Thừa Ảnh thẫn thờ về nhà, nhanh chóng đi tắm. Cô vốn thích tắm dưới vòi hoa sen một lát, nhưng hôm nay cảm thấy không có tâm trạng. Cô cũng không gội đầu, khi mặc áo choàng tắm vào thì nghe có tiếng chuông cửa.
Cô cảnh giác nhìn qua lỗ mắt mèo trên cửa, cả người không khỏi sững sờ, mãi sau mới mở cửa.
Thẩm Trì cứ thế đứng bên ngoài, giọng điềm đạm, “Lâu thế! Anh tưởng em ngủ rồi cơ.”
Cô không khỏi ngạc nhiên, “Anh đợi lâu lắm hả?”
“Khoảng hơn chục phút”, thần thái của anh có chút lười biếng, có thể là thật sự mệt mỏi, giọng nói cũng hơi khàn, “Có thể mời anh vào ngồi một lát không?”
Cô còn đang bàng hoàng, vốn không ngờ anh sẽ lên nhà, hơn nữa còn đứng như vậy đợi cô mở cửa. Ngộ nhỡ, cô thật sự ngủ rồi thì sao?
Cô há hốc miệng, cuối cùng cũng chỉ có thể nghiêng người để anh vào, đồng thời không kìm được nhắc nhở, “Lần sau có thể đừng gây ngạc nhiên thế được không?”
Thẩm Trì mỉm cười nhưng không để ý, “Em không chịu mời, anh đành phải tự lên thôi!”, anh ngồi xuống ghế sô pha, “Nước lạnh! Cảm ơn em!”
“Anh thật sự nghĩ em là nhân viên phục vụ sao?”, cô hứ một tiếng lạnh lùng, nhưng rốt cuộc vẫn đi rót nước khoáng và bỏ đá lạnh vào cho anh.
Khi anh đưa tay đón chiếc cốc, vẫn dùng tay trái.
Cô nhất thời không kìm được, “Rốt cuộc tay phải của anh sao thế?”
“Tay không sao. Chỉ là sau lưng bị thương một chút, giơ tay phải lên không tiện”, anh nói ngắn gọn, ngước mắt nhìn cô thăm dò, “Em chuẩn bị đi ngủ à?”
Cô mặc áo choàng tắm nhưng bên trong là váy ngủ, thực ra có thể lên giường đi ngủ bất cứ lúc nào.
“Không”, cô vô thức phủ nhận, ngừng lại rồi lại nói, “Anh ngồi đợi một chút, em đi thay đồ rồi quay lại.”
Thực ra chỉ vài phút ngắn ngủi nhưng đợi cô thay xong đồ bước ra thì Thẩm Trì đã ngủ rồi. Anh nghiêng người ngủ trên ghế sô pha, chắc để tránh ép vết thương sau lưng, nên tư thế ngủ có phần vặn vẹo, xem ra ngủ không thoải mái lắm. Nhưng thực sự anh đã ngủ thiếp đi, lông mày hơi giãn, hơi thở đều đều.
Thừa Ảnh đứng trước ghế sô pha, mấy lần định đưa tay đánh thức anh dậy, nhưng cuối cùng lại kìm lại. Dưới ánh đèn sáng, cô mới phát hiện ra điều mình nhìn thấy lúc trước không phải ảo giác. Hơn hai chục ngày không gặp, anh thật sự gầy đi, hàng lông mày không giấu nổi vẻ mệt mỏi. Cô lặng lẽ đứng nhìn một lát rồi xoay người đi vào phòng ngủ ôm chăn ra khẽ đắp cho anh, sau đó lại tắt đèn.
Đêm nay, Thừa Ảnh ngủ không yên giấc, thậm chí còn hơi có hiện tượng mất ngủ. Cô lên giường trở mình rất lâu, sau đó khó khăn lắm mới chợp mắt thì đột nhiên choàng tỉnh dậy.
Tờ mờ sáng, cô mò trong bóng tối đi ra, cố bước thật khẽ, rõ ràng là nhà mình, nhưng lại đi giống như tên trộm vậy.
