Tháng Ngày Ước Hẹn

Chương 31: Chương 31: Đáng kiếp nhưng không phạm pháp




Trước những lời đồn đại đàm tiếu ở bên ngoài, Phong Lan không tránh né, cũng không phản ứng lại. Tuy nhiên gió bão bên ngoài thật ra chỉ lướt qua, đến rồi lại đi, luồng khí lạnh trong gia đình mới là vấn đề chính cô cần phải đối diện.

Gia đình vẫn là chỗ dựa ấm áp nhất của Phong Lan, bố mẹ là tảng đá vững chắc không bao giờ lung lay phía sau cô, nhưng ấm áo có thể trở thành xiềng xích, vững chắc cũng có thể trở thành rào cản, tuy vậy cô không thể phàn nàn, không thể làm ầm, bởi cô hiểu rất rõ, người thân chỉ là muốn tốt cho cô.

Bố mẹ Phong Lan không phải vừa nghe thấy “tin xấu” là vội vàng xông ra ngăn chặn, mà ngược lại, lần này họ giữ thái độ cực kỳ bình tĩnh và kiềm chế. Họ hiểu con gái mình, Phong Lan là người cương quyết, một khi đã định làm gì thì rất khó dao động, đối phó với sự ngang bướng của cô, cách tốt nhất là để quả táo tự mục rữa từ bên trong.

Khi học tiểu học, Phong Lan từng vô cùng khao khát được trở thành vũ công ba lê chuyên nghiệp, bố mẹ cô cho rằng làm nghề nghệ thuật không hề dễ dàng, sợ cô say mê tập múa quá sẽ ảnh hưởng đến việc học tập, nhưng mặc kệ bố mẹ nói rách miệng, Phong Lan vẫn kiên quyết không chịu quay đầu. Gia đình không nộp tiền học phí cho lớp học thêm, cô bèn lấy tiền mừng tuổi của mình để nộp, người lớn cố tình không đưa đón đi học, cô một mình bắt xe bus phải đổi chuyến đến ba lần, đi đi về về tốn rất nhiều thời gian, nhưng nhất định tiếp tục kiên trì tập luyện.

Sau đó khi Phong Lan gặp thất bại trong lần tuyển chọn cho kỳ thi của thành phố, giáo viên hướng dẫn nói với cô, cô múa đẹp nhưng đối với một vũ công chuyên nghiệp, dáng người cô tuy cao, nhưng các yếu tố hình thể không phải là rất tốt, trong ngành này xác định không thể nổi trội hơn người. Sau chuyện đó, người trong nhà không phải phí công nói đến nửa câu, Phong Lan đã tự điều chỉnh mục tiêu sống của cô, không thể trở thành nghệ sĩ múa thì cô muốn làm bà chủ nhà hàng. Ước mơ này trong mắt người trong nhà không đẹp đẽ cho lắm, mọi người trước sau chỉ giữ thái độ quan sát, thế nhưng cuối cùng cô cũng làm được, hơn nữa còn làm đâu ra đó, khiến bố mẹ yên tâm được vài năm, ai ngờ cuối cùng cô lại vì một người con trai như thế kia, đem bán phắt nhà hàng không mảy may do dự.

Trong lòng bố mẹ Phong Lan như có lửa đốt, ruột gian như thể bị mèo cào sói cắn, người như bị vùi trong tuyết xong lại nướng trên lửa. Nếu như sống ở thời xưa, họ sẵn sàng nhốt con gái ở một nơi không nhìn thấy ánh mặt trời rồi tiếp quản cả mớ hỗn độn của cô, còn hơn là để cô ra ngoài làm trò ngu muội, Tiếc rằng trên thực tế, họ không làm được những điều đó.

Phong Lan là một người trưởng thành và độc lập, cô hiểu đạo lý hơn bất kỳ ai, có kế hoạch chính xác hơn bất kỳ người nào, trừ việc hồ đồ lớn nhất kia ra, cô không nghe ý kiến một ai hết, dao chém cũng không vỡ. Cô yêu kẻ tội phạm đó, pháp luật không thể can thiệp. Ngay cả khi cô thực sự muốn bán nhà hàng, tiền do cô làm ra, nhà hàng cô tự lập nên, căn hộ của cô tự mua, tất cả tài sản dưới tên cô, cô là chủ sở hữu độc lập hợp pháp… Một khi Phong Lan muốn làm thì không ai có thể can thiệp vào quyết định của cô.

