Nơi Quý Thiếu Yến nằm chính là bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố này.
Người có thể vào đây không giàu thì sang, qua nhiều ngày như vậy nên các nhân viên y tế cũng đã biết rõ thân phận của hắn.
Lúc ấy vị thiếu gia này cảm xúc quá mức kích động, thậm chí còn tự làm mình bị thương, bọn họ tìm mọi cách trấn an đều không có tác dụng. Tuy rằng bọn họ không thể không chọn cách cưỡng chế làm hắn bình tĩnh lại nhưng vẫn chỉ dám dùng một lượng thuốc cực kỳ ít.
Có điều vẫn là do hắn quá suy yếu nên thời gian ngủ vẫn có hơi lâu.
Hắn ngủ một giấc suốt ba giờ đồng hồ, lúc tỉnh lại trời đã tối rồi.
Thân là đại thiếu gia Quý gia, nơi hắn ở tất nhiên là phòng bệnh cao cấp.
Căn phòng này tựa như một căn hộ ba gian đầy đủ vật dụng, mà những thứ được bày trí ở đây giá trị đều xa xỉ. Trong phòng nhiệt độ vừa phải, mặt đất lót thảm lông, trước cửa sổ sát đất còn được đặt thêm hai chậu cây xanh, có thể nói là cố gắng hết sức cho người bệnh một hoàn cảnh thoải mái nhất.
Nhưng Quý thiếu gia không hề thấy thoải mái một chút nào, chỉ muốn tất cả những người này biến hết đi.
Mà vì vết xe đổ trước đó, lý trí được rèn luyện nhiều năm của hắn cuối cùng cũng chạy ra phát huy tác dụng, cực khổ lắm mới ngăn được lửa giận sắp bùng nổ, thành công giúp hắn tránh phải ăn thêm một liều thuốc an thần nữa.
Ông nội Quý thấy vậy thì cảm thấy sự lo sợ của mình bằng thừa rồi, rất chi là vui mừng.
Lương Cảnh Tu đang chờ bên cạnh cũng thả lỏng, khóe miệng lại theo thói quen mỉm cười.
Y cùng Tiểu Nhan hôm nay hay tin A Yến tỉnh lại, nhưng tình hình không ổn định nên bị tiêm một liều thuốc an thần, sợ là để lại di chứng nào đó liền nhanh chân chạy tới bồi cùng ông nội Quý. Tim Tiểu Nhan không tốt nên vừa mới bị y khuyên về nhà, không ngờ đúng lúc quay lại đã thấy A Yến tỉnh rồi.
Y cùng ông nội Quý đứng một bên chờ bác sĩ làm kiểm tra, biết được các chỉ số đều bình thường thì mới thấy nhẹ lòng, cười cười bước qua: “Cuối cùng cũng chịu tỉnh, lần này thiếu chút nữa bị cậu hù chết.”
Quý Thiếu Yến nhân lúc kiểm tra đã khái quát lại được tình hình hiện tại.
Hắn hôn mê gần một tháng nên trước mắt thân thể không chịu nghe lời. Vừa rồi bác sĩ cũng bảo hắn cần tĩnh dưỡng thật tốt, ông nội từ trước tới giờ đều rất quyết đoán, tình hình hiện giờ đừng nói là xuất viện, có khi ngay cả cửa phòng bệnh hắn cũng không thể bước ra.
Nhưng hắn cũng rõ khoảng thời gian qua ông nội chắc chắn đã lo lắng rất nhiều vì hắn, nên liền nói chuyện cùng ông mấy câu trước rồi mới khuyên người đi sang phòng ngủ bên cạnh nghỉ ngơi, sau đó nhìn Lương Cảnh Tu: “Mấy giờ?”
Lương Cảnh Tu nhìn thoáng qua, nói: “9 giờ 23.”
Quý Thiếu Yến: “Điện thoại của tôi đâu?”
Lương Cảnh Tu nói: “Trong tủ đầu giường.”
Y vừa định đứng lên đã thấy Quý Thiếu Yến ngay cả chút thời gian này cũng không chờ mình nổi, muốn tự mình chồm qua lấy thì vội vàng đè người lại, kéo ngăn kéo ra đưa hắn.
