kiện đó. Còn lại thì miễn bàn.”
Anh xoay người rời đi, chẳng chút lưu luyến về thứ bên trong hộp quà.
Mạnh Quảng Bình thôi cười, vẻ mặt u ám. Ông toan ném hộp quà xuống đất, song nghĩ đến giá trị đắt đỏ của nó lại không đành lòng. Đoạn ông nói: “Thứ không biết điều.”
Cô thư ký im thin thít.
Mạnh Quảng Bình vừa vào nhà đã trông thấy thằng ôn con nằm phè phỡn trên sô pha trong phòng khách, quần áo còn chưa kịp thay mà đã tán tỉnh với ai qua điện thoại.
Mạnh Quảng Bình nổi điên, hất chén trà lên người gã.
Mạnh Trạch bật dậy, vội vàng cúp điện thoại: “Cha, cha bị gì vậy?”
“Bị nợ đào hoa của mày làm tức chết!” Mạnh Quảng Bình mắng. “Trần Đại Xuyên một hai muốn mày phải xin lỗi con hát kia.”
Mạnh Trạch cười mỉa: “Vì một thằng Lý Tùng Nhất mà làm tới mức đó? Lý Tùng Nhất là vợ nó hay con nó hả?”
“Không biết, mày tự đi hỏi Trần Đại Xuyên đó.” Mạnh Quảng Bình cau có.
Mạnh Trạch cạn lời: “Cha, đừng nói muốn con bày tiệc xin lỗi Lý Tùng Nhất thật nha?”
“Nghĩ sao vậy!” Mạnh Quảng Bình cả giận. “Mày còn xài được, vả lại cũng là con trai của Mạnh Quảng Bình tao. Mắc gì phải xin lỗi một con hát hả?”
Mạnh Trạch nở nụ cười sảng khoái. Gã quậy tưng bừng thành ra nông nỗi này, ít nhiều gì cũng liên quan đến sự cưng chiều vô tội vạ của Mạnh Quảng Bình.
“Thế dự án hợp tác với Trần Đại Xuyên tính sao?”
Mạnh Quảng Bình hừ mũi: “Tao muốn xem thử, nó trụ được bao lâu.”
Trần Đại Xuyên không trụ bao lâu đã ký hợp đồng với doanh nghiệp bất động sản khác.
Mạnh Quảng Bình âm thầm hỏi chi tiết cụ thể, nhưng nhìn chung điều kiện hợp tác mà công ty bất động sản kia đưa ra cho Trần Đại Xuyên thấp hơn ít nhất mười phần trăm so với kế hoạch sơ bộ của ông.
Trần Đại Xuyên điên à?
Mạnh Quảng Bình không tài hiểu nổi mạch não của người nọ.
*
Tuyết rơi.
Khi Lý Tùng Nhất tỉnh giấc, cậu cảm tưởng cái lạnh khô khốc ngoài kia như đang ướp từng tấc vào da thịt. Cậu đẩy cánh cửa kim loại chạm khắc hoa sen của căn nhà nhỏ theo kiểu phương Tây ra, tất cả những gì đập vào mắt chỉ là một màu trắng nhạt nhoà.
Tuyết nhỏ như hạt gạo vẫn đang rơi xuống.
Lý Tùng Nhất bước trên lớp tuyết mỏng đi về phía trường quay.
Từ xa đã có thể nghe thấy tiếng nói cười râm ran bên kia, Lý Tùng Nhất vừa đến nơi đã hỏi Thai Hành: “Sao hôm nay ồn vậy?”
Thai Hành đáp: “Đạo diễn Ưng muốn quay cảnh múa lân sư rồng trước, tranh thủ lấy cảnh tuyết rơi nè. Dự báo thời tiết nói trận tuyết này nhỏ lắm, nhưng kéo dài trong vài ngày, cỡ nào cũng dày hơn.”
Trời đất trắng xoá màu tuyết, nhưng vẫn có thể nở rộ trong bóng đêm đen đặc. Đèn rồng sáng ngời vẽ nên một vệt uốn lượn trên nền tuyết trắng, tiếng cười nói chất phác của dân quê hoà trong cái lạnh lạt lạt phai phai. Quả thật là một cảnh đáng để quay, nhất là khi còn có flycam.
Đội đạo cụ đã chuẩn bị một số bộ phận cho đèn rồng, phần còn lại cần phải tăng ca hoàn thành. Đạo diễn đang sắp xếp, thành thử hôm nay khởi quay muộn hơn.
