Tháng Ngày Giữ Mạng Bên Người Husky

Chương 57: Chương 57: Tôi tặng bản thân cho cậu đó!




Hai bên khu dạy học của Minh Anh đều có thang bộ, giữa hành lang được cố ý xây một khoảng trống rộng bằng một phòng học, xung quanh lắp cửa sổ sát đất làm khu nghỉ ngơi, thang máy cũng ở gần đó.

Đang giờ ôn bài, lúc Chu Lê đẩy Quý Thiếu Yến tới đây thì chỗ này đã có rất nhiều người tụm năm tụm ba, không có chỗ nào trống cả, cậu hơi dừng lại.

Quý Thiếu Yến cầm ly nước trái cây cậu đưa, nói: “Lên lầu đi.”

Lúc hắn nói ra câu này cũng vừa lúc Chu Lê đang nghĩ vậy, thong thả đẩy hắn vào thang máy lên khu vực bên trên, phát hiện ở đây thật sự vắng vẻ hơn, liền tìm chỗ ngồi xuống.

Quý Thiếu Yến biết tuy rằng trong đầu Chu Lê có hố, nhưng sẽ không tự dưng lên cơn bất ngờ.

Nhưng mà ngốc bạch ngọt có thể nói như vậy ở trước mặt nhiều người vẫn khiến hắn thấy cực kỳ sung sướng, cười hỏi: “Sao vậy, nhớ tôi thật à?”

Chu Lê theo bản năng định thốt ra câu “có chuyện”, nhưng khi ngẩng đầu lên lại đối diện với gương mặt tươi cười của hắn, bất chợt hình ảnh trong xe từ đâu chen vào chiếm cứ toàn bộ đầu óc, khiến ngay cả lời nói đã sắp vọt ra khỏi miệng cũng phải sửa lại: “Cả hai.”

Quý Thiếu Yến hoàn toàn không đoán trước được đáp án sẽ là câu này, không khống chế nổi mà chồm về phía trước, ấn gáy Chu Lê muốn hôn cậu.

Vừa nãy Chu Lê đã lãng phí không ít thời gian ở quán trà sữa, thấy cứ kéo dài nữa e rằng sẽ hết luôn giờ giải lao, liền nắm lấy vai người kia ấn hắn trở lại xe lăn: “Khoan đã, nói chuyện trước.”

Quý Thiếu Yến: “...”

Bộ không thể để hắn đắm chìm trong bầu không khí kia thêm chút nữa à?

Quý Thiếu Yến cầm ly uống một ngụm nước trái cây, trong lòng thầm khuyên bản thân phải quen với điều này đi, ngoài miệng dịu dàng nói: “Hửm, chuyện gì?”

Chu Lê đáp: “Tôi nghi em trai cậu cũng có quan hệ với Trọng Liên.”

Quý Thiếu Yến khựng người lại, vẻ mặt nghiêm túc lên.

Chu Lê kể lại chuyện ở quán trà sữa thêm lần nữa.

Quý Thiên Dương có thể vẽ ra không sai tí nào thì chắc chắn không chỉ tình cờ nhìn thấy ngọc được, huống hồ chữ khắc trên đó không giống với chữ trên miếng ngọc của Chu Lê, cho nên chỉ có thể là trên tay Quý Thiên Dương cũng có một miếng ngọc, hoặc là chính gã đã từng cẩn thận quan sát nó.

Bản thân Quý Thiên Dương là cậu hai Quý gia, cơ bản không thiếu tiền.

Nếu gã thật sự có ngọc bội sẽ không tốn công đi làm thêm một cái nữa bằng gỗ, tám phần sẽ lấy ngọc thật treo lên điện thoại, bởi vậy Chu Lê càng nghiêng về đáp án phía sau hơn.

Nếu như vậy thì gặp vấn đề lớn rồi.