Quý Thiếu Yến nhận lấy ấn một cái, phát hiện điện thoại đã hết pin từ lâu tự động tắt nguồn.
Lương Cảnh Tu vốn định ở đây cả đêm nên đã hỏi hộ sĩ lấy sạc điện thoại từ trước, liền đi ra phòng khách cầm về giúp hắn cắm sạc.
Quý Thiếu Yến hơi khép mắt lại, yên lặng hít sâu hai hơi.
Lương Cảnh Tu nhìn hắn, lại nhạy bén nhận ra hắn có chút nôn nóng, tức thì cảm thấy quá là lạ lùng.
Bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, trừ ông nội Quý ra thì không ai hiểu rõ tính cách của A Yến hơn y và Tiểu Nhan. Vị thiếu gia này cho dù gặp phải chuyện gì cũng luôn bình tĩnh, còn đặc biệt biết che giấu cảm xúc thật của bản thân, hắn càng lớn lên thì càng khó nhìn thấu được, dường như hắn thật sự muốn khoát cái vỏ bọc ngụy trang hoàn mỹ không tỳ vết kia tới chết vậy.
Giờ đây từ lớp vỏ bình tĩnh kia của hắn nứt ra làm lọt một tia nóng nảy ra ngoài, cả người bỗng dưng sinh động lên không ít.
Y nỗ lực đè sự hiếu kỳ xuống, mở khóa điện thoại của mình, nói: “Nếu cậu muốn gọi điện thì dùng của tôi đi.”
Quý Thiếu Yến quả thật muốn gọi điện nhưng chợt nhận ra bản thân lại không biết số của Chu Lê.
Hắn vừa định từ chối đã thấy Lương Cảnh Tu đưa điện thoại sang, lúc nãy hẳn là y vẫn đang chơi trò chơi nên trên màn hình vẫn đang dừng ở giao diện game, đúng lúc này khung chat lại nhảy ra một tin nhắn mới.
Trịnh Tam: Cmn, đứa tên Lê kia cậu ở khu Liễu Tây đúng không, ở chỗ nào của Liễu Tây?
Ánh mắt hắn dừng trên đó, lập tức đưa tay nhận lấy điện thoại, gần như muốn ngừng thở.
Khoảng mấy giây sau hắn mới thấy được cái tên quen thuộc kia trả lời.
Lê: Mùa hè nóng như vậy đừng nổi giận chứ, coi chừng nóng trong người đó.
Trịnh Tam: Cậu còn dám quản tôi nổi với chả không nổi giận, nổ địa chỉ đê, ngày mai tôi tới mời cậu ăn cơm!
Lê: Thôi khỏi, người hâm mộ của tôi thật sự nhiều lắm rồi, tôi chỉ là muốn tốt cho cậu tôi, gặp nhau cũng vô ích, quên tôi đi.
Ừm, giọng điệu này đúng là ngốc bạch ngọt rồi, không lẫn đi đâu được.
Quý Thiếu Yến nhìn Trịnh Tam điên cuồng bùng nổ, khóe miệng khẽ câu lên.
Lương Cảnh Tu cảm giác được xúc động của hắn trong nháy mắt đã ổn định lại nên thò mặt vào ngó một phát, không hiểu tại sao Trịnh Tam bị bón hành lại có thể khiến hắn vui như vậy, dứt khoát giải thích: “Đây là mobile game của ông Vệ mài mò làm ra, hôm nay mới là ngày thứ hai mở màn nên hiện tại cậu chơi vẫn còn kịp, mã mời cũng để trong ngăn kéo, tụi tôi đều cho rằng cậu không muốn chơi đó.”
Nói chuyện được một lúc thì điện thoại Quý Thiếu Yến cuối cùng cũng tự khởi động lại.
Hắn đưa tay cầm điện thoại lên quét mã QR, bắt đầu tải trò chơi xuống.
Nếu Chu Lê vẫn có tâm trạng chơi trò chơi thì chắc hẳn tạm thời cậu không có gì đáng lo.
Nôn nóng trong lòng Quý Thiếu Yến dịu lại được một phần, cầm cái ly uống một ngụm nước, hỏi: “Gần đây Tiểu Dương đang làm gì?”
