Mùa thu năm 1999.
Đài Bắc - Trung Quốc.
Đó là một buổi sáng rất đỗi bình thường. Trời vừa hửng sáng, con ngõ nhỏ vẫn còn tĩnh lặng, ngoài tiếng xe chở rác chạy qua thì cả buổi cũng không gặp một bóng ngưòi.
Thừa Ảnh thức dậy rất sớm, đứng trên ban công chải tóc.
Không lâu sau, cô nghe thấy từ phòng tầng dưới vang lên một loạt âm thanh, cô của cô đi ra ngoài. Cô rướn người ra ban công chào cô của mình một tiếng, “Cô đi đường cẩn thận nhé.”
“Đừng đi học muộn đấy”, cô của cô cũng vẫy tay, giọng nói hơi nhỏ vì không muốn làm phiền hàng xóm xung quanh.
Đây là tháng thứ hai cô chuyển từ Đại Lục ra Đài Bắc học, môi trường xung quanh vẫn còn vô cùng lạ lẫm, đến không khí hít thở cũng cảm thấy thật xa lạ.
Tạm thời cô được gửi ở nhờ nhà cô của cô.
Hai mươi năm trước, cô của cô được gả đến Đài Loan. Cô ấy sinh sống ở đây và có hai đứa con. Khi chồng cô ấy còn sống, chú làm nghề buôn bán hải sản, tuy gia cảnh không phải là giàu có nhưng cũng có của ăn của để. Ba năm trước, sau một vụ tai nạn giao thông bất ngờ, cô của cô trở thành góa phụ, đương nhiên bà phải tiếp quản công việc kinh doanh của chồng, sáng sáng ra chợ bán hàng từ rất sớm.
Đấy cũng là do cô phải lấy chồng sớm, mặc dù bà là em gái của bố, nhưng cô với người cô này cũng không thân thiết lắm. Trong ký ức của cô, người cô này cũng có một vài lần về Đại Lục thăm bà con họ hàng, rất thích kéo tay cô lại và nói, “Ôi! Cháu gái tôi lớn thế này rồi cơ à? Vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp! Anh cả có phúc quá…”, nói bằng tiếng địa phương, nghe có vẻ rất thân thiết.
Đấy là chuyện của nhiều năm trước, khi đó, cô còn đang học tiểu học.
Sống cùng họ hàng không mấy thân thiết khiến cô có chút không thoải mái, khả năng thích nghi của cô không tốt lắm, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, tất cả đều đến thật đột ngột, thậm chí, chẳng ai cho cô lấy chút thời gian và không gian chuẩn bị tâm lý. Cô cứ như túi hành lý bị đẩy cập vào bờ biển.
May là trường học cũng không đến nỗi nào, thầy cô và các bạn đều rất thân thiện. Con gái Đài Loan nói chuyện rất nhẹ nhàng, tình cảm, như thể bất cứ khi nào, bất cứ chỗ nào cũng có thể làm nũng. Có lẽ từ nhỏ, họ đã được ăn một loại kẹo vừa ngọt vừa mềm nên ai tiếp xúc cũng có cảm giác rất gần gũi và dễ mến.
Cô chuyển đến được một tuần liền kết thân với cô bạn ngồi cùng bàn, Đinh Lệ Trân.
Nhà họ Đinh kinh doanh đồ khô trong chợ thành phố, cách sạp hàng cô của Thừa Ảnh không xa lắm, tính ra cũng coi như cùng ngành cùng nghề, vì thế nên hai cô gái đặc biệt thân nhau.
Hàng ngày, A Trân hay qua rủ cô đi học, nhưng hôm nay, A Trân phải nghỉ ốm, ăn sáng xong, cô thu dọn sách vở rồi đi học một mình.
Từ nhà đến trường đi bộ mất khoảng hai mươi phút, cũng coi như tập thể dục.
