Phong Lan đang lăn
bên nọ lật bên kia bỗng giật mình bởi tiếng chuông điện thoại vang lên,
người gọi là Thôi Yên. Giữa đêm hôm, Thôi Yên tìm cô chắc chắn không
phải vì một chuyện bình thường, Phong Lan ngần ngừ. Đinh Tiểu Dã ở bên
gối nắm lấy tay cô, nói: “Cứ nghe đi.”
Câu đầu tiên của Thôi Yên là hỏi Đinh Tiểu Dã có ổn không.
Phong Lan không trả lời. Với Thôi Yên như vậy đã là một cách trả lời. Thôi
Yên nói với Phong Lan, Tăng Phi thực ra cũng biết Đinh Tiểu Dã ở đâu,
nhưng bên đó anh tạm thời chưa động tĩnh gì, anh đã hứa cho Đinh Tiểu Dã cơ hội để tự thú thì sẽ thực hiện. Nhưng mục đích cuộc gọi của Thôi Yên không chỉ để truyền đạt điều đó, cô đề xuất với Phong Lan một lời thỉnh cầu “khó có thể tưởng tượng ra”.
Phong Lan nằm trên giường, im lặng nghe Thôi Yên nói xong nguyên cớ sự tình.
“Em nghĩ là chị có thể đáp ứng em à?” Đây là câu hỏi duy nhất Phong Lan có thể nghĩ ra.
Thôi Yên im lặng hồi lâu rồi dẹp qua đắn đo, cất lời: “Chị Phong Lan, nếu
không đến bước đường cùng thì em đâu phải nhờ đến chị, đúng không?”
Phong Lan tắt điện thoại. Hơi thở của Đinh Tiểu Dã vẫn ở bên tai cô, tay nắm
chặt tay không buông, hai lòng bàn tay áp chặt nhau rớm mồ hôi. Cô quay
người, đối diện với Đinh Tiểu Dã. “Cậu nghe thấy hết không? Cô ấy nhờ
tôi nói với Ngô Giang làm hộ một tờ xét nghiệm giả là có thai cơ đấy.”
Đinh Tiểu Dã không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, đây là việc Thôi Yên có thể làm. Khi quá tuyệt vọng, cô ấy có thể làm mọi trò.
“Tăng Phi mà lại như thế… tôi thật không dám tin nữa.” Phong Lan tuy nhận ra
hai người có tình ý nhưng không ngờ lại đến mức độ này.
Đinh Tiểu Dã thì không thấy có gì là bất ngờ. “Có gì lạ đâu, anh ta không phải là đàn ông sao?”
Phong Lan miệng thì từ chối không hề ngần ngại nhưng khi tắt điện thoại, lòng cô lại chùng xuống. Cô hỏi Đinh Tiểu Dã: “Nếu là cậu thì cậu sẽ làm thế nào?”
Đinh Tiểu Dã nói: “Em đâu phải là tôi.”
Sau khi
Đinh Tiểu Dã bỏ trốn, người đứng ra lo toan việc hậu sự của bố mẹ anh là Đoàn Tĩnh Lâm, trước khi cô ta chết đã làm được việc tốt cuối cùng,
chính là chôn cất bố mẹ Đinh Tiểu Dã cùng một nơi. Vì lẽ đó Đinh Tiểu Dã không bao giờ ngần ngại giúp đỡ Thôi Yên, nhưng anh không thể can thiệp vào quyết định của Phong Lan.
Phong Lan không nói gì nữa, hơi thở cũng dần êm nhẹ, Đinh Tiểu Dã tưởng cô sắp ngủ thì lại nghe tiếng cô khe khẽ thở dài.
Thôi Yên đã nói thật với Phong Lan, không đến bước đường cùng, cô cũng chẳng nghĩ đến chuyện cầu cứu Phong Lan. Cô biết theo lập trường của Phong
Lan, khả năng chấp nhận giúp cô là rất mong manh.
Nhưng cô còn cách nào khác đây?
