Người thanh niên trẻ
giới thiệu tên mình là Fox. Phong Lan và anh ta uống không chỉ một ly.
Anh ta rất biết cách gây thiện cảm với người khác, bất kỳ chủ đề nào
cũng có thế tán gẫu một cách vui vẻ hào hứng. Nếu như nói Đinh Tiểu Dã
có sở trường là đâm dao đúng chỗ mềm yếu nhất của cô thì anh chàng Fox
này lại thiện nghệ trong việc gãi nhẹ chiếc lông vũ vào đúng chỗ ngứa
trong tâm tư người khác.
Kiểu đàn ông này luôn là kẻ thù của con gái nhà lành.
Phong Lan từng là một cô con gái nhà lành đúng nghĩa một trăm phần trăm – đó
là trước khi gặp Đinh Tiểu Dã. Không nghi ngờ gì, Fox chính là kiểu
người mà cô thích, thế nên cuộc gặp gỡ bất ngờ này quả thật vô cùng hoàn hảo: một chàng trai độc thân đẹp trai đúng theo quan điểm thẩm mỹ của
cô, xuất hiện đúng lúc cô không hề ngờ tới, mời cô loại rượu mạnh nhất
mà cô có thể uống, nói những lời lẽ khiến cô vui vẻ nhất, nếu như cô sẵn lòng, chắc chắn còn có một đêm lãng mạn nhất đang đợi cô. Điều này
không thể tuyệt với hơn được nữa, thần kỳ như thể trong truyện cổ tích…
hoặc giống như một cú lừa.
Trước đây cô không đa nghi như vậy.
Lại như mọi lần, Phong Lan quy tội này cho Đinh Tiểu Dã, tên khốn kiếp
đó đã vấy bẩn đầu óc của cô.
“Tửu lượng của em rất tốt.” Fox tán tụng rồi gọi thêm cho cô ly khác.
Phong Lan cười bảo: “Không bằng anh.”
Anh ta lại nói vài câu xã giao, nụ cười của Phong Lan bắt đầu có vẻ miễn cưỡng.
“Em sao thế? Đang nghĩ gì vậy?” Ngón tay cái của Fox khẽ vuốt ve bàn tay Phong Lan, cô rụt tay về, chống tay lên cằm.
“Em đang nghĩ không biết các anh tính phí thế nào, anh làm em vui quá, em
sợ không đủ tiền.” Phong Lan cuối cùng cũng nói thẳng ra.
Fox tỏ ra ngạc nhiên, như thể không hiểu cô nói gì.
“Chị Đàm bảo anh đến đúng không?” Phong Lan cũng ngờ vực một hồi, ban đầu cô nghĩ người đàn bà của tên tội phạm cướp đó giở trò, nhưng người đàn ông trước mặt này rõ ràng không phải kiểu cùng hội cùng thuyền với bọn
nghiện hút. Uống được vài ly, Phong Lan nghĩ ra – người trước mặt đây
mới chính là “mòn quà sinh nhật” mà Đàm Thiếu Thành muốn tặng cô. Hoa
hồng chỉ là mồi nhử, dụ cô ra mặt.
Anh ta vẫn chỉ cười, không chịu tiết lộ gì.
“Giữ mồm giữ miệng quá nhỉ.” Phong Lan trách khéo. “Anh thế này thì làm sao em tiếp tục làm khách hàng của anh được?”
Nói đến mức độ đó rồi, có giấu giếm cũng chẳng ích gì. Fox nhấp một ngụm
rượu, cười với cô. “Chị Đàm là ai? Anh chưa bao giờ nhớ tn khách hàng
của mình.”
Quả đúng như vậy. Phong Lan ngồi ngay lại, suy đoán
một hồi, có chút xao lòng “hay là say béng đi”. Đàm Thiếu Thành thật là
“biết quan tâm”, sợ cô buồn, cố tình tìm một người thế này, thực sự đáng được gọi là một “món quà lớn”. Trong ý nghĩ của người khác, cô đã đến
mức khao khát phải có trai bao cặp kè cùng rồi sao? Cũng đúng, cô có thể bị một nhân viên phục vụ làm cho quay cuồng điên đảo, tại sao không thể có một gã trai bao chứ?
Cô cúi đầu nhìn ly rượu của mình.
“Em có chuyện gì không vui à?” Anh ta ghé sát lại, nhìn vào mặt cô.