Cốt truyện bắt đầu hỏng từ chỗ Quý Thiên Dương, gần đây Quý Thiếu Yến lại cảm thấy gã có hơi kỳ lạ, mà cho tới giờ vẫn không tìm ra được quân sư của gã... Gom hết manh mối lại cùng nhau, đáp án dễ dàng bày ra trước mặt bọn họ.

Quý Thiếu Yến nghiền ngẫm lại dáng vẻ của Quý Thiên Dương mấy ngày nay, phát hiện ngoại trừ giảm bớt ác ý với hắn ra thì không có thêm nửa điểm sơ hở nào, nói: “Nếu là thật thì diễn xuất của tên kia quả không tầm thường chút nào.”

Không chỉ mỗi mình hắn mà ngay cả mẹ kế cùng ông nội cũng không nhìn ra được khác biệt.

Chu Lê nói: “Tôi cảm thấy hẳn là gã chưa đọc qua sách, hoặc ở thế giới của gã không có bộ truyện kia, nếu không thì lúc trước gã không cần dùng mọi cách để tìm cậu như vậy.”

Quý Thiếu Yến thấy cũng đúng, bắt đầu suy nghĩ theo hướng này.

Quý Thiên Dương muốn tìm hắn về, tiếc rằng giữa chừng xảy ra chuyện, vì đám người Lâm gia nhất thời tức giận đánh hắn, dẫn tới hắn trực tiếp về lại thân thể. Quý Thiên Dương biết mình đã đắc tội với hắn, có lẽ cũng biết không dễ hòa giải, lại thấy hắn thân thiết với Chu Lê nên bắt đầu đi điều tra Chu Lê, từ đó nghi ngờ Chu Lê cũng là người xuyên qua.

Hắn nói: “Có thể là gã cố ý để cậu thấy miếng gỗ đó.”

Chu Lê cũng đã nghĩ tới chuyện này, dù sao thì tính tình mình khác trước quá nhiều mà.

Cậu hỏi: “Cậu nói xem tôi nên giả ngu cắn câu hay nên kéo dài thời gian trước, xem gã định làm gì?”

Quý Thiếu Yến không cần suy nghĩ nói ngay: “Tôi muốn cậu cách gã càng xa càng tốt.”

Một quyển sách cổ khác bọn họ còn chưa xem được, không biết được Trọng Liên còn có công dụng gì khác hay không, lỡ như hai người xuyên không ở gần nhau không phải là chuyện tốt, có thể xảy ra thứ gì ngoài ý muốn thì sao?

Hắn không dám đánh cược.

Chu Lê hiểu được ẩn ý trong lời hắn, do dự nói: “Cũng đã đánh bóng rổ với nhau hết mấy lần rồi, chắc cũng không có chuyện gì đâu?”

Quý Thiếu Yến nói: “Không được.”

“Đều học chung một trường lại cùng ở trong vòng, làm sao có thể hoàn toàn tránh mặt nhau được chứ,“ Chu Lê nói lý với hắn, “Nhìn tình hình trước mắt thì nếu tôi với gã tiếp xúc trong khoảng thời gian ngắn sẽ không sao hết, nếu tôi giả ngu cắn câu đi tâm sự với gã, hỏi gã trước kia như thế nào, bộ cậu không muốn biết sao?”

Quý Thiếu Yến không hề bị lung lay: “Không muốn.”

Chu Lê trầm mặc nhìn hắn.

Quý Thiếu Yến nhìn thấy sự miễn cưỡng trên mặt cậu, nói: “Cứ kéo dài trước, chờ sau khi chúng ta xem được quyển sách cổ còn lại rồi tính tiếp.”

Lần này Chu Lê không nói gì nữa, gật gật đầu.

Quý Thiếu Yến biết ngốc bạch ngọt đã đồng ý sẽ không nuốt lời, với chuyện này tạm yên tâm, ngã lưng ra phía sau, nói: “Vậy kết thúc đề tài này ở đây, giờ nói cái khác nhé.”