Ngay từ mấy ngày trước khi Tăng Phi đề xuất đưa Thôi Yên đi học, Thôi Yên đã nhận ra kỳ kinh nguyệt của mình bị muộn. “Người bạn thân” của cô lâu
nay luôn đến rất đúng lịch, thời điểm này cô lại rất nhạy cảm, bất kỳ
dấu hiệu bất thường nào cô cũng không thể bỏ qua.
Thôi Yên giấu
Tăng Phi đi mua que thử thai sớm, khi nhìn thấy hai vạch nhỏ màu hồng
hiện trên que giấy, cảm giác vui sướng bất ngờ đó không thua kém gì so
với lần đầu tiên Tăng Phi hôn cô. Cô tin rằng Thượng đến cuối cùng cũng
đã rủ lòng thương cô lấy một lần, nếu như nói trên đời này còn điều gì
có thể khiến cô đảm bảo thành công giữ được Tăng Phi, thì đây là cách
duy nhất.
Nhưng rồi niềm vui bí mật của Thôi Yên không kéo dài
được bao lâu. Buổi trưa hôm Tăng Phi đi dự tiệc cưới của Ngô Giang, lúc
vào nhà vệ sinh, cô phát hiện ra quần lót của mình có vệt đỏ. Thôi Yên
xin phép nghỉ học về nhà, dùng que thử nước tiểu lại một lần nữa, phát
hiện vạch hồng nhỏ mờ mờ kia giờ đã biến mất. Điều này giống như một
tiếng sấm nổ giữa trời quang, trong nháy mắt đưa Thôi Yên từ trên đám
mây rớt xuống vũng bùn, cô không muốn tin như vậy, một lúc liền xe bốn
vỉ que thử, đều ra kết quả như nhau.
Chẳng lẽ thần may mắn thấy
hối hận rồi sao? Thôi Yên không phải là người dễ bỏ cuộc, ngay lập tức
chạy đến bệnh viện gần nhà nhất. Nghe nói lúc mới có bầu, que thử không
phải đều chính xác hoàn toàn, bác sĩ phụ khoa sẽ cho cô câu trả lời rõ
ràng nhất.
Thôi Yên thuật lại các triệu chứng của mình với bác sĩ rất chi tiết, rồi làm những xét nghiệm cần thiết. Cô cầm một tập phiếu
kết quả, bồn chồn ngồi trong phòng khám, bác sĩ nói với cô, từ kết quả
hiện có thì không thấy dấu hiệu của việc thụ thai, rất có khả năng là cô xuất hiện hiện tượng “thai sinh hóa”.
Đối với một cô gái trẻ như Thôi Yên thì đây là một từ hoàn toàn lạ lẫm. Bác sĩ giải thích rằng,
“thai sinh hóa” là hiện tượng sảy thai tự nhiên trong vòng năm tuần đầu
của thai kỳ, có nghĩa trứng đã được thụ tinh nhưng thất bại trong việc
làm tổ.
Thôi Yên bật khóc ngay tại chỗ. Cô không hiểu những thuật ngữ y học mà bác sĩ đã nói nhưng ít nhất hiểu được nghĩa của hai từ
“thất bại”. Nhưng điều này tại sao lại xảy ra? Từ khi biết kết quả cô
luôn hết sức cẩn thận, cũng không hề thấy bị đau bụng lần nào, cô và
Tăng Phi đều hoàn toàn khỏe mạnh, một sinh mạng bé nhỏ tại sao lại đột
nhiên vừa đến đã ra đi không hề báo trước?
Bác sĩ đã chứng kiến
nhiều giọt nước mắt tương tự, tiếp tục nói với Thôi Yên, “thai sinh hóa” là kết quả của việc chọn lọc tự nhiên, không tổn hại lắm đến cơ thể,
thậm chí rất nhiều phụ nữ không hề phát hiện ra bản thân mình từng mang
thai như vậy. Nguyên nhân có rất nhiều, có thể là chất lượng phôi thai
không tốt, cũng có thể là áp lực tinh thần quá lớn, thông thường không
ảnh hưởng đến lần có thai tiếp theo, cô vẫn còn rất trẻ, sau này vẫn còn nhiều cơ hội.