Mắt Phong Lan có thêm làn nước nên lại càng long lanh, quyến rũ. Cô hỏi lại: “Khách hàng của anh có nhiều oán phụ không?”
“Có thể. Bạn em nói ngày mai là sinh nhật em, bảo anh làm cho em hết thấy
cô đơn. Anh nhìn em không hề giống như sắp sang tuổi ba mươi. Có những
phụ nữ mà tuổi tác chỉ khiến họ càng đằm thắm hơn, đó là đặc quyền của
người xinh đẹp.” Quả là người quá thấu hiểu tâm tư lòng dạ đàn bà, nói
những lời nghe mát lòng mát dạ, thật giả cũng chẳng còn quan trọng nữa.
“Chị ấy đã trả tiền chưa?” Phong Lan hỏi.
Anh ta nói: “Nếu khách hàng mà như em thế này thì anh có thể không tính tiền.”
“Thế tức là trả rồi.”
Phong Lan có thể cứ thế bỏ đi là xong nhưng trong đầu cô bỗng nhiên nảy ra
một ý nghĩ buông thả. Cô có thể yêu Đinh Tiểu Dã, tại sao phải từ chối
một người con trai chẳng kém cỏi gì anh? Nghĩ được như thế khiến cô rất
khoái trá, dường như nỗi nhớ nhung khắc khoải về Đinh Tiểu Dã của cô trở nên thành nhẹ nhàng, tâm thường hẳn đi. Tình yêu cái của khỉ gì cơ chứ! Chẳng qua chỉ là dục vọng. Tìm được một người biết nghe lời chẳng phải
tốt hơn sao? Đều là lừa đảo nhau cả những kẻ tên Fox này ít ra còn có
bảng giá rõ ràng.
Có điều vấn đề trước mắt là cô phải làm bản thân mình say hơn nữa.
Về rượu bia mà nói, Phong Lan còn có một kiến thức thế này: Khi bạn chỉ
muốn uống cho bằng say thì lúc đó lý trí vẫn còn; còn khi bạn cho rằng
mình uống được nhiều nữa vẫn tỉnh tức là đã say rồi.
Cô dần cảm thấy rượu nhạt như nước lã.
“Không uống nữa, càng uống càng chán.” Cô vẫn nhớ phải thanh toán, liền đặt tiền lên quầy bar. Fox đỡ cô từ trên ghế xuống.
“Tiếp theo chúng ta đi đâu?” Anh ta chu đáo lấy áo khoác của mình khoác lên vai Phong Lan.
Phong Lan không hề thấy lạnh chút nào, má cô nóng rực như hòn than. Ly rượu
rỗng, quang cảnh, người ở bên, tất cả mọi thứ điều khiến cô phấn chấn và hiếu kì.
“Đi đâu cũng được.” Hai người bước ra khỏi chỗ ồn ào,
Phong Lan nhớ ra hôm nay mình tự lái xe đến, liền lục chìa khóa từ trong túi xách ra, ném cho Fox, hỏi: “Có bằng lái chứ hả, lái được không?”
Anh ta bắt lấy chìa khóa. “Không vấn đề. Xe đỗ chỗ nào?”
Phong Lan vỗ vỗ vào trán mình cố gắng nhớ xem, cuối cùng đành cười trừ.
“Không nhớ nữa. Anh cứ vừa đi vừa bấm cảm ứng xem, kiểu gì cũng tìm ra.”
“Cũng đúng.” Fox cười cười, sợ cô ngã, một tay vòng ra sau ôm lấy vai cô.
Phong Lan xoay người tránh né, tự vịn vào cánh tay của anh ta.
Gió lạnh thổi làm cô rùng mình, mơ hồ nhận thấy đã ra đến bãi đỗ xe ngoài
trời. Fox làm theo cách Phong Lan nói, dọc đường bấm vào nút cảm ứng
trên chìa khóa xe, không quên luôn miệng nhắc Phong Lan đang đi loạng
choạng phải chú ý nhìn đường.