Em trai nhà mình tám phần đã thay đổi linh hồn, hắn cũng không muốn nghĩ nhiều thêm nữa.

Chu Lê thật khâm phục, hỏi: “Cậu muốn nói chuyện gì nữa?”

Quý Thiếu Yến mỉm cười: “Thì tâm sự chuyện cậu nhớ tôi đi.”

“Rengggg!”

Gần như cùng lúc đó, chuông vào lớp ồn ào réo vang.

Chu Lê: “...”

Quý Thiếu Yến: “...”

Chu Lê xấu xa cười một tiếng, thấy thiếu gia kia đang rất bực bội liền đứng dậy chống tay lên tay vịn xe lăn, cúi xuống hôn hắn một cái.

“...” Lửa giận của Quý Thiếu Yến tắt ngay tắp lự.

Trong đầu Chu Lê hiện lên hai từ: Thật thơm.*

(Thật thơm này là ngôn ngữ mạng bên Trung, ý là tự vả bốp bốp á)

Lúc trước cậu còn cảm thấy em gái mình đầu óc mụ mị, cả ngày nghĩ chuyện không đâu, kết quả quay đi quay lại đều rơi hết vào người mình.

Quý Thiếu Yến bị đẩy về phía trước, chậm rãi hoàn hồn.

Hôm nay ngốc bạch ngọt khiến hắn bất ngờ quá nhiều lần, làm hắn cảm thấy hơi không quen, hỏi: “Chu Lê, cậu không sao chứ?”

Chu Lê khó hiểu: “Không sao hết, ý cậu là sao?”

Quý Thiếu Yến đáp lại một câu “Không có gì”, khóe miệng lại không chịu nghe lời mà tự động câu lên, tới lúc được đẩy vào phòng học hắn vẫn nắm lấy tay Chu Lê không buông, một lúc sau mới chịu thả người, tươi cười trở về chỗ ngồi.

Fan não tàn trong lớp vờ như không nhìn thấy, thầm an ủi chính mình, chỉ là diễn kịch thôi, sớm muộn gì cũng sẽ chia tay, hừ!

Tiết này của Chu Lê là tiết thể dục, đưa Quý Thiếu Yến về lớp xong lại phải xuống lầu, vừa đi vừa nghĩ trưa nay nên làm gì.

Hôm qua cậu đã hẹn cùng mấy nam sinh kia chơi bóng, e rằng nếu lấy cớ có việc không đi nữa thì cũng không thể cứ ngồi trong quán cà phê cùng Quý Thiếu Yến được, như vậy có vẻ quá trọng sắc khinh bạn rồi.

Vì vậy nghĩ tới nghĩ lui, cậu quyết định đi ra ngoài mua đồ.

Đây là lần đầu tiên cậu yêu đương, không hề có tí kinh nghiệm nào, nhưng nếu đã chấp nhận mình để ý tới Quý Thiếu Yến, cũng đi tới bước này rồi thì cậu sẽ nghiêm túc mà thử.

Trên đời có câu không ăn thịt heo thì cũng từng gặp qua con heo mà. Yêu đương ấy à, không phải nên tặng người kia ít đồ này nọ sao, như vậy mới có thể bồi đắp tình cảm chứ. Vấn đề hiện giờ chính là cậu nên tặng gì cho người ta mới được đây?

Chu Lê yên lặng tự hỏi, nhác thấy đám đầu gấu trong lớp liền đi qua nói: “Ấy.”

Đám đầu gấu lớp lập tức ngừng lại: “Có gì không Chu thiếu?”

Chu Lê hỏi: “Mấy người mua thường mua gì tặng người yêu vậy?”

“...Bọn tôi không có người yêu,“ đám đầu gấu lớp nghĩ ngợi, “Thì... điện thoại, quần áo, túi xách, son môi, đồ phiên bản giới hạn hay giày dép trang sức các thứ vân vân được không?”

Chu Lê nói: “Nhưng người yêu của tôi là nam.”

