Điểm thân cao sẽ bị cưỡng chế lập đội với nhau.
Mà điểm thân bằng nhau hoặc không có sẽ bị phân đội ngẫu nhiên, làm những người có hoa nhưng chờ xem tình hình không chịu tặng đều kêu la đầy trời, người gào to nhất trong đám là Trịnh Tam.
Tam thiếu ở trong vòng nhị đại có chút mặt mũi, đương nhiên không thiếu người chấp nhận tặng hoa cho y.
Nhưng y cứ chần chừ mãi, hơn nữa còn lo nếu tìm người hợp tác sớm quá lỡ người kia không lên được tầng 4 thì toi công, bởi vậy không tặng hoa cho ai cả, định lên tầng 4 tìm người sau, không ngờ cuối cùng hệ thống lại không cho người ta thời gian bàn bạc mà trực tiếp sắp xếp đâu ra đấy luôn.
Vài người đã tặng hoa cho y có một ít là fans Minh Anh, cơ bản ai bọn họ cũng tặng hết, lại tập trung vào 3 người Quý thiếu, Cảnh thiếu cùng Tiểu Nhan, phần còn lại đúng là có ý muốn lập đội, nhưng khi bọn họ thấy y vượt tầng 3 rất khổ sở cũng chuyển qua tặng người khác, tự kéo lên điểm thân với người kia, dẫn tới bi kịch Trịnh Tam không ai thèm.
Sau khi lập đội thì hoa trong kho sẽ được tự động tặng cho đồng đội, kênh chat trong chốc lát đều là tin tặng hoa, Trịnh Tam lại nổi nhất – y vậy mà có tận 6 đóa hoa.
[hệ thống] người chơi [Trịnh Tam] tặng cho người chơi [Chu nhị] một đóa hoa hồng, thích cậu không cần lý do <3 <3 <3
[hệ thống] người chơi [Trịnh Tam] tặng cho người chơi [Chu nhị]....
....
Sáu cái thông báo xếp thẳng hàng, quả thực như đang hành hình công khai.
Trịnh Tam: “...”
Chu nhị: “...”
Mọi người: “...”
Kênh chat rơi vào trầm tư một giây, sau đó lập tức bùng nổ.
Lưu Tiểu Duy: Đm phải cap màn hình!
Cảnh thiếu: Chụp lẹ chụp lẹ!
Bá trung bá: Cậu nói xem có khi nào là do cậu thường xuyên treo cậu ta lên kênh chat, nên hệ thống mới kéo hai cậu lại với nhau?
Đường Tâm Điềm: Nhị thiếu phát biểu cảm nghĩ tí đi?
Chu nhị: Tai bay vạ gió.
Trịnh Tam: Bộ thấy ông đây đang vui à?!
Chu Lê cười không ngừng được, ngẩng đầu nhìn người ngồi cạnh: “Làm sao lại kéo hai người vào chung đội thế này?”
Chu Lộ Văn thật sự không biết nên làm gì: “Không rõ luôn, thôi không cần nghĩ tới chuyện về đích nữa.”
Chu Lê lại cười một tiếng, thấy chuyện này thiệt sự tréo ngoe.
Quý Thiếu Yến đang call trên Wechat với cậu, nghe thấy câu kia thì biết cậu lại đang cùng Chu nhị ở chung phòng chơi game, lập tức quan tâm: “Bảo cậu ta với Trịnh Tam cũng gọi Wechat cho nhau, có lẽ sẽ tốt hơn đó.” Không thôi hai người lại tiếp tục nói chuyện phiếm.
Chu Lê ừm một tiếng, nói lại đề nghị này cho Chu Lộ Văn.
Chu Lộ Văn cũng đang nghĩ tới chuyện này, liền nhắn tin riêng với Trịnh Tam, hỏi y có muốn call hay không. Tiếc rằng Trịnh Tam đang bận bùng nổ, từ chối mà không cần suy nghĩ tí nào. Chu Lộ Văn cũng mặc kệ y, không nhắc lại nữa.
Sau trận rối loạn vì tổ đội, người chơi có 5 phút để đọc quy tắc tầng 4.
