Khi chỉ còn 5 ngày nữa đến khai giảng thì Quý Thiên Dương mới trở về.
Nhóm nhị đại ra nước ngoài chơi đều lục tục về nước, cả bọn theo thường lệ muốn họp mặt một trận. Nhưng mà trước đó mấy người Chu Lộ Văn, Quý Thiếu Yến và Chu Lê đang ở trấn Tương Mãn cùng đám đàn em.
Vừa có được thành tích thi cuối kỳ thì giáo viên đã gọi điện cho người lớn trong nhà.
Nhị Trung của khu Liễu Tây là trường cấp ba hạng bét, chỉ riêng số lượng học sinh còn đi học mỗi năm đã khiến người ta cực kỳ cảm động, mà đám đàn em đều được thầy giỏi dạy kèm, qua hơn nửa năm học hành thì tụi nó ở Nhị Trung chính là người cao nhất trong đám chú lùn, hiệu quả cực kỳ rõ ràng. Trong đám đứa kém nhất thì đứng hạn 11 của lớp, cao nhất là tiểu ngũ, xếp thứ 3 của khối.
Phụ huynh trong nhà đều mừng rớt nước mắt.
Đám nhãi nhà mình là cái dạng gì thì người trong nhà đã rõ từ lâu, vốn tưởng tụi nó tụ lại với nhau chỉ biết chơi bời thôi nên không hề ôm chút hy vọng nào, không ngờ tụi nó thật sự đi học thêm, còn thật sự thấm được vào đầu nữa chứ!
Bọn họ lập tức thấy dù bất cứ giá nào cũng phải mời người nhà họ Chu một bữa.
Hơn nữa tiền học thêm của con trai mình bọn họ cũng muốn tự trả, nếu không trả nổi toàn bộ thì ít ra cũng phải góp một nửa.
Nhị ca và lão tam đã kiếm ra tiền nên muốn san sẻ với anh em mình.
Nhưng mà tụi nó cũng hiểu rằng có vài người lớn trong nhà không biết nói chuyện, nên bảo rằng để tụi nó tự mời là được rồi, vì vậy nên mới có bữa tiệc hôm nay.
Quý Thiếu Yến tới nơi mới nhận ra chỗ này chính là quán đồ nướng mà bọn họ cùng ăn lúc trước.
Trong lúc ăn tết đám đàn em đã ngán mấy món rau xào lên tận cổ rồi, đều muốn đổi khẩu vị, có được sự đồng ý của Chu Lê thì mau chóng quyết định chọn quán này, muốn ăn một ít đồ gì đó nướng. Quý Thiếu Yến nghe Chu Lê chọn bánh quy mặn lại nhớ lúc trước cậu cũng cho mình ăn cái này, đợi đồ được bưng lên xé ngay một miếng nhỏ, nếm lại hương vị kia.
Chu Lê nhìn hắn: “Ăn ngon không?”
Khóe môi Quý Thiếu Yến cong lên, nói một câu mang nghĩa đôi: “Cậu chọn thì tất nhiên là ngon rồi.”
Chu Lê cực kỳ hài lòng, cùng hắn ăn chung một cái bánh.
Quý Thiếu Yến thong thả ung dung phủi phủi tay, nhìn mấy gương mặt đầy vẻ vui mừng, tinh thần phấn chấn lại xốc nổi của đám đàn em lại nghĩ tới một đám trứng xào cà chua lúc trước, tuy rằng khi ấy cảm thấy ngốc bạch ngọt dẫn tụi nó về đường ngay có hơi nhàm chán, nhưng không thể không thừa nhận rằng tụi nó bây giờ nhìn vừa mắt hơn nhiều.
Từ Tiền Đa Thụ tới đám đàn em, Chu Lê giống như có một loại sức hút kỳ lạ vậy, bất cứ ai ở cạnh cậu dường như đều sẽ trở nên tốt đẹp hơn, kể cả chính bản thân Quý Thiếu Yến.
Hắn nhìn Chu Lê, giúp cậu lấy mấy xâu đồ nướng. Lúc này bỗng dưng Wechat vang lên, là tin nhắn của Nhan Vân Huy, nói có người hỏi chuyện miếng ngọc với sư phụ già kia, nhưng không phải chỉ hỏi một mình sư phụ mà tất cả những thầy thợ trong nghề đều được hỏi một lần.