Dưới ánh trăng lờ mờ chiếu qua khung cửa sổ, cô có thể thấy người nằm trên ghế sô pha đó. Không biết anh thức dậy lúc nào, vì chiếc áo gió của anh đã vứt xuống sàn nhà, đổi tư thế thích hợp hơn, nằm nghiêng trên ghế sô pha.
Thừa Ảnh tựa bên bệ cửa phòng ngủ, không biết đứng nhìn bao lâu nữa, sau đó đột nhiên nhớ ra mục đích mình ra ngoài chỉ là đi rót cốc nước uống.
Cô thầm mắng bản thân, nhanh chóng bước qua phòng khách đi vào bếp. Khi rót nước, cô không cẩn thận gây ra tiếng động nhẹ, nhưng phát hiện ra Thẩm Trì không hề bị thức giấc.
Trong lòng cô thầm cảm thấy kỳ lạ, nhưng không nói ra nguyên nhân gì, có thể trong ý thức của cô cho rằng Thẩm Trì luôn luôn là một người cực kỳ tỉnh táo và cảnh giác.
Cô định vừa uống nước vừa đi vào phòng ngủ, kết quả, ma xui quỷ khiến thế nào lại quay lại. Cô đứng trước ghế sô pha, cuối cùng đưa tay lên chạm vào trán anh.
Quả nhiên là đang sốt.
Cô nhanh chóng đánh thức anh dậy, nói, “Anh bị sốt rồi”, cô coi tất cả là bản năng, nếu không, nửa đêm như vậy, phòng ngủ tối om, dù thế nào cũng sẽ không cảm thấy điều gì bất thường.
Thần trí Thẩm Trì không tỉnh táo lắm, chỉ khẽ “ừ” một tiếng rồi lại nhắm mắt lại.
Cô đứng dậy, dứt khoát bật đèn trần nhà lên.
Ánh đèn hắt lên khuôn mặt anh thấy rõ vẻ trắng bệch, dường như hết kiên nhẫn, hơi cau mày, “Tắt đi!”
Cô không thể không nhắc nhở anh, “Anh đang bị sốt.”
“Không sao”, giọng anh khàn khàn, nhưng có vẻ như không quan tâm.
Cô bỗng cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, nhưng không thể so đo với người bệnh, chỉ có thể vô thức xuống giọng, “Đi bệnh viện nhé!”
“Không cần!”, lần này, anh từ chối rất dứt khoát.
Chỉ có thể nhận ra, rõ ràng anh rất khó chịu, hơi thở gấp gáp nặng nề, lồng ngực phập phồng ghê gớm, trán cũng đã túa mồ hôi, nhưng anh vẫn nằm nghiêng như vậy, kiên quyết không chịu nhúc nhích, mắt cũng chẳng thèm mở ra.
Cuối cùng Thừa Ảnh hết cách, chỉ có thể không nói lời nào quay đi tìm hộp cứu thương.
Cồn y tế, gạc, thuốc cảm, thuốc hạ sốt, thuốc tiêu viêm… những thứ này đều đủ cả, nhưng cô không biết do đâu mà sốt.
Đây là lần đầu tiên cô không biết chữa trị thế nào, nói ra e sẽ bị đồng nghiệp cười chết mất.
Cô đành ngồi xổm xuống, hỏi, “Uống thuốc hạ sốt trước được không?”, nói xong mới phát hiện ra giọng mình quá dịu dàng, đúng là kiên nhẫn hơn cả những bệnh nhân khó tính nhất lúc ở bệnh viện.
May mà lần này Thẩm Trì cực kỳ hợp tác, mở mắt ra, uống ngụm nước ấm và nuốt viên thuốc trên tay cô.
Thực ra, cô có chút hoài nghi vết thương của anh bị viêm nhưng trong tình hình này, lại không thể cởi áo anh ra để kiểm tra được. Kết quả vẫn là Thẩm Trì tự nói, “Trong nhà có thuốc tiêu viêm không?”
“Có”, chứng thực điều mình nói, cô lập tức lấy hai viên thuốc tiêu viêm cho anh uống, sau đó nhân thể đề nghị, “Để em xem vết thương sau lưng anh nhé!”
