Thằng Nhỏ Ngốc

Chương 23: Chương 23: Cậu đúng là con chuột nhắt




La Vực cứ ở bên Hiểu Quả cả đêm như vậy. Sáng hôm sau, Hiểu Quả tỉnh dậy, cậu ngửa đầu lên, lộ ra đôi mắt sưng như hai quả đào. La Vực vươn tay xoa mắt cậu, Hiểu Quả bị xót không ngừng chớp chớp mắt, lông mi mềm nhẹ khẽ quét vào lòng bàn tay y.

La Vực không hề nhắc tới chuyện Hiểu Quả bất thường ngày hôm qua, chỉ nhéo mặt cậu, thở dài, “Lớn vậy rồi còn khóc nhè, tôi phải chụp ảnh cậu bây giờ cho mọi người xem mới được.”

Nói xong, y không để ý Hiểu Quả đang trợn to mắt, xuống giường làmvệ sinh cá nhân rồi đi đến phòng ăn.

Hiểu Quả còn chưa xuống lầu, La Vực cầm dĩa ngồi ở bàn ăn, nói với Phương Tỉ, “Gọi điện cho quản lý vườn, bảo anh ta cử công nhân lắp đặt tới.”

Phương Tỉ đã sớm đoán được La Vực sẽ bảo hắn làm vậy, hắn vừa thầm phỏng đoán xem y muốn làm gì, vừa nghĩ Hiểu Quả phải làm sao bây giờ, ai ngờ La Vực lại nói, “Đập hết tất cả bồn tắm trong biệt thự đi.”

Phương Tỉ ngẩn ra. Cả biệt thự có tổng cộng bốn, năm phòng tắm, muốn bỏ hết số bồn tắm đó đi sẽ vô cùng phiền phức. Tuy nhiên, điều khiến Phương Tỉ bất ngờ hơn cả lại chính là thái độ của La Vực, hắn không khỏi nói, “Những bồn tắm khác thì không sao, nhưng bồn ở phòng chính thì…. Lúc trước Dr. Moore đã kê một số thuốc dùng khi ngâm mình.” Đập hết có nghĩa La Vực sẽ không được dùng bồn tắm nữa, theo Phương Tỉ thì đây là sự hy sinh quá lớn.

La Vực nghĩ nghĩ, thuận miệng nói, “Vậy chuyển bồn tắm của tôi đến phòng tắm cuối cùng trên lầu, về sau cần sẽ dùng ở đó, các bồn khác thì bỏ hết đi.”

Phương Tỉ nghe xong hơi ngừng lại một chút, sau đó gật đầu đi làm.

Không lâu sau, Hiểu Quả tự thay quần áo xuống lầu, rõ ràng La Vực mới là người có bệnh, nhưng nhìn Hiểu Quả lại ủ rũ mệt mỏi vô cùng, cậu chỉ yên lặng ngồi ăn bữa sáng, thỉnh thoảng dụi dụi hai mắt sưng đau khó chịu.

La Vực nhìn cậu, y không trò chuyện với Hiểu Quả như mọi khi, chỉ vươn tay đè sợi tóc vểnh vểnh trên đỉnh đầu cậu xuống.

Phương Tỉ xin nghỉ cho Hiểu Quả thêm một ngày nữa. Có lẽ sợ La Vực chụp ảnh mình cho mọi người xem thật, thế nên dù xấu hổ vì tự ý nghỉ nhưng Hiểu Quả vẫn không muốn đi làm, cả ngày chỉ trốn trong phòng xem tivi, cũng may hai ngày sau là cuối tuần, cậu sẽ có thêm chút thời gian để bình tĩnh lại.

Tới tối, bình thường Hiểu Quả sẽ tự đi ngủ, cho dù có đôi lúc cậu bị các chương trình truyền hình thu hút, nhưng chỉ cần dì Chu giục một câu, cậu sẽ ngoan ngoãn trèo lên giường ngay. Thế nhưng hôm nay, dì Chu gọi cậu “Hiểu Quả Hiểu Quả” mấy lần mà cậu vẫn ngồi dí trên sofa, dì Chu không có cách nào, đành phải tìm trợ giúp.

La Vực phất tay bảo dì Chu đi trước. Đèn chiếu sáng cả biệt thự to rộng bị tắt đi, chỉ có hai phòng liền nhau trên tầng hai còn lộ ra ánh sáng nhàn nhạt, một từ chiếc đèn bàn đầu giường, một từ tivi phản ra.