Tầng này vẫn là mê cung như cũ, chỗ không giống chính là Vệ lão gia tử rất sáng tạo, biến mê cung thành cờ tỷ phú. Cứ 3 phút trên màn hình sẽ nhảy ra nhắc nhở cưỡng chế rút thăm, đến lúc đó sẽ chọn ngẫu nhiên một người trong đội ra rút.
Có 6 loại thẻ bài: Đá lớn, đổi chỗ, câm lặng, tăng tốc, giảm tốc và cảm ơn.
Ngoài ra trên đường còn được đặt sẵn cơ quan phức tạp, yêu cầu hai người phải hợp tác để mở ra. Tầng này của mê cung có một cửa ra, cửa ra thông tới tầng 5, lên được tầng 5 thì được tính là chiến thắng.
Tóm gọn lại một câu chính là: Cứ cố gắng đi tới là được rồi.
Mỗi người đều đã vào vị trí của mình, chờ kết thúc đếm ngược lập tức xông lên phía trước.
Ba phút sau, vòng rút thăm đầu tiên bắt đầu, Chu Lê may mắn trở thành đại diện của đội, vung tay lên bốc ra được một tảng đá lớn.
Ngay sau đó một cục đá bự trong chớp mắt từ trên trời giáng xuống, rầm một tiếng chắn mất đường đi, năm phút sau mới biến mất, trong lúc đó cũng không thể tham gia bốc thăm, chỉ có thể đứng đợi.
Chu Lê: “...”
Quý Thiếu Yến: “...”
Đột nhiên Chu Lê hoàn hồn: “Bĩnh tĩnh, để tôi.”
Quý Thiếu Yến vừa nghe đã hiểu được, thấy cậu ngay tức thì trồi lên kênh chat.
Lê: Ù ôi, hôm nay vận may không tệ, vậy mà lại nhảy đúng vào chỗ gần cửa ra, game là dễ, mọi người, đa tạ [ôm quyền]
Tin vừa được nhắn xong, Chu Lộ Văn bên kia còn chưa kịp cản thì Trịnh Tam vừa bốc được thẻ đổi chỗ lập tức chọn ID Chu Lê, dùng luôn.
Vị trí hai bên chớp mắt đổi cho nhau, Trịnh Tam đang định gõ một chuỗi “ha ha ha ha”, ngẩng đầu lên thấy ngay cục đá to thù lù chắn trước mắt.
Trịnh Tam: “...”
Chu Lộ Văn: “...”
Nhìn xong thông tin của cục đá, lý trí Trịnh Tam phựt một phát đi đời.
Trịnh Tam: Mẹ nó cậu là cái thứ gì vậy hả hả hả! Chơi nhau vậy vui lắm hả?!
Lưu Tiểu Duy: Làm sao?
Trịnh Tam: Cậu ấy bốc được nguyên cục đá bự, lừa tôi dùng thẻ đổi chỗ!
Tuyền tỷ:...
Tháng ba:...
Tiểu Nhan:...
Quý nhị:...
Bá trung bá:...
Cảnh thiếu: Ha ha ha ha ha
Đường Tâm Điềm: Trời má chúng tớ cũng vừa bốc được một tấm thẻ đổi chỗ, vừa tính lôi ra dùng, tiếc là chậm nửa giây bị cậu giành trước, nghĩ mà sợ.
Trịnh Tam: Cậu ra đây, đừng hòng giả chết với ông đây!
Chu Lê không muốn giả chết, mà đang cười sắp tắt thở.
Quý Thiếu Yến nghe thấy tiếng cười của cậu, bất giác khóe miệng cũng câu lên theo, không nhắc cậu phải đi tiếp. Nhưng Chu Lê cũng không nấn ná lâu, nhanh chóng bò dậy, vỗ vỗ vai Chu Lộ Văn nói: “Đồng đội heo, ráng chịu đi.”
Chu Lộ Văn không biết nên làm sao, cười cười, nhắn tin cho Trịnh Tam: Cuối cùng có muốn call hay không đây?
Trịnh Tam không làm mình làm mẩy nữa, lần này không từ chối, nhắm mắt gọi qua.