Thực ra anh đã tỉnh, chỉ là vì sốt cao nên tinh thần không tập trung, sắc mặt vẫn còn mơ hồ, nhưng đôi mắt lại sâu và sáng, ánh mắt quét qua khuôn mặt của cô, cảm xúc dao động khó hiểu.
Cảm giác tim đập loạn nhịp một lần nữa xâm chiếm. Cô không dám nhìn vào mắt anh, chỉ cố ý nhìn đi nói, “Em dìu anh dậy trước đã nhé!”
Cuối cùng, anh vịn vào cô ngồi dậy, có lẽ chạm vào vết thương nên nghe thấy tiếng anh kêu rất khẽ. Cô chau mày, “Bị thương thế này mà còn chạy lung tung làm gì?”
Anh không nói gì, chỉ thản nhiên cởi áo dưới sự giúp đỡ của cô.
Vết thương lộ ra khiến Thừa Ảnh hơi ngạc nhiên.
Cô không biết trước đây mình đã từng xử lý vết thương loại này chưa, nhưng vẫn dựa vào bản năng hỏi, “Đây là vết thương do đạn bắn à?”
Hiển nhiên đầu đạn đã được lấy ra, dường như nó đã được mổ ra, khử trùng rất tốt, chỉ là chỗ khâu bị rách ra.
Thẩm Trì “ừ” một tiếng như không có gì, coi như đáp lại.
Ngón tay cô hơi lạnh, lồng ngực cũng lạnh, tim cô không khỏi chùng xuống… Rất nhiều phán đoán và ý nghĩ muốn xác thực đang cuộn trào, nhưng một câu nói cô cũng không thốt ra nổi.
Để trấn tĩnh cảm xúc, cô nhân lúc tìm hộp cứu thương tránh sang một bên, hít mấy hơi thật sâu để mình bình tĩnh lại, sau đó mới lấy dụng cụ quay lại.
“Bệnh viện phân phối, phúc lợi nhân viên”, nét mặt cô không tỏ ra điều gì, nhanh chóng vòng ra sau lưng anh thấm cồn vào bông, giơ lên thì ngừng lại, cô phát hiện ra động tác của mình có chút do dự, “Chỗ em cái gì cũng có, duy chỉ không có thuốc gây mê thôi.”
“Được”, Thẩm Trì gật đầu.
Khi cồn y tế chạm vào vết thương, Thừa Ảnh nhận thấy cơ thể Thẩm Trì rùng mình. Cơn đau lớn như thế đã bị anh trấn áp đi, khiến tay cô cũng run run khó hiểu.
Tay kia của cô vịn vào vai trái của anh, lúc này cũng bóp lại theo phản xạ có điều kiện, móng tay khẽ bấm vào da trần của anh.
Anh thở khe khẽ, giọng có vẻ đùa đùa, “Sao thế? Không nhẫn tâm à?”
Dường như bị người ta nhìn thấu, nhưng cô không muốn thừa nhận, bực tức định thần lại, đáp không mang chút cảm xúc, “Em đang đợi anh thích ứng với cơn đau.”
Nói xong câu này, cô không chần chừ nữa, nhanh chóng dùng kim bắt đầu khâu.
Kim đâm qua thịt, máu tươi chảy ra theo từng động tác của cô, nhưng Thẩm Trì vẫn không rên lên tiếng nào. Mười đầu ngón tay của anh bấm chặt vào thành ghế sô pha, cơ thể cứng đờ chịu đau đớn, nhưng vẫn hoàn toàn yên tâm để vẻ yếu đuối nhất của mình lộ ra trước mặt cô, để mặc cô làm việc.
Thừa Ảnh đứng sau lưng, từ đầu đến cuối không thể nào nhìn thấy nét mặt anh, chỉ có thể nhìn thấy từng lớp mồ hôi lạnh lấm tấm sau gáy, mái tóc đen ướt đẫm.
Cuối cùng cũng khâu xong, cô phát hiện tay mình vừa ướt vừa lạnh, gần như không giữ nổi kim nữa. Cô không kìm được thở hổn hển, ngồi phịch xuống ghế sô pha.
Thẩm Trì nhắm mắt từ từ mở ra, rồi quay người lại nhìn cô, “Sắc mặt của em rất tệ.”