Đêm đã khuya. Bốn bề bãi đỗ xe là
ánh sáng trắng trắng bạc từ các ngọn đèn tỏa xuống, chiếu rọi khiến
người ta không còn chỗ ẩn mình. Phong Lan không hề lo lắng, đi loanh
quanh theo Fox, bên cạnh là dải cây xanh ngăn cách với đường xe chạy,
mấy cành cây nhỏ vươn ra đôi lúc quệt vào chân cô, cô giẫm vào chính cái bóng của mình, tai lắng nghe tiếng bước chân của cô và anh ta xen lẫn
với nhau, thỉnh thoảng lại có xe chạy ngang qua, thật giống với con
đường về nhà từng cùng anh đi biết bao lần. Trên đường có vết giày cao
gót và dép xỏ ngón đan xen chồng chéo, có giọng phàn nàn trách mắng
nhưng chưa bao giờ cách xa của anh, có bong bóng đầy màu sắc bay lên từ
trong trái tim cô, nhẹ nhàng mỏng manh mà đẹp diệu kỳ.
“Chúng ta đi như thế này trông có giống con cua không?” Phong Lan cười rất vui vẻ.
Người bên cạnh chưa kịp trả lời, chiếc xe phía trước đã nhận cảm ứng từ chìa
khóa trong tay Fox. Đèn phía trước xe sáng lên, chói lóa khiến cô không
mở mắt nổi. Phong Lan loạng choạng túm lấy cánh tay người bên cạnh, phấn khích kêu lên: “Xem kìa, Tiểu Dã, tôi đã bảo làm theo cách này mà.”
Cô kéo anh ta chạy tung tăng đến bên cạnh xe. Anh ta thử kéo khẽ cánh cửa xe, quả nhiên cửa đã mở.
“Mời quý cô lên xe trước.” Anh ta cười rồi quay sang đỡ cô, hỏi: “Vừa xong em gọi anh là gì vậy?”
“Cái gì cơ?” Phong Lan ngơ ngác như từ trên trời rơi xuống, băn khoăn nhìn
anh ta dò xét, bước lùi lại, chẳng may bị tụt xuống hố. Phía dưới vị trí cô đỗ xe có một rãnh thoát nước, chân cô giẫm lên đúng nắp cống làm từ
tấm đan, gót nhọn của giày cao gót mắc giữa khe hở của các tấm đan, làm
giày tuột khỏi chân cô.
Phong Lan đứng trên một chân, bị mất
thăng bằng, Fox kịp thời ôm lấy cô, quỳ xuống cứu lấy chiếc giày bị mắc
kẹt. Cô cúi đầu, nhìn thấy mái tóc đen nhánh và không chải theo nếp của
anh ta, không kìm được giơ tay định vuốt.
Dưới chân cô là “tình yêu”, “tình yêu” này khiến cô trở thành Napoleon bại trận Waterloo. Anh ta sẽ rủa cô đáng đời chứ?
Tiếng châm chọc mỉa
mai mà Phong Lan dự đoán đã không xảy ra. Fox chu đáo đi giày vào cho
cô, động tác rất nhẹ nhàng, lời tán tụng cũng có vẻ xuất phát từ đáy
lòng. “Chân em đẹp quá!”
Phong Lan không đáp lời, cô đã nhìn thấy đôi giày mà Fox đang đi, giống hệt con người anh ta vậy, rất phù hợp
bởi được kén chọn kĩ càng. Cô rụt tay lại, đặt lên xe ở sau lưng. Khi
Fox đứng dậy, ngón tay anh ta như thể vô tình lướt từ dưới chân lên phía trên, đến khi mắt anh ta chạm ngang mặt cô, mới nhận ra cô đang nhắm
chặt mắt, khóe mắt hình như ướt nhòe.
“Nhớ đến ai vậy?” Fox ngạc nhiên, dùng ngón tay dịu dàng lau nước mắt cho cô.
Người đàn ông trước mắt này so với tên khốn Đinh Tiểu Dã không biết tử tế hơn được bao nhiêu nhưng mỗi lời anh ta nói đều ngọt ngào, lọt tai như vậy. Miệng lưỡi Đinh Tiểu Dã thực sự rất rẻ rúng, thô thiển… Cô hoàn toàn
không muốn hồi tưởng lại những lời lẽ xúc phạm người khác của anh, cũng
không muốn nhớ lại dáng vẻ dửng dưng cười cợt đó, không muốn nhớ đến cảm giác nó đã vừa gần gũi vừa xa xôi thế nào bên khóe môi cô.
Cái
lắc đầu của Phong Lan làm Fox cảm thấy hài lòng, anh ta cọ trán mình vào trán cô, thầm thì an ủi: “Cho dù là ai đã làm em buồn, thì đừng nghĩ
đến nữa, ít nhất bây giờ đừng có nghĩ… Mười hai giờ rồi, người sinh nhật hôm nay phải thật vui.”