Chỉ mình Thôi Yên biết rằng, cô không chắc có thêm được cơ hội nào nữa. Với tính cách của Tăng Phi, anh chỉ có thể sai lầm một lần, tuyệt đối không cho phép phát sinh lần nữa – một khi anh nhận
thấy điều đó là sai lầm.
Thôi Yên cố nén sự thất vọng khiến cả cơ thể muốn quỵ xuống, thử thăm dò bác sĩ, cô nói đứa bé này vô cùng quan
trọng đối với tình cảnh hiện nay của cô, liệu có thể vượt quy tắc một
chút được không? Có thể tạm thời cấp cho cô một kết quả xét nghiệm có
thai, cô sẵn sàng trả tiền thù lao thích hợp.
Ánh mắt của vị bác sĩ đó đã gây ấn tượng sâu sắc với Thôi Yên.
Thôi Yên không thể nhớ nổi mình đã rời khỏi phòng khám như thế nào, trên xe
bus trở về nhà, cô khóc lóc đau đớn. Dùng thủ đoạn này để níu giữ một
người đàn ông có được gì không? Huống hồ đây là lời nói dối tệ hại nhất. Cô biết trong mắt vị bác sĩ đó, cô vừa nực cười vừa đáng khinh.
Thôi Yên vẫn còn quá trẻ, chưa hiểu hết được ý nghĩa của tình dục, đối với
cô, khát khao được tiếp xúc thân mật với Tăng Phi, chỉ vì đó là cách để
cô giữ được anh, cô vui sướng với sự vui sướng của anh. Khi những người
con gái khác ở tuổi này có khát vọng tự do, khao khát những rung động
mãnh liệt, thì cô chỉ muốn được ở bên Tăng Phi, chỉ khi ở cạnh anh, con
tim cô mới yên tâm đập trong lồng ngực, rung động một cách vĩnh cữu và
yên ả. Tiếc rằng ngược lại với cô, Tăng Phi dường như chỉ thấy yên bình
khi ở cách xa cô.
Cô cứ thế ngồi ở sofa nhà Tăng Phi tròn tám
tiếng đồng hồ, mới chờ được anh trở ề từ tiệc cưới, nhưng vẫn chưa biết
có nên thổ lộ sự thật với anh hay không, biến cố nối tiếp nhau xảy ra,
để cuối cùng Thôi Yên nhận được một câu “cậu bỏ cuộc”. Tăng Phi muốn cô
ra đi! Cô tuyệt vọng, bất chấp tất cả giáng một đòn lên đầu anh.
Thôi Yên trả hết lại cho Tăng Phi vé máy bay và hộ chiếu, cùng với que thử thai lần đầu tiên cho kết quả “dương tính yếu”.
“Cậu muốn cháu đi, cháu sẽ đi. Nhưng mong cậu sẽ không hối hận.” Cô nói.
Cô rất ít khi nhìn thấy Tăng Phi nhìn một món đồ với thái độ nghiêm túc
như vậy, dù rằng chiếc que thử bằng giấy kia có cấu tạo rất đơn giản.
Khoảnh khắc tỉnh giấc bên người cô, anh cũng không trầm ngâm đến thế,
giống như một con thú lâm vào cảnh nguy khốn, bồn chồn trong một khoảng
thời gian nhỏ hẹp.
Tăng Phi cuối cùng cũng đặt que thử lên bàn
trà, vớ lấy áo khoác rồi lại ra khỏi cửa. Anh phải bỏ đi đến một nơi nào cách thật xa cái kết quả này mới có thể hít thở nổi. Trước khi đi, anh
dặn Thôi Yên ngoan ngoãn đợi ở nhà, nhất định không được đi đâu.
Thôi Yên nắm chặt que thử trong tay, chìm vào giấc ngủ. Chiếc chăn rộng dày
mềm mại ôm lấy cô, cô như thể ngủ vùi trong lời nói dối ấm áp mà trống
rỗng.
Ngày hôm sau, cô vẫn đến trường học hai tiết như bình
thường. Trong khoảnh khắc điên rồ nhất, cô đã nghĩ đến chuyện vẫn còn
cách khác để có thai, khác biệt chỉ ở đối tượng không phải là anh. Nhưng dù thực hiện thành công thì liệu cô có muốn để người đàn ông cô yêu
phải gánh trách nhiệm cho sự thật xấu xa đó? Không được, tình yêu của cô đã đủ xấu xa đến cực điểm rồi.