Lương Cảnh Tu ngẩn ra, chủ động nói: “Chúng tôi đã tra rồi, tai nạn lần này của cậu không liên quan tới bên kia.”
Đầu tiên bọn họ cũng nghi ngờ A Yến bị thương là do bên phía mẹ kế hắn làm, nhưng điều tra tới lui lại phát hiện thật sự là ngoài ý muốn.
Lúc A Yến vừa mới xảy ra tai nạn thật ra Quý Thiên Dương có đến đây một lần, thấy A Yến đã hôn mê nên ở không được 10 phút lền đi ngay, mấy ngày nay cũng chỉ lâu lâu lại đây nhìn một cái, biểu hiện thật sự không có gì bất thường.
Quý Thiếu Yến nghe qua đã biết bọn họ không tra ra được chuyện sóng điện não, nếu không phải tự mình biến thành chó một lần hắn cũng sẽ không nghĩ tới cậu của đứa em ngu kia lại có thể làm ra loại nghiên cứu này.
Hắn mỉm cười: “Ừm, nhưng tôi muốn biết khoảng thời gian tôi xảy ra tai nạn này thì em trai tôi còn làm gì khác nữa không?”
Lương Cảnh Tu nói: “Tìm chó giúp bạn gái nhỏ của nó.”
Ngừng một lát, y kể lại đầu đuôi mọi chuyện, cuối cùng nói: “Hôm nay vừa mới tìm được nhưng chó lại bị người ta đánh rất thảm, phải mang đi chữa trị, nó đi qua xem rồi.”
Quý Thiếu Yến nói: “Ai đánh?”
Lương Cảnh Tu cười nói: “Chuyện này có hơi lắt léo ly kỳ, nghe nói có hai nhóm người đuổi bắt giành chó với nhau trên đường, đúng thiệt là có thể quay thành phim chiếu rạp luôn ấy.”
Y thấy Quý Thiếu Yến có vẻ rất hứng thú, vừa mở Weibo vừa nói, “Lúc đó còn thật sôi nổi, có hai lời đồn, một cái nói có học sinh cấp 3 nhặt được chó muốn trả lại người mất nhưng lại bị kẻ khác cướp đi lấy tiền thưởng, còn lấy xe tông cậu ta, sau đó husky vì bảo vệ chủ nên cắn tên cầm đầu bên kia bị thương, đám kia liền đánh luôn cậu ấy. Một cái khác lại bảo cậu học sinh kia thật ra là tên côn đồ nhân phẩm có vấn đề, không muốn mang chó trả lại còn muốn đòi thêm tiền nên chọc giận chủ con chó, bị người ta kêu mấy anh đại xã hội tới dạy dỗ. Tin tức mới nhất là cảnh sát đã đăng lên thông báo cụ thể, nói tất cả chỉ là hiểu lầm, ây, hotsearch mới nãy bị đè xuống rồi.”
Quý Thiếu Yến mau chóng xem xong thông báo, lần theo topic kéo xuống dưới liền thấy được một bức tranh, trong tranh vẽ một thiếu niên hai mắt nhắm nghiền nằm trong vũng máu, husky to lớn ghé sát vào cậu, thân nó cuộn lại bảo vệ cậu trong lòng mình, toàn bộ hình ảnh đều cực kỳ duy mỹ.
Hắn nhìn bức tranh hot kia, thấy caption của chủ thớt “Coi xong ảnh chụp tiểu ca ca đang hôn mê não lại tự động bổ ra cái này,“ hắn đè lửa giận trong lòng xuống mà ôn hòa nói: “Có người chụp ảnh lại hiện trường sao?”
Lương Cảnh Tu nói: “Có, nhưng đa số đều là ảnh chụp cậu học sinh kia, bởi vì bên kia vội vàng cứu người của bọn họ và chó nên ném cậu ấy bên đường không thèm để ý. Quần chúng vây xem đành nảy ra sáng kiến chụp ảnh đăng lên mạng hỏi xem có ai quen biết cậu ấy không, nhờ người ta báo cho người lớn trong nhà, nhan sắc của cậu học sinh kia lại thiệt sự quá cao nên lập tức hot lên, ảnh chụp đã bị xóa đi một lần nhưng hẳn là vẫn có người nhanh tay lưu lại.”