Hôm nay đến phiên trực nhật nên cô đi học khá sớm. Nhà cô của cô ở nơi khá hẻo lánh, trên đường rất ít người qua lại, thỉnh thoảng có vài người tay xách túi và cặp lồng cơm, vội vội vàng vàng chạy thẳng ra bến xe buýt.
Từ nhà cô đến trường có thể đi tắt qua một con đường nhỏ, A Trân đã dẫn cô đi vài lần. Con đường này dẫn thẳng đến cổng sau của trường nên có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian. Bình thường con đường này rất vắng vẻ nhưng hôm nay, khi cô vừa mới đi đến đầu đường thì đã thấy một bóng người mặc áo đen lướt nhanh qua trước mặt. Cô chưa kịp nhìn rõ thì chân đã lảo đảo, một sức mạnh cực lớn xô cô vào góc tường.
Cùng lúc đó, cô nghe thấy phía sau có âm thanh hỗn loạn mà vội vàng của một đoàn người đang chạy rầm rập, có lẽ họ đang chuẩn bị áp sát cô.
“Đừng lên tiếng”, bên tai vẳng lại giọng đàn ông trầm trầm, anh ta áp sát đến mức, dường như cô có thể cảm nhận được cả hơi thở của anh ta phả nhẹ sau gáy.
Khó khăn lắm cô mới định thần lại được thì phát hiện mình đã bị lôi vào trong một khe tường rất hẹp, có thể là một khe hở giữa góc tường và đống đồ bỏ đi, vừa đủ nhét hai người.
Mà cô có muốn lên tiếng cũng chẳng được vì bàn tay của người đàn ông đó đang bịt chặt miệng cô.
Trong không gian chật hẹp như thế này, lưng cô áp vào lồng ngực của người đàn ông ấy, không biết anh ta làm cách nào để dễ dàng khống chế, khiến cô muốn cử động cũng không cử động được như vậy.
Ngay sau đó, bên ngoài rầm rập tiếng bước chân hỗn loạn của một toán người, áng chừng khá đông, nhưng tiếc là họ nói chuyện bằng tiếng địa phương nên cô cũng không hiểu họ nói gì.
Nhưng chỉ cần nghe giọng điệu thôi cũng đủ nhận ra thái độ của đám người đó đang rất là bực tức và hung hãn.
Nơi họ ẩn nấp rất kín đáo, nhìn vào giống như là ngõ cụt, vì thế đám người ngoài kia tìm kiếm một vòng cũng không phát hiện ra, cãi vã một hồi rồi bỏ đi.
Nhưng người sau lưng cô không hề nhúc nhích. Trong trường hợp bất ngờ thế này, khó khăn lắm cô mới lấy lại được chút bình tĩnh. Mọi thứ đã trở về trạng thái bình thường, cô ngửi thấy phảng phất mùi hương của anh ta.
Một mùi thơm dịu nhẹ như hương bạc hà, lan tỏa trong không khí, mang đến cảm giác mát lạnh.
Đồng thời, cô cũng ngửi thấy thoang thoảng mùi… máu.
Trong lòng cô có chút lo sợ.
Bên ngoài trời âm u, không hiểu sao, chân tay cô không theo sự điều khiển của mình nữa, cuối cùng, cô chỉ biết khẽ gật đầu, tỏ ý muốn anh ta buông mình ra.
Quả nhiên, người đàn ông phía sau liền hiểu ý, bàn tay bịt trên miệng cô từ từ thả lỏng. Cô vội vàng hít lấy một hơi dài, lúc này, mới từ từ quay đầu lại phía sau.
Cái chạm mặt đầu tiên chính là đôi mắt của anh.
Đó là một đôi mắt rất đẹp, ánh mắt sâu thăm thẳm, trông rất lanh lợi. Trong ánh sáng lờ mờ, cô nhìn anh, đột nhiên cảm giác như mình đang đối mặt với một con thú hoang vừa lười biếng lại vừa nguy hiểm. Rõ ràng, anh không làm gì cả, nhưng cảm giác áp lực lúc này mạnh mẽ đến nỗi khiến người ta không thể coi thường.