Sau khi kết nối được, câu đầu tiên y nói chính là: “Cậu đang ở cùng tên yêu quái kia sao? Bảo cậu ta thôi giả chết đi!”
Lúc này Chu Lê vừa gõ xong một dòng, liền gửi lên: Binh bất yếm trá.
Trịnh Tam đọc xong nổi khùng, lập tức dựa theo quy tắc ăn không được phá cho hôi mà nã cậu trên kênh chat, muốn solo người thật với cậu.
Chu Lê bình tĩnh bơ y, tranh thủ thì giờ cũng Quý Thiếu Yến qua cửa.
Chu Lộ Văn không nhịn được nói: “Cậu không làm bậy làm bạ thì đâu có chuyện.”
Trịnh Tam: “Không bậy!”
Chu Lộ Văn nói: “Nếu cậu chịu call sớm với tớ thì đã không phí tấm thẻ kia.”
Trịnh Tam: “Ai biết được cậu ta chơi chiêu đó đâu!”
Chu Lộ Văn tốt tính giảng giải cho y: “Lúc đọc quy tắc thì đáng ra cậu cũng phải nghĩ tới cái khả năng này rồi chứ.”
Trịnh Tam cãi lại: “Sao mà ngờ được hả?”
Chu Lộ Văn: “Có nhiều người đều ngờ được đó.”
Trịnh Tam nói: “... Cậu đang nói tôi ngu đúng không?”
Chu Lộ Văn: “Không có.”
Hai người móc qua véo lại, mọi người bước vào lần rút thăm thứ hai.
Chu Lê lại bị chọn làm người đại diện thêm lần nữa, bốc đại một phát, bốc ra được một tấm thẻ giảm tốc độ, tốc độ di chuyển của bọn họ chớp mắt giảm xuống một nửa, hiệu quả duy trì 3 phút.
Chu Lê: “...”
Quý Thiếu Yến: “...”
Chu Lê ho khan một tiếng, có hơi áy náy: “Vụ này... lần sau tôi sẽ cố gắng bốc ra được đồ tốt.
Ngoại trừ chiều theo ra thì Quý Thiếu Yến cũng không còn cách nào khác, an ủi: “Không sao hết, rút thăm vốn dựa vào vận may mà, hết 3 phút lại đi tiếp.”
Hai người chậm rì rì bò lên phía trước, khi rẽ qua lại bị cơ qua cản đường.
Đây là một mặt đồng hồ được hợp thành từ hai loại hoa văn và đồ án, muốn mở ra thì phải cùng nhau chuyển tới vị trí nhất định theo yêu cầu, ngay cả chuyện đi vào mê cung vẽ bát quái đồ Quý Thiếu Yến còn làm được, cơ quan loại này với hắn chỉ như quà khuyến mãi, nhìn sơ hai cái là có thể giải ra được, chờ bọn họ đi qua được thì vòng rút thăm thứ ba cũng tới.
Lần này cuối cùng cũng tới phiên Quý Thiếu Yến.
Hắn rút được một tấm thẻ đổi chỗ, nhìn hướng dẫn sử dụng, nói: “Tấm thẻ này có thể giữ lại nhưng lại không thể cộng dồn, nếu lần sau lại rút được tiếp thì chúng ta cũng chỉ có thể dùng một lần.”
Chu Lê nói: “Cứ giữ lại trước đi, lỡ như lại bốc ra cục đá thì có thể đổi chỗ với người khác.”
Kết quả cái tốt không linh cái xấu lại linh, hai lần sau Chu Lê thò tay ra lại bốc được một cục đá.
Quý Thiếu Yến cạn lời.
Đứa ngốc này không chỉ có cái miệng quạ đen mà vận may còn thật khiến người khác cảm động. Hắn hỏi ý kiến: “Cậu muốn dùng thẻ đổi chỗ sao?”
Chu Lê nói: “Không cần đâu.”
Cậu nhìn Chu Lộ Văn một cái, vì sợ bị Trịnh Tam đầu bên kia nghe được, nhỏ giọng kề sát vào microphone, nói: “Cậu nhắn một chữ úi đi.”
Quý Thiếu Yến hiểu ngay, khẽ cười một tiếng.