Quý Thiếu Yến lại lướt tiếp, quả nhiên một lúc lâu sau thì cũng tìm thấy ảnh chụp.
Trên ảnh hai mắt Chu Lê nhắm lại, trên trán đều là máu tươi, không hề phòng bị nằm yên bị người ta vây xem. Hắn nắm chặt điện thoại, lửa giận trong nháy mắt bốc lên, chịu đựng cảm xúc quay cuồng trong lòng, hỏi: “Sau đó thì sao, mất bao lâu người nhà cậu ấy mới đến?”
Lương Cảnh Tu thấy hắn để tâm tới chuyện này, không khỏi cảm thấy hơi kỳ quái, nói: “À, nghe nói đã được người nhà đón về, còn tình huống cụ thể thì cậu phải hỏi em trai mình, việc này là do nó lo liệu, lo xong thì đã nhanh chóng quay đầu đi canh chó, hiện giờ có khi còn đang chờ ở bệnh viện thú y, thiệt không ngờ lần này nó lại nghiêm túc yêu đương tới vậy đấy.”
Quý Thiếu Yến cười lấy lệ kết thúc đề tài này, đã đoán được mọi chuyện xảy ra liền trả điện thoại cho bạn thân, không hỏi thêm gì nữa.
Lúc này Quý Thiên Dương thật sự đang ngồi canh chó.
Hôm nay hắn cố vét hết túi muốn mời Nhị gia ăn một bữa cơm, kết quả vừa tới hội sở đã nhận được điện thoại của Nhị gia.
Thế lực của Nhị gia dĩ nhiên không duỗi vào tới trong nội thành được, đàn em nhà mình chả hiểu kiểu gì lại bị tóm nên đành tìm Quý Thiên Dương giúp đỡ, bởi vì dù sao gã cũng là người mất của, để gã ra mặt giải thích là tốt nhất.
Quan trọng hơn là con chó bọn chúng vừa tìm được đột nhiên lại mất rồi, cũng không biết thằng nhãi kia muốn làm gì, vì tránh để xảy ra thêm chuyện chỉ có thể báo cho Quý Thiên Dương để gã biết đường mà tính.
Quý Thiên Dương vừa nghe được liền sốt ruột, vội đồng ý ngay rồi tự mình chạy đi vớt người ra, sau đó để cho bọn chúng liên lạc với đồng bọn hỏi tình hình tiến triển tới đâu.
Hai gã thanh niên rất biết nghe lời, ngay trước mặt gã gọi điện thoại, nghe bên kia nói mấy câu xong thì sắc mặt thoắt cái thay đổi.
Quý Thiên Dương nghe xong cũng cảm thấy mệt hết cả người, liền cho em họ chạy qua bệnh viện thú y trước còn bản thân thì đi tới bệnh viện xử lý mọi chuyện
Lúc hắn chạy tới bệnh viện, Lâm gia vừa nhận được cái thông báo tình trạng nguy kịch lần thứ ba.
Tuy husky vẫn còn là chó con nhưng lại dùng rất nhiều sức, còn cố tình xé xuống một miếng thịt trên cổ Lâm gia làm đám đàn em có mặt lúc đó đều lạnh cả sống lưng. Cũng may bên cạnh làng đại học có phòng khám, bọn chúng cả đường chạy như điên tới đây mới có thể đưa người đi cấp cứu kịp lúc, nếu không Lâm gia đã tắt thở giữa đường rồi.
Quý Thiên Dương cố nhịn trấn an vài câu, hỏi: “Không phải nói còn một đứa nhỏ nữa sao, người đâu rồi?”
Đàn em hốc mắt đỏ lên, giọng khàn khàn nói: “Chúng tôi không chú ý tới.”
Trong lòng Quý Thiên Dương hơi bất an, không nói tiếp mà xoay người cho người đi tìm.
Tra một chút phát hiện đứa nhỏ kia cũng được đưa tới đây. Không chỉ như vậy còn có quần chúng vây xem chụp ảnh đăng lên mạng rồi.
Làng đại học tuy ít người nhưng cũng không phải không có ai.