Cô nhanh chóng di chuyển sự chú ý, ánh nhìn lúc này hướng về phía nụ cười khẽ nhếch bên khóe môi của anh.
“Là cô”, giọng nam trầm thấp khẽ thốt ra từ đôi môi mỏng của anh, dường như trong đó còn có chút vui mừng.
Cô lặng đi vài giây, không tài nào cười nổi.
Thực ra, khi ngửi thấy mùi bạc hà quen thuộc, cô đã phần nào đoán ra người đó chính là anh.
Cô và anh chàng tuấn tú xa lạ này vốn không phải là gặp nhau lần đầu.
Nhưng giờ đây, cô chẳng có tâm trạng nào nhớ lại sự việc của mười mấy hôm trước nữa. Sáng nay, khi ra khỏi nhà, cô mặc một bộ đồng phục màu trắng của trường, thế mà bây giờ trên vai áo đã bị dính vết bẩn màu đỏ sẫm.
Là vết máu.
Cô đột nhiên thấy trên bờ vai lành lạnh, một cảm giác lạnh lẽo toát ra từ trong cơ thể. Lúc này, cô kinh hãi thấy anh đang nhìn cô chằm chằm.
Giống như lần đầu gặp nhau, anh mặc áo sơ mi màu đen, thoạt nhìn sẽ không thấy dấu vết gì. Cô cảnh giác từ từ lùi lại phía sau một chút, gót chân va phải vật cản xếp đống phía sau, “Anh…”
“Xin lỗi cô”, anh nhướng mày, biểu cảm nhẹ nhàng như người ta miêu tả thời tiết, “Làm bẩn áo của cô mất rồi.”
Đám người vừa truy đuổi lúc nãy đã biến mất không còn dấu vết. Cô không biết rốt cuộc giữa anh và đám người kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô nghĩ mình không nên dính dáng đến việc này. Sáng sớm vừa ra khỏi nhà đã gặp chuyện, không chỉ bị kinh hãi một phen, giờ cô chẳng nghĩ được gì ngoài việc làm thế nào để vào được trường trong bộ dạng thế này.
Hai người, người trước kẻ sau ra khỏi cái khe tường ấy, đột nhiên cô nghe thấy anh cất tiếng hỏi, “Cô không phải người ở đây à?”
Cô ngần ngừ một chút rồi đáp, “Vâng”, bởi vì cô nghe giọng anh cũng không phải là người Đài Loan.
“Cô vẫn đang đi học à?”
“Vâng”, cô đang đau đầu nghĩ cách để gột được vết máu trên vai áo, chẳng hề để ý chào tạm biệt, “Tôi phải đến trường đây.”
“E là bây giờ không được đâu.”
Cô vừa nghe anh nói liền ngẩng đầu lên, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, anh nắm luôn lấy tay cô, “Tôi cần cô giúp một việc.”
“Làm gì?”
Đầu ngõ vắng ngắt, xung quanh không có ai qua lại, anh dùng sức giữ chặt tay cô khiến cô không tài nào gạt tay anh ra được. Ra đến bên ngoài, cô ngẩng đầu nhìn anh, cuối cùng thì cũng nhìn rõ sắc mặt của người đàn ông này, mặc dù vẫn điềm tĩnh nhưng có chút trắng bệch, dường như anh bị mất máu quá nhiều.
Bàn tay đang nắm tay cô khá lạnh, anh đang toát mồ hôi lạnh.
Nhưng sao một người mất máu nhiều như vậy mà vẫn có thể giữ vai trò chỉ đạo trong lúc này?
Cô không hiểu nổi, cảm thấy hơi hoang mang, “Rốt cuộc anh muốn tôi giúp làm gì?”
“Vết thương của tôi cần có người xử lý giúp”, anh dừng bước, quay lại nhìn cô, cười mà như không nói, “Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô đâu.”