Lý Tùng Nhất lấy điện thoại ra, tìm một góc đẹp chụp cảnh tuyết trắng. Nửa dưới là hồ nước yên tĩnh phủ đầy sương khói, nửa trên là hàng bạch dương vương tuyết trắng ngần. Hiệu ứng hình ảnh quả là đẹp xuất sắc, còn nghệ thuật nữa chứ.
Lý Tùng Nhất gửi nó cho Trần Đại Xuyên.
Trên đường đến công ty, Trần Đại Xuyên nhân lúc đèn đỏ bèn xem tin nhắn. Anh trả lời một câu vô nghĩa: Bên em có tuyết rồi à?
Lý Tùng Nhất không biết nên đáp lại thế nào, chả lẽ nói không phải tuyết mà là cô đơn đang rơi?
Tôi còn chưa khẻ tay anh được, miệng lưỡi đành phải ngọt ngào chút.
Lý Tùng Nhất bỗng mỉm cười, trả lời: Đúng rồi. Tiểu tuyết*, đẹp lắm. Trong thành phố không thấy đâu, tuyết vừa rơi đã tan rồi. Đạo diễn Ưng đang chuẩn bị quay cảnh múa lân sư rồng, anh có rảnh tới đây xem không? Lần này là một trải nghiệm hiếm có, phong tục múa lân đang dần mất đi. Mai mốt anh muốn xem cũng không có cơ hội đâu.
[2] Tiểu tuyết (小雪): là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Tuyết xuất hiện.
Bao nhiêu chờ mong dành cho Trần Đại Xuyên gần như tràn ra khỏi màn hình.
Trần Đại Xuyên bất giác cong môi, thậm chí còn hỏi một câu có phần quá trớn: Em rất muốn tôi đến sao?
Muốn lắm, muốn lắm —— Lý Tùng Nhất trả lời.
Cậu còn nhấn mạnh: Muốn gặp anh lắm. Mấy tháng rồi mình không gặp nhau.
Trần Đại Xuyên nghĩ, với tư duy của Lý Tùng Nhất thì câu nói “Muốn gặp anh lắm” tuyệt nhiên chẳng có ý tứ sâu xa nào khác. Nhưng ngồi trong chiếc xe ấm áp, anh vẫn có cảm giác như hơi lạnh trong bức ảnh phả vào mặt, khiến trái tim bất chợt run rẩy mà chẳng hề khó chịu.
Tình cờ là dự án phát triển ngành giải trí đã đàm phán xong, cũng đến lúc cho bản thân nghỉ ngơi hai ngày.
Trần Đại Xuyên nghĩ.
Đến công ty, anh yêu cầu trợ lý giải quyết lịch trình phía sau, hai ngày tới tạm thời để trống mọi kế hoạch.
Thôn trang nơi quay “Đại lộ” cách đây không xa. Trần Đại Xuyên tự lái xe, chỉ mất nửa ngày đã tới đó.
Tin đoàn phim đến thôn đồn từ đầu ngõ đến cuối ngõ, Trần Đại Xuyên hỏi bừa vài người ven đường đã tìm thấy vị trí cụ thể.
Khi anh đến, Lý Tùng Nhất đang vào vai Ngô Cương. Phải nói rằng cậu đã thể hiện một cách hoàn chỉnh ngoại hình thô tục và bản chất nông cạn của tên dân quê thiếu học thức.
Trần Đại Xuyên cho đến bây giờ mới biết Lý Tùng Nhất đã học hút thuốc, tư thế hút dung tục khỏi phải nói. Điếu thuốc kẹp hời hợt giữa đôi môi xám xịt, dẫu nói cả đoạn lời thoại cũng không hề có dấu hiệu rơi xuống. Mãi đến khi nói hết câu cuối cùng, Lý Tùng Nhất mới kẹp điếu thuốc vào giữa ngón tay, đoạn nhả ra một làn khói trắng cay mắt. Tự nhiên, trôi chảy, đây đích thị gọi là quen tay hay làm.
Khói tan, Lý Tùng Nhất đưa mắt nhìn ra xa. Vừa trông thấy Trần Đại Xuyên, đôi mắt cậu đã sáng hẳn lên.
Và rồi, đạo diễn tặng cho một chữ: “Cắt.”
Lý Tùng Nhất vội chắp tay xin lỗi. Mọi khi cậu ít NG, thỉnh thoảng mắc lỗi nên đạo diễn cũng không trách cứ.
Những người khác lần lượt nhận ra Trần Đại Xuyên, biểu cảm của họ còn khoa trương hơn cả Lý Tùng Nhất. Thành ra quá trình quay phim hôm nay mắc kẹt ngay điểm này.