Lúc đó tiếng xe rượt đuổi đã khiến mọi người chú ý, sau đó hình ảnh hai chiếc xe chặn một chiếc xe lại càng gây chú ý hơn, người xung quanh yên lặng đứng xa xa âm thầm xem hết mọi chuyện, thấy đám người kia vừa la ó vừa ôm husky và anh em nhà mình điên cuồng lên xe, nhìn hai chiếc xe đi xa lại thấy trên mặt đất còn một người nằm lại cũng vội vàng chạy qua.
Trong lúc này có người đột nhiên nhớ tới hotsearch hôm nay, suy đoán: “Bọn họ tranh nhau một con chó, đừng nói là con chó kia đó nhá?”
Người khác thầm nghĩ đm có khi đúng thật đó, liền chụp lại ảnh người nằm trên mặt đất, giải thích thêm vài câu rồi đăng vào topic trên mạng, xong hết lại cùng bạn mình đưa người vào bệnh viện.
Tin tìm chó kia vốn đã rất hot rồi nên ảnh chụp và địa chỉ vừa mới được đăng lên đã có người bình luận ngay, nói bản thân cũng ở làng đại học, vừa mới thấy có người đua xe với tốc độ bàn thờ, hơn nữa nhan sắc thiếu niên kia cũng đỉnh của chóp nên chớp mắt đã hot lên.
Tống Oanh Thời cùng đám đàn em lúc này cũng đang cùng nhau ngồi chờ tin Chu Lê.
Bởi nhị ca cùng ở trong tiểu khu này nên từng thấy Tống Oanh Thời lái chiếc xe kia, mang chuyện này nói lại với mấy anh em mình.
Tiểu ngũ không tin nổi: “Cô ấy biết lái xe á?”
Nhị ca nói: “Đúng vậy, anh thấy mà.”
Tiểu ngũ thấy khó hiểu quá chừng: “Vậy sao cô ấy lại không lái xe đi làm chớ?”
Nhị ca nói: “Rồi cô ấy đi làm bằng gì?”
Tiểu ngũ nói: “Cổ với Ưng ca đi làm cùng nhau, mọi lần hai người đều đi xe bus.”
Cả đám đơ ra một lúc, ngay sau đó đồng loạt thốt lên: “Giề, bọn họ cùng nhau đi làm á?”
Tiêu ngũ ngạc nhiên: “Ủa em chưa nói à?”
Cả đám giận dỗi: “Không hề!!!”
Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là chiếc xe kia là của Tống Oanh Thời.
Cả đám vội vội vàng vàng trở lại tiểu khu, giả vờ lượn qua lượn lại dưới khu gần nhà Tống Oanh Thành. Mà lúc này bản thân Tống Oanh Thời cũng không yên lòng nổi, đang muốn chạy ra đường lớn nhìn xem Chu Lê đã về chưa, cứ thế hai bên đụng mặt nhau.
Đám đàn em nghe xong mọi chuyện chân muốn quỳ xuống luôn: “Anh... anh ấy muốn đi cứu Đản Đản?”
“Phải làm gì bây giờ đây, kia chính là Nhị gia đó!”
“Chỉ có mỗi mình anh ấy lại muốn đi chống lại toàn bộ thế lực đen tối!”
Lão tam run rẩy niệm Phật, thầm nghĩ tiêu rồi, lần này Ưng ca thật sự bị chôn dưới đường rồi.
Sắc mặt tiểu ngũ còn khó coi hơn, sợ Lâm gia nhân cơ hội này sẽ bắt người đi làm chuyện gì đó.
Một đám người đều rầu thối cả ruột, muốn gọi điện cho người kia nhưng lại sợ cậu đang lái xe sẽ gây tai nạn, chỉ có thể tự mình nhảy qua nhảy lại như kiến bò chảo nóng, đợi tới khi cho là Ưng ca hẳn đã chạy tới khu Hành Bình mới nơm nớp lo sợ gọi thử một cuộc điện thoại, nhưng lúc này lại thấy không ai nhấc máy.
Mặt nhị ca cắt không còn một giọt máu, nhìn cả đám: “Không ai nghe máy hết.”