Cô trừng mắt nhìn dáng dấp cao to của người đàn ông phía trước, vì ngược sáng nên nụ cười trên khóe môi anh có vẻ mơ hồ, song, cô lại ngờ rằng mình bị hoa mắt. Nếu không, làm sao một người bị thương đang chảy máu nhiều như thế lại có thể cười thoải mái đến như vậy?
Anh cứ như vậy khống chế lôi cô đi, bước nhanh qua hai con phố, cuối cùng, họ dừng lại trước cửa một phòng khám tư nhân. Con phố này có rất nhiều cửa hàng kinh doanh nhỏ lẻ, nhưng chưa đến giờ mở cửa nên rất im ắng. Anh thò tay qua khe cửa, lần được một chiếc chìa khóa, rồi đường hoàng mở cửa bước vào.
Sau khi vào phòng, anh tiện tay bật tất cả các bóng đèn trong phòng, sau đó, nhanh chóng khóa cửa lại. Cô vừa đứng xoa chỗ cổ tay bị đau, vừa chau mày, “Anh quen chủ nhà này à?”, nếu không quen mà tự tiện vào nhà người ta thì có bị coi là phạm pháp không?
Anh coi như không nghe thấy, đi thẳng đến chiếc tủ kính áp tường, lôi ra một hộp cứu thương màu đen, đặt lên bàn làm việc rồi quay đầu lại nhìn cô, “Cô lại đây.”
Rõ ràng anh cần sự giúp đỡ của cô mà giọng điệu lại cứ như dọa nạt, ra lệnh cho người khác vậy. Nhưng thấy anh thông thuộc nơi này, bao nhiêu nghi ngờ lo lắng trước đó của cô cũng tiêu tan hết.
Cô vẫn còn đang chần chừ thì anh đã tự cởi áo sơ mi ra.
Không mặc áo, anh cởi trần dưới ánh đèn sáng trưng, có thể nhìn rõ từng múi cơ nổi rõ cùng vết thương ở ngực đang chảy máu ướt đẫm cả băng gạc.
“Cô gỡ ra giúp tôi”, anh ta nói.
Cô chỉ biết trợn mắt há mồm, nhưng cũng đành phải mặt dày bước lên, cầm lấy cái kéo mà anh đưa cho.
Cầm cái kéo phẫu thuật lạnh ngắt trong tay, dường như nó cũng khiến cô bình tĩnh lại đôi chút.
Mười sáu năm qua, cô chưa từng làm việc này, nói thật, chỉ cần nhìn thôi, cô cũng đã thấy sợ lắm rồi. Anh cử động nên máu lại chảy ra không ngừng. Khi cô tháo từng lớp băng gạc đẫm máu ra, mới nhìn rõ vết thương ấy như thế nào.
Anh bị thương ở ngực bên phải, hơi chếch xuống phía dưới, vết thương sâu khoảng hơn chục phân, hai bên vết thương đều lồi thịt ra, đáng sợ hơn nữa, bên trong toàn là máu tươi chảy ra, nhuộm màu đỏ sẫm. Có lẽ đây là vết dao đâm, nghĩ đến thôi cũng làm cho người ta thấy đau đớn đến tận xương tủy, nhưng anh chỉ làm cho cô cảm thấy kinh ngạc, ngoài cái chau mày nhè nhẹ ra, biểu hiện trên gương mặt khôi ngô tuấn tú ấy điềm tĩnh như thể mình không phải là người bị thương.
Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với cơ thể của một người đàn ông gần đến vậy, cũng là lần đầu tiên làm việc này. Cô vốn muốn chuyển sự tập trung sang phía khác nhưng cứ bị níu lại nơi vết thương của anh, cứ ngẩn người nhìn chằm chằm vào vết thương kinh khủng ấy. Tay cô run run khi quấn từng lớp băng gạc, hàm răng trắng tinh đều tăm tắp cắn chặt vào môi khiến cho khuôn mặt cô trở nên trắng bệch.
