Thằng Nhỏ Ngốc

Chương 9: Chương 9: Dường như La Vực hứng thú với mọi chuyện của Hiểu Quả




La Vực phải ăn kiêng, có rất nhiều món trên bàn y không được ăn, gắp lên chạm vào miệng liền bỏ xuống. Dù vậy, cả chủ và khách đều vui vẻ ăn bữa cơm này, hai người vừa nói vừa cười khiến thời gian trôi nhanh như chớp mắt, nếu Phương Tỉ không nhắc nhở, có lẽ La Vực còn tiếp tục trò chuyện với Hiểu Quả.

Hôm nay tinh thần và sức lực của La Vực rất tốt, khi tài xế muốn đưa Hiểu Quả về, y cũng chầm chậm thong thả bước đến gara.

Phương Tỉ nhận ra ý định của y, kinh ngạc muốn ngăn cản, nhưng La Vực lại trấn an đối phương.

“Đi chưa đến hai mươi phút, tôi không xuống xe, gió cũng không thổi mạnh, sao mà mệt được, ban ngày ngủ đủ rồi, nghĩ xem đã bao lâu tôi không hoạt động rồi?”

Y nói làm Phương Tỉ không biết ngăn thế nào, đành phải cẩn thận hộ tống, vội vã chuẩn bị, nào là thêm áo khoác, nào là mang theo thuốc, đến đệm dựa ghế sau cũng phải đổi, cẩn thận đến không thể cẩn thận hơn.

Hiểu Quả không hiểu tại sao mọi người lại căng thẳng khẩn trương như thế, cậu ngơ ngác đứng đó, mãi tới khi La Vực kéo cậu ngồi vào ghế sau mới thôi.

Tay La Vực lạnh lắm, lần nào Hiểu Quả chạm phải cũng hơi run lên, nhưng tay y rất lớn, còn mềm nữa, nhẹ nhàng bao lấy tay cậu, làm Hiểu Quả không cảm thấy khó chịu, giữa tiết trời hè nóng nực thậm chí còn thoải mái vô cùng, vì vậy cậu tùy ý để đối phương nắm tay cả quãng đường.

Từ khi chuyển tới biệt thự, quả thực La Vực đã có một thời gian chưa ra ngoài, gió đêm ngày hè lành lạnh tràn vào qua khe cửa kính, man mát thoải mái, La Vực nhìn khung cảnh vùn vụt qua khung cửa, tâm tình tốt vô cùng.

“Cậu ở chung với ai?” La Vực quay đầu nhéo nhéo bàn tay trong tay mình, hỏi.

Vì phải làm công việc tẩy rửa liên tục nên lòng bàn tay Hiểu Quả hơi thô ráp, nhưng tay cậu rất nhỏ, ngón tay cũng thon dài, vẫn giữ nguyên vẻ xinh đẹp trắng trẻo như lúc ban đầu.

Có vẻ Hiểu Quả chưa được ngồi phương tiện giao thông nào thế này, cho nên cậu mải mê tò mò ngắm nghía xung quanh, La Vực hỏi thêm lần nữa cậu mới hoàn hồn.

“Chú Mao Mao, Hứa Long.” Hiểu Quả đọc tên người rất rõ ràng.

“Cũng là bạn tốt của cậu sao?” La Vực hỏi tiếp.

Hiểu Quả tự hỏi một chút, chú Mao Mao chắc được coi là bạn tốt, nhưng Hứa Long thì…. Nghĩ chắc cậu ấy chẳng thích cậu đâu, thế là Hiểu Quả lắc đầu.

“Vì sao?”

Hiểu Quả không thể giải thích lập tức, nghẹn một lát, nói, “Cậu ấy không cho, chú Mao Mao, ngáy.”

“Chú Mao Mao ngáy to lắm sao?”

Dù việc làm của Hứa Long không tốt, nhưng Hiểu Quả là người thành thực lắm. Lúc mới dọn vào ở cậu cũng không quen nghe chú Mao Mao ngáy, hôm nào cũng bị tỉnh giấc, sau này dần dần mới quen. Thế là Hiểu Quả gật đầu, khuôn mặt vậy mà còn thoáng lộ vẻ bất đắc dĩ, khiến La Vực không khỏi bật cười.

“Ghê vậy sao…”

Hiểu Quả diễn đạt đứt quãng, song thông qua câu được câu không giới thiệu của cậu La Vực cũng hiểu được đại khái, chú Mao Mao kia nhiều khả năng là một người trí não kém phát triển, là bạn cùng phòng gần một năm của Hiểu Quả, còn Hứa Long thì có vẻ là người bình thường, mới chuyển đến không lâu, hiện tại ba người đang ở cùng nhau.