Phong Lan đáp trả nụ hôn của anh ta, hai tay vòng lên cổ anh ta, đằng sau lưng là chiếc xe lạnh toát và cứng
ngắc, bên khóe môi là sự thăm dò dịu dàng của anh ta. Nụ hôn của người
đàn ông này cũng ngọt ngào giống như lời nói của anh ta vậy.
Chỉ
tiếc rằng cô càng chìm đắm, suy nghĩ lại càng tách rời, mắt nhìn không
chớp mắt vào đốm lửa trong lòng đang bập bùng, leo lét.
Cô cố hết sức để chỉ nghĩ đến những chuyện vui vẻ, tận lực để cảm nhận những nỗi
niềm sung sướng khi thân mật, muốn giữ lấy ánh sáng này, chờ đợi thêm
chút nữa… Tuy chỉ là vô ích, dù cô có níu giữ thế nào, đốm lửa buông thả đó cuối cùng cũng tàn lụi, thất vọng vô biên tràn tới như bóng tối, mọi thứ đều biến thành vô vị, nhạt nhòa.
Phong Lan đẩy người đàn ông đang cố làm cô vui ra, quệt tay lên môi mình. Đinh Tiểu Dã nói đúng, cô rốt cuộc “chỉ là” con gái! Tâm hồn và thể xác đàn bà luôn đi liền với
nhau. Cô không thuộc kiểu người nhất định phải gắn bó với một ai đó,
không phải anh, ắt sẽ có người khác thay thế. Vì anh đã từng đến nên
trong lòng Phong Lan, anh vẫn còn ở đó.
“Tôi đổi ý rồi. Anh đi đi, tôi xin lỗi.”
Fox hơi bất ngờ, nhưng không cố giữ. Anh ta hỏi: “Em có chắc không? Bây giờ rất muộn rồi, anh có thể đưa em về nhà.”
Phong Lan ngồi vào xe, nói với Fox: “Cảm ơn anh, tôi ở đây đợi bạn tôi đến.”
Fox hỏi thêm vài lần nữa nhưng vẫn nhận được câu trả lời đó. Anh ta thấy Phong Lan rút điện thoại gọi cho bạn, liền rời đi.
Trên mà hình di động của Phong Lan hiện lên rất nhiều cuộc gọi nhỡ, một cuộc của Ngô Giang, một cuộc đến từ Trương Thiên Nhiên, còn lại đều là của
Tăng Phi.
Cô ấn vào số gọi đến gần nhất.
“A lô, em làm trò gì vậy? Bảo đi ra ngoài xong biến mất tăm, điện thoại cũng không nghe.” Là giọng của Tăng Phi.
Phong Lan thấy yên tâm đôi chút, lại cảm thấy có lỗi, lấy hết tinh thần trả lời: “Hình như em uống nhiều quá.”
Tăng Phi hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu? Anh đến ngay…”
Phong Lan đờ đẫn nhìn xung quanh, nói: “Em đang ở trong xe.”
Không biết đã tắt máy hay chưa, Phong Lan không còn nghe thấy tiếng gì nữa.
Mệt mỏi đã chiến thắng tất cả, mí mắt nặng trĩu như đeo đá. Cô dường như đã ngủ thiếp đi một lát, ngực tì lên vô lăng khiến cô cảm thấy dạ dày
xáo trộn. Cô không muốn nôn trong xe, nên cố gượng chút ý thức còn lại
để đẩy cánh cửa xe ra, cả người ngã nhào ra ngoài, nằm trên tấm đan của
cống thoát nước, nôn một trận không còn biết trời trăng gì.
Có
người kéo cô đứng dậy, không biết có phải là nhân viên quản lý của bãi
đỗ xe hay không. Sau khi đứng vững, Phong Lan muốn nói câu cám ơn,trong
ánh mắt đờ đẫn của người say, dường như người trước mặt là Fox, đã đi
rồi lại quay trở lại.
Ban nãy hình như anh ta không mặc bộ quần
áo này, để đón lượt khách mới đã thay sang bộ khác rồi sao? Làm nghề nào chăm chút công việc đó, quả là yêu nghề hiếm có!
“Tôi nghĩ anh đi rồi.” Phong Lan vịn vào cánh cửa xe, cười nói.
Anh ta lặng im.
Cồn đúng là thứ thần kỳ, rõ là người chỉ quen biết có hai phần, thế mà
trong mắt cô lúc này bỗng biến thành đủ mười phần thân thuộc.