Vì vậy tất cả mọi người lại thấy Quý Thiếu Yến trồi lên.
Quý thiếu: Úi?
Trải qua sự khó khăn của tầng 3, hiển nhiên hắn đã thành nhân vật trung tâm, cả đám đều vội vàng hỏi có chuyện gì, có phải phát hiện được gì mới không.
Chu Lê cũng trồi lên ngay phía sau: Không có gì không có gì hết, giải tán hết đi, cậu ta lỡ tay gõ nhầm thôi, hai người tụi tôi chỉ đang nói chơi với nhau.
Mọi người không ai tin cả, nhao nhao réo Quý thiếu, thấy hắn không hề mở miệng lên tiếng liền hơi nghi nghi.
Sau mấy lần bốc thăm thì hơn phân nửa số đội ngũ đều có thẻ đổi chỗ, cảm thấy nên tận dụng thời cơ khó có, có người nhanh tay lôi ra dùng.
Bá trung bá: Đm khốn nạnnnn!
Lê: Tôi á?
Bá trung bá: Cậu cố tình bảo cậu ta nhắn câu kia đúng không!
Lê: Không phải tôi đã bảo cậu ta trượt tay rồi sao, thời buổi này nói thật mà cũng không ai tin hả?
Bá trung bá: Có ma nó tin cậu!
Quần chúng vây xem đã hiểu ra, đổ mồ hôi hột, hên sao lúc nãy không dùng.
Lưu Tiểu Duy: Quý thiếu cậu vậy mà đi theo cậu ta hố người khác!
Thanh Lâm: Cậu đừng dạy hư Quý thiếu của bọn tôi được không!!!
Quý thiếu: Binh bất yếm trá [mỉm cười]
Lê: Cậu nhìn coi, tính giác ngộ của Quý thiếu mấy cậu rất cao đó.
Thanh Lâm: Cậu biến đi!
Đúng 8 giờ Vệ lão gia tử đã ngồi đây nhìn bọn họ chơi, thấy chiêu trò gài hàng người khác của Lê kia, lần nữa bị cậu chọc cười ha ha, đập bàn nói: “Ta thích đứa nhỏ này ghê, nếu lỡ không qua được cửa ta cũng muốn tặng đồ cho nó.”
Đang nói ông lại nhớ ra được một chuyện, “Mấy hôm trước ta dọn phòng chứa đồ, trên kệ có rơi xuống cái hộp đúng không? Cậu lấy tới đây đặt vào phần thưởng đi, ngày mai đưa cho đứa nhỏ này.”
Trợ lý đáp một tiếng, xoay người đi làm việc.
Phần còn lại của trò chơi vẫn tiếp tục, mấy cơ quan nhìn muốn nổ não và đá lớn làm người chơi nhao nhao dùng thẻ đổi chỗ, kênh chat ngập tràn tin nhắn phẫn nộ.
Chu Lê vừa đi vừa xem, nói: “Tới phần sau chúng ta chắc chắn sẽ khổ.”
Bởi vì mọi người đều biết Quý Thiếu Yến lợi hại.
Tuy rằng không biết mê cũng bao lớn, nhưng theo thời gian trôi qua mọi người càng ngày càng nghi ngờ tổ của bọn họ sẽ có khả năng đi tới đích, khả năng sẽ đổi chỗ với bọn họ là cực kỳ cao.
Quý Thiếu Yến nghiền ngẫm tấm thẻ đổi chỗ trong tay, nói: “Trong mỗi lần rút thăm mỗi đội chỉ được đổi chỗ một lần, nếu chúng ta tự mình đổi trước thì bọn họ sẽ không thể dùng lên người chúng ta tiếp nữa.”
Chu Lê nói: “Nhưng thế này cũng chỉ có thể đối phó một vòng, trừ khi vòng tới lại rút được thêm thẻ đổi chỗ.”
Quý Thiếu Yến ừm một tiếng: “Cũng không còn cách khác.”
Chu Lê thầm nghĩ cũng đúng, suy cho cùng bọn họ cũng không thể bỏ cuộc, lỡ đâu tốc độ của bọn họ cực nhanh, trước khi mọi người chú y đã chạy tới đích thì sao, dừng lại chả phải bị thiệt à?