Lão tam hít sâu một hơi, kinh hãi nói: “Mọi người nghĩ coi có khi nào lúc này Ưng ca đang ẩn nấp ở đại bản doanh quân địch, tới lúc nguy hiểm nhất đột nhiên anh gọi điện thoại tới làm anh ấy bị lộ không?”
Cả đám kinh hãi tột độ quát: “Biến, miệng với chả mồm!”
Nhưng cho dù sự thật ra sao thì cũng không thể phũ nhận chuyện không ai nghe máy hết.
Cả đám càng nghĩ càng thấy teo hết cả mề, rối rắm nửa ngày mới dám gọi lại một cuộc nữa, cuối cùng lần này cũng gọi được, nhưng lại vang lên một giọng nói xa lạ: “Alo?”
Nhị ca hơi há miệng, nhưng lại cảm giác dường như cổ họng bị nghẹn lại, đến một chữ cũng không thể thốt ra.
Bên kia nói: “Alo? Alo? Có nghe rõ không?”
Nhị ca run run nói: “Nghe... nghe rõ.”
Bên kia thở phào một hơi: “Nghe rõ là tốt rồi, cậu là gì của cậu ấy? Cậu ấy bị thương rồi, mau tới bệnh viện đi.”
Nhị ca như muốn té xỉu ngay tại chỗ.
Cùng lúc đó Tống Oanh Thời vẫn luôn chú ý tới topic trên Weibo cũng đã lướt thấy ảnh chụp, vội đưa cho bọn họ xem. Cả đám bị cảnh máu me trong đó hù muốn chết, thiếu điều gào khóc luôn.
Cả đám không chần chờ một giây, nhanh chân đi báo cho Tiền Đa Thụ.
Tuy ràng tụi nó đều không thích người đàn ông bạo lực gia đình này, nhưng dù gì ông ấy cũng là người lớn trong nhà Ưng ca, không báo cho ông ấy thì ai lo đây.
Tiền Đa Thụ vừa mới về tới nhà, biết được việc này cũng cuống lên nhanh chóng chạy vào nội thành.
Đám đàn em và Tống Oanh Thời đều không yên tâm nên cũng muốn đi theo, nhưng bởi vì xe không đủ chỗ, cuối cùng chỉ dẫn theo Tống Oanh Thời và nhị ca. Lúc bọn họ chạy tới Chu Lê vừa mới tỉnh lại không lâu, đang dựa vào đầu giường nói chuyện phiếm với Quý Thiên Dương.
Cậu bị đánh vào đầu phải khâu ba mũi, não bị chấn động nhẹ nhưng không nghiêm trọng lắm.
Quý Thiên Dương hỏi xong đầu đuôi mọi chuyện, tỏ vẻ đã hiểu sau đó lấy lý do “cả hai bên đều muốn mang chó trả lại nhưng lại hiểu lầm”, tiện tay giúp cậu thanh toán tiền viện phí, cũng tỏ vẻ sẽ lo chuyện Lâm gia bên kia, bảo cậu không cần lo lắng.
Chu Lê nói tiếng cảm ơn, cố chịu đựng cảm giác đau đầu mà đánh giá gã.
Không giống như Quý Thiếu Yến tuấn mỹ quý khí, ngũ quan của Quý Thiên Dương lại góc cạnh hơn, nếu phải dùng một câu cụ thể để hình dung thì cả người gã chắc là dính kèm cái nhãn “ăn chơi trác táng” viết hoa in đậm. Tính tình gã nguyên tác viết rất nát, tuy rằng thái độ vừa nãy của gã cũng chả tốt đẹp gì cho cam nhưng lại hứa sẽ giúp xử lý bên Lâm gia, điều này thật sự không giống với chuyện gã có thể làm ra.
Quý Thiên Dương lười biếng mà vươn vai, tìm một tư thế thoái mái trên ghế dựa rồi bắt chéo chân, hói: “Con chó kia anh nuôi được bao lâu?”
Chu Lê nói: “Cũng không được mấy hôm.”
Quý Thiên Dương nói: “Mỗi ngày nó làm gì ở chỗ cậu?”
Chu Lê nói: “Ăn rồi ngủ, cực kỳ tự kỷ.”
Dừng lại một chút, cậu hỏi: “Hiện tại nó sao rồi?”