Hắn khẽ nhướng mày.
Chuyện làm ăn của nhà ngoại Nhan Vân Huy có liên quan tới ngọc, dĩ nhiên quen biết với người bên thành Nam.
Nhưng một người ngoài như Quý Thiên Dương, chỉ dùng thời gian một kỳ nghỉ đông đã có thể nhờ người tới chỗ mấy sư phụ đồ ngọc hỏi thăm thì thủ đoạn hiển nhiên không thể coi thường.
Hắn suy nghĩ một lát, đáp: Vẫn còn giữ lại bản vẽ ngọc chứ?
Nhan Vân Huy: Còn
Quý Thiếu Yến: Vậy dựa theo cái đó làm hai miếng ngọc nữa.
Nhan Vân Huy: Rốt cục cậu định làm gì? Lại câu cá tiếp à?
Quý Thiếu Yến: Ừ
Nhan Vân Huy: Ai là cá?
Quý Thiếu Yến: Sau này có cơ hội sẽ nói với cậu.
Nhan Vân Huy trả lời lại một tiếng “được” rồi không hỏi nữa.
Quý Thiếu Yến tắt điện thoại, thấy Chu Lê đang nhìn hắn dò hỏi bèn tiến sát lại nói nhỏ mấy câu vào tai cậu.
Nhị ca vừa ngẩng đầu lên đã bị cảnh này đập vào mặt, bất lực thật sự: “Nói này nghe, hai anh có thể chú ý xung quanh một chút không, suy nghĩ tới cảm nhận của đám chó độc thân tụi em tí đi chứ?”
Chu Lê cười: “Có ngon thì mày cũng làm giống vậy đi.”
Nhị ca: “Sao dễ vậy được.”
Lão Tam: “Đúng ó, hiện giờ ngay cả nói mấy câu với fans nữ tụi em còn không dám, nói nhiều hơn một câu thôi là đã có người tung tin đồn nhảm tụi em ngủ với fans.”
Thất Phát Tài tát thêm nước: “Ây đúng rồi, đó giờ quên hỏi nữa, sao hai anh lại có thể đến với nhau vậy?”
Chu Lê thật thà nói: “Lâu ngày sinh tình đó.”
Chu Lộ Văn đang uống nước đột ngột không nhịn nổi, sặc một phát chấn động.
Đám đàn em lập tức kinh ngạc nhìn cậu ta, ngay sau đó mới kịp nhảy số ra bốn từ này có hơi đen tối, cả đám cười như điên, không ngờ anh Văn luôn trầm ổn đứng đắn như kia mà đầu óc lại không hề trong sáng.
Chu Lộ Văn thấy hơi xấu hổ, mau chóng điều chỉnh lại nét mặt sau đó mới giải thích là trùng hợp thôi.
Bởi cậu ta không có cách nào nói với cả đám rằng hai người họ ngủ xong rồi mới yêu nhau, thậm chí còn từng đánh dã chiến trong tiểu khu nữa chứ, cái thứ “Lâu ngày sinh tình” kia của Chu Lê nghĩ theo chiều hướng nào đó thì thật sự hơi bị rớt cái liêm sỉ luôn.
Một đám người cùng nhau nói cười, thẳng tới 2 giờ hơn mới giải tán.
Đám đàn em uống hơi nhiều, Chu Lê đưa người về nhà lại bị người lớn nhiệt tình nhét cho một đống đồ đạc thiệt to, cậu cười cười nhận lấy hết sau đó lên xe rời khỏi, cảm thấy men say bắt đầu ngấm liền lười biếng dựa vào vai Quý Thiếu Yến.
Đại khái là đám đàn em vẫn luôn xem Quý Thiếu Yến là chị dâu nên hắn cơ bản không có uống rượu, thấy vậy đưa tay ôm cậu, hỏi: “Đầu có đau không?”
Chu Lê đáp: “Có hơi đau.”
Cậu có hơi lâng lâng, liếc thấy Quý Thiếu Yến đang nhắn tin Wechat liền lay lay cánh tay hắn đòi xem.
Quý Thiếu Yến giúp cậu ấn ấn trán, tự động đưa cậu xem.
Chu Lê nhìn vào cái tên kia một, nhận ra mình không biết người này, hỏi: “Ai đây?”