Nói xong cậu cũng tự ngẫm lại, xua xua tay, “Được rồi, không cần mấy cậu nữa.”

Cậu chạy đi tìm Đường Tử Hân.

Đường Tử Hân nghe xong lý do cậu tới tìm mình, trầm mặc hết mấy giây.

Tuy rằng cô thắng cá độ nhưng vẫn cảm thấy tình hình phát triển của bọn họ hơi bị ảo í, nhớ lại hôm nay vào lớp nghe được mấy tin đồn bóng gió kia, liền tò mò hỏi: “Hai cậu là thiệt hay giả vậy?”

Chu Lê trả lời: “Thiệt chứ.”

Đường Tử Hân khó hiểu: “Làm sao các cậu lại ở bên nhau được vậy?”

Chu Lê cũng khó hiểu: “Làm sao chúng tôi lại không thể ở bên nhau được chứ, hắn có chỗ nào không tốt à?”

Đây là lời thiệt lòng của cậu đó.

Bộ mặt thật của Quý Thiếu Yến trừ mấy người thân thiết nhất ra thì hầu như không ai biết được. Trong mắt mọi người hắn luôn ôn hòa lễ độ, vừa thông minh vừa mạnh mẽ, lại cực kỳ có sức hút, thật sự không có chỗ nào để bắt bẻ hết.

Đường Tử Hân mấp máy môi, không đáp.

Chu Lê nhìn vào mắt cô, sực tỉnh: “Ồ, cậu muốn hỏi tôi có chỗ nào tốt không hả?”

Đường Tử Hân vội chối bay: “Tớ không có à!”

Chu Lê không quan tâm tiếp tục nói: “Tôi có chỗ nào không tốt chứ? Tôi đây, giáo thảo Nhị Trung, tài sắc vẹn toàn, hóa thân của anh hùng nghĩa hiệp, lên được phòng khách xuống được phòng bếp làm đồ ngọt, còn biết cắm hoa nữa...”

Đường Tử Hân hiểu ngay cậu đang bật chế độ khoe khoang lên, ngắt lời: “Đủ rồi, chúng mình nói chuyện tặng đồ đi.”

Tạm ngừng một chút, ngay sau đó cô suy sụp nói, “Không đúng, sao cậu lại biết cắm hoa chứ?”

Chu Lê cười nói: “Thứ tôi thích trải khắp mọi nơi, nếu cậu thích thì hôm nào tôi cắm cho cậu một bình nhé.”

Đường Tử Hân nói: “Thôi cảm ơn tôi không cần đâu!”

Cô không muốn tiếp tục đề tài này nữa, tiếp lời, “Muốn tặng đồ cho con trai thì cứ chọn mấy thứ đơn giản như nút tay áo, kẹp cà vạt, đồng hồ này nọ.”

Chu Lê nói: “Mấy cái đó tôi đều nghĩ tới rồi, cậu có cái nào mới lạ hơn không?”

Đường Tử Hân: “Không có, đó giờ tớ chỉ tặng mấy thứ này.”

Chu Lê: “Bạn trai cậu không chê cậu nhạt à?”

Đường Tử Hân chịu đả kích nói: “Tớ không có bạn trai!”

Chu Lê tốt bụng khuyên nhủ cô: “Không sao hết, cậu cứ bắt đầu suy nghĩ từ bây giờ đi, miễn cho sau này cậu tặng xong hết lại không biết phải tặng gì tiếp.”

“...” Đường Tử Hân ôm tim thở hơi lên, cảm giác lần nào nói chuyện với cậu xong thì huyết áp đều tăng tới trăm tám.

Cô thiệt không hiểu nổi, người tốt như Quý thiếu làm sao lại đi tìm một tên bạn trai như vậy chứ? Đúng là tục ngữ nói không hề sai, con người chả ai hoàn hảo cả, Quý thiếu chỗ nào cũng tốt chỉ có mỗi mắt là không được tốt.