Quý Thiên Dương nói: “Mới vừa cứu được trở về, còn đang ngủ.”
Dựa theo thương tích Quý Thiên Dương nói mà đoán thì rất có khả năng Quý thiếu gia đã trở về được nguyên thân, chỉ nhẹ ừm một tiếng rồi thôi.
Quý Thiên Dương vừa định hỏi thêm chút chuyện nữa đã thấy mấy người vọt vào, gã vừa nghe nói là người nhà của cậu thì chủ động kể lại mọi chuyện, dùng phiên bản của Chu Lê bảo cả hai bên đều muốn trả lại chó, tự dưng thấy có người muốn cướp chó đi nên tưởng lầm là người xấu, hiện giờ đã biết được sự thật, tất cả đều là hiểu lầm thôi.
Gã đã thu xếp xử lý mọi chuyện chu đáo hết, ảnh chụp trên mạng cũng đã cho người đi xóa, không cần Tiền Đa Thụ phải lo lắng.
Nhưng lúc Tiền Đa Thụ nghe được tên người mà con ông đắc tội, sắc mặt thay đổi ngay tức thì, lại biết tin đám người Nhị gia cũng ở bệnh viện này, thấy vết thương của con trai đã được băng bó ổn rồi thì không muốn để cậu nằm viện nữa, tức tốc mang người trở về nhà.
Khi bọn họ trở lại trấn Tương Mãn trời đã khuya rồi.
Nhị ca và Tống Oanh Thời đều thấy không yên tâm với vết thương của cậu, lại càng sợ lúc cậu trở về bị đánh thêm, nhị ca nói: “Chú ơi hôm nay nhà cháu không có ai hết, một mình cháu không dám ngủ, cứ sợ sợ sao ấy, chú có thể cho cháu ở nhà chú một đêm không?”
Tiền Đa Thụ không biết nên nói gì mà nhìn nó: “... Lúc nãy chú còn nghe mẹ mày gọi điện bảo mày về nhanh nhanh đó.”
Nhị ca: “...”
Tiền Đa Thụ cố hết sức dịu giọng: “Trên đầu Lập Nghiệp có vết thương, chú còn phải đưa nó về ngủ, hôm nay không tiện lắm nên đợi hôm khác đi.”
Trong lòng nhị ca vẫn thấy lo lo, đành cố giải thích thêm mấy câu không phải lỗi của Ưng ca, hy vọng ông đừng nổi giận.
Tiền Đa Thụ gật gật đầu đưa nó và Tống Oanh Thời về nhà, nói cảm ơn với hai người rồi mới cùng con trai về nhà mình.
Vừa bước vào cửa, sắc mặt ông ngay lập tức trầm xuống.
Chu Lê liếc ông một cái, vội lui về sau hai bước.
“Mày...” Tiền Đa Thụ run run ngón tay, “mày mày” hết nửa ngày vẫn không nói tiếp được.
Lửa giận của ông từng luồng xông thẳng lên đỉnh đầu, vội vàng nuốt hai viên thuốc rồi chạy tới cửa sổ hít thở thông khí, không còn sức lực xua xua tay,“Đêm nay khỏi tắm đi, lau người sơ rồi mau đi ngủ.”
Chu Lê chần chừ vài giây: “Chuyện... chuyện hôm nay là con nhất thời suy nghĩ không kỹ.”
Tiền Đa Thụ tức giận nói: “Bộ có lúc nào anh suy nghĩ kỹ à?”
Chu Lê nói: “Có chớ.”
Tiền Đa Thụ không muốn nghe cậu nói nhảm nữa, không chờ được đuổi cậu đi chỗ khác.
Tuy rằng hôm nay đứa nhỏ kia đã bảo là hiểu lầm, nhưng Lâm bị thương nặng như kia thì Nhị gia thật sự sẽ chịu bỏ qua sao? Chờ tới lúc bọn chúng trở lại không biết con làm ra chuyện gì nữa!
Chu Lê nhìn tình hình này cũng biết điều không nói thêm nữa, rửa mặt xong nhanh chóng vào phòng ngủ, ở trên giường lăn qua lộn lại một hồi vẫn không tài nào ngủ nổi, dứt khoát bấm mở trò chơi ra.