Phong Lan run rẩy quờ quạng chạm lên mặt anh ta. Giống hệt như thật. Cô nhắm
mắt lại rồi lại mở mắt ra, thế rồi nghĩ ra chuyện cần phải làm, liền
khom người tìm chiếc túi của mình ở ghế phụ, lấy ra tất cả tiền mặt có
trong đó.
“Phải rồi, tôi quên mất chưa đưa tiền boa cho anh.”
Fox không nhận.
Phong Lan nhét tiền vào cổ áo thun của anh ta.
Không phải vì tiền thì ai mà chịu làm việc này chứ.
“Đi đi, đừng quan tâm đến tôi.” Cô nói.
Lúc Tăng Phi nhận được điện thoại của Phong Lan thì anh vừa về đến cửa nhà. Tối nay bạn bè hầu như đều uống say cả, anh là người duy nhất tỉnh táo, anh sắp xếp đưa từng người về xong, về đến nhà mình thì đã gần rạng
sáng.
Phòng khách vẫn sáng đèn, anh vào gần đến nơi mới nhìn thấy Thôi Yên ngồi bó gối trên sofa. Cô hỏi: “Cứ phải trốn cháu thế này, cậu không thấy mệt à?”
Tăng Phi không phủ nhận. Sau ngày hôm đó, anh cố ý tránh mặt Thôi Yên. Anh không có ý định thảo luận với cô về chuyện đêm hôm đó. Thôi Yên ở bên ngoài, Tăng Phi không hề chủ động liên lạc
với cô, cô về nhà, anh liền mượn có công việc cần phải ở lại công ty,
gần một tháng nay đều như vậy.
Lòng anh hiểu rõ thái độ của mình
rất không có trách nhiệm, còn vô liên sĩ nữa. Nhưng sau lần đó, anh và
sự cao thượng còn có liên quan đến nhau không? Tăng Phi lạnh nhạt với
Thôi Yên, so với cách nói anh giận cô thì thà nói rằng anh oán trách bản thân, sợ hãi cái người cũng gọi là “Tăng Phi” ở bên Thôi Yên đó, nhưng
hành động không hề do anh kiểm soát.
Rượu say mới hiểu rõ lòng, huống hồ hôm đó anh chỉ hơi ngất ngây, không thể vịn vào đó để viện cớ.
Tăng Phi thậm chí còn có thể nhớ lại tất cả những chi tiết xảy ra lúc đó –
những giọt nước mắt sung sướng và đau khổ xen kẽ nhau, cơ thể thanh xuân gợi cảm, và cả câu nói của cô bên tai anh: “Ôm em đi, em lạnh, anh
Phi.”
Điều khiến Tăng Phi tuyệt vọng là, dù cô nói ra những lời
như vậy nhưng anh chưa bao giờ tưởng cô là người khác. Từ đầu đến cuối, anh đều biết người trong vòng tay mình là ai.
Phong Lan nói,
rượu không biến xấu thành tốt, không biến không thành có, nó chỉ là chất xúc tác của Tăng Phi đêm đó đã thu nhỏ cái thiện trở thành vô hình, còn dục vọng và tham lam thì bị phóng đại ra hết cỡ.
Anh còn đang nghĩ xem nên ứng xử như thế nào thì cuộc điện thoại của Phong Lan đã tạm thời giải cứu anh.
Sau khi Phong Lan ra ngoài, Tăng Phi đã đi tìm một lần, hỏi cả nhân viên
phục vụ, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng Phong Lan từ phía sau, ở chỗ gần
quầy bar, bên cạnh cô là một người đàn ông lạ.
Tăng Phi không làm phiền. Phong Lan là một cô gái trưởng thành, cô biết rõ mình đang làm
gì, với ngoại của cô, đàn ông thích tiếp cận tán tỉnh cũng không có gì
đáng ngạc nhiên. Nhưng không ngờ đến tận lúc mọi người tan cuộc, Phong
Lan vẫn chưa quay lại, khi anh đi tìm lần nữa thì chô quầy bar đã không
còn bóng dáng của cô.
Bảo vệ quán bar nói cô đã đi khỏi cùng
người đàn ông đó. Tăng Phi không muốn can thiệp, nhưng vì nghĩa vụ bạn
bè nên vẫn gọi vài cuộc điện thoại xác nhận xem cô có an toàn không, kết quả đều không thấy Phong Lan nghe máy.