Cậu nói: “Nếu để cậu đổi thì muốn đổi với ai?”
Quý Thiếu Yến nói: “Tháng Ba.”
Chu Lê lập tức thấy đắng hết cả mề.
Đản Đản, gì thì gì đó cũng là mẹ ruột của cậu đấy!
Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng không thể trách được.
Bởi vì đạo cụ mở ra ở mấy tầng dưới có thể dùng ở tầng 4, trong tay Tháng Ba có mấy cái đạo cụ hiếm có, trong đó còn có một cái cho phép đi xuyên tường cực lỗi, mà cậu lại mở ra toàn nón niếc vòng vèo linh ta linh tinh, hoàn toàn vô dụng.
Cậu bỗng thấy tò mò, không nhịn được gửi một tin.
Lê: Tháng Ba.
Tháng Ba:?
Lê: Có đội nào đổi chỗ với cậu không?
Tháng Ba: Có mấy đội rồi, cho nên đạo cụ hiếm có của tớ vẫn không dùng được.
Lê: Ùm.
Tháng Ba: Mấy cậu cũng muốn đổi với bọn tớ sao?
Lê: Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi mà.
Trịnh Tam: Có phải mấy người cố ý nhắn như vậy không hả?
Lê: Không à, cậu nghĩ nhiều rồi.
Trinh Tam: Vậy sao hai người không pm riêng chứ?
Lê: Vì tôi thấy mấy cậu chắc cũng muốn biết lắm á.
Cả đám không ai tin.
Ai cũng biết hai người họ đã lén quen biết nhau, đặc biệt là người nào đó còn là thứ gì đâu í, cho nên bọn họ nghi ngờ rằng Tháng Ba muốn dùng đạo cụ, liền đi nhờ cậu ta đánh đòn tâm lý, hoặc cũng có thể Tháng Ba bên kia bốc trúng cục đá, muốn nhờ cậu giải vây giúp.
Mỗi người đều có suy tính khác nhau, chờ tới vòng rút thăm kế tiếp, có vài đội theo nguyên tắc thà tin là có còn hơn tin là không, tranh nhau đổi chỗ với Tháng Ba, vừa đúng lúc đồng đội của cô xui xẻo bốc ra cục đá, chưa kịp than thở đã bình yên vô sự trong chớp mắt.
Người đổi chỗ nghẹn tới điên luôn, cảm thấy mình bị lừa rồi.
Thanh Lâm: A a a cậu làm ơn làm người đi!!!
Cảnh thiếu: Bên Tháng Ba thật sự là cục đá?
Thanh Lâm: Đúng vậy. [khóc lớn]
Trịnh Tam: Đấy cậu xem, tôi đã bảo cậu ấy nói chuyện phiếm trên kênh chat là cố ý mà!
Thanh Lâm: Quý thiếu cậu không thể quản tốt cậu ấy sao!!!
Chu Lê xem tới đây, ngẫm lại.
Lê: Lần này tôi thiệt sự bị oan đó!
Thanh Lâm: Cậu biến đi á á á!
Tháng Ba: Khụ, thật sự là trùng hợp thôi, cục đá có đếm ngược, cậu có thể nhìn thử mà, chúng tớ chỉ mới bốc được ở vòng này.
Thanh Lâm: Nhưng nếu cậu ấy không rảnh rỗi lên kênh chat tám chuyện thì vòng này chúng tôi sẽ không đi đổi chỗ với mấy cậu!
Lê: Chuyện này cũng trách tôi à?
Thanh Lâm: Trách!
Lưu Tiểu Duy: Quý thiếu cậu cản cậu ấy đi, đừng để cậu ta làm gì nữa!
Quý thiếu: Cũng đâu phải cậu ấy làm, hai lần trước là chiến thuật buộc vậy, lần này thật sự chỉ là trùng hợp, không đúng sao?
Mọi người ngẫm lại, thấy chuyện đúng là như vậy thật.
Nhưng không hiểu tại sao bọn họ vẫn thấy đắng hết cả lòng, cảm thấy Quý thiếu ôn nhu đã bị kẻ nào đó dạy hư.