Qua thời gian một ngày đã có không ít người vào được tầng 2.
Tầng thứ hai cũng là mở rương, bên trong trừ đủ thứ đạo cụ ra thì còn mở được mảnh ghép. Tổng cộng có mười hai mảnh, ghép lại với nhau sẽ được một bức vẽ hoàn chỉnh, ai ghép xong sẽ có thể tiến vào tầng 3.
Giữa người chơi với nhau có thể trao đổi mảnh ghép nhưng yêu cầu phải dùng đạo cụ, hơn nữa còn là ngẫu nhiên.
Cái này cũng vô nhân đạo lắm luôn á, ví dụ một người có hai mảnh ghép số 2, lấy một mảnh ra đổi với người khác, bởi vì cả đối tượng trao đổi lẫn mảnh ghép nhận lại đều là ngẫu nhiên hết, nên nếu hên thì đổi được mảnh mình thiếu còn xui thì trùng. Này còn chưa là gì nhớ, lỡ đâu vừa xui có người cùng dùng đạo cụ bốc mất luôn cái mảnh số 2 còn lại kia thì quá là xu cà na đúng hong.
Chu Lê mở được hai cái đạo cụ đem ra dùng hết, kết quả hệ thống đều bốc ngay Trịnh Tam, cũng đổi đi hết mấy mảnh mà người ta chỉ có đúng một cái, bởi thế Trịnh Tam bị chọc điên cmnl, dẫn tới màn gạ địa chỉ Quý Thiếu Yến vừa lúc nhìn thấy kia.
Trong lúc hắn nói chuyện phiếm với Lương Cảnh Tu thì trò chơi cũng được tải xong, liền lấy lý do bận chơi trò chơi đuổi người đi rồi vào tầng thứ nhất của game, vừa mở rương vừa chạy đến ô trứng màu, chuẩn bị trả lời câu hỏi nhanh nhanh để lên tầng 2.
Vừa lúc rẽ qua một khúc quanh, bắt gặp cái rương hắn liền click mở, chớp mắt đã thấy một cái thông báo lấp lánh ánh vàng bay lên khung chat: Chúc mừng người chơi [Quý thiếu] mở được chìa khóa, trực tiếp tiến vào tầng 2.
Toàn bộ trò chơi tức thì nổ tung.
Không chỉ bởi vì đây là lần đầu tiên có người mở được chìa khóa mà còn vì tên người mở kia.
Tuyền tỷ: Quý thiếu?
Trịnh Tam: Đm là hàng auth à?
Lưu Tiểu Duy: Là Quý thiếu thật sao?
Đường Tâm Điềm: Quý thiếu???
Nhóm fans não tàn lập tức nổi điên, bắt đầu điên cuồng tặng hoa, khung chat tất cả đều là moah moah.
Chu Lê vừa nhìn thấy đã biết Quý Thiếu Yến thật sự đã trở về, chậc chậc nhìn cái độ nổi tiếng này kìa, không nhịn được cũng gõ một dòng: Nhiều hoa quá ta, hâm mộ ghê.
Tin nhắn của cậu lập tức bị vùi lấp trôi mất, quần chúng vẫn tiếp tục phát rồ, lát sau mới phát hiện nhân vật chính luôn không nói gì liền xin hắn lên tiếng.
Quý thiếu: Mọi người nhắn nhanh quá, tôi không chen vào được.
Dòng chữ này nhảy ra xong thì khung chat lập tức yên tĩnh lại, không ai phát thêm thứ gì nữa.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm lên đấy chờ hắn nói tiếp.
Vài giây sau, cái tên Quý thiếu ở trong tầm ngắm của tất cả mọi người lại xuất hiện.
[hệ thống] người chơi [Quý thiếu] tặng cho người chơi [Lê] một đóa hoa hồng, thích cậu không cần lý do <3 <3 <3
Cả đám: “...”
... Đm?
- -----------
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Lê:???
- -----------
Editor: mọi người thông cảm giúp mình nếu thấy lỗi đánh máy nhớ, vì chức năng auto sửa lỗi của não mình dùng tốt quá, nên dù một chương edit xong mình đều đọc đi đọc lại không dưới 3 lần nhưng vẫn không thể nào rà được hết lỗi. TAT