Bố mẹ Phong Lan đều nhận định, việc càng lớn càng cần phải giữ thái độ lạnh nhạt, chỉ khi bản thân tự cảm thấy chán nản, cô mới chuyển hướng. Họ cho cô thời gian, đợi khi đầu cô nguội lại, đặt tất cả hy vọng vào việc Phong Lan sẽ tự thân tỉnh ngộ, người con trai đó không đáng để cô làm thiêu thân lao vào ngọn lửa. Nhưng tin tức mà họ mới nhận được là cô vẫn tìm mọi cách để chạy vạy cho cậu ta.

Phong Lan nhận được mệnh lệnh của bố mẹ, báo cô về nhà. Phong Lan vui vẻ về, một bữa cơm tối chứ cả bữa tiệc hồng môn đi nữa, phải đến thì sớm muộn gì cũng đến, đây là cách cửa mà cô nhất định phải bước qua.

Về đến nhà bố mẹ, Phong Lan gặp anh trai Phong Thao của cô. Vợ Phong Thao vừa mới sinh con gái chưa được hai tháng mà anh cũng bị triệu tập từ xa ngàn dặm về đây, bữa cơm tối nay quả là “cơm thường trong nhà” mà.

Tình cảm giữa Phong Lan và anh trai vẫn luôn thân thiết, hai năm không gặp,sau khi ôm chầm lấy nhau không thể thiếu màn hỏi han trò chuyện. Bố Phong Lan ngồi bên pha trà cho hai người, mẹ Phong Lan bận rộn tới lui để chuẩn bị thức ăn. Không khí gia đình thân mật mà nhẹ nhàng này diễn ra cho đến trước bữa ăn, khi mỗi người uống một ly vang đỏ mà Phong Lan mang về, bà Phong đột nhiên đặt ly xuống, tuyên bố: “Mary vừa sinh cho nhà ta một thành viên mới, mẹ cũng rất lâu rồi không gặp con dâu, cháu ngoại, mẹ quyết định lần này cả nhà chúng ta sẽ đi cùng Phong Thao, sang đó chơi một thời gian. Vé máy bay mẹ sẽ đặt, tất cả chi phí mẹ bao hết!”

“Mẹ thật là hào phóng.” Phong Lan đùa. “Con và Mary mới chuyển nhà, căn hộ mới vẫn còn rất nhiều thiết bị nội thất đang đợi mẹ trợ cấp đấy.”

Phong Lan nói: “Tốt quá, bố mẹ cứ đi chơi vui vẻ. Ôm cháu bé hộ con, bảo cô rất yêu nó.”

Cô cười nói hết câu xong, ăn được hai miếng cơm thì phát hiện bốn bề bỗng nhiên trầm hẳn xuống. Bà Phong đặt đũa xuống, nói: “Mẹ bảo là “cả nhà”. Phong Lan, con vẫn chưa lấy chồng, mà dù có lấy chồng rồi thì cũng là một thành viên của nhà họ Phong này!”

Cuối cùng đã đi vào chủ đề chính. Phong Lan ngồi thẳng lên, nói: “Con xin lỗi, mẹ ạ, lần này con không đi được. Hay là thế này, vé máy bay con sẽ trả, mẹ mua đồng hồ cũng tính vào tiền của con. Còn nữa, anh này, chị Mary lần trước thích cái máy cắt cỏ đó, coi như là quà tặng tân gia của em cho anh chị.”

“Phụ nữ trong nhà ta ai cũng hào phóng.” Phong Thao nói đùa để không khí đỡ căng thẳng.

Bà Phong cười nhạt. “Phải đấy, con gái tôi vừa có tiền vừa có bản lĩnh, suýt nữa định lấy hết tài sản trong nhà đổ vào thằng tội phạm kia.”

Phong Lan đặt hai tay lên trên đùi, chậm rãi nói: “Con xin lỗi.” Câu xin lỗi của cô hoàn toàn phát ra từ tâm can, vì những thất vọng cô mang lại cho bố mẹ, vì những lo lắng và phiền khổ cô chất thêm cho gia đình này, cũng vì sự ích kỷ mê muội không tỉnh thức nổi của cô.