Buổi trưa, Thôi Yên quay về nhà Tăng Phi. Khang Khang nói, mẹ vừa đến, mang theo nhiều đồ ăn ngon, nhắn Thôi Yên về ăn cơm.
Trên bàn bày biện rất nhiều thức ăn, đều là những món mà Khang Khang và Thôi Yên ưa thích. Tăng Phi hình như vẫn chưa về, Tăng Văn và Khang Khang
ngồi bên bàn ăn, như đang đợi cô.
“Chào dì, dì vừa đến ạ?” Thôi Yên cố gượng cười chào.
Tăng Văn xông đến, ném một vật ra trước mặt Thôi Yên, hỏi dồn một tràng như
súng liên thanh: “Đây là cái gì? Hả? Mày nói đi, đây là cái thứ gì? Tại
sao lại ở trên giường mày?”
Thôi Yên cúi đầu đưa
mắt nhìn xuống đồ vật đó, đó là chiếc que thử thai thao túng những nỗi
sướng khổ của cô. Quãng thời gian này cô đã trải qua quá nhiều chuyện,
phản ứng dữ dội của Tăng Văn không hề khiến cô quá bất ngờ.
Tăng
Văn là người tính tình nóng nảy, có chuyện gì là không thể che giấu
được. Nguồn cơn câu chuyện xảy ra cực kỳ đơn giản, tự nhiên sáng sớm
Khang Khang lại thèm ăn cá hố mẹ kho, bèn gọi hai cuộc điện thoại về nhà năn nỉ. Tăng Văn yêu con trai như mạng sống, không nói câu thứ hai,
liền xin đơn vị nghỉ phép, lái xe hai tiếng rưỡi đồng hồ chỉ đến để nấu
bữa trưa cho con trai. Chị tay chân nhanh nhẹn tháo vát, thoáng một cái
đã làm xong thức ăn, bảo Khang Khang gọi điện thoại nói Tăng Phi và Thôi Yên về nhà ăn cơm, trong lúc chờ đợi tiện tay dọn dẹp nhà cửa giúp em
trai. Khang Khang biết điều lăng xăng giúp đỡ mẹ, lúc thu gom rác vô ý
làm rách túi đựng. Tăng Văn mắng con trai tay chân hậu đậu giúp một tí
cũng không xong, tự mình đi nhặt rác rơi vãi ra đất, không ngờ phát hiện ra hộp đựng que thử thai sớm rỗng không.
Tăng Văn dò hỏi Khang
Khang, cậu Tăng Phi gần đây có đưa bạn gái nào về nhà không. Khang Khang trả lời từ trước đến nay không hề thấy. Nhà này bình thường chỉ có một
phụ nữ ra vào… Tăng Văn nhanh như gió lục tung khắp phòng Thôi Yên,
không ngờ lại tìm ra được vật đó dưới gối cô.
Tăng Văn là người
từng trải, chẳng lẽ lại không biết que thử thai sớm có hai vạch đỏ có ý
nghĩa gì? Thôi Yên già dằn trước tuổi, Tăng Văn biết điều đó, nhưng chị
không thể ngờ con bé này lại sa vào lỗi lầm lớn như vậy.
“Mày vẫn còn đang đi học, năm nay mới bao nhiêu tuổi hả? Ối giời ơi, muốn làm
tao tức chết hả?” Tăng Văn đấm tay vào ngực mình, hối hận bình thường
không dạy dỗ quản lý Thôi Yên chặt chẽ. Chị lâu nay không lo lắng gì, vì nghĩ Thôi Yên vẫn chỉ là một cô bé con. Tăng Phi mượn tên chị để nhận
nuôi Thôi Yên, Thôi Yên cũng giống như con gái của chị vậy, chẳng có bậc cha mẹ nào nhìn thấy vật này lại có thể giữ nổi bình tĩnh.