La Vực có thể nghe thấy tiếng phim hoạt hình vui tươi từ phòng bên cạnh, y lật một trang sách, mở miệng gọi, “Hiểu Quả…”

Chỉ lát sau, tiếng bước chân bồm bộp vang lên, chạy một đường, cuối cùng dừng trước cửa phòng La Vực.

La Vực ngẩng đầu nhìn người đứng cạnh cửa, cả phòng chỉ có thứ ánh sáng mờ mờ, ánh lên đôi mắt đầy sợ hãi của Hiểu Quả.

La Vực vỗ vỗ nửa giường còn trống.

Hiểu Quả do dự bước lại gần, từ đuôi giường nhích đến đầu giường, rón rén trèo lên.

La Vực kéo chăn bị Hiểu Quả nằm đè lên, đắp cho cậu, cười cười hỏi, “Cậu cầm tinh con gì?”

Hiểu Quả chớp mắt mấy cái, không hiểu ý La Vực.

La Vực lại hỏi, “Có phải cầm tinh con chuột không?”

Hiểu Quả nghĩ nghĩ, lắc đầu, phát biểu ý kiến, “Không thích, chuột.”

“Nhưng cậu chính là con chuột nhắt, bởi vì cậu nhát gan hệt như chuột ấy.” La Vực nói, “Chỉ có người nhát gan mới không dám ngủ một mình buổi tối thôi.”

Hiểu Quả trầm mặc, từ từ co người vào chăn, vẻ mặt muốn nói lại không nói gì được xen lẫn ủy khuất.

La Vực không để tâm đến cậu, nhìn một lát rồi tắt đèn nằm xuống. Người bên cạnh vẫn ngọ nguậy không ngoan, La Vực ngại phiền, vươn tay mò mẫmkéo Hiểu Quả ôm vào lòng, thế là kiếm được một cái gối ôm ấm thật là ấm, thuận tiện ngăn hai chân hai tay còn lộn xộn của cậu.

Bóng tối bao phủ khắp phòng, âm thanh lành lạnh mềm nhẹ của La Vực vang lên.

“Hiểu Quả, trước kia ngủ ở ký túc xá cậu có sợ không?”

Miệng Hiểu Quả sát gần mặt La Vực, mỗi khi cậu nói chuyện, hơi thở nóng ẩm sẽ phả lên mặt y, thoang thoảng mùi kem đánh răng bạc hà thơm mát.

“Không sợ…” Hiểu Quả tự hào trả lời, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ có thể thấy đôi mắt cậu chớp chớp đảo tới đảo lui, chợt nhớ ra cái gì, cậu vội nói tiếp, “Trong ký túc xá…Cũng có chuột, lớn lắm, sẽ ăn… cơm của tôi.”

“Cậu để cơm ở đâu?” La Vực hỏi.

“Cơm của tôi, ở ghế, nhưng mà… Sáng dậy, mất tiêu rồi, không còn nữa, chú Mao Mao bảo, chuột ăn mất, cả, bánh quy, của tôi nữa…”

Giọng nói Hiểu Quả trong trẻo thanh sạch, dù nghe vào ban đêm cũng không cảm thấy chói tai. Trước khi bị bệnh La Vực đã ngủ rất kém, tới khi bị bệnh, cả thể xác và tinh thần đều chịu tra tấn nên y càng khó ngủ, vì vậy bác sĩ phải kê cho y rất nhiều thuốc an thần. Uống thuốc đó vào tình trạng mất ngủ của La Vực cũng được cải thiện phần nào, nhưng một khi giảm bớt liều lượng thuốc, mọi thứ sẽ lập tức trở lại như cũ, chỉ sợ, y sẽ phải dựa vào số thuốc này quanh năm suốt tháng.