Quý Thiếu Yến kéo cậu tựa vào ngực mình, dán sát lỗ tai cậu nhỏ giọng: “Người trong phòng nghiên cứu của cậu Quý Thiên Dương.”
Chu Lê yên lặng suy ngẫm mấy giây: “Quen biết hồi nào vậy?”
Quý Thiếu Yến: “Lúc sắp kết thúc học kỳ.”
Chu Lê ngẩng đầu nhìn hắn: “Cậu tính trước hết rồi?”
Quý Thiếu Yến cười đáp: “Ừm, nếu không thì cậu cho rằng tôi chỉ làm được bao nhiêu đó thôi sao?”
Chu Lê thấy không thể nào.
Cho nên Quý đại thiếu đây là đang định đào góc tường nhà người ta, hay là đang muốn trộm cái kỹ thuật kia để dành sau này dùng tới?
Quý Thiếu Yến nhìn cậu: “Muốn nói cái gì?”
Chu Lê: “Cậu thật xấu xa.”
Quý Thiếu Yến khẽ cười: “Cảm ơn đã khen ngợi.”
Chu Lê: “Nhưng tôi thích.”
Cậu nhìn người trước mặt mình, trong đầu nóng lên, ôm chặt người ta sau đó hôn bẹp một phát thật vang dội.
Tài xế: “...”
Chu Lộ Văn: “...”
Ừ thì, giả bộ điếc đi chú.
Chu Lộ Văn thầm than một tiếng hên là mình ngồi ở ghế phó lái, nếu không hiện giờ đã biến thành một cái bóng đèn sáng trưng, e rằng công suất còn lên tới hơn 1000w luôn á.
Quý Thiếu Yến biết Chu Lê đang say, nhìn nhìn cậu rồi nói khẽ: “Đi mướn phòng không?”
Sau sự kiện “mướn phòng tính giờ”, hai người cũng chỉ đi mướn phòng thêm có một lần, mà còn là vào ban ngày ban mặt nữa chứ.
Bởi vì ở nhà thì không được tiện, mà dùng cái cớ tới nhà người kia ở cũng dễ dàng bị vạch trần, cho nên chỉ cần buổi tối không về nhà thì khác nào đang hê lên cho hai bên rằng “tụi này đi mướn phòng đấy”, thiệt sự hơi bị rơi cái liêm sỉ.
Nhưng nhìn dáng vẻ hiện giờ của Chu Lê thì Quý Thiếu Yến cũng không muốn nhịn nữa.
Dù sao hai người cũng chuẩn bị đính hôn rồi, đương nhiên có thể ra ngoài ở với nhau, hắn quyết định không thèm che giấu bản tính không biết xấu hổ của mình nữa.
Chu Lê cũng chưa say tới không biết trời trăng gì, dứt khoát nói: “Đi.”
Vì vậy khi xe chạy tới nội thành, Quý Thiếu Yến lập tức bảo tài xế dừng xe trước khách sạn, tiện thể để Chu Lộ Văn báo với người nhà là hai người không về.
Chu Lộ Văn và tài xế vẫn tiếp tục trầm mặc, đưa hai người họ tới nơi sau đó cong chân chạy vội.
Quý Thiếu Yến đỡ người lên lầu, vừa vào cửa đã thẳng tiến tới giường lớn.
Trên đường Chu Lê vừa ngủ một giấc nên lúc này đã tỉnh rượu, đưa tay ra ôm hắn.
Ông bà ta đã nói thì cấm có sai, thật sự là ăn quen bén mùi mà.
Hai người nổi hứng làm bậy với nhau, ngay cả cơm chiều còn chưa kịp ăn. Quý Thiếu Yến ngày thường không phát bệnh vẫn luôn dịu dàng ấm áp, nhưng mỗi khi lên giường lại không thể khống chế được dục vọng chiếm hữu của bản thân, tới cuối cùng Chu Lê chỉ có thể lầm bầm mấy câu không rõ rồi mau chóng ngủ mất.
Quý Thiếu Yến mang biểu cảm cực kỳ dịu dàng mà vuốt ve mặt cậu.
Chu Lê quá tốt, đã không biết bao nhiêu lần hắn muốn trói hết đám người xung quanh Chu Lê cộng với con chó kia lại rồi ném đi thật xa, khiến bên cạnh cậu chỉ còn lại một mình hắn, tựa như lúc này vậy, thật tốt biết bao.