Cuối cùng, dưới sự hướng dẫn của anh, cô cũng từng bước đắp thuốc rồi băng bó xong vết thương cho anh.
Thao tác của cô rất vụng về, không thành thục, sau khi hoàn thành, cô thấy khắp mình vã đầy mồ hôi.
Anh cúi xuống như thể hào hứng kiểm tra “thành quả” của cô một lượt rồi mới nói, “Cảm ơn cô.”
“Không có gì”, cô đã rất cố gắng để nói bằng giọng điệu bình thường, nhưng hơi thở vẫn gấp gáp, tay vẫn còn run, đành phải đan mười ngón tay vào nhau, nắm chặt phía trước, cố trấn tĩnh lại, hỏi, “Tôi có thể đi được chưa?”
Thực ra, bộ dạng của cô lúc này trông rất thảm hại. Vết máu dính trên bộ đồng phục đã khô, tạo thành vết bẩn khá lớn in trên nền áo trắng, rất dễ thấy, không thể giấu nổi. Tóc mai bết lại vì mồ hôi dính trên trán, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt thất thần, mái tóc rối bù hết cả lên.
Anh quan sát cô vài lượt, dường như ánh mắt sâu thẳm đang chăm chú nhìn cái gì đó. Lúc sau, anh mới quay người lấy áo mặc vào rồi quay mặt lại phía cô, vừa cài khuy áo vừa nói, “Tôi đưa cô về.”
Cô cố gắng từ chối, “Không cần đâu”, vừa nói vừa ngước mắt lên, thấy anh cười nheo mắt, đành phải đằng hắng một tiếng giải thích, “Anh bị thương, cần nghỉ ngơi, tôi tự về nhà thay quần áo là được.”
Lý do này thật là gượng gạo, nghe có vẻ như cô rất quan tâm đến anh, nhưng thật ra, chỉ có bản thân cô mới hiểu rõ, toàn thân người đàn ông trước mặt này toát lên sự thần bí và nguy hiểm, trực giác mách bảo cô không nên quá gần gũi với anh.
May mà anh cũng không miễn cưỡng, chỉ cười như không cười, nhìn cô cảm ơn một lần nữa rồi nói, “Vậy cũng được. Hôm nay rất cảm ơn cô”, giọng nói nhẹ nhàng và lịch sự như một chính nhân quân tử. Điều này làm cho người ta khó mà hình dung nổi con người này và vết dao đâm kinh khủng trên người anh có liên quan đến nhau.
Cô nhận được sự đồng ý của anh, chẳng còn khách sáo gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cảnh ngộ chẳng ai ngờ tới này.
Cuối cùng, khi cô vừa bước ra đến cửa thì nghe thấy phía sau vọng lại một giọng nói bình tĩnh rõ ràng, “Cô tên gì vậy?”
Cô nghe tiếng liền quay đầu lại, người đàn ông cao lớn đang dựa vào chiếc bàn, dường như trong đôi mắt đen sâu thẳm có chút gì đó vui vui, từ tốn giới thiệu, “Thẩm Trì.”
Sự việc đã đến nước này, cô khó lòng từ chối được, hơn nữa, cô cũng không quen nói dối, ngập ngừng giây lát rồi có sao nói vậy, “Án Thừa Ảnh.”
“Án Thừa Ảnh”, anh thấp giọng nhắc lại ba từ này một lần nữa rồi mỉm cười nói, “Tạm biệt.”
Cánh cửa vừa mở ra, ánh nắng thu rực rỡ lập tức chiếu vào, chói lóa khiến người ta hoa mắt.
Thừa Ảnh hít một hơi thật sâu không khí của cuộc sống náo nhiệt tươi mới bên ngoài, trong lòng hy vọng rằng lần sau sẽ không gặp lại người đàn ông này nữa.