Ghế sau trò chuyện vui vẻ, Phương Tỉ ngồi trước càng nghe mặt càng nghiêm lại, có lẽ Hiểu Quả không hiểu, vậy nhưng Phương Tỉ thì có thể nhận ra được, những câu hỏi của La Vực dành cho Hiểu Quả có khi kỹ càng tỉ mỉ tới mức khó tin, dù chỉ là những chuyện vụn vặt thậm chí là lông gà vỏ tỏi, nhưng mấy câu hỏi này không phải để khiến bầu không khí thân thiện hơn, mà dường như La Vực thực sự hứng thú với mọi chuyện của Hiểu Quả.

Có lẽ do dưỡng bệnh lâu ngày nên quá nhàm chán đi, Phương Tỉ hiếm có tìm một cái cớ cho La Vực.

Thực ra Hiểu Quả không nói rõ địa chỉ nơi cậu đang sống, tài xế đành phải chạy theo đường xe bus từ vườn sinh thái Lục Dã để tìm, cũng may khi tới bến xe quen thuộc, Hiểu Quả liền nhớ ra đường, dựa theo chỉ dẫn của cậu, xe chậm rãi lái vào một khu nhà cũ kỹ.

Đường đi nhỏ hẹp gấp khúc, xe của La Vực gần như đi sát rạt mép tường, khổ sở khó khăn một phen mới đỗ được dưới lầu.

La Vực hạ cửa kính xe, liếc mặt tiền của ký túc xá hai cái. Dưới bóng đêm u tối, tòa nhà loang lổ cao năm tầng có vẻ mơ hồ không rõ, ấy vậy mà đống rác chất đầy trước cửa và đủ loại ban công xây trái phép chỉa ra ngoài lại nổi bật vô cùng.

Hiểu Quả xuống xe, đứng ngoài cửa tạm biệt La Vực.

La Vực cười muốn hỏi cậu ở tầng mấy, đột nhiên nghe thấy có người hô tên cậu.

“Nguyễn Hiểu Quả!”

Dưới hàng hiên lờ mờ xuất hiện một bóng người, nương theo ánh đèn từ mấy hộ gia đình tầng một, ta có thể nhận ra đó là một người phụ nữ hơi đậm người độ tầm ba bốn mươi tuổi.

“Cô giáo, Lư.” Đợi đối phương đến gần, Hiểu Quả lễ phép chào chị.

Người phụ nữ nhìn nhìn Hiểu Quả, lại nhìn La Vực, trên khuôn mặt lộ vẻ nghi ngờ.

La Vực không có ý đáp lời chị, chỉ khẽ cười cười, vẫy tay với Hiểu Quả, sau đó bảo tài xế lái xe đi, đồng thời rút điện thoại trong túi vẫn luôn rung từ nãy tới giờ.

Người gọi tới chính là — Hàng Nham.

Lư Vi Hồng nhìn đuôi xe chậm rãi đi về phía xa, quay đầu phòng bị hỏi Hiểu Quả, “Ai vậy?”

Hiểu Quả sao có thể giải thích rõ ràng cho chị, một bộ “Bạn tốt” này chắc cũng chỉ có mình cậu tin.

Lư Vi Hồng nghe được đôi câu liền giận tái mặt, “Cậu có biết tôi đứng trên lầu đợi cậu bao lâu rồi không? Tôi đã nói với cậu thế nào, phải về nhà sớm, tan làm không được chạy lung tung, nhỡ lạc đường thì sao? Ngoài đồng nghiệp cùng tổ thì không được nói chuyện với người lạ, sao cậu không nghe lời?”

Hiểu Quả bị mắng có chút oan uổng, cậu không phản bác, chỉ đứng im ở đó.

Mà đầu kia, La Vực ngồi trong xe ô tô vì tắc đường mà chưa đi được bao xa, giọng người phụ nữ oang oang, kéo sự tập trung của y rời khỏi điện thoại, La Vực vừa nghe vừa cong mắt cười.

Hàng Nham đầu kia điện thoại vô cùng bất đắc dĩ.

“…La Vực, cậu có nghe tôi nói không vậy? Tôi xem kết quả kiểm tra tuần này của cậu, thấy các chỉ số của cậu có hơi dao động, cậu không chú ý nghỉ ngơi đúng không? Tối ngủ ngon không?”

La Vực một tai nghe tiếng Lư Vi Hồng, một tai ứng phó với Hàng Nham, ngữ điệu thản nhiên.

“Bị cậu nói dong dài như vậy, tối nay chắc chắn sẽ không ngủ ngon được.”

La Vực tự nhận mình là một người có khiếu hài hước, y rất hay nói đùa với người khác, cơ mà người có khả năng cười ha ha trước mấy câu đùa của y dường như chỉ có người đang ở đầu dây bên kia.

“Đừng làm rộn.” Hàng Nham cũng rất vui, dựa theo tiếng La Vực qua điện thoại có thể nhận ra tình trạng của y hiện tại đang khá tốt, “Cậu phải tự mình để ý, Dr. Moore cũng nói rồi, cậu chỉ cần chú ý cảm xúc thì những cái khác không thành vấn đề nữa.”