Hắn sung sướng nâng cằm Chu Lê lên hôn một cái, cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều có được sự thỏa mãn cực kỳ to lớn.
Bọn họ ở khách sạn một đêm, giữa trưa hôm sau chính là bữa tiệc của nhóm nhị đại.
Chu Lê để Quý Thiếu Yến xoa xoa eo cho mình, sau đó mới về nhà thay quần áo rồi đi tới nhà hàng gặp mặt đám người Trịnh Tam. Cả nhà cùng nhau kể về chuyến nghỉ đông của bản thân, Chu Lê thấy bọn họ cơm nước xong thì định giải tán, không vui hỏi: “Sao lại không tới hội sở chơi một chút chứ?”
Còn không phải vì có cậu ở đây à!
Một đám người đều nhớ tới hình ảnh thảm thiết khi xưa, cố gắng giữ vững nét mặt, cười nói: “Có mấy người vừa trở về nước thôi nên muốn nghỉ ngơi thêm tí.”
Chu Lê: “Này dễ mà, mấy người tụi mình đi là được rồi.”
Mấy người yên lặng liếc nhìn cậu, sau đó dùng ánh mắt cầu xin nhìn Quý Thiếu Yến.
Quý Thiếu Yến đương nhiên sẽ ủng hộ Chu Lê, cười tỏ vẻ đồng ý.
Cả đám: “...”
Mẹ nó cậu thấy hay thì đi mà nghe một mình, đừng kéo tụi này vào được không cảm ơn?
Yêu đương khiến người ta phát rồ, câu này thật sự không trật đi đâu!
Đám người đau khổ tột độ, cuối cùng ôm tâm lý tránh được mồng 1 thì cũng không tránh được ngày rằm, lần này tránh được thì chắc chắn sẽ còn lần kế nữa, đành phải bi tráng nhắm mắt đưa chân. Kết quả khi Chu Lê cất giọng lại khiến bọn họ sửng sốt ngay tức thì.
Trịnh Tam hoàn hồn lại đầu tiên: “Đm cậu như này là sao chứ?”
Chu Lê cười đáp: “Cố ý đi học đó, thấy sao?”
Hóa ra cậu cũng tự biết được mình hát dở à, cả đám cảm động xém rớt nước mắt.
Trịnh Tam vỗ tay: “Hay lắm!”
Lưu Tiểu Duy: “Chu thiếu trâu bò!”
Đường Tử Hân: “Hoàng tử tình ca!”
“Quá khen quá khen, mấy bài sau đều là của tôi hết nè,“ Chu bá chủ micro nghiêm túc cầm mic đứng đó, nói, “Bài tình ca tiếp theo này tôi tặng cho bạn trai mình.”
Đám người vừa rồi còn khen lập tức lật mặt.
“Biến biến biến, biến xuống ngay!”
“Từ chối ăn cơm tró!”
“Cắt, tua qua khúc này đi được không!”
Đương nhiên cũng không có ai thật sự chạy lên kéo cậu xuống, Chu Lê làm như không nghe thấy, chăm chú mà nhìn Quý Thiếu Yến, vì hắn hát một bài xong mới bị mọi người lôi xuống.
Quý Thiên Dương thấy cậu lại chạy đi chọn bài hát, sáp tới gợi chuyện: “Mấy cái này anh đều học hết sao?”
Chu Lê ừ một tiếng sau đó liếc nhìn gã: “Tôi nghe anh trai cậu nói cậu đi du lịch, đi đâu vậy?”
Quý Thiên Dương: “Chỉ chọn bừa một chỗ để đi thôi.”
Chu Lê cũng không hỏi tiếp nữa, nhanh tay chọn thêm mấy bài hát rồi trở về ngồi cạnh Quý Thiếu Yến.
Lúc sau cậu nhận ra Quý Thiên Dương thi thoảng sẽ cố chen vào nói cùng cậu mấy câu, ra vẻ như chỉ thuận miệng tán chuyện vậy, mãi cho tới khi ai về nhà nấy cũng không hề thấy gã nghiêm túc nói vào chuyện chính.
Mà chờ tới lúc khai giảng thì dường như Quý Thiên Dương lại quay trở về bộ dạng muốn lật bài với cậu, nhìn vào là biết đang muốn làm thân cùng mình.