Cô thều thào nói: “Không thì như này, cậu tự đóng gói mình rồi mang đi tặng là được.”

Chu Lê chớp chớp mắt, nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Ờ ha.”

Đường Tử Hân: “...Gì?”

Chu Lê đáp: “Tôi nghĩ ra được một sáng kiến hay rồi, cảm ơn nhá.”

Cảm ơn tôi cái gì chứ? Cảm ơn tôi khuyên cậu nên chủ động chạy lên giường Quý thiếu à!

Đường Tử Hân thấy cậu đi qua xếp hàng, mặt mày bối rối đi theo.

Ca sáng nhanh chóng kết thúc, giữa trưa Chu Lê ăn cơm cùng Quý Thiếu Yến.

Quý Thiên Dương tinh mắt nhìn thấy bọn họ, bưng khay đồ ăn đi qua chào, thấy Chu Lê chỉ gật đầu rồi không nhìn gã nữa, nhất thời không đoán được cậu đang suy tính gì, đành phải nói: “Anh Chu đừng quên lát nữa cùng đi chơi bóng rổ nha.”

Lúc này Chu Lê mới nhìn gã, áy náy nói: “Ôi, anh quên nói với mọi người nữa, trưa nay anh có việc đột xuất nên không thể chơi cùng mọi người được, hôm khác nhé.”

Không hợp lý tí nào hết, bình thường gặp tình huống này không phải nên tiếp xúc với mình nhiều thêm mấy lần, hỏi thử hai ba câu sao?

Chẳng lẽ quá mức khiếp sợ khi đột nhiên thấy Trọng Liên, muốn bình tĩnh lại một chút hay đang đi tìm manh mối gì khác?

Quý Thiên Dương suy đoán mấy đáp án trong lòng, thấy anh trai đang dịu dàng nhìn mình liền thu lại biểu cảm, đeo lên bộ dạng cà lơ phất phơ thường ngày, tùy tiện tìm một chỗ ngồi ăn cơm, chờ Chu Lê nghĩ kỹ rồi tới “nhận người thân” với gã.

Chu Lê không biết được suy nghĩ của gã, cơm nước xong liền đẩy Quý Thiếu Yến vào quán cà phê.

Quý thiếu gia chê khu dạy học buổi trưa quá ồn ào, không muốn đợi ở đó, phần lớn thời gian đều thích ngồi ngoài quán cà phê hay thư viện. Chu Lê đưa hắn qua đây xong liền rời đi.

Quý Thiếu Yến gọi cậu lại: “Cậu có việc bận thật sao?”

Chu Lê đáp: “Ừm, tôi ra ngoài mua ít đồ.”

Quý Thiếu Yến: “Để tôi đi cùng cậu.”

Chu Lê: “Không cần, tôi tự đi là được rồi, nhanh thôi mà.”

Dứt lời cậu phất phất tay bước ra cửa đi mất.

Cái gọi là “nhanh thôi” kia đợi tới khi vào học vẫn chưa thấy người đâu.

Quý Thiếu Yến nhìn tin nhắn Wechat, lại nhìn thời gian trôi qua, tự hỏi không biết ngốc bạch ngọt này đang đi mua thứ gì nữa.

Lương Cảnh Tu và Nhan Vân Huy qua đây như thường ngày, đều là cùng nhau trò chuyện hoặc nhìn trời nhìn đất một chút.

Lát sau, Lương Cảnh Tu liếc nhìn đồng hồ trên tường, đứng dậy đi tới bên cạnh bạn nối khố.

Quý Thiếu Yến đưa tay đè xe lăn lại: “Làm gì vậy?”

Lương Cảnh Tu rất tự nhiên: “Đi học chứ gì.”

Quý Thiếu Yến quay đầu nhìn y, ánh mắt cực kỳ ôn hòa: “Tôi có người yêu rồi.”

Lương Cảnh Tu: “...”