Chuyện này được coi như một bí mật của cô, nó được Thừa Ảnh chôn sâu trong lòng, chưa hề kể cho bất cứ ai nghe.
Sáng sớm hôm đó, cô thấp thỏm chạy về nhà, vội vàng thay bộ đồng phục và lôi bộ quần áo bẩn bị dính máu ra bể nước để xử lý. Sau khi chắc chắn sẽ không bị cô của cô phát hiện ra điều gì bất thường thì cô mới co giò chạy đến trường.
Cuối cùng, đương nhiên Thừa Ảnh bị muộn học nhưng may là thầy giáo không hề trách phạt cô.
Đến chiều, Đinh Lệ Trân cũng lên lớp, vừa gặp cô đã mừng rỡ nói: “Thông báo với cậu một tin, thầy giáo Trương bị ốm, phải xin nghỉ dạy nửa tháng đấy.”
Buổi chiều, lớp họ có tiết học Mỹ thuật. Bất kỳ tiết học nào của thầy Trương cũng đều bị thầy phê bình là không tốt, lời nói rất là chua chát và hà khắc. Thầy thường lấy học trò có biểu hiện không tốt ra để châm biếm sâu cay và dương dương tự đắc về điều này.
Tin thầy Trương bị ốm lan truyền rất nhanh. Lát sau, cả lớp học như nổ tung trong những tiếng hò reo vui mừng. Thừa Ảnh mới nhập học chưa được bao lâu, đây là lần đầu cô thấy mọi người vui như vậy, không khí hoàn toàn khác với nơi cô học trước đây nên không tránh khỏi có chút tò mò. Cô bó đống bút vẽ ở trên bàn lại và hỏi, “Không có thầy giáo lên lớp thì chúng ta làm thế nào?”
“Nghe nói sẽ có thầy giáo dạy thay”, A Trân nằm bò trên bàn, cười hì hì khẽ nói, “Mà còn là thầy giáo đẹp trai nữa.”
Nhìn cô bạn thân cười rạng rỡ, hai mắt lấp lánh như những vì sao, Thừa Ảnh không kìm được giơ tay ấn đầu cô ấy, cười mắng, “Cậu mê trai quá đấy.”
“Tớ là đứa mê trai, thế cậu không phải sao?”, A Trân là cô gái thẳng như ruột ngựa, vui buồn giận dỗi đều thể hiện hết trên mặt, chẳng giấu được điều gì.
Trai đẹp đối với các thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi là loài động vật trời sinh có sức hấp dẫn không thể chối từ, Thừa Ảnh vừa nghe cũng thấy vui vui, hai người buôn được vài câu thì chuông reo vào lớp.
Thầy giáo dạy thay đến rất đúng giờ, dường như tiếng chuông cuối cùng vừa dứt, thầy đã thong thả bước vào lớp học.
Trong nháy mắt, cảnh ầm ĩ trước đó như bị một câu thần chú tác động, ngay lập tức trở nên yên tĩnh, không gian như ngưng đọng.
Ai cũng hướng ra ngoài cửa, ánh mắt đầy háo hức và tò mò.
Chỉ có Thừa Ảnh là ngoại lệ.
Vừa thấy bóng dáng cao lớn tuấn tú ấy bước lên bục giảng, cô đã trợn mắt há mồm. Gặp mặt thầy giáo mới, ánh mắt các bạn xung quanh đều sáng lên, chỉ có cô dường như không gian đang tối sầm lại, hai tai ù đi.
Thấy những ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp như vậy, người đàn ông trẻ tuổi mặt vẫn không biến sắc, nhẹ nhàng nói: “Xin chào cả lớp! Tôi là Thẩm Trì. Các bạn có thể gọi tôi là thầy Thẩm, hoặc cũng có thể gọi cả tên họ của tôi cũng được.”
Chất giọng trầm ấm rành rọt khiến mọi người sực tỉnh. Trong nháy mắt, không khí lớp học lại rộn lên tiếng thảo luận to nhỏ, xen lẫn vô số tiếng thở dài của các nữ sinh.