Chu Lê yên lặng quan sát hết hai tuần, phát hiện cảm giác của cậu không hề sai, nhịn không được đi phân tích một chút với Quý Thiếu Yến, thấy Quý Thiên Dương có khả năng đã biết được ngọc đang ở chỗ cậu.
Quý Thiếu Yến theo suy nghĩ theo hướng này, nhớ ra một chuyện: “Trước kia hình như gã từng nói rằng hai người nhất định phải đứng cùng một phía đúng không?”
Chu Lê vừa nghe xong đã hiểu ngay, không tin nổi: “Ý cậu là gã phát hiện ra dạo này bản thân hơi bị đen nên ngay lập tức dò ra tôi đang giữ ngọc à?”
Quý Thiếu Yến: “Nếu cái giả thuyết kia là thật thì ắt hẳn là vậy.”
Nhưng mà nếu là giả thì còn phải xem xét lại.
Khả năng đóng kịch với người ngoài của Chu Lê cũng không hề tệ, bên kia Quý Thiên Dương muốn làm thân với cậu thì bên này cậu cũng lập tức hô anh gọi em với người ta. Cứ vậy lại hết một tuần nữa, cuối cùng hôm nay Quý Thiên Dương cũng hỏi cậu có nhìn thấy miếng ngọc của thế giới này hay không.
“Không có,“ Chu Lê nhìn gã, “Cậu có hứng thú à?”
“Tôi có chứ,“ Quý Thiên Dương buồn bã đáp, “Nếu xui xẻo ngay lúc anh trai muốn ép chết tôi mà cậu thì không ngăn được, tôi có miếng ngọc kia thì tốt xấu gì cũng có thêm một cái mạng.”
Chu Lê: “Nếu kiếp sau cậu cũng xui nốt thì tính sao?”
Quý Thiên Dương kinh ngạc: “Không thể nào, không phải đã bảo Trọng Liên có thể khiến người ta có kết cuộc tốt đẹp sao?”
Chu lê đáp: “Cũng có lý, nhưng chỉ cần cậu đứng cùng một phía với tôi thì Trọng Liên sẽ không bị mất tác dụng, hai người chúng ta không ai phải chịu số phận đen đủi cả, cho nên đừng sợ, cứ bình tĩnh đi.”
Quý Thiên Dương im lặng một lát: “Anh nói cũng đúng.”
Hai người vừa nói vừa đi tới sân bóng rổ, tới nơi thì không nói thêm nữa, cùng mấy người đang chờ họ trong sân chơi bóng.
Ngày tháng học tập cứ thế bay vèo vèo, cứ như Quý Thiên Dương đã quên mất chuyện của Trọng Liên và thành Nam vậy, chỉ một mực phát triển quan hệ tốt đẹp với Chu Lê.
Theo thời gian trôi qua, có lẽ là số lần ở chung nhiều hơn nên Chu Lê dần nhận ra Quý Thiếu Dương hình như có hơi nôn nóng, nhưng chuyện này chỉ chợt thoáng qua rất nhanh, cứ như là ảo giác của cậu vậy.
Cậu không nhịn được kể chuyện này cho Quý Thiếu Yến nghe, ngay từ đầu Quý Thiếu Yến đã không đồng ý để cậu đi tiếp cận Quý Thiên Dương, liền mượn cái cớ này bảo cậu đừng lại gần Quý Thiên Dương nữa.
“Dạo này Tiểu Triệu luôn gặp chút chuyện không hay, có khi là gã đang muốn ép y khai ra mọi chuyện,“ hắn nhìn Chu Lê, “Dù sao hai chúng ta cũng còn nhiều thời gian, chờ tiếp xem sao.”
Chu Lê thầm nghĩ cũng đúng, tên kia gấp gáp như vậy chắc chắn sẽ lòi đuôi trước.
Vì vậy Quý Thiên Dương nhanh chóng nhận ra, anh trai mình trước đó đã rất dính với Chu Lê hiện giờ đột nhiên bám càng chặt hơn.