Nhận được cuộc gọi
của cô, Tăng Phi thở phào nhẹ nhõm, nghe giọng thì có vẻ cô đã say. Tửu
lượng của Phong Lan rất khá, rượu cũng toàn loại tốt, nếu cô không muốn
thì hiếm có người đàn ông nào có thể chuốc say được cô. Thôi Yên thấy
Tăng Phi quay về, vừa nhìn thấy cô lại đã định đi thì cắn chặt môi, ngăn tiếng khóc chực bật ra.
“Ai vậy? Chị Phong Lan à?” Cô hỏi thẳng.
Tăng Phi nói: “Cô ấy uống quá nhiều, cậu phải đi xem sao.”
“Chị ấy vừa không có Đinh Tiểu Dã là ngay lập tức tìm đến cậu! Uống say,
chẳng phải là đúng ý cậu sao?” Giọng Thôi Yên đầy vẻ tức tối.
Tăng Phi không muốn nói nhiều, mở cửa đi ra, không ngờ Thôi Yên chạy theo, giọng cương quyết: “Cháu đi cùng với cậu.”
“Khuya lắm rồi…”
“Nếu cậu coi chị ấy là bạn thì chị ấy uống say, có thêm một người phụ nữ bên cạnh, chẳng phải càng tiện chăm sóc hơn sao?”
Thoát khỏi Thôi Yên chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, mà cô nói cũng có phần có lý, Tăng Phi không muốn thì cũng đành im lặng.Thôi Yên lên xe anh, suốt quãng đường, hai người không hề nói với nhau câu nào.
Phong Lan
chỉ nói mình ở trong xe rồi ngắt máy. Tăng Phi gọi lại thì thấy thông
báo thuê bao tắt máy. Địa điểm hát hò đó là do anh đặt, không xa nhà anh lắm, vừa lái xe vào trong bãi đỗ, vẫn chưa dừng hẳn, Tăng Phi đã nhìn
thấy có một người đang ôm Phong Lan đi về phía ghế lái phụ, đó không
phải là người đàn ông lúc trước anh nhìn thấy ở quán bar, mà là…
Anh vừa nhận ra, liền nhanh như cắt mở cửa xe xông ra ngoài. Thôi Yên còn
nhanh hơn anh, cô thét đến chói tai, rạch xé màn đêm yên tĩnh.
“Tiểu Dã, chạy đi!”
Đinh Tiểu Dã đột ngột quay đầu lại, nhưng không di chuyển, nhìn thấy Tăng
Phi lao đến, anh liền ấn Phong Lan lúc này đã không còn biết gì vào ghế
lái phụ, giơ chân đạp vào bụng Tăng Phi. Tăng Phi vội né sang một bên,
chân Đinh Tiểu Dã sượt qua sườn anh, anh lảo đảo một chút, ngay giây
sau, nắm đấm của anh đã đánh trúng mặt Đinh Tiểu Dã, hai người lập tức
lao vào nhau.
Thôi Yên khóc ầm lên nhưng không dám lại gần, đứng
cách đó vài bước, gào thét: “Đừng đánh nữa, chị Phong Lan, mau can hai
người lại ngay!”
Thôi Yên đoán rằng chắc hẳn sau khi Thôi Đình
quay về chỗ mà anh từng ở, ngay sáng ngày hôm sau, Tăng Phi liền thông
báo với đồng nghiệp cũ của anh về manh mối này. Thôi Đình không can dự
nhiều vào vụ án của bố mình, nhưng anh đã vô tình bao che cho bố mình
sau khi sự việc xảy ra. Trong lúc vây bắt Thôi Khắc Kiểm đêm đó, một
cảnh sát đã hy sinh, thời điểm đó Thôi Đình đang ở cùng với Thôi Khắc
Kiểm nên không tránh khỏi liên lụy. Viên cảnh sát đó tuy không phải là
chỗ thân quen của Tăng Phi nhưng dù sao cũng là cấp dưới của anh, đồng
nghiệp cũ của anh vẫn còn làm ở bộ phận cũ chưa bao giờ ngừng điều tra
manh mối của Thôi Đình, không ai ngờ, người bảy năm nay bặt vô âm tín
hóa ra lại to gan xuất hiện ngay dưới mũi bọn họ, bất chấp trời đất.