“Bán nhà hàng là một trong những ý định của con, bây giờ không cần thiết nữa rồi, bố mẹ hãy yên tâm.”

“Con nghĩ bố mẹ không yên tâm chỉ do vấn đề tiền bạc thôi sao? Đừng nói xin lỗi, Phong Lan ạ, bố mẹ đã già rồi, đau lòng thì chẳng qua cũng tổn thọ vài năm, có đáng gì đâu! Con có lỗi nhất là với chính mình.” Bà Phong không thể chịu đựng nổi nữa, một tay đấm vào ngực mình, cất giọng bi thương. “Con có làm cha làm mẹ, mới hiểu được tâm trạng của bố mẹ. Mẹ muốn làm người xấu, chuyên đi phá vỡ nhân duyên tốt lành sao? Trên đời này có bố mẹ nào có thể mở mắt chứng kiến con cái mình nhảy vào đống lửa? Thà con cầm dao đâm vào tim mẹ còn hơn. Nhưng mà, nếu con cứ đi theo con đường này, chưa chắc đã có thể giống mẹ, có cơ hội lo lắng cho con cái, mẹ sợ con sau này sẽ lạnh lẽo cô quạnh, cuối cùng chỉ còn lại một thân một mình.

Ông Phong vội vàng thấp giọng khuyên can vợ. Phong Thao cũng tìm cách làm dịu tình hình, nói: “Phong Lan, em có chuyện gì thì cứ nói, nói với bố mẹ không thông thì còn có anh đây. Yêu một người đương nhiên không có gì sai, nhưng tình yêu không nhất thiết phải hoàn toàn mù quáng, anh nhận thấy lần này em làm có hơi quá. Một người phạm pháp, cho dù nguyên nhân là gi đi chăng nữa, đều chứng tỏ hành vi của anh ta là xấu, em cần phải xem xét lại xem sao.”

“Em xem xét rất kĩ càng rồi.” Phong Lan trả lời. Cũng chính vì như vậy mà cô càng cảm thấy có lỗi.

Ông Phong cuối cùng cũng cất tiếng, nghiêm nghị hỏi: “Không nói những câu thừa thãi nữa, con nhất định làm như vậy thì cũng phải đưa ra lý do thuyết phục được bố mẹ, rốt cuộc con định làm thế nào?”

Phong Lan nói: “Con yêu anh ấy.”

Bà Phong không chịu được nữa, than trách: “Ngoài yêu ra, còn có gì nữa? Cho dù con đưa ra một lý do thực tế, chỉ để an ủi bố mẹ đều đã thò một chân vào quan tài này cũng được!”

“Không có gì nữa à.” Cô không thể nói dối người thân, “yêu” là một lý do quá thô sao, nói ra nghe nhẹ bẫng, cứ như lời thoại trong phim tình cảm rẻ tiền, nhưng đây là lý do duy nhất, không nghĩ ra cái gì khác có thể thay thế. Yêu anh, cho nên cô cam tâm tình nguyện đi làm những việc bị coi là dại dột trong mắt người khác, nếu sau này có hối hận, cũng không làm thay đổi được điều này.

“Bố mẹ có gì không phải với con cơ chứ? Con hẹn hò với cậu bồi bàn, bố mẹ cũng nhận nhịn, nhưng đến can đảm dẫn cậu ấy về nhà con cũng không có. Bây giờ lại nói với mẹ, cậu ấy đến bồi bàn cũng không phải, mà là tên tội phạm giết người!” Bà Phong nói trong nước mắt, vẻ mặt hai người đàn ông trong gia đình cũng trở nên nặng nề.

Phong Lan giải thích: “Anh ấy không phải là tội phạm giết người, anh ấy không đâm chết người đó, anh ấy có cái sai, nhưng có nguyên do. Mẹ, nếu như bố mẹ gặp nguy hiểm, con cũng sẽ chấp nhận phạm pháp để bảo vệ bố mẹ...”