“Mày
nói đi! Con của ai, mày nói gì đi chứ!” Cho dù Tăng Văn có chất vấn thế
nào, Thôi Yên vẫn ngồi đơ như khúc gỗ ở sofa, không nói một lời.
Tăng Văn tha thiết khuyên bảo: “Thôi Yên, con nói đi, dì sẽ tính toán hộ
con. Có phải là thằng nào lừa con không? Hay là yêu đương rồi không chú ý dùng biện pháp an toàn? Sự việc đã như thế này, dì cũng không nói gì
con đâu, nhưng con là con gái, chuyện này không thể đùa được, con phải
nói cho dì biết sự thực, dì mới có thể giúp con được.”
Thôi Yên vặn vẹo các ngón tay, nước mắt chảy vòng quanh, thút thít nói: “Dì ơi đừng hỏi nữa, dì đừng quan tâm đến con.”
“Vớ vẩn, dì không quan tâm con được sao?” Tăng Văn bức xúc giậm chân, đánh
cũng không được, mắng cũng không xong. “Trong đầu con nghĩ gì vậy hả?
Còn chưa tốt nghiệp đại học, không thể giữ đứa bé được. Quan trọng là
con phải cho dì biết bố đứa bé là ai!”
Nói rồi, Tăng Văn lại quát mắng con trai: “Con gọi điện cho cậu chưa đấy, sao nó vẫn chưa về? Nhà có chuyện lớn rồi.”
“Cậu bảo cậu đang về từ lúc nãy…” Khang Khang tránh xa tâm bão, từ góc nhà nói vọng ra.
Thôi Yên nghe đến tên Tăng Phi, bỗng nhiên hoảng hốt, người vô tâm vô tính
như Tăng Văn cũng nhận ra ánh mắt lo lắng của cô. Chị mắng: “Con sợ cho
cậu biết hả? Cậu thương con như vậy, biết mà không nổi điên mới lạ!”
Đang nói thì Tăng Phi đã về đến hàng lang. Anh hỏi chị mình: “Tại sao bỗng dưng lại đến vậy? Chị bảo ai nổi điên?”
Tăng Văn vừa nhìn thấy em trai về đến nhà, giống như uống được viên thuốc an thần, nhìn Thôi Yên, bỗng nhiên thấy khó nói. Con gái biết ngượng, xảy
ra chuyện như thế này, chẳng ai muốn bị người khác khơi ra nhưng Tăng
Phi không phải là người ngoài, anh lại còn là người đàn ông ra quyết
định ở trong nhà này, chuyện cần biết trước sau cũng phải biết.
Tăng Phi từ xa nhìn thấy Thôi Yên đang ngồi rúm ró trên ghế sofa, trong lòng dấy lên dự cảm xấu nhất. Sợ điều gì thì chính điều đó sẽ đến, cuộc đời
anh luôn như vậy. Anh để chìa khóa xe lên tủ ở hành lang, từ từ bước vào nhà.
“Gì thế?” Anh hỏi mọi người trong phòng, Thôi Yên mặt tái
mét không còn một giọt máu khiến anh tức mắt. Anh nói: “Đi mặc thêm áo
vào. Đi đi, ngồi đấy là gì?”
Thôi Yên nghe lời đứng dậy đi về
phòng mình. Tăng Văn túm lấy tay Tăng Phi, thì thầm: “Thôi Yên có bầu
rồi, em không biết gì sao?”
Tăng Phi không nói một lời, liếc nhìn chị gái rồi lại dõi theo bóng dáng Thôi Yên bằng ánh mắt khó đoán. Tăng Văn bất ngờ khi thấy thái độ của em trai như vậy, bức xúc nổi nóng: “Em nói xem chuyện này là như thế nào! Con gái con đứa bây giờ, em bảo chị
phải nói gì đây? Con bé lại còn đánh chết cũng không chịu nói ra thằng
đó là ai?”
Tăng Văn thấy em trai mình rút tay ra, đi sang một
phía phòng khách. Nhìn thấy Thôi Yên đã vào phòng mình, Tăng Văn lại
chạy theo, thấp giọng nói với Tăng Phi: “Em đừng trách chị nói năng khó
nghe, chứ đúng là người nào theo giống ấy! Nó với con Tĩnh Lâm đó…”
“Có chuyện gì thì nói chuyện đó. Chị nói thế để làm gì?” Mặt mũi Tăng Phi trông rất khó chịu.