Tiếc rằng, đồng nghiệp cũ của Tăng Phi nghe được tin tức đó liền vội vã đến
chỗ ở cũ của Thôi Đình, phát hiện thấy dấu vết có người ở, nhưng không
bắt được anh, liền ngồi rình mấy ngày liền mà vẫn tay trắng.
Độ
giảo hoạt của Thôi Đình không hề kém cạnh so với bố anh ta, anh ta cực
kỳ lành nghề trong việc trốn chạy khỏi sự truy bắt, người như vậy xét
cho cùng vì mục đích nào mà lại cam chịu chấp nhận rủi ro nguy hiểm để
quay về chốn cũ? Đối diện với câu hỏi nghi vấn mà đồng nghiệp cũ đưa ra, Tăng Phi cũng không có câu trả lời. Anh ta từng nghĩ đối phương sẽ mò
đến tìm anh, vì chính anh đã dẫn người lùng sục đến tận hang ổ của Thôi
Khắc Kiểm, ép ông ta phải chết nơi đầu đường xó chợ nên Thôi Đình có lý
do để hận anh. Thế nhưng lần này quay lại, Thôi Đình không hề gây ra
chuyện gì, anh ta chỉ ẩn mình trong tiệm ăn của Phong Lan, mục đích là
nhắm vào Tăng Phi chăng? Ban đầu Tăng Phi nghĩ với thủ đoạn của Thôi
Đình, nếu như muốn trả thù anh, anh ta sẽ tìm cách trực tiếp và hiệu quả hơn.
Tăng Phi không hỏi Thôi Yên, khi cô uống say vẫn không hề
mở miệng, lúc tỉnh lại càng không bao giờ nói chuyện gì liên quan đến
Thôi Đình với anh. Anh càng không thể hỏi Phong Lan, cô dường như không
hề hay biết sự tình, vẫn đau khổ với sự ra đi của của “Đinh Tiểu Dã”.
Hai người phụ nữ ở bên anh đều mơ hồ hỗn loạn với một tên tội phạm trốn
truy nã, điều này khiến cho Tăng Phi càng đau đầu.
Cho dù xuất
phát từ lý do nào đi chăng nữa, Tăng Phi đều mong mỏi Thôi Đình sớm bị
đưa ra trước pháp luật, không nghĩ rằng đúng lúc này lại oan gia ngõ
hẹp, sao có thể để anh ta chạy thoát chứ?
Tăng Phi ra khỏi đội
cảnh sát đã nhiều năm, nhưng kỹ năng võ nghệ vẫn còn điêu luyện, Thôi
Đình - bây giờ có tên là Đinh Tiểu Dã, cũng không phải dạng vừa. Trong
lúc đánh nhau kịch liệt, hai người đều nhanh chóng thể hiện tài năng.
“Mày vẫn chưa chịu buông tha cho Phong Lan à? Mày định làm gì? Tao ghét nhất loại người chơi bẩn, lợi dụng đàn bà con gái có đáng mặt đàn ông
không?” Tăng Phi bẻ quặt cánh tay Đinh Tiểu Dã, cố ép anh vào thành xe
để tóm gọn. Đinh Tiểu Dã đập mạnh đầu vào đầu Tăng Phi, lợi dụng lúc anh đang choáng váng hoa mắt mà lập tức vùng thoát, ra đòn lại, nhổ một
ngụm nước bọt lẫn máu, cười nhạt, nói: “Lợi dụng phụ nữ để đạt được mục
đích, có ai bì nổi với anh chứ!”
Mắt Tăng Phi vằn lửa, lại xông tới, hai người chỉ muốn xé xác nhau ngay tại chỗ.
Thôi Yên nhìn thấy người quản lý bãi đỗ xe đang gọi điện thoại, hiểu ra anh
ta đã báo cảnh sât. Trước khi hai người đánh chết đối phương mà cảnh sát kịp đến, người chịu thiệt rõ ràng là Đinh Tiểu Dã. Cô khóc lóc van xin: “Thôi Đình, anh chạy nhanh đi, lúc cảnh sát còn chưa đến, Tăng Phi sẽ
không biết gì đâu.”
“Cháu dám công nhận nó là Thôi Đình rồi hả?
Cháu biết nó đã từng làm chuyện gì!” Tăng Phi lại lấn át được đối
phương, chiếm thế thượng phong. Khuỷu tay Đinh Tiểu Dã dằn mạnh trên
ngực anh, quay đầu siết lấy cổ họng anh.