Nhan Vân Huy: “...”

Đang nói bỗng dưng chuông gió ngoài cửa leng keng vang lên, Chu Lê xách theo cái túi thong thả bước vào.

Lương Cảnh Tu tự nhiên bị thồn một họng cơm chó, ném hắn lại quay sang kéo Tiểu Nhan đi mất, thầm nghĩ sau này không thèm để ý tới hắn nữa.

Quý Thiếu Yến không để ý chút nào, nhìn về phía Chu Lê, thấy cậu đưa cái túi qua liền cầm lấy, hỏi: “Cậu mua gì vậy?”

Chu Lê cười nói: “Mở ra xem đi, tặng cậu đó.”

Quý Thiếu Yến nhất thời không kịp phản ứng, im lặng hai giây mới nói tiếp: “Hôm nay cậu ra ngoài chính là vì muốn mua đồ tặng tôi?”

Chu Lê trả lời: “Đúng vậy.”

Quý Thiếu Yến chăm chú nhìn cậu: “Chu Lê, cậu không sao thật chứ?”

Lần này cuối cùng Chu Lê cùng hiểu ra được, dở khóc dở cười: “Ngọc còn đang khóa trong ngân hàng, tôi có thể có chuyện gì đây?”

Quý Thiếu Yến nhanh chóng nghĩ lại lần nữa, thật sự không nghĩ ra được cậu có thể có chuyện gì, nên ngốc bạch ngọt này chỉ đơn giản là muốn tặng quà cho hắn thôi?

Hắn bỗng dưng nhớ tới trước kia ngốc bạch ngọt cũng thường mua cho hắn mấy thứ đồ lạ lùng kỳ quái, còn lấy nắp chai làm thành cái chậu câu nhỏ, liền buông xuống nghi ngờ trong lòng, ôm tâm trạng vui sướng mở túi ra, thấy được một cái ốp lưng điện thoại.

Ốp lưng điện thoại có nền trắng, bên trên có chữ to màu vàng kim, dùng nét chữ cực kỳ tiêu sái như rồng bay phượng múa viết hai từ “Chu Lê“.

Hơi thở của hắn hơi gấp gáp: “Chính tay cậu viết sao?”

Chu Lê ừ một tiếng.

Đây là ý tưởng Đường Tử Hân làm cậu nảy ra, hiện tại ai ai cũng mang điện thoại theo bên mình, dù cho đi đâu hay làm gì, cậu liền nghĩ nên tự làm một cái ốp lưng tặng người ta, cười nói: “Tôi mang “bản thân” tặng cho cậu đó.”

Trái tim Quý Thiếu Yến bị câu nói này làm nóng lên.

Ý tưởng trong đầu ngốc bạch ngọt quá nhiều, hành động cũng rất quyết liệt, không yêu thì thôi nhưng một khi đã đồng ý liền hòa vào rất nhanh, chủ động lên sẽ khiến người khác không kiềm lòng nổi, lại còn rất có tình thú nữa chứ.

Hắn không nhịn được dùng một chân đứng dậy kéo người ôm vào lòng, nói: “Tôi rất thích, cậu đi đâu làm vậy? Tôi cũng đi làm cho cậu một cái.”

Chu Lê nói: “Không cần đâu, tôi làm xong rồi nè.”

Dứt lời cậu lấy điện thoại của mình ra, trên đó cũng đang mang một cái ốp lưng.

Cái ốp này có nền đen, bên trên dùng màu trắng cùng xám nhạt vẽ thành một viên tròn, trông rất đáng yêu.

“...” Quý thiếu Yến không ôm bao nhiêu hy vọng nữa, “Đây là gì?”

Chu Lê đáp: “Trứng.”

Quý Thiếu Yến: “...”

Hắn lại muốn nuốt hai từ “tình thú” trở về rồi.

- -------------

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Lê: Cậu nhìn cái trứng này nè, đáng yêu hông?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.