Mỗi lần nhắc đến chuyện gì liên quan đến Đoàn Tĩnh Lâm, anh đều như vậy,
tuy nhiên việc này là của Thôi Yên, không can hệ gì đến chuyện quá khứ.
Với Tĩnh Lâm, Tăng Văn vừa thương xót lại vừa khinh thường. Chị lại phàn nàn một lần nữa: “Ngay từ đầu em đã không nên đưa chuyện phiền phức này về nhà, bây giờ phải làm thế nào? Hay là em nói chuyện với con bé, nó
thân thiết với em, chắc chắn sẽ kể sự thật. Kiểu gì cũng phải tìm cho ra thằng khốn nạn đó, người nhà ta không thể để bị lừa dễ dàng như vậy
được.”
“Là em.” Tăng Phi ngồi trên sofa, hai tay ôm lấy trán, nói.
“Đương nhiên là em nói chuyện với con bé, chị hỏi nó mãi mà nói nhất định
không chịu nói.” Tăng Văn hoàn toàn không phản ứng lại nổi, cứ theo
luồng suy nghĩ trong đầu mà than thở. “Nhất định phải hỏi ra kẻ đó là
ai, bây giờ đàn ông con trai vô trách nhiệm quá…”
“Em bảo là em
làm đấy!” Tăng Phi không chịu được nữa quát lên. Thôi Yên vừa mặc thêm
chiếc áo khoác vào người bước ra, liền đứng khựng lại không đi nổi nữa,
Khang Khang cũng nín thở, Tăng Văn thì như thể bị điểm huyệt đứng ngay
đơ, há hốc miệng, cả con người cũng bất động.
“Em nói gì hả?” Chị hỏi Tăng Phi, có vẻ không tin vào tai mình, và cũng nghi ngờ trạng thái tinh thần hiện tại của em trai mình.
Tăng Phi mồ hôi ướt đẫm lưng, cởi áo khoác ngoài ném lên ghế sofa, gào lên:
“Em bảo là em làm đấy, em chính là thằng khốn nạn đó đây! Có cần em phải nói rõ hơn không?”
Tay Tăng Văn run lên, tiến lên đẩy em trai
mình một cái, Tăng Phi bất động, chị lại đập mạnh vào người anh, thét
lên: “Tăng Phi, em có biết mình đang nói càng nói bậy gì không!”
“Em đang rất tỉnh táo.” Tăng Phi trải qua một cảm giác thống khoái chưa
từng có, đó là gào thét trút ra được chuyện xấu xa của mình! Hóa ra thừa nhận mình là “thằng khốn nạn” trước mặt người khác không khó như trong
hình dung. Từ tối qua đến giờ anh không ăn uống gì, cảm giác duy nhất
bây giờ là đói lả.
Tăng Phi bước đến bên bàn ăn, ngồi xuống
trước, quay đầu nhìn Thôi Yên đứng lặng trước cửa phòng như một cái bóng màu xám, cau mày, nói: “Lại ăn cơm đi thôi, bây giờ cháu không được để
mình bị đói.”
Khang Khang vội vàng chạy đến xếp bát đũa cho mọi
người, mau mắn liếc mắt nhìn sắc mặt của từng người ra sao. Thôi Yên
ngồi bên cạnh Tăng Phi, cầm lấy đôi đũa anh đưa cho rồi cắm mặt ăn. Tăng Văn như người mộng du ngồi xuống đầu bàn bên kia, giống như thể người
lạ, nhìn Thôi Yên và Tăng Phi chằm chằm.
“Hôm nay là mùng Một hay Rằm?” Tăng Phi bỗng nhiên hỏi một câu, chẳng đợi ai trả lời, lại gắp
một miếng cá to đưa vào miệng, hương vị của tội lỗi hóa ra vô cùng thơm
ngon. Anh nhai thật kĩ rồi lại gắp cho Thôi Yên một miếng.