“Đừng làm hại cậu ấy,
anh đi đi!” Thôi Yên cầu cứu một người, rồi lại van xin người kia. “Tăng Phi, anh ấy không xấu xa như cậu nghĩ đâu, anh ấy quay lại đây không
phải vì cậu, anh ấy không liên quan gì đến chuyện của bố anh ấy, tha cho anh ấy thì có làm sao?”
Tăng Phi thở hổn hển. “Tha cho nó? Lúc
đồng nghiệp cậu bị xe đâm chết, ai đến tha cho cậu ấy? Cậu ấy còn là con một trong gia đình, lúc chết mới co hai mươi bảy tuổi!”
Đinh
Tiểu Dã bỗng nới lỏng tay, ngay lập tức bị Tăng Phi đè sang một bên.
Tăng Phi chớp thời cơ bẻ quặt hai tay anh, đá một cước vào khớp đầu gối
khiến anh khuỵu xuống.
Đinh Tiểu Dã không cử động nổi, mặt mũi be bét máu trông rất thê thảm, quay đầu nói: “Anh có chứng cứ gì chứng
minh tôi đâm chết người?”
“Mày cần chứng cứ thì đợi ra tòa thì sẽ nhìn thấy đủ giấy tờ!”
Đinh Tiểu Dã đầy vẻ tuyệt vọng, trong ánh mắt lần đầu tiên xuất hiện sự cầu
xin. Anh nói với Tăng Phi: “Tôi sẽ ra tự thú nhưng không phải là bây
giờ. Cho tôi thêm một ngày!”
Tăng Phi ấn mặt anh vào cánh cửa xe. “Cái gì là tự thú, mày cần tao giải thích cho nghe không? Người bị bắt
giữ không có tư cách tự thú!”
Tăng Phi vừa nói dứt lời, một cú
đánh đã đẩy anh ra sau, cả người anh ngã ngửa ra. Đinh Tiểu Dã vô cùng
linh hoạt, ngay lập tức phản công. Tăng Phi bị Thôi Yên ôm chặt, định
hất ra nhưng lại sợ làm cô bị thương. Trong ánh mắt đẫm lệ của Thôi Yên, Đinh Tiểu Dã hạ nắm đấm đang giơ cao xuống, lặp lại một lần nữa: “Tôi
sẽ không chạy trốn nữa, cho tôi thêm một ngày, chỉ cần một ngày là đủ…
Tôi, tôi sẽ rất biết ơn anh.”
“Ai cần mày biết ơn!” Tăng Phi nổi
giận, đẩy Thôi Yên ra, cô ngã lăn ra đất, đầu bị va vào mảng bê tông
ngăn cách luống hoa. Tăng Phi giật mình, vội vàng chạy lại đỡ cô. Thôi
Yên khóc rống, gào lên với Đinh Tiểu Dã: “Nhìn cái gì! Chạy đi, nhanh
lên!”
Đinh Tiểu Dã dứt khoát lên xe Phong Lan, khởi động máy.
Tăng Phi thấy ngăn lại cũng đã muộn, một tay kéo Thôi Yên dậy, một tay
lục tìm điện thoại. Thôi Yên vội vàng chặn tay anh đang bấm số, kêu gào: “Tăng Phi! Cậu không còn là cảnh sát nữa rồi!”
“Chuyện đó với để nó chạy thoát là hai việc khác nhau! Cậu không tin lời nó nói, nó mà
chịu tự thú thì đã không trốn chạy suốt bảy năm!”
“Anh ấy muốn
chạy thì đã chạy từ lâu rồi, cậu còn chưa hiểu ra sao?” Thôi Yên vừa đau đớn vừa khổ sở, khóc nức nở, nước mắt rơi như mưa.
Tăng Phi vạch tóc cô nhìn vết thương trên đầu, tức giận nói: “Loại người đó đáng để cháu bảo vệ sao?”
“Anh ấy cũng đã bảo vệ cháu như thế!” Trước khi Tăng Phi càng thêm giận,
Thôi Yên túm lấy anh, nói: “Anh ấy như anh trai cháu vậy, nhưng anh ấy
còn đáng thương hơn cháu. Tăng Phi, cậu hãy tin cháu, anh ấy không giống như cậu nghĩ đâu, cháu không tin anh ấy sẽ làm điều xấu. Một ngày, cậu
hãy cho anh ấy một ngày! Nếu như anh ấy nuốt lời, cháu sẽ không bao giờ
ngăn cậu nữa.”