Thằng Nhỏ Ngốc

Chương 51: Chương 51: Y chính là kiểu kim chủ khó hầu hạ nhất




Thực ra mặc dù La Vực chỉ tiện tay nhận nuôi Hiểu Quả, nhưng y lại quan tâm cậu đủ đường, hàng đêm còn ngủ chung giường chung gối với cậu. Tuy Phương Tỉ và dì Chu cũng cảm thấy hơi kì lạ như những người khác, nhưng những năm gần đây ở cạnh La Vực đã khiến bọn họ dần quen tính cách của y, có nhìn thấy chuyện gì kỳ lạ cũng có thể bình tĩnh không hoảng sợ. Vậy mà lúc này đây, thấy Dương Thi Hàm xuất hiện trước cửa nhà, thầy Phương quay lại nhìn La Vực vẻ mặt không đổi, sau đó tới Hiểu Quả vẫn nở nụ cười thật tươi, không hiểu sao trong lòng bỗng dấy lên cảm giác xấu hổ lúng túng, rõ ràng Hiểu Quả và La Vực chẳng hề có quan hệ gì không thể nói rõ, mà Dương Thi Hàm và La Vực mới đúng là quan hệ xuất hiện lúc nửa đêm thế này, thế nhưng thầy Phương vẫn quẫn bách không thôi.

Phương Tỉ không nhúc nhích, Dương Thi Hàm lại cực kì trấn tĩnh, trên môi không rời nụ cười, cô hơi gật đầu với thầy Phương, nhìn La Vực trên lầu, bước về phía y.

La Vực lại không nhìn cô, chỉ nhìn đồng hồ đứng dưới đại sảnh. Không ngờ đã tới nửa đêm rồi.

“Đã muộn rồi…”

La Vực vừa lẩm bẩm vừa bước về phía phòng, phía sau vang lên mấy tiếng bước chân.

Y quay đầu lại, thấy Dương Thi Hàm đứng cách đó vài bước, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Hiểu Quả đứng giữa hai người. Cô nhớ rõ ánh mắt La Vực nhìn mình khi cô vô tình dọa đến cậu, đối với đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện này, Dương Thi Hàm không tới mức kiêng kỵ, nhưng cô sẽ không coi Hiểu Quả thành một thứ không quan trọng, ít nhất là ở trước mặt La Vực.

Hiểu Quả nhắm mắt theo đuôi La Vực, ý cười rạng rỡ vẫn đong đầy khóe môi, không hề cảm thấy có gì kỳ lạ, có lẽ cậu đang vui vì cuối cùng đã tới thời gian ngủ rồi.

La Vực nhìn cậu, tiện đà cười xoa đầu Hiểu Quả.

“Dì Chu.” La Vực khẽ gọi một câu, “Dọn giường phòng bên cạnh đi.”

Dì Chu nghe xong lập tức đi làm, không bao lâu sau đã xong việc.

La Vực cầm gối đặt ở đầu giường, đưa cho Hiểu Quả.

Hiểu Quả ôm gối, mờ mịt nhìn y.

La Vực bảo, “Đã bao lâu rồi chưa tới vườn trái cây?”

Hiểu Quả không kịp phản ứng với câu hỏi bất ngờ này, song cậu vẫn cố tự hỏi, bởi vì khoảng thời gian có hơi dài, cho nên Hiểu Quả không nhớ được.

La Vực nói cho cậu, “Hơn nửa tháng rồi đúng không?”

Hiểu Quả nghĩ chắc cũng khoảng ấy, thế nên gật đầu.

“