“Dạo này tâm trạng của tôi tốt lắm.”

La Vực tựa lưng vào ghế dựa, qua cửa kính đầu xe, y thấy một thiếu niên cà lơ phất phơ đang đi tới. Ven đường vẫn còn khoảng trống đủ cho người đi bộ, nhưng có vẻ thiếu niên này rất hứng thú với chiếc xe đắt đỏ đột nhiên xuất hiện tại đây, cho nên cậu ta mặc kệ phần đường kia, cố tình đi bên cạnh cửa xe, rề rà nửa buổi không đi, coi bộ còn muốn vươn tay sờ thử.

Phương Tỉ ngồi ghế trước hạ cửa kính, lạnh lùng trừng một cái, thành công dọa đối phương rụt móng lợn đáng ghét của mình lại, vội vã bỏ chạy.

La Vực đưa mắt nhìn kính chiếu hậu, khi chạy đến hàng hiên thiếu niên kia cũng bị Lư Vi Hồng gọi lại.

“Hứa Long, cậu đi đâu? Hôm nào cũng về muộn thế hả.”

Thiếu niên không nghe lời như Hiểu Quả, chẳng những không ngừng bước lại còn đẩy Nguyễn Hiểu Quá một cái, vụt qua cậu chạy lên lầu.

Lư Vi Hồng sửng sốt, vừa lầu bầu vừa dắt Hiểu Quả lên lầu.

Đúng lúc này, đường hết ùn tắc, chiếc xe của La Vực thuận lợi chạy ra khỏi khu nhà, La Vực thu hồi tầm mắt, nghe câu cuối cùng “Một thời gian nữa tôi sẽ trở về” của Hàng Nham, tắt điện thoại.

Bên kia, Hiểu Quả theo Lư Vi Hồng lên lầu xong, liền thấy chú Mao Mao đang thu dọn đồ đạc, còn Hứa Long thì không thấy bóng dáng đâu.

Lư Vi Hồng đi đến gõ cửa phòng tắm, Hiểu Quả thì vòng quanh chú Mao Mao, không biết ông đang làm gì.

Lư Vi Hồng lớn giọng giải thích cho cậu, “Chú Mao của cậu phải dọn đi, hôm nào ông ấy cũng phải mất hơn một tiếng để đến siêu thị, đi sớm về muộn mệt chết, ký túc xá ở khu phía Tây vừa khéo có chỗ trống, đi lại tiện hơn nhiều, tôi để ông ấy chuyển tới đó sống, cậu ở gần vườn sinh thái rồi, không cần chuyển.”

Chị vừa nói vừa đá văng cửa phòng tắm, lôi Hứa Long đang hút thuốc bên trong ra. Lư Vi Hồng là nhân viên lâu năm của Gia đình Thiên sứ, đã gặp nhiều người như bọn họ rồi.

Nghe chị trách mắng Hứa Long, Hiểu Quả khổ sở nhìn chú Mao Mao.

Chú Mao Mao cũng có vẻ khổ sở, ông sờ sờ đầu Hiểu Quả, lại khoa chân múa tay, ra hiệu sau này còn có thể gọi điện cho nhau.

Hứa Long mới ra khỏi trại cải tạo không lâu, làm gì có chuyện nghe theo Lư Vi Hồng, thừa dịp chị không để ý liền xoẹt một cái chạy trốn, vừa gào lên vừa đá bay cái thùng chú Mao Mao mới xếp gọn không lâu.

Lư Vi Hồng tức không chịu được, nhưng vẫn phải làm việc, chị thở hổn hển, quay đầu nói với Hiểu Quả, “Cậu đừng học cậu ta đấy, đã nhớ kỹ mấy lời tôi mới nói với cậu chưa?”

Hiểu Quả ngoan ngoãn gật đầu.

Lư Vi Hồng rất yên tâm về Hiểu Quả, cậu có khả năng tự lo cho bản thân, lại còn nghe lời, bỗng nghĩ đến chiếc xe đắt tiền và người đàn ông ban nãy, mặc dù cảm thấy kỳ quái, song Lư Vi Hồng không rảnh tìm hiểu sâu.

“Hiểu Quả, tôi nói với cậu này, sau khi chú Mao đi có lẽ sẽ có hai người khác chuyển vào đây sống, cậu phải nhớ sống hòa thuận với bọn họ, cậu là người hiểu chuyện nhất, đừng để cô giáo lo lắng, nếu có mâu thuẫn thì không được cãi lộn đánh nhau, bọn họ mà bắt nạt cậu thì cậu đến tìm tôi.”

Nghe Lư Vi Hồng tận tình khuyên bảo, Hiểu Quả lại ngoan ngoãn gật đầu, song khi nhìn hành lý của chú Mao Mao, ánh mắt cậu vẫn không khỏi lộ vẻ bi thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.