Đạo diễn Ưng Sơn lật đật chạy tới đón tiếp Trần Đại Xuyên, hoá ra chủ tịch có mặt ở đây vì muốn xem cảnh quay múa lân sư rồng. Y ôm tâm trạng rối bời ra hiệu cho mọi người im lặng, tâm tưởng mấy kẻ giàu có đều nhàn vậy ư?
Lý Tùng Nhất rốt cuộc hoàn thành cảnh quay hôm nay, chưa kịp tẩy trang đã lo đi tìm Trần Đại Xuyên trước. Sự phấn khích trào dâng trong từng bước chân, thậm chí còn thiếu điều nhảy chân sáo về phía anh.
Thai Hành nghi lắm, nhưng đạo diễn thúc giục quay tiếp nên chẳng thể bí mật quan sát hành động mập mờ của hai người.
“Anh đến rồi à?” Lý Tùng Nhất cười tươi, khoé miệng cong lên thật cao.
Trần Đại Xuyên thoáng sững người, Lý Tùng Nhất nhớ anh thật ư?
“Đi với tôi qua đây.” Lý Tùng Nhất kéo Trần Đại Xuyên núp sau một căn nhà, tránh mặt nhiều người trong đoàn phim. “Anh đưa tay ra đi.”
“Em muốn làm gì?” Trần Đại Xuyên bối rối.
“Đưa tay ra đi mà.” Lý Tùng Nhất kéo tay Trần Đại Xuyên, để lòng bàn tay của anh hướng lên trên.
Cậu hít một hơi thật sâu, đập vào lòng bàn tay Trần Đại Xuyên một cái rõ kêu.
Trần Đại Xuyên: “...”
Ừ thì em ấy nhớ anh thật, nhưng nhớ muốn đánh anh thôi.
Phải chăng anh nên cảm ơn Lý Tùng Nhất đã ghi nhớ thân phận chủ tịch của anh, không khẻ tay trước mặt mọi người?
“Ha ha ha.” Lý Tùng Nhất nhớ thương cái khẻ tay này đã lâu lắm, đạo cụ các thứ chẳng còn quan trọng bằng tiếng đánh giòn giã ban nãy.
Trần Đại Xuyên bỗng nghĩ, hay là mình lấy bức tranh của Mạnh Quảng Bình về nhà nhỉ? Thà ôm một vật chết còn hơn làm khùng làm điên với Lý Tùng Nhất.
Nhưng Lý Tùng Nhất siêu lắm, ngay khi anh sắp tức chết đã vươn tay cứu mạng.
“Anh mặc vậy lạnh không?” Lý Tùng Nhất ân cần hỏi. Đoạn cậu xốc cổ áo khoác của Trần Đại Xuyên, trên người anh chỉ có mỗi chiếc áo sơ mi trắng và áo len xám.
Trần Đại Xuyên thở ra: “Không lạnh.”
“Không lạnh thật à?” Lý Tùng Nhất ngờ ngợ. “Anh đang run nè.”
“Bị em chọc điên đấy.” Trần Đại Xuyên nói.
“Mới đánh có một cái thôi mà. Tôi bị anh khẻ tay bao nhiêu lần rồi hả?” Lý Tùng Nhất bĩu môi, ghét bỏ cái tính nhỏ nhen của Trần Đại Xuyên.
Trần Đại Xuyên kéo thẳng cổ áo đã bị Lý Tùng Nhất làm nhăn: “Em có biết tôi từ chối bao nhiêu tỷ vì em không?”
“Vụ gì?” Lý Tùng Nhất tái mặt, tư duy làm công ăn lương đã khiến cậu không thể bình tĩnh trước con số hàng tỷ.
Trần Đại Xuyên kể lại chuyện Mạnh Quảng Bình đề nghị hợp tác, đồng thời còn nhấn mạnh sự tiếc nuôi vô bờ trước bức tranh “Hành quân ngàn dặm“.
Lý Tùng Nhất quả nhiên hối hận, nhưng trọng điểm hối hận lại đặt sai chỗ: “Trời ơi, “Hành quân ngàn dặm” đó. Tôi nghe Bát Vương gia nói, đây là quà mừng thọ của anh cho Hoàng thượng. Ổng vừa thấy quân Nam Tuyên oai hùng dũng mãnh đã vui ngất ngây, thưởng cho anh một lô vải vóc châu báu. Bát Vương gia nổi giận đùng đùng, chửi ý tưởng tặng quà của tôi quê mùa, bị anh cướp hết spotlight. Hầy, tôi luôn muốn biết “Hành quân ngàn dặm” rốt cuộc ngầu cỡ nào, tiếc thật.”
Sau rốt, Trần Đại Xuyên còn phải an ủi ngược lại: “Hôm nào tôi vẽ một bức khác cho em xem, nhé.”
Hết chương 55