Lớp trưởng quên cả hô “Cả lớp đứng”, nhưng thầy giáo mới cũng không để ý, đợi một lát mới nói, “Tôi chỉ là giáo viên dạy thay tạm thời, cũng có thể chỉ một buổi hôm nay thôi, vì thế đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta bắt đầu tiết học nhé!”
Nói xong, thầy đã đặt dụng cụ vẽ xuống, hai tay cho vào túi quần, chậm rãi đi xuống dãy bàn đầu tiên.
Vì ở đó có giọng nam sinh hỏi dò, “Thưa thầy, trông thầy không giống giáo viên chút nào.”
Thừa Ảnh nhìn Thẩm Trì không chớp mắt, nhưng chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú ấy mỉm cười, “Thực ra thì tôi không phải là giáo viên. Hôm nay, nhận lời nhờ vả của thầy hiệu trưởng nên tôi mới đến dạy thay một tiết thôi.”
Biểu hiện của anh nhẹ nhàng và gần gũi, giọng nói cũng rất nho nhã, so với thần thái của người đàn ông toàn thân đầy máu sáng nay, ánh mắt sắc bén lạnh lùng thì họ như hai người hoàn toàn khác nhau.
Thừa Ảnh lúc này vẫn chưa hoàn hồn.
Ánh nắng chiều xuyên qua khung cửa sổ, vừa vặn chiếu vào người anh, dường như anh đang chìm trong ánh nắng. Lúc này đây, trông anh vô cùng tuấn tú khôi ngô.
Chiếc áo sơ mi cotton màu trắng anh mặc rất vừa vặn, hai bên cổ áo phanh ra, khuy áo trên cùng cũng không cài, trông rất phong cách, phối với chiếc quần ống đứng cùng đôi giày giản dị, so với những sinh viên đang ngồi đây, chắc cũng chỉ hơn có vài tuổi mà thôi.
Vừa nghe nói anh không phải là thầy giáo thì ngay lập tức không khí lớp học thoải mái hơn hẳn. Những tiếng nói chuyện riêng của các nữ sinh trở nên bạo dạn hơn. Ngoài việc bàn tán ra, những đôi mắt ấy chỉ nhìn chằm chằm vào vị thầy giáo đẹp trai từ trên trời rơi xuống này, bao nhiêu biểu hiện xao động, hưng phấn đều thể hiện hết lên khuôn mặt, chẳng cần phải che giấu.
“Đúng là quá đẹp trai!”, Thừa Ảnh nghe thấy tiếng A Trân nói bên tai.
Cô không để ý, cứ thế “ừ” một tiếng, vì vẫn còn đang nghĩ đến chuyện sáng sớm nay, kết quả, dường như Thẩm Trì vô tình chuyển ánh nhìn lướt qua khuôn mặt cô.
Ánh mắt họ gặp nhau chừng hai giây, Thừa Ảnh có chút sững sờ, còn anh lại chuyển sự chú ý sang chỗ khác, quay đầu trả lời câu hỏi của một nữ sinh, cô bạn đó hỏi, “Thầy Thẩm, xin hỏi năm nay thầy bao nhiêu tuổi?”
“Em đoán chắc thầy không quá hai mươi hai”, một nam sinh bên cạnh oang oang chen vào.
“Bạn tinh mắt thật đấy”, Thẩm Trì cười với nam sinh đó, rồi mặc nhiên công nhận câu trả lời đó: “Hy vọng lát nữa đến giờ vẽ chân dung nhân vật, bạn cũng có thể vẽ các đường nét của nhân vật chính xác như thế.”
Anh vừa nói vừa quay người lấy tờ danh sách lớp kẹp trong giá vẽ ra, nhìn lướt qua một lượt rồi quay ra hỏi cả lớp, “Ai tình nguyện xung phong làm người mẫu?”