Lúc trước mỗi ngày tốt xấu gì bọn họ còn có thể nói mấy câu với nhau, còn hiện giờ ngay cả mở miệng ra còn không có cơ hội, gã trầm mặc mà nhìn hai người ngồi trong quán cà phê, phát hiện ra anh trai mình sắp nhìn sang thì vội quay đầu dời tầm mắt đi chỗ khác, ngay sau đó bỗng thấy trước mắt tôi sầm, một quả bóng rổ bay tới nện vào mặt gã.
Sợi dây lý trí trong đầu gã dứt phựt một phát: “Ai đó, con mẹ nó mù rồi à!”
Đen thật!
Cho dù đã làm thân với Chu Lê rồi mà gã vẫn đen như cũ!
Bởi vì ngoài mặt có tỏ ra như thế nào đi nữa thì trong lòng gã vẫn thèm muốn miếng ngọc kia.
Lương Cảnh Tu cười tủm tỉm đi qua: “Ngại quá, lỡ tay thôi, không sao chứ?”
Quý Thiên Dương vừa thấy là y, buộc phải ép bản thân nuốt lửa giận vào lòng: “Em không sao hết.”
Lương Cảnh Tu cười nói: “Muốn ra chơi cùng không?”
Quý Thiên Dương gượng cười: “Không được rồi, em còn có việc, anh Cảnh với mọi người cứ chơi đi.”
Gã tìm tới một chỗ không có ai, không biết đây là lần thứ mấy tự hỏi nên làm gì để có thể lấy được miếng ngọc từ tay Chu Lê.
Nhà họ Chu không phải gia đình bình thường, trong lúc này gã không đủ khả năng để tìm người ta gây rối, càng khỏi nói tới chuyện ở giữa còn chen vào một Quý Thiếu Yến... Gã càng nghĩ càng thấy nóng nảy, đúng lúc này nghe được tiếng chuông điện thoại, đứa em họ kia của gã gọi điện tới.
Gã bắt máy: “Sao?”
Em họ nói: “Anh họ, thứ anh muốn tra em tra được rồi, đưa anh xem ngay bây giờ được không?”
Quý Thiên Dương: “Ừ, gửi qua mail cho tao đi.”
Đoán được chuyện có thể ngọc bội đang trong tay Chu Lê, gã liền nghi ngờ là do Vệ lão gia tử đưa cậu.
Vì để xác nhận chuyện này nên gã đã sai em họ đi điều tra mấy lần Vệ lão gia tử tham gia hội đấu giá. Mỗi năm hội đấu giá trong nước nhiều vô số kể, nhưng chỉ tra mấy cái mà Vệ lão gia tử từng đi thì dễ dàng hơn rất nhiều, năng lực của em họ có hạn nên phải mất hai tháng mới tra xong được.
Gã vốn chỉ muốn tiện tay tra thử, cũng không hy vọng gì nhiều, hơn nữa ông già kia thường xuyên đi dạo chợ đồ cổ nên không nhất định sẽ mua được ngọc từ hội đấu giá. Kết quả vừa mở mail ra đã nhìn thấy tin tức ông thật sự ở trong hội đấu giá mua được một miếng ngọc.
Em họ ngu thì có ngu thật nhưng may là rất cẩn thận, không biết từ chỗ nào nghe được tin tức mà cố hết sức liệt kê ra hết mấy lần mua đồ của Vệ lão gia tử.
Quý Thiên Dương mau chóng xem xong, thấy miếng ngọc kia rất lâu trước đây lưu lạc ra tới nước ngoài, vẫn luôn bị một thương nhân giàu có người nước ngoài cất giữ, trong hội đấu giá lần đó mới mang ra bán, ngay sau đó bị Vệ lão gia tử giành được, cũng vì vậy mà trên mạng không hề có hình ảnh nào của nó.
Vậy nên... miếng ngọc của Tiểu Triệu làm sao có thể làm nhái giống đến mức đó?
Ban đầu gã tưởng rằng Trọng Liên đang ở trong chợ đồ cổ nên bị sư phụ nào đó phỏng theo làm lại một miếng, nhưng hiện giờ nhìn lại thì mọi chuyện thật sự quá trùng hợp, tám phần là có người lợi dụng Tiểu Triệu để thử gã.
Chu Lê là học sinh chuyển trường, vừa mới trở lại cái vòng này không lâu, nhân mạch có hạn nên không thể nào có khả năng mua chuộc được Tiểu Triệu nhanh như vậy, lại càng không thể khiến cho y trung thành một mực tới mức đó.
Vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất, chuyện này là do Quý Thiếu Yến đứng sau lưng cậu làm ra.
Quý Thiên Dương nghĩ tới bấy lâu nay gã đều bị hai người kia đùa bỡn trong tay, vẻ mặt nháy mắt trở nên dữ tợn, hung hăng ném điện thoại xuống đất.
Biết rõ chuyện này, gã cũng không lãng phí thời gian nữa, chờ tới cuối tuần liền muốn hẹn Chu Lê ra tâm sự, bảo là có chuyện quan trọng muốn nói.
Chu Lê xem xong tin nhắn của gã, chạy đi tìm Quý Thiếu Yến. Hai người bàn bạc một lát quyết định kéo dài thêm ít lâu, hẹn lại cuối tuần sau. Quý Thiên Dương không có ý kiến gì, kiên nhẫn đợi thêm một tuần, cuối cùng cũng gặp được Chu Lê.
Chu Lê và Quý Thiếu Yến vẫn dựa theo kịch bản lần trước, vừa gọi điện cho nhau vừa gặp Quý Thiên Dương.
Lần này cả hai lại tiếp tục hẹn gặp ở hội sở.
Quý Thiên Dương nhìn Chu Lê ngồi xuống trước mặt mình, đầu tiên trầm mặc một lát sau đó có hơi rối rắm mà đặt miếng ngọc của Tiểu Triệu và tư liệu về buổi đấu giá kia lên bàn, giải thích đơn giản mấy câu rồi khàn giọng nói: “Anh Chu, anh đang thử em sao? Có phải anh trai em cũng đã biết rồi đúng không?”
Ồ.
Chu Lê nhướng mày, thầm nghĩ thì ra là bắt đầu từ hội đấu giá mà lần tới đây.
Quý Thiếu Yến ở đầu dây bên kia nghe xong lập tức tắt máy đứng dậy, cho mấy vệ sĩ đứng giữ trước cửa còn mình thì trực tiếp đi vào phòng ngồi xuống cạnh Chu Lê, hơi mỉm cười: “Đúng vậy, cho nên anh muốn nói gì?”
Quý Thiên Dương nhìn hắn: “Vậy miếng ngọc kia cũng đang ở trong tay hai người à?”
Quý Thiếu Yến cười đáp: “Là tôi hỏi anh trước.”
Quý Thiên Dương trầm mặc một lát, mở miệng: “Tôi muốn miếng ngọc kia.”
Quý Thiếu Yến: “Lý do.”
“Lý do không phải rất rõ ràng rồi sao?” Quý Thiên Dương hơi xấu hổ, sau đó vuốt vuốt mặt, bất chấp nói, “Ai có thể chắc chắn được mình không gặp chuyện gì ngoài ý muốn, miếng ngọc kia chính là một tấm bùa cứu mạng, biết được tác dụng của nó rồi thì ai mà không động lòng cho được?”
Gã nhìn Chu Lê, “Cậu không động lòng sao?”
Quý Thiếu Yến: “Cậu ấy không hề có ý nghĩ đó.”
Lúc trước lấy được miếng ngọc kia, ý tưởng đầu tiên xuất hiện trong đầu Chu Lê là xuyên trở về làm ma, nói thẳng ra xem chừng Quý Thiên Dương sẽ không tin nổi.
Quý Thiên Dương nói: “Nếu các cậu đã không muốn thì đưa ngọc cho tôi được không? Tôi bắt buộc phải ở cùng một phía với cậu ta nên không cần lo tới chuyện tôi sẽ phản bội hai người.”
Quý Thiếu Yến gật gật đầu, xòe tay ra với Chu Lê.
Chu Lê nhanh chóng lấy trong túi ra hai miếng ngọc đưa hắn.
Quý Thiếu Yến đặt ngọc lên bàn, đẩy ra ngoài, vẫn còn ra vẻ một người anh trai tốt, ôn hòa nhìn gã: “Nói cho tôi biết cái nào là thật, nói xong thì mới có thể tiếp tục bàn bạc chuyện hôm nay.”
- ---------------------
Tác giả có lời muốn nói: Muốn lái xe gì hả, tình hình bây giờ thì ngay cả đạp xe đạp ra đường thôi cũng bị bắt lại đó, biết chửa?