Chu Lê không biết mình bị ụp cho cả cái nồi to, không cãi với bọn họ nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Ba vòng trôi qua, trên kênh chat đột ngột bắn ra một tin tức.
[hệ thống] chúc mừng người chơi [Tháng Ba] [Đạm Nhã Lam] tiến vào tầng thứ 5.
Đm, nhanh vậy luôn!
Cả đám thật sự không thể ngờ tới, lập tức khẩn trương lên, vội vàng đổi chỗ với mấy đội giỏi.
Tình hình mà Chu Lê và Quý Thiếu Yến đoán trước cuối cùng cũng tới.
E là giờ này Chu Lê lên kênh chat bắt loa bảo bọn họ hiện không biết mình trôi tới đâu cũng chả ai tin, bởi vì mọi người đều có một niềm tin mù quáng với Quý thiếu, làm cho bọn họ chỉ đứng yên một chỗ thôi cũng được trôi dạt hết ba con phố.
Chu Lê nghĩ ra một chiêu ác, bắt đầu rao tên đội ngũ đã đổi chỗ với họ lên kênh chat, để cho người khác đi đổi chỗ với mấy người đó, chân lý chính là chúng ta lận đận thì mấy người cũng đừng mong suôn sẻ.
Đội của Cảnh thiếu và Nhan thiếu cũng nằm trong tầm đại bác, liền bắt đầu rao lên như cậu, trên kênh chat lúc này đều là tên đội nào ở đâu, làm cả đám cũng không biết cuối cùng đội nào đi nhanh hơn.
Cũng may thẻ đổi chỗ không phải lần nào cũng rút được, sau lúc đầu rối loạn thì mọi thứ dần dần chìm xuống.
Nhưng Chu Lê biết vẫn chưa xong chuyện, lát nữa nếu lại có người rút được thẻ đổi chỗ vẫn sẽ dùng lên người bọn cậu trước tiên, cậu đi thêm mấy bước, thấy mình lại bị đổi chỗ, không biết phải nói gì luôn: “Cứ như vậy cũng không hay ho gì, cậu có ý kiến gì không?”
Quý Thiếu Yến: “Chúng ta còn một tấm thẻ đổi chỗ.”
Chu Lê: “Vậy cậu muốn đổi với ai?”
Quý Thiếu Yến cười cười: “Đổi với đội đang ẩn nấp.”
Chu Lê nhướng mày.
Thật ra đúng là có vài đội không tham gia đổi chỗ, vẫn luôn im hơi lặng tiếng đi qua mê cung, trên mặt tiến độ không bị bên ngoài quấy nhiễu, nhưng lý do không ai để ý tới là vì bản thân bọn họ quá tầm thường, làm bậy có khi còn giúp bọn họ đi xa hơn.
Cậu hỏi: “Cậu nhắm trúng ai chưa?”
Quý Thiếu Yến cười nói: “Có.”
Đứa em ngu kia của hắn luôn dồn lực chú ý vào hắn, mặc dù không có can đảm trực tiếp đổi chỗ với hắn thì ít ra cũng sẽ đổi với đội đã đổi với bọn hắn, nhưng nãy giờ trên kênh chat vẫn không thấy nhắc tới Quý nhị, chuyện này rất bất thường, không chừng bên kia có thứ gì để qua cửa, nắm chắc có thể tự mình tới đích.
Hắn nói: “Không cần đi nữa, chúng ta đánh cược thử một lần.”
Chu Lê đương nhiên nghe theo hắn, cùng hắn qua hai đợt rút thăm nữa, chờ xong lần rút thăm thứ ba, Quý Thiếu Yến lập tức chọn đổi chỗ với Quý nhị. Màn hình đổi mới trong chớp mắt, trước mặt xuất hiện một cái cơ quan trong suốt đã giải được một nửa, đằng sau là quảng trường nhỏ ở giữa có cánh cửa lấp lóe sáng, hiển nhiên chính là lối ra.
Chu Lê: “...”
Quý Thiếu Yến: “...”
Quý Thiên Dương cùng đồng đội: “......................”