“Đừng nói với mẹ những chuyện này, mẹ sợ nghe phải bẩn hết cả tai!” Bà Phong ngắt lời. “Nhà chúng ta tuy không cao sang phú quý gì, nhưng dù sao cũng mấy đời thanh bạch. Bố mẹ đã quá chiều chuộng dung túng con, cái gì cũng để con tự quyết, kết quả con đã chọn đi con đường cụt! Nếu biết trước như vậy, mẹ thành để con học hành ít thôi, kiếm tiền ít thôi, ngoan ngoãn thật thà an phận đi lấy chồng, quấy quá sống qua ngày còn hơn là thế này!”

Phong Lan không tiếp tục tranh cãi nữa, tuy rằng theo cách nhìn nhận của cô thì giá trị quan của bố mẹ khá mâu thuẫn. Từ nhỏ cô đã được bố mẹ dạy phải độc lập, nữ nhi không chịu thua kém tu mi nam tử, cuối cùng bây giờ lại cố gắng thuyết phục cô, lấy tấm chồng sống yên ổn mới là sự nghiệp quan trọng nhất của đời người con gái.

“Con dại, nhưng người ta thì không. Lúc cậu ta chưa bị vạch trần thân phận, đâu có xem con là mồi ngon? Đến khi lâm vào bước đường cùng mới túm lấy con làm tấm đệm. Nếu mà con ở gia đình nghèo khổ, hoặc là nhân viên làm công ăn lương bình thường, liệu nó có theo con không?”

“Cho nên mẹ nói đúng rồi, con gái phải cố gắng kiếm tiền.” Phong Lan tỏ vẻ bình thản. “Mẹ ạ, không phải mẹ bảo con từ nhỏ làm việc gì cũng dụng công hơn người khác sao? Còn nói đó là thói quen tốt. Con chăm chỉ học hành, miệt mài thi cử, vất vả xây dựng sự nghiệp, cố gắng vì cái gì? Không phải là để đợi đến lúc người con yêu xuất hiện, dù người ta giàu có nhất hạng, hay hoàn toàn tay trắng, con đều có thể thản nhiên mà đón nhận sao?”

Bà Phong bị con gái “phản biện” một hồi, liên tục lắc đầu quầy quậy, hết sức tuyệt vọng. “Hết cách rồi, hết thuốc chữa rồi.” Rồi bà quay sang nhìn chồng và con trai. “Hai người nghe xem, nó nói linh tinh cái gì vậy?”

Ông Phong nhắm mắt cụp mi, Phong Lan suy nghĩ mông lung.

Phong Lan đi đến bên mẹ, rút khăn giấy lau nước mắt cho bà, bị bà hất tay ra. Cô mặc kệ, nửa ngồi nửa quỳ xuống bên cạnh mẹ. “Con cũng muốn sống yên ổn, không phải cố tìm một người đàn ông không đáng tin cậy để phiêu lưu tìm kiếm điều mới lạ. Thực sự, hơn ai hết con hy vọng anh ấy là con nhà tử tế, sự nghiệp thành công, đưa về thì bố mẹ yên lòng, con cũng nở mày nở mặt. Nhưng anh ấy không phải thế, con vẫn cứ yêu, đó là do con lựa chọn, con phải chấp nhận tất cả sự thật. Anh ấy bản chất không xấu, con vẫn còn khả năng phán đoán.”

Giọng bà Phong thều thào: “Bây giờ con nói thì dễ dàng lắm, đợi vài năm nữa, con chịu đủ thiệt thòi vì cậu ta, ngọc cũng phải phai, người cũng đến lúc già, lúc đó không còn đường quay đầu nữa, con sẽ hối hận!”

Phong Lan không phải chưa từng nghĩ đến kết cục đó. Cô như hồi còn tấm bé, dựa vào đùi mẹ, nói khẽ: “Nếu phải bắt đầu hối hận từ bây giờ thì thà hoãn lại để sau tính. Mẹ, mẹ đã dạy dỗ con cẩn thận, mẹ nên tin tưởng con gái của mẹ, dù mười năm nữa, hai mươi năm nữa, có thiệt thòi đau khổ vì bất kỳ người đàn ông nào, bị lừa đến mức nào đi nữa, cũng vẫn đủ bản lĩnh đứng dậy sống tốt.”

Bà Phong thôi không khuyên bảo gì nữa, đến khi Phong Lan ra khỏi nhà, đi đến hàng lang thì nghe thấy có tiếng bát đĩa vỡ trong nhà.