Vậy nhưng không biết là trùng hợp hay vì lý do gì khác, mấy lần ngủ cùng giường với Hiểu Quả La Vực đều có thể dễ dàng đi vào giấc ngủ. Giờ cũng vậy, rõ ràng mấy lời lẩm bẩm của cậu vừa liên miên dài dòng vừa phiền phức, thế mà La Vực La Vực nghe nghe lại ngủ mất từ khi nào, khi tỉnh dậy trời đã trở sáng…

***

Hiểu Quả sợ ngủ một mình buổi tối, thế là La Vực hào phóng chia sẻ nửa giường của mình cho cậu. Tuy đã giải quyết xong việc Hiểu Quả sợ tối, giấc ngủ của La Vực cũng được cải thiện hơn nhiều, song sự việc bất ngờ kia vẫn có ảnh hưởng lớn với Hiểu Quả, mấy ngày liền cậu đều ủ ê mỏi mệt. Cậu không ồn ào ầm ĩ, càng không hoạt bát vui vẻ như trước, mỗi khi chơi máy bay hay chơi game cùng Phương Tỉ cũng chẳng hào hứng gì. Dì Chu còn xin ý kiến La Vực xem có nên thay đổi thực đơn hay mời bác sĩ đến khám cho Hiểu Quả hay không.

La Vực trả lời là, cứ kệ cậu ấy đi, qua mấy hôm nữa rồi sẽ ổn.

Một buổi chiều cuối tuần, La Vực và Hiểu Quả cùng nhau ngồi trong sân phơi nắng, mặt trời tháng mười đỏ hồng ấm áp, nổi bật trên nền trời xanh biếc mênh mông, quả là đẹp không tả xiết.

Lúc đầu Hiểu Quả còn chăm chú quan sát đủ loại hoa hải đường trong vườn, nhưng nhìn nhìn một lúc là cậu bắt đầu ỉu xìu nằm úp xuống bàn, không ngủ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, một tay nhàm chán túm tua rua của khăn trải bàn.

La Vực ngồi cạnh đang cầm thực đơn của vườn sinh thái, gọi cho Tiếu Tỉnh Dương.

“…Về sau cứ đặt hải sản của vườn cho Chỉ Quang đi, tôi sẽ bàn về giá cả với quản lý, sẽ có chiết khấu… À, đúng rồi, tháng sau cậu chuẩn bị thêm hai phòng nữa…. Ừm, có khách đến… Rảnh tôi sẽ qua, cậu không cần đến, chỉ cần trông chừng công ty là được…”

La Vực cúp máy, nhìn Phương Tỉ cầm một chiếc hộp tinh xảo đi từ cửa vào. Hắn đi tới trước mặt La Vực, nâng hộp lên.

“La tiên sinh, quà đã được chuyển tới, cậu xem có vấn đề gì không?”

La Vực quét mắt, vừa lòng gật đầu, “Gói đẹp một chút, hai hôm nữa tôi sẽ mang đi.”

“Vâng, ông chủ bên kia nói nếu lần sau cậu muốn đặt gì thì có thể -”

Phương Tỉ vừa nói được một nửa, bỗng bên cạnh vang lên hàng loạt tiếng loảng xoảng. Tất cả cốc đĩa trên cái bàn trước mặt Hiểu Quả đều bị cậu lỡ tay túm tua rua kéo rơi hết xuống đất, đồ ăn vặt và sữa cũng đổ ụp xuống, sân thượng sạch sẽ phút chốc biến thành một đám hỗn độn.

Hiểu Quả bị dọa, sững sờ tại chỗ.

Phương Tỉ muốn qua giúp cậu, lại bị La Vực ngăn cản.

La Vực nói, “Để cậu ấy tự dọn.” Giọng y thản nhiên, nghe không ra có giận hay không.

Phương Tỉ không cử động. Hiểu Quả cuống quýt ngồi xổm xuống nhặt kẹo chocolate, muốn nhét vào lọ như trước, nhưng cậu vụng về, tay không đủ rộng, cứ nhặt được một nửa lại làm rơi một nửa, lóng ngóng nửa buổi mà chẳng nhặt được bao nhiêu, đã vậy còn bị sữa thấm ướt cả mảng áo.

La Vực kiên nhẫn chờ Hiểu Quả. Y không giục cậu, một mực yên lặng nhìn cả quá trình, mãi một lúc sau, khi Hiểu Quả đã gom hết mọi thứ về như cũ, hai tay và quần áo bẩn thỉu không chịu nổi mới thôi.

La Vực bảo dì Chu đưa cậu đi thay quần áo, sau đó vứt toàn bộ số đồ ăn mà Hiểu Quả khó khăn lắm mới nhặt được, lại chẳng thể ăn tiếp vào thùng rác.

Hiểu Quả cũng biết mình gây họa, rửa tay xong liền lê bước về, đã thấy La Vực không còn dùng ánh mắt ban nãy nhìn cậunữa, y ngồi trên sofa cười vẫy cậu, bên cạnh là một hộp gỗ thật to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.