Hơi thở của cô vẫn chưa trở lại bình thường, gần như chẳng có tâm tư đâu để ý câu đùa của anh, chỉ hơi chau mày nhìn anh, “Có phải trước đây em đã từng làm việc này rồi không?”
Thực ra lúc này cơ thể Thẩm Trì đã ngấm mồ hôi lạnh, mặt chẳng còn chút sắc máu nào, toàn thân vô cùng mệt mỏi nhưng nghe cô nói xong, anh lập tức đặt tay lên vai cô, giọng trầm trầm vội hỏi, “Có phải em đã nhớ ra điều gì không?”
“Không”, cô nhắm mắt lại, “Chỉ là vừa rồi có ấn tượng rất mơ hồ…”
Phát hiện ra anh lo quá, dùng tay trái nắm lấy vai cô, cô vội kéo tay anh xuống, rồi đứng lên kiểm tra vết thương, “… Anh đừng cử động. Nếu vết thương rách ra thì em không thể khâu lại lần nữa đâu.”
Nhưng anh không nghe, chỉ nhìn cô chăm chú, “Khoảng mười mấy năm trước, em đã từng xử lý vết thương cho anh một lần.”
“Mười mấy năm trước ư?”, cô bàng hoàng, vì thực sự là không ngờ đến, “Em và anh… chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”
“Rất lâu rồi!”, anh cười mà như không, dường như cố gồng mình mà không thể xua đi cảm giác mệt mỏi cực lớn này, nhắm hờ mắt, vịn tay sang bên, giọng trầm trầm.
Vất vả cả đêm, Thừa Ảnh cũng cảm thấy hơi mệt. May là đã khâu xong vết thương cho anh, chân tay cô đã bủn rủn hết rồi. Làm bác sĩ khoa Ngoại, đây e là lần duy nhất cô vất vả hoàn thành vết khâu như vậy.
Một lát sau cô mới bình tĩnh lại, đứng dậy lấy khăn bông khô lau mồ hôi trên người Thẩm Trì, sau đó nói, “Nếu hôm khác anh rảnh, em muốn nghe chuyện trước đây.”
Nếu cô quen anh từ khi mười mấy tuổi thì chuyện này cũng không khó giải thích.
Chẳng hạn, vì sao lại có cảm giác quen quen khi gặp nhau lần đầu ở Thượng Hải.
Chẳng hạn, tại sao chỉ có anh mới đánh thức được ký ức lẻ tẻ và mơ hồ của cô.
Thẩm Trì mặc áo vào, rồi lại nằm xuống đáp, “Ừ.”
Trước khi quay về phòng ngủ, cô dừng lại hỏi, “Mai anh muốn ăn gì?”
“Tùy em”, anh ngước mắt lên nhìn cô, “Sao đột nhiên lại tốt bụng như vậy?”
Cô sững người, thực ra đến bản thân cô cũng không rõ, chỉ mơ hồ muốn giữ anh lại, hơn nữa còn tự giác lo đồ ăn ngày mai cho anh.
“Chăm sóc bệnh nhân là thiên chức của bác sĩ”, cô cố gắng che giấu tâm trạng phức tạp, nói như không quan tâm, “Có điều nếu mai anh hạ sốt rồi, em có thể không cần lo cho anh. Thế nên chúc anh sớm bình phục.”
Cô nói xong, quay người bước được hai bước mới nghe giọng nói từ phía sau truyền lại, “Trước đây, mỗi lần anh tưởng quan hệ giữa chúng ta có thể tiến thêm một bước thì em lại dùng ngôn ngữ cơ thể của mình để nói với anh, thực ra em vẫn rất bài xích. May là tối nay không như vậy. Thật sự hy vọng điều này không chỉ diễn ra trong thời gian ngắn ngủi.”
Giọng anh rất khẽ, nghe mà không phân biệt nổi là thật hay đùa, còn cô dừng lại tại chỗ, không ngoái đầu lại, mãi sau mới lặng lẽ đi vào phòng ngủ.
Không thể không thừa nhận, thể lực và khả năng hồi phục của Thẩm Trì đúng là hạng nhất. Sáng sớm hôm sau, Thừa Ảnh thức dậy phát hiện anh đã ngồi trên ghế sô pha đọc báo với tinh thần sảng khoái, như thể người bị sốt cao phải khâu lại lúc nửa đêm hôm qua không phải là anh.
“Chào em!”, anh ngước lên nhìn cô, nhanh chóng chú ý đến tin tức trên tờ báo buổi sáng.
Thừa Ảnh cảm thấy chắc chắn mình ngủ chưa đủ giấc nên đầu óc mới chậm chạp như vậy, “Báo này ở đâu ra thế?”
“Hàng xóm đối diện đưa.”
“Đối diện ư?”, cô còn chưa kịp phản ứng lại.
“Sáng sớm anh đã ra ngoài một lần, khi quay về vừa hay gặp hàng xóm đối diện lấy báo, sau đó, cô ấy đưa cho anh một tờ”, anh lắc lắc tờ báo trên tay rồi lật trang tiếp theo, cuối cùng cũng chịu nhìn cô một chút, “Hôm nay em không phải đi làm à?”
“Nghỉ bù.”
Thừa Ảnh vừa dùng tay chải tóc, vừa đi đến bên bàn trà, thu chiếc chìa khóa cửa mà mình đã tiện tay ném tối qua lại rồi trừng mắt nhìn anh.
Đã đi ra ngoài, sao còn quay lại? Hơn nữa, xem ra anh rất “tự giác”, khi đi còn không quên mang theo chìa khóa của cô, nếu không sao có thể vào được?
Bữa sáng là cháo với đồ ăn phụ. Thừa Ảnh lấy từ trong tủ lạnh ra, nhanh chóng rã đông bánh màn thầu, cho vào nồi hấp nóng. Thực ra, cô không hiểu thói quen ăn uống của Thẩm Trì. Khi vừa từ Thượng Hải về, tuy họ sống cùng nhau nhưng bình thường rất ít khi gặp mặt chứ đừng nói gì đến chuyện ăn sáng cùng nhau thế này.
Thế nên khi bày đũa lên bàn, cô nói, “Nếu anh ăn không hợp khẩu vị, em cũng chẳng còn cách nào khác.”
Thẩm Trì bình tĩnh nhìn cô, “Nhưng mới chỉ có mấy tiếng đồng hồ mà gai trên người em đã mọc nhanh thật đấy.”
“Em chỉ nhắc nhở trước để lát nữa khỏi nghe anh ca thán.”
“Em nghĩ anh là người như thế sao?”
“Lẽ nào anh không kén chọn?”
“Hả?”, Thẩm Trì cười mà như không nhướng mày, ngoài kén chọn ra, trong mắt em, anh còn có đặc điểm gì nữa?
Là khuyết điểm mới đúng, cô chẳng nghĩ ngợi gì liền liệt kê ra một tràng, “Dã man, ích kỷ, bá đạo, không lý lẽ, còn muốn nghe không?”
Thẩm Trì mỉm cười, cúi đầu ăn cháo trắng rồi mới chậm rãi nói, “Anh phát hiện ra sau khi em mất trí nhớ, miệng lưỡi trở nên khá ghê gớm!”
“Có lẽ trước đây chỉ là em dám giận mà không dám nói”, cô trầm ngâm.
“Bây giờ em không sợ nữa sao?”
“Có gì đáng sợ chứ?”, cô lắc đầu, “Thế nên em nghĩ mãi mà không hiểu, trước đây em thật sự không chỉ ra các đặc điểm này trước mặt anh sao?”
Nói đến cuối cùng, cô cố ý nhấn mạnh hai từ “đặc điểm” tỏ ý châm chọc.
Nhưng dường như Thẩm Trì chẳng nghe vào tai, chỉ cầm một chiếc bánh bao lên, xé làm đôi đưa cho cô một nửa, sau khi cô nhận mới nói, “Em còn nhớ câu hỏi em đã hỏi anh ở sân quần vợt hôm đó không?”
Hôm đó, anh đưa cô đi đánh quần vợt, bên sân quần vợt cô không kìm nén được đã chất vấn: “Tại sao em có thể nhẫn nhịn anh mà không chia tay chứ?”
Cô gật đầu, “Đúng rồi. Không phải anh nói anh biết nguyên nhân sao? Nói đi!”
Thẩm Trì mỉm cười, đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn cô chăm chú, “Câu hỏi hôm đó và câu hỏi hôm nay, có lẽ có thể giải thích bằng cùng một câu trả lời. Đó chính là vì em quá yêu anh.”
Thừa Ảnh đang cắn miếng bánh bao vừa trắng vừa mềm, kết quả suýt nữa thì bị nghẹn. Cô không thể không dừng lại ho một tràng, còn Thẩm Trì cực kỳ tốt bụng bỏ đũa xuống, giơ tay ra vỗ vỗ lưng cho cô.
Cô có chút tức giận, hất tay anh ra, tự điều hòa nhịp thở rồi mới liếc qua, giọng khinh miệt, “Sáng sớm ngày ra đã kể chuyện cười. Anh quả là hài hước đấy!”
Thẩm Trì không thèm để ý, chỉ khẽ hỏi lại, “Lẽ nào em cảm thấy câu trả lời này không đáng tin sao?”
Cô có chút cứng họng.
Thực ra không thể nói là đáng tin, nhưng cũng không thể hoàn toàn phủ nhận tính chân thực của nó.
Trước đây thế nào, cô hoàn toàn không nhớ gì cả, nên không có quyền phát ngôn điều gì. Có thể cô đã từng thật sự dính lấy anh như keo, nhưng chỉ là trước đây, cô không muốn thừa nhận điểm này.
Sau bữa sáng, Thẩm Trì đứng ngoài ban công gọi điện thoại. Cô thu dọn bát đũa xong, đứng bên bồn rửa bát như bị thôi miên. Hôm nay là ngày nghỉ, có anh ở nhà khiến cô cảm thấy khó chịu, dường như mọi kế hoạch đều bị phá vỡ, thậm chí cô còn không biết khi nào anh đi, hay anh có đi hay không?
Không lâu sau, giọng nói phía sau vang lại, “Anh có việc ra ngoài, chắc sẽ kịp về trước bữa trưa.”
Tay cô ướt sũng nước, sững người quay lại, “Quay lại làm gì?”
“Lẽ nào không phải tối qua em mời anh hôm nay ở lại ăn cơm sao?”, Thẩm Trì đứng bên cửa nhà bếp, mắt hơi lim dim nghi hoặc.
Thái độ này của anh khiến cô có chút hối lỗi. Đương nhiên cô nhớ, nửa đêm hôm qua chính miệng cô đã hỏi hôm nay anh muốn ăn gì?
Kết quả, không cần cô phải bàng hoàng lâu, anh đã đi rồi. Cô giơ tay khóa vòi nước, kịp thời ngăn nước suýt tràn ra ngoài, trong lòng không nói ra nổi là cảm giác gì? Dường như bối rối, lại dường như là bất an, nhưng cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn thay đồ đi mua thức ăn.
Quả nhiên đúng như Thẩm Trì nói trước khi đi, anh đã xuất hiện đúng giờ ăn cơm. Cô vừa xào xong món cuối cùng, đang múc ra đĩa, có vẻ nghi ngờ về sự xuất hiện của anh.
“Tại sao chỉ có một bộ bát đũa vậy?”, Thẩm Trì không còn mặc bộ đồ tối qua nữa, anh vứt chiếc áo khoác trên ghế sô pha, nhàn rỗi bước đến bên bàn ăn quan sát.
Thừa Ảnh ủ rũ, “Vì em nghĩ anh sẽ không về đúng giờ.”
“Sao có thể bỏ lỡ cơ hội hiếm có thế này chứ?”, Thẩm Trì tự động vào bếp rửa tay rồi lấy một bộ bát đũa nữa ra.
Cô nhìn hành động của anh, thực sự cảm thấy không còn gì để nói. Mới qua một đêm mà anh đã biến nơi này thành ngôi nhà thứ hai của mình.
Khi ăn cơm, Thừa Ảnh chợt nhớ ra, liền hỏi, “Anh từ Vân Nam về khi nào thế?”
Thẩm Trì không để ý, thản nhiên trả lời, “Sẩm tối hôm qua.”
Sẩm tối ư?
Cô hơi sững người, “Tức là khi em nhìn thấy anh ở dưới lầu hôm qua, lúc đó anh vừa về sao?”
“Ừ”, anh ngừng lại nhìn cô, “Có vấn đề gì à?”
Đương nhiên là có. Trực giác của cô cảm thấy không thể tin nổi, “Anh cố ý mang vết thương trên mình, không đến bác sĩ xử lý, cũng không về nhà nghỉ ngơi, mà làm như không có việc gì đến dẫn em ra ngoài đi ăn, sau đó lại diễn khổ nhục kế trước mặt em.”
Anh chăm chú nghe cô nói xong mới thong thả nói, “Ý em là anh lợi dụng sự cảm thông của em sao?”
“Lẽ nào không phải sao?”, cô cúi đầu ăn cơm, không thèm để ý đến anh.
Vì ngoài điều này ra, cô thực sự không nghĩ ra lý do giải thích cho tất cả những chuyện xảy ra tối qua.
Anh không giữ gìn sức khỏe như vậy, cứ như việc gặp cô ngay lập tức và đưa cô đi ăn quan trọng hơn bất cứ điều gì. Thật đúng là quá hoang đường! Nói ra thì ai tin nổi chứ!
Hơn nữa, nếu không phải tối qua mở lòng từ bi, nếu cô nhẫn tâm hơn một chút thì giờ này phút này anh đã không thể thuận lợi xâm chiếm địa bàn của cô rồi.
Giờ đây ngồi cùng bàn ăn cơm, một lần nữa, anh lại khiến tim cô cảm thấy sợ hãi. Ý thức về tình hình thay đổi khiến cô cảm thấy khó chịu, chỉ cố gắng dùng lời lẽ ác ý để che giấu cảm xúc.
Cuối cùng, Thẩm Trì làm như không có gì, chỉ tiếp lời cô, “Nếu chiêu này thật sự có ích như vậy, sau này anh nên nghĩ đến việc sử dụng nhiều hơn để thực hiện các mục đích đen tối khác của mình.”
Cô gần như bị thái độ của anh làm cho nghẹn họng, một lát sau mới nhìn anh, thỉnh giáo vẻ chân thành, “Trước khi em mất trí nhớ, chúng ta cũng nói chuyện theo cách này sao?”
“Không đâu”, rõ ràng Thẩm Trì đã no, buông đũa xuống, chăm chú nhìn cô, “Chúng ta đã từng sai lầm một thời gian, khi tốt thì quá tốt, khi tệ lại quá tệ, nên giờ thế này, anh cảm thấy không tồi, cảm thấy rất mới mẻ.”
Cuối cùng Thừa Ảnh đã nhận ra anh đang hưởng thụ trạng thái đấu trí và đấu khẩu giữa hai người. Cô không muốn tiếp tục, nhân lúc Thẩm Trì chuẩn bị đi nghỉ trưa liền hỏi, “Có thể nói cho em biết, anh làm nghề gì không?”, nếu anh không chịu nói, cô sẽ quyết định đuổi anh ra khỏi cửa ngay lập tức.
Thẩm Trì hiếm khi sững sờ, hỏi lại, “Em có hứng thú với chuyện này thế sao?”
“Đương nhiên. Em luôn muốn biết, rốt cuộc mình đã lấy người như thế nào. Anh nói đúng không?”
“Nhưng anh không cho rằng giờ chúng ta giống một đôi vợ chồng”, anh mỉm cười thản nhiên như không, giọng rất gian giảo, “Chí ít là nghĩa vụ của người vợ, sau khi em mất trí nhớ thì không chịu hoàn thành nữa.”
Đương nhiên cô hiểu hàm ý trong đó, không khỏi co rúm người, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, “Đừng đánh trống lảng! Anh trả lời câu hỏi vừa rồi của em trước đi đã!”
Thái độ của cô kiên quyết, Thẩm Trì trầm mặc, dường như đang chăm chú nhìn cô, đáy mắt đen láy không hề có biểu lộ gì, mãi sau mới nói, “Tối nay, anh đưa em đến một chỗ.”