Nửa tháng sau, Phong Thao trở về, bố mẹ cũng đi cùng anh. Phong Lan – đứa con gái nhỏ họ định giữ lại ở bên để sống cùng khi tuổi già đã khiến họ vô cùng đau lòng, cho nên họ quyết định ở lại bên đó chăm cháu cho con trai con dâu, ở được bao lâu thì ở, còn người và chuyện gây phiền lòng, mắt không nhìn thấy thì xong.

Phong Lan đưa bố mẹ và anh trai ra sân bay. Trước khi đi, bà Phong nói với con gái, họ không thể can thiệp vào quyết định của cô, nhưng không bao giờ đồng ý với sự lựa chọn đó. Và lần cuối cùng, họ nhắc nhở Phong Lan những gì sẽ đợi cô ở cuối con đường này: từ nay về sau, cô sẽ xấu hổ không dám tham gia các buổi họp mặt bạn học, ăn uống cùng bạn bè trong các tình huống khác, khi có ai đó hỏi đến người yêu cô, cô sẽ chỉ biết bối rối. Cứ coi như Đinh Tiểu Dã rồi sẽ ra tù, hai người ở bên nhau, nhưng sẽ có một ngày Phong Lan phát hiện ra khoảng cách giữa hai người, rồi sẽ trách cứ anh, ghét bỏ anh. Cảm xúc tươi mới và lòng biết ơn của Đinh Tiểu Dã đối với Phong Lan cũng sẽ vì những va chạm này mà mài mòn dần cho đến khi cạn kiệt, cuối cùng hai người sẽ oán trách lẫn nhau, đến lúc đó Phong Lan sẽ hiểu ra, cô không nghe lời bố mẹ, ngàn vàng tiêu sạch, hao tổn tuổi xuân, sẽ đổi lấy kết cụ thế nào.

Phong Lan ôm mẹ thật lâu, dặn bố mẹ giữ gìn sức khỏe, chỉ có bố mẹ khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, mới có thể chứng kiến thực những lời dự đoán này là đúng hay sai. Mẹ vĩnh viễn là chỗ dựa của con cái, đến khi Phong Lan già cả đến bảy, tám mươi tuổi mà bị bắt nạt, bố mẹ vẫn cứ mở rộng vòng tay đợi cô, bảo vệ cô.

Bà Phong không còn giận dỗi cô nữa, vẻ mặt bình thản, điềm tĩnh. Khi bà đi qua cửa kiểm tra an ninh, quay lưng về phía con gái, nước mắt mới tuôn ra.

Căn nhà đứng tên Đinh Tiểu Dã đã được bán thuận lợi, mọi việc yên ổn, tiền cũng nhận đủ, sự tình từng bước tiến hành theo đúng kế hoạch ban đầu. Với sự giúp đỡ vô cùng nhiệt tình từ Tăng Phi, đồng nghiệp cũ của anh – anh Tiền đồng ý tổ chức lại một lần nữa công tác thu thập chứng cứ, luật sư Hàn phụ trách việc xác thực các chi tiết có lợi và liên lạc về pháp lý, chuyện Phong Lan phải làm là một lần nữa đến nhà họ Phùng để xin lỗi. Cô lấy tất cả tiền bán căn nhà của Đinh Tiểu Dã và tiền tiết kiệm của mình để bồi thường cho bố mẹ người đã chết, dù cho bị trách móc mắng mỏ thế nào, cũng phải nhận được sự thông cảm của họ.

Những ngày tháng đó, những lời nói ra nói vào bên tai Phong Lan chưa bao giờ ngớt, đi đến đâu cũng có người khuyên bảo cô, bắt nguồn từ thiện chí lẫn thương hại đều có cả.

Mọi người đều nói, cô hâm, cô dại, cô điên…

Lòng dạ Phong Lan thế nào, người khác không hiểu nổi, không thể hiểu…

Cô không cần phải giải thích với người dưng, cũng không khiến họ phải thông cảm.

Đinh Tiểu Dã phạm pháp, ngồi tù vì anh đáng vậy, nhưng việc Phong Lan yêu Đinh Tiểu Dã, đáng kiếp, nhưng không phạm pháp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.