Không thấy ai trả lời, anh mới chậm rãi bổ sung, “Không phải cởi đồ đâu.”
Câu nói nửa đùa nửa thật của anh khiến cho các bạn trong lớp cười ầm cả lên. Mấy anh chàng bình thường hay quậy phá bắt đầu đùn đẩy “tiến cử” nhau, như muốn nhìn đối phương bị xấu hổ, cũng có cô nàng trông cũng không đến nỗi, lại khá nhanh nhẹn, định giơ tay tự ứng cử.
Cũng không biết ai đã nêu ý kiến nữa, “Thầy Thẩm! Em thấy dáng thầy đẹp như vậy, hay thầy làm người mẫu cho chúng em nhé!”
Giọng bạn đó khá lớn nên nhanh chóng khiến cho các bạn xung quanh hùa theo, Thừa Ảnh nghe A Trân ngồi bên khẽ nói: “Không được đâu, không được đâu. Tớ sẽ chảy máu cam mất.”
Bộ dạng của A Trân khiến cho cô không nhịn được cười, Thẩm Trì cũng cười. Đôi mắt hẹp dài sâu thăm thẳm đang cười ấy như nắng mùa xuân. Anh không trả lời đề nghị này, mà chỉ khẽ lật tờ danh sách rồi nói: “Tôi sẽ gọi một bạn bất kỳ lên.”
Thừa Ảnh đột nhiên cảm thấy lo lắng. Cô không biết liệu cái nhìn ngắn ngủi lúc nãy có khiến anh nhận ra cô hay không, nếu nhận ra, liệu anh có gọi trúng tên cô không?
Cô thấy rất hối hận, biết vậy cứ bịa bừa một cái tên nào đó nói cho anh ta là được rồi.
Nhưng cô chỉ lo bò trắng răng mà thôi.
Thẩm Trì chọn một bạn nam đeo kính cận, dáng người hơi thấp, mập mạp, trông gần giống như Hách Thiệu Văn[1] khi trưởng thành. Cậu ấy cũng là một trong những phần tử nghịch ngợm trong lớp.
[1] Hách Thiệu Văn là ngôi sao nhí của điện ảnh Hồng Kông những năm 90.
Bạn nam đó được mời lên phía trước, ngồi trên ghế cao, đành phải ngoan ngoãn làm người mẫu, còn Thẩm Trì chỉ khoanh tay đứng bên cạnh giảng giải về các điểm quan trọng trong vẽ phác họa.
Giọng anh không nhanh không chậm, dáng đứng cũng rất thoải mái, phóng khoáng, không giống như đứng trên lớp học mà giống như đang tán gẫu sau giờ ăn trưa vậy.
Trong một tiết học ngắn ngủi như thế, hầu như các bạn nữ sinh đều bị thầy giáo trẻ đẹp trai đột nhiên xuất hiện này hút hồn.
Nhân lúc mọi người tập trung vẽ, Thẩm Trì đi dọc một lượt các dãy bàn, khi đó, anh có đi qua Thừa Ảnh. Cô lập tức cúi xuống, cố tập trung vào giấy vẽ và bút, nhưng vẫn ngửi thấy phảng phất mùi quen thuộc tỏa ra từ cơ thể của anh, giống như hương bạc hà tươi mát đang lan tỏa trên mặt hồ, vừa nhẹ dịu lại nồng nàn.
Không khí ấy mang tính xâm chiếm nguy hiểm, đó mới là cảm giác thực sự mà anh mang đến cho cô. Chỉ trong khoảng vài chục phút trên lớp học, anh đã khiến cho người ta có cảm giác như đang được tắm gió xuân ấm áp.
Trên thực tế, rất lâu sau đó, cô bắt đầu có cảm giác mâu thuẫn đối với anh. Con người này vừa thần bí lại vừa nguy hiểm. Mỗi phút ở gần anh, cô đều cảm thấy mình có thể hóa thành tro bụi bất cứ lúc nào.