Chu Lê thầm nghĩ chắc là Quý nhị sắp ói máu luôn rồi, sau khi cùng Quý Thiếu Yến mở được cơ quan liền không kiềm lòng được nhắn một dòng.
Lê: Cực khổ rồi, cảm ơn nhá.
Quý thiếu: Hẹn gặp lại.
[hệ thống] chúc mừng người chơi [Lê] [Quý thiếu] tiến vào tầng thứ 5.
Quý Thiến Dương bên kia nhìn thấy thông báo này, tức tới ói máu.
Em họ đang call với gã, bi thảm nói: “Thứ gì vậy chứ! Chúng ta tính sao đây?”
Quý Thiên Dương tức giận nói: “Có thể làm gì khác nữa, đi tiếp thôi.”
Em họ thấy hắn không vui cũng không dám gào thét nữa, thật thà nện bước đi tiếp mê cung.
Tầng thứ 5 chỉ mười người được vào, không phải là mười đội.
Hiện tại đã có 4 người đi vào, nghiêm túc nói lại thì chỉ còn đúng 3 chỗ nữa. Mọi người càng thêm gấp gáp, vừa đâm thọt đấm đá nhau vừa chạy như điên về phía trước, đội ngũ thứ 3 nhanh chóng bày hết tài năng ra, là đội học bá trường khác. Mà đội thứ 4 khiến người ta rửa mắt trầm trồ, chính là đội của hai kẻ địch một mất một còn Trịnh Tam và Chu nhị.
Trịnh Tam vốn không định nghe giọng Chu nhị, nhưng mấy cái cơ quan đó khiến y nhìn đến quay cuồng, bị Chu nhị chỉ đạo vượt mấy cái, vậy mà không biết từ lúc nào lại nghe người ta chỉ huy.
Mấy chuyện này đương nhiên y không thể nói ra, chỉ nhắn một hàng “ha ha ha” khoe khoang trên kênh chat.
Nhưng bọn họ cũng chưa đáng nói tới đâu, đội xếp thứ 5 càng khiến người khác trố mắt hơn, là Quý nhị cùng em họ kia của gã.
Mọi người quá là ngạc nhiên, nếu đổi lại là Cảnh thiếu và Nhan thiếu nhảy vào hoàng cảnh dầu sôi lửa bỏng đó cũng chưa chắc đã có thể cứu vãn nổi, vậy mà Quý nhị lại cân được, bọn họ làm sao qua được vậy?
Quý Thiếu Yến hơi híp mắt.
Gần đây Quý Thiên Dương luôn bị nhốt trong nhà, cũng không được tiếp khách, cho nên quân sư kia hiện giờ đang ở cạnh em họ gã?
Mặc kệ kết quả làm người khác bất ngờ cỡ nào, sau khi đủ 10 người thì game mobile nhỏ này coi như đã được phá đảo.
Hệ thống bắn ra một thông báo, nói 12 giờ đêm nay mới đóng cửa, mười người đầu tiên đi vào tầng thứ 5 đều sẽ có phần thưởng.
Mọi người cũng đang rảnh rỗi nên đều chơi tiếp.
Chu Lê nhận được một tin nhắn hệ thống, yêu cầu điền thông tin và địa chỉ, ngày mai bọn họ sẽ mang phần thưởng tới tận nhà. Cậu thầm nghĩ quả nhiên không có khả năng có thể thừa kế đồ cổ, điền xong lại trò chuyện với Quý thiếu Yến một lát, sau đó offline đi ngủ.
Hôm sau cậu vừa ăn cơm xong đã thấy quà tặng được mang tới.
Phần thưởng là một bức tranh chữ, ngoài ra còn có một cái hộp cỡ lòng bàn tay, bảo là phần thưởng Vệ lão gia tử thưởng thêm cho cậu.
Chu Lê cho rằng có thể mình ở trong game gieo vạ quá nhiều, khiến lão gia tử nhìn tới thiệt là hài lòng, cười nhận lấy, đợi người đi rồi mới mở ra, vừa nhìn thấy đồ trong hộp thì nụ cười trong chớp mắt cứng lại – đó là một miếng ngọc bội hình cánh hoa.
- ---------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Lê:!!!