Thẳng tới lúc bé trai ngồi lên xe cứu thương, Chu Lê mới hiểu được tình huống hiện tại của bản thân mình.
Sau khi xảy ra tai nạn cậu đã biến thành linh hồn, nhưng không đi theo thân thể mình mà lại quanh quẩn cạnh miếng ngọc kia.
Bé trai bị cậu đẩy một cái ngã lên mặt đường bị thương, khóc nấc lên từng hồi.
Y tá và người phụ nữ kia vội ôm bé nhẹ giọng trấn an, thấy trên cổ bé có máu nhưng nhìn kỹ lại không thấy có vết thương thì thở phào một hơi, lau máu giúp bé. Mà người phụ nữ lần theo sợ chỉ đỏ trên cổ bé lấy được miếng ngọc, thấy bên trên cũng dính máu vừa nghẹn ngào dỗ bé vừa lau sạch máu trên đó.
Chu Lê biết đó là máu của cậu văng lên, nghĩ rằng chỉ cần lau hết máu là có thể về bên cạnh thân thể của mình, nhưng cuối cùng vẫn mắc kẹt ở chỗ này.
Bé trai khóc tới mệt, hỏi: “Chú... chú kia sao... sao rồi ạ?”
Chu Lê: “Chú gì chứ, không biết lớn nhỏ, phải gọi là anh trai.”
Tiếc rằng không ai có thể nghe thấy tiếng cậu nói.
Người phụ nữ thấy con trai hỏi dò, nước mắt lại trào ra, nói: “Còn đang cấp cứu, sẽ... sẽ không sao đâu.”
Cô ôm lấy con trai, cố kìm nén giọng mình, lặng lẽ rơi nước mắt.
Một lát sau có thêm một người đàn ông vọt vào phòng cấp cứu, người phụ nữ ôm con trai đứng dậy, một lớn một nhỏ nhào vào lòng ngực người đàn ông gào khóc.
Chu Lê bị ép làm một cái nhân bánh quy trong suốt, có hơi sầu lòng.
Bé trai khóc tới mệt thì chầm chậm thiếp đi trong lòng người phụ nữ, đêm đó phát sốt. Chu Lê vẫn luôn ở cạnh bé, từ cuộc nói chuyện của mọi người biết được bản thân quả nhiên không thể cứu được, không nhịn được thở dài một hơi.
Bé trai phát sốt cả ngày mới đỡ được một chút, bị đôi vợ chồng kia ôm tới lễ tang của cậu.
Chu Lê ngẩng đầu, ngay khi nhìn thấy bạn bè người thân của mình, thiếu chút nữa đã không kìm được nước mắt.
Bạn bè người thân của cậu cũng đã nhìn thấy bọn họ, ngay sau đó có mấy người đi sang đây tiếp đón.
Hai vợ chồng nói mấy câu với bọn họ, bỏ bé trai ra để bé tự mình qua dập đầu ba cái, sau đó đi tới chỗ người nhà cậu.
Mẹ cậu đỏ mắt sờ sờ đầu bé trai, cố gắng nặn ra một nụ cười, hỏi: “Con tên gì?”
Bé trai nức nở nói: “Quý... Quý Thiếu Kiệt.”
Chu Lê kinh ngạc, liếc mắt nhìn bé trai một cái.
Mẹ cậu lại nói: “Ừ, tên rất hay, sau này phải trở thành một đứa trẻ ngoan, vui vẻ mà lớn lên, anh trai con nó...”
Bà hơi ngừng lại, nói tiếp, “Nếu anh trai con biết thì nhất định nó cũng sẽ rất vui vẻ.”
Chu Lê không kìm lòng được tiến lên ôm lấy mẹ mình.
Bé trai ngoan ngoãn gật đầu sau đó ngồi cạnh mẹ cậu.
Đôi vợ chồng kia vốn muốn ở cùng người nhà cậu trực bên linh cữu một đêm, nhưng sau đó bé trai lại bắt đầu phát sốt khiến người phụ nữ phải đưa con trai rời đi trước, Chu Lê nhìn linh đường của mình lần cuối rồi cũng đi theo.
Bé trai khi bệnh khi khỏi suốt mấy hôm mới bắt đầu tốt lên.
Trong lúc này, Chu Lê cảm thấy bản thân dường như ngày càng trong suốt hơn, giống như có thể tan biến bất cứ lúc nào vậy.
Hai vợ chồng hoàn toàn không biết trong nhà mình lại có thêm một hồn ma, thấy bé trai cứ mãi nhắc tới anh trai nên lo lắng không thôi, cảm thấy cứ như vậy mãi thì không xong.
Vì vậy tối hôm nay người đàn ông vỗ tay một cái, nói: “Tên thần côn... à không, đại sư mà hai người gặp lúc trước không phải nói miếng ngọc này có thể giúp người ta được đầu thai vào chỗ tốt sao?”
Bé trai ngẩn ra nhìn miếng ngọc của mình.
Người phụ nữ cũng ngẩn ra, ngay sau đó nói: “Đúng đúng đúng, đại sư đúng là đã nói vậy!”
Bé trai: “Thật ạ?”
Người đàn ông: “Đúng vậy đúng vậy, sách cổ có ghi lại là ngọc đều đặc biệt thần kỳ, giống như ngọc bội song ngư gì đó rất linh thiêng, nhà mình cũng có một quyển sách cổ đó.”
Ông nói xong nháy mắt với vợ mình, người kia hiểu ra vội chạy sang thư phòng, lát sau cầm một quyển sách cũ đưa tới trước mặt bé trai, chỉ thấy trên bìa sách viết ba chữ: Sơn Hải Kinh.
Chu Lê: “...”
Đủ rồi.
Hai vợ chồng phát rồ lại ỷ vào bạn nhỏ người ta không biết chữ mà bắt đầu mở sách ra chém gió, cái gì mà miếng ngọc này là do Như Lai Phật Tổ luôn mang theo bên mình, phật quang đầy trời, tuyệt đối có thể khiến người khác được đầu thai vào chỗ tốt, vinh hoa phú quý hưởng không hết.
Chu Lê thiệt sự không nhịn nổi nữa: “Đùa gì chứ, mấy người từ nhỏ nhôi nhét cho nó một đống kiến thức phong kiến mê tín như vậy, coi được sao?”
Bé trai nghe tới cực kỳ nghiêm túc: “Vậy con muốn tặng cái này cho anh trai.”
Lời vừa được thốt ra xong thì Chu Lê cảm thấy linh hồn sắp tan biến của mình được lấp đầy trong chớp mắt, ngay sau đó đầu váng mắt hoa hết một trận, khi nhìn lại đã thấy mình đang ở nghĩa trang yên tĩnh.
Thì ra cái gọi là chỉ cần nhấc lên được nhân quả với Trọng Liên cũng có thể xuyên qua là như vậy... Cậu nhất thời cảm động tới xém chút rớt nước mắt, thầm nghĩ nếu có thể trở lại thì lập tức mua một quyển về thờ.
Cậu nhìn một vòng quanh nghĩa trang, nhận ra khắp đỉnh núi chỉ có mỗi một con ma là mình, không nhịn được hô một câu: “Có ai không?”
Xung quanh vẫn chìm trong im lặng.
Chu Lê: “Ai nhảy quảng trường không nhờ?”
Lặng im như cũ.
Chu Lê: “Vậy nhảy disco cũng được luôn!”
Im lặng kéo dài.
Chu Lê: “Đến chết cũng muốn yêu, không khóc không cười thì không thoải mái!”
Im lìm quá đáng thể.
Chu Lê thấy có khi là đi đầu thai hết rồi, không vui cho lắm mà ngồi xếp bằng trước mộ chờ thời gian trôi qua.
Sáng hôm sau, cậu thấy bạn bè người thân tới đây tiễn biệt mình, cẩn thận nghe mấy câu lại nhận ra hôm nay là ngay đầu thất.
Cậu kiên nhẫn nghe hết, cho dù bọn họ có không nghe được tiếng nói của mình vẫn cười đáp lại.
Chờ tới khi bọn họ đã đi xa cậu lại gặp được hình ảnh quen thuộc, bé trai kia nắm tay người đàn ông đi đến, bắt đầu đào hố chôn ngọc.
Cậu cảm giác bản thân mình đang từ từ rời khỏi thế giới này, nhìn mình khi đó cười nói với một lớn một nhỏ: “Tấm lòng xin nhận, còn hiện vật thì khỏi đi...”
Cậu lại thấy hoa mắt thêm lần nữa, lúc lấy tỉnh táo lại đã đi tới trước khối ngọc cao bằng một người kia.
Chỉ thấy cánh hoa ngọc chậm rãi vỡ tan, ngay sau đó ầm ầm trở thành cát bụi, biến mất không còn dấu vết. Cậu nhìn tới trợn mắt, cảm thấy lời nói “cậu bị gậy đập đầu lần đó được ngọc chắn” của Quý Thiên Dương sai rồi, lúc này đây mới được tính là chắn một tai nạn lớn.
Ý nghĩ này vừa xẹt qua cậu lại nhìn thấy một tia sáng, mở mắt ra đối diện với trần nhà màu trắng.
Chớp mắt đã thấy một đám người vây lại đây.
Bà Chu, cha Chu, Chu Lộ Văn,... còn có cả đám người Trịnh Tam nữa, Chu Lộ Bác ở ngoài cùng, đang nhờ hộ lý riêng đi gọi bác sĩ, xong xuôi mới chạy tới bên giường.
Chu Lê nhìn mọi người, tầm mắt vừa lướt qua đã bắt gặp Quý Thiếu Yến đang ngồi im bên mép giường.
Trong mắt Quý Thiếu Yến phủ kín tơ máu, gần như không thể giữ được dáng vẻ ôn tồn lễ độ nữa.
Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm Chu Lê, im lặng không hé môi. Nếu Chu Lê không thể cứu được nữa thì trong thế giới kia chớp mắt sẽ diễn ra bước nhảy, hắn cũng không biết được là ai đang tỉnh lại.
Chu Lê cong cong khóe miệng: “A Yến.”
Hốc mắt Quý Thiếu Yến nóng lên, nắm chặt tay cậu: “Ừm, tôi đây.”
Chu Lê cũng nắm lấy tay hắn, nhắm mắt lại thiếp đi.
Tỉnh lại lần nữa đã là buổi tối, Quý Thiếu Yến vẫn ở cạnh cậu như cũ.
Lúc này Chu Lê mới biết được mình đã thành kỳ tích, nghe nói bị một vết thương trí mạng nhưng vẫn luôn ngoan cố giữ lại một hơi không chịu buông bỏ. Cậu hôn mê hết bảy ngày, hôm nay mở mắt ra đã thấy mình nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, vừa đúng lúc là thứ bảy nên đám người Trịnh Tam cũng tới.
Cậu lẩm bẩm: “Bảy ngày à.”
Quý Thiếu Yến giúp cậu lau tay lại phát hiện giọng nói của cậu hơi lạ, hỏi: “Thì sao?”
Chu Lê: “Thì... vừa đúng đầu thất.”
Quý Thiếu Yến ngừng tay, ngước mắt nhìn cậu.
Chu Lê lập tức kể lại chuyện lúc mình hôn mê một lần, cậu thấy có lẽ lần đó mình bị ngọc hút lấy chắc vẫn đang mơ màng không có ý thức, mà lần này gặp chuyện được Trọng Liên cho nhớ lại mọi việc sau khi mình chết đi, để cậu hiểu rõ bản thân làm cách nào tới được đây.
Hiện giờ Quý Thiếu Yến không muốn nghe nhất chính là mấy câu chết với không chết gì đó, trực tiếp ngắt lời cậu, dịu dàng nói: “Uống nước không?”
Chu Lê thấy hắn chuyển đề tài không hề sượng trân, nao nao nhìn hắn, đứng trên góc nhìn của hắn ngẫm lại cảnh tượng khi ấy mà tê dại cõi lòng, nhích qua bên cạnh bảo hắn lên giường.
Quý Thiếu Yến vội giữ cậu lại: “Đừng lộn xộn.”
Chu Lê đáp: “Nằm cùng tôi một lát đi.”
Quý Thiếu Yến: “Không được, trên người cậu vẫn còn bị thương.”
Chu Lê: “Chỉ nằm một lát thôi mà, có bảo cậu ngủ cùng tôi đâu.”
Quý Thiếu Yến không bao giờ biết giận với cậu, lập tức ném khăn lông lên bàn rồi lên giường nằm cùng.
Chu Lê nhìn hắn: “Cậu nói xem bé trai kia có phải là cậu của thế giới khác?”
Quý Thiếu Yến không dám dựa quá gần cậu, dè dặt cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi cậu rồi rời đi ngay, đáp: “Không biết.”
Chu Lê không nhịn được cười: “Bị một quyển lừa gạt... Đúng rồi, chỗ này của cậu vừa hay cũng có, ngày mai mua cho tôi một quyển nhé, để tôi mang về thờ.”
Quý Thiếu Yến đương nhiên sẽ không phản đối: “Được.”
Chu Lê dựa gần hắn, cảm thấy cực kỳ hài lòng: “Hôn thêm tí nữa đi.”
Quý Thiếu Yến cười cười, nắm cằm cậu hôn một cái nữa, nghe cậu hỏi tới đám người Quý Thiên Dương thì kể sơ qua một chút chuyện xảy ra sau khi cậu hôn mê.
Quý Thiên Dương bị dời vào trong thân thể chó, nguyên thân rơi vào hôn mê.
Ở đó đều là tâm phúc của Quý Thiếu Yến nên rất kín miệng, một bên đưa Chu Lê tới bệnh viện một bên khác ở lại dọn dẹp theo lời Nhan Vân Huy, mang dụng cụ và chó trở về, xóa đi video theo dõi rồi cởi trói cho Quý Thiên Dương, sau đó lập tức bắt Lâm gia lại báo cảnh sát.
Chuyện này có đầy đủ bằng chứng, cảnh sát chỉ cần điều tra một chút là đã tra được chủ mưu chính là Quý Thiên Dương.
Mà vết máu trên người Quý Thiên Dương khớp với máu trên mấy thi thể kia, trên dao găm còn để lại dấu vân tay, hiển nhiên là do gã gây ra.
Cả nhà họ Quý đều sợ hãi, muốn biết được tại sao Quý Thiên Dương lại như vậy.
Khi đó Quý Thiếu Yến đang nổi điên trong bệnh viện nên không thèm để ý tới mẹ kế và cha hắn.
Nhan Vân Huy phải bất đắc dĩ mà đứng ra giải thích, nói Tiểu Dương muốn bắt cóc Chu Lê buộc A Yến phải từ bỏ quyền thừa kế. Còn vì sao đám người kia lại xảy ra mâu thuẫn với nhau thì y cũng không rõ nữa, rồi tại sao lại bị ngất đi y càng không biết, có lẽ là trong lúc đánh nhau không cẩn thận bị thương.
Mới vừa lên cấp ba đã nhắm tới quyền thừa kế rồi, cả nhà đều không dám tin.
Nhưng chứng cứ như núi đã bày rõ trước mặt, mặc kệ ý đồ của Quý Thiên Dương là gì thì vẫn không thể nào chối bỏ được việc chuyện này là do gã gây ra.
Ông nội Quý tại chỗ tức tới muốn bốc khói, bà Quý té xỉu, sắc mặt cha Quý xanh mét, hiếm khi không tới đỡ bà ta.
Chuyện còn lại Quý Thiếu Yến cũng không thèm để ý, dù sao cảnh sát sẽ điều tra thôi, Quý Thiên Dương không có khả năng sẽ tỉnh lại cho lời khai nên mọi chuyện đều đã xong hết rồi.
Chu Lê hỏi: “Vậy Lâm gia thì sao?”
Quý Thiếu Yến đáp: “Cứu được rồi, cũng đang nằm viện chờ sau này chịu tội.”
Không chết lại hay, có thể để người trong nhà giam chăm sóc gã tử tế.
Chu Lê ngạc nhiên: “Vậy mà Quý Thiên Dương không giết gã à, không giống phong cách của tên đó lắm.”
Quý Thiếu Yến thở dài: “Nói ra thì khó tin, tim của gã nằm lệch chỗ.”
Chu Lê: “...”
Quý Thiếu Yến lại kể thêm mấy câu.
Sau khi bị bắt Lâm gia liền khai ra hết.
Gã và Nhị gia tình sâu nghĩa nặng, Nhị gia và anh em vì đắc tội với Quý Thiếu Yến bị bắt còn gã thì phải trốn đông trốn tây như chuột chạy qua đường, cho nên lúc Quý Thiên Dương tìm gã gã lập tức đồng ý mà không cần suy xét tới hậu quả. Gã biết Quý Thiếu Yến thích Chu Lê, tuy rằng cuối cùng vẫn không biết rõ đầu đuôi mọi chuyện, nhưng trước khi chết vẫn muốn Quý Thiếu Yến cũng phải nếm nỗi đau thấu tận ruột gan như mình, nên muốn kéo Chu Lê theo.
Quý Thiếu Yến sờ sờ mặt Chu Lê, nhỏ giọng nói: “Là do tôi liên lụy cậu.”
Chu Lê nắm lấy tay hắn, sửa lại lời: “Lúc trước đã bảo chúng ta cùng nhau gánh vác mọi chuyện mà, lần này cũng như vậy.”
Quý Thiếu Yến không đáp, lại hôn cậu thêm một cái, thấy cậu hơi mệt thì yên lặng nhìn cậu thiếp đi, bấy giờ mới xuống khỏi giường.
Mấy ngày dưỡng thương mau chóng trôi qua.
Mỗi lần bác sĩ tới kiểm tra cho Chu Lê đều phải ngạc nhiên cảm thán mất một lúc, người bệnh này không những có mỗi ý chí khiếp người mà khả năng hồi phục cũng cực kỳ nhanh, người bình thường bị thương như vậy cần nửa năm mới có thể khỏi mà cậu chỉ mất có ba tháng.
Dĩ nhiên Chu Lê sẽ không thật thà chờ hết ba tháng.
Cậu thành công bỏ lỡ thi cuối kỳ, đến nghỉ hè lập tức muốn xuất viện về nhà nghỉ ngơi. Người nhà họ Chu hỏi ý kiến bác sĩ xong biết được không thành vấn đề nên liền đón cậu về.
Gâu đần đã khỏi hẳn từ sớm, đang vẫy vẫy cái đuôi sáp lại.
Chu Lê hiểu lần này xem như là công của nó nên cười cười xoa đầu nó.
Gâu đần cực kỳ vui vẻ, theo thói quen muốn nhào qua lại thấy Quý Thiếu Yến đang đi đằng trước, liếc nhìn hắn một cái lập tức ngoan ngoãn lại.
Chu Lê không biết nên khóc hay cười, lại xoa đầu nó thêm mấy cái sau đó bảo Quý Thiếu Yến lấy dây, định ra ngoài đi một vòng tiện thể dắt nó đi dạo.
Gâu đần: “...”
Quý Thiếu Yến: “...”
Một người một chó nhìn nhau hai giây, gâu đần lấy lòng mà vẫy vẫy đuôi với hắn.
Quý Thiếu Yến cố nhịn, một tay nắm tay Chu Lê, tay còn lại cầm lấy dây dắt chó rồi đi ra ngoài.
Người nhà họ Chu vẫn còn hơi có ám ảnh trong lòng, sợ đám xã hội đen còn sót lại vẫn chưa bị bắt hết lại nên lập tức bảo một vệ sĩ đi theo sau. Chu Lê cũng không từ chối, thấy vệ sĩ hẳn là không nghe thấy bọn họ nói chuyện mới hỏi: “Em trai cậu đâu?”
Quý Thiếu Yến: “Đang nuôi ở chỗ Cảnh Tu, chờ cậu khỏe một chút tôi dẫn cậu đi nhìn nó.”
Chu Lê đáp: “Được.”
Quý Thiếu Yến nói được làm được, đợi tới khi Chu Lê nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa lập tức dẫn cậu đi tới bờ biển, ngồi lên du thuyền hướng ra biển, dừng trên biển rộng mênh mông sau đó cho vệ sĩ mang chó ra.
Quý Thiên Dương không phải người dễ dàng bỏ cuộc, hơn nữa còn rất sợ chết.
Cho nên tuy rằng rơi vào tình huống này gã cũng không hề từ bỏ dục vọng được sống. Gã không biết được lần trước Quý Thiếu Yến chết rồi trở lại nguyên thân có phải là trùng hợp hay không nên không dám thử, đành phải chờ xem tình hình đã.
Lương Cảnh Tu đương nhiên sẽ không cho gã ăn đồ ăn của con người rồi, chỉ cho đồ ăn cho chó thôi.
Quý Thiên Dương lại không thể chọn lựa nên chỉ có thể ấm ức mà ăn, da lông được nuôi tới mượt mà đẹp đẽ, làm ai nhìn thấy cũng muốn sờ thử.
Quý Thiếu Yến để vệ sĩ rời đi, trong tay cầm hai miếng ngọc xòe ra trước mặt gã.
Quý Thiên Dương vốn không muốn để ý tới bọn họ nhưng khi thấy nó đôi mắt lập tức khóa chặt lên, hai miếng ngọc để sát bên nhau, chữ viết bên trên hơi hơi phát sáng, cũng được xem như là xinh đẹp rực rỡ.
Quý Thiếu Yến nói: “Lần này là thật.”
Quý Thiên Dương làm như không nghe thấy, vẫn nhìn chằm chằm hai miếng ngọc.
Quý Thiếu Yến không hề bận lòng, rút tay lại đi tới trước lan can rồi cầm lấy một miếng ra sức ném vào biển rộng.
Trong chớp mắt đó Quý Thiên Dương lập tức bùng nổ: “Gâu gâu gâu gâu gâu!”
Quý Thiếu Yến lại đổi chỗ, nén luôn miếng còn lại xuống biển.
Quý Thiên Dương thật sự phát điên: “Gâu gâu gâu gâu gâu!”
Quý Thiếu Yến sung sướng qua lại nhìn gã: “Chờ anh trở về nguyên thân rồi ngồi tù xong thì nhớ ra đây vớt ngọc nhé.”
Quý Thiên Dương: “Gâu gâu gâu gâu gâu!”
Quý Thiếu Yến vẫy tay với vệ sĩ: “Nhìn nó như đang đói vậy, mở cho nó hai hộp đồ ăn cho chó đi.”
Vệ sĩ vâng một tiếng rồi kéo con chó điên đi mất.
Chu Lê đứng bên cạnh nhìn hắn, chờ bọn họ đi xa mới hỏi: “Cậu ném thật à?”
Quý Thiếu Yến lấy hai miếng ngọc đang phát sáng ra, cười đưa cho cậu: “Dù sao cùng là thứ đã đưa cậu tới đây, xem như là giữ lại làm kỷ niệm đi.”
Chu Lê đã biết hắn sẽ như vậy mà, ngẫm nghĩ một lát vẫn quyết định nên gửi vào ngân hàng.
Lúc này Wechat vang lên một tiếng, đám đàn em gửi tin nhắn tới báo cơm sắp chín rồi, giục hai người quay về.
Cả hai liền trở về bến cảng, đi đến một biệt thự ven biển.
Khai giảng này đám đàn em đã lên lớp 12, lúc này đáng ra phải ở trường học thêm nên hiện giờ đang xin nghỉ để tới đây.
Minh Anh không có áp lực thi đại học nên vẫn khai giảng như bình thường, đám người Trịnh Tam cũng đang ở đây, lúc này một đám người đang cùng nhau nướng BBQ.
Ngay khi Chu Lê và Quý Thiếu Yến vừa đi tới đã nghe được âm thanh ồn ào huyên náo của cả đám trên ban công.
Trịnh Tam: “Ăn được mà, phải tin tưởng tay nghề của tôi chớ.”
Lưu Tiểu Duy: “Tin cái tay nghề vừa mới nướng khét thịt gà của cậu à!”
Đường Tử Hân: “Nói thiệt trời nóng như vậy tại sao lại đòi nướng BBQ hả? Tôi muốn ăn kem!”
Tống Oanh Thời: “Có kem, để tôi đi lấy cho.”
Lương Cảnh Tu: “Để cậu ấy tự đi mà lấy, bộ cậu ấy không có chân sao.”
Đường Tử Hân khóc to: “Cảnh thiếu cậu thay đổi rồi, từ ngày yêu đương lập tức không còn xem tôi là Điềm Điềm của mấy người nữa!”
Lương Cảnh Tu: “Ừm, tôi chính là người thấy sắc quên bạn vậy đó.”
Nhị ca: “Thôi, để tôi lấy cho cậu.”
Đường Tử Hân: “Cảm ơn nhá!”
Nhị ca: “Không cần cảm ơn, nể mặt cậu donate cho tôi mấy vạn đó.”
Đường Tử Hân: “Mấy vạn mà chỉ đáng giá một hộp kem thôi sao!”
Nhị ca: “Nhưng đây là thần tượng lấy kem cho cậu đó.”
Đường Tử Hân: “Thần tượng gì chứ, biến lẹ đê, để tôi tự đi lấy!”
Cô đứng phắt dậy, nhìn thấy Chu Lê và Quý Thiếu Yến đã tới dưới lầu, lập tức giống như gặp được người thân vậy, xém chút rớt nước mắt: “Các cậu lên đây tiện tay lấy giúp tớ hộp kem với.”
Chu Lê cười vang, khẽ nheo mắt.
Tốt quá, mùa hè lại đến rồi.
(Hoàn)
- -----------------
Editor: Cuối cùng bộ truyện đầy sóng gió cũng hoàn rồi!
Cảm ơn mọi người đã bên cạnh đồng hành cùng mình suốt thời gian qua, cảm ơn những người đã đứng về phía mình, với mình các bạn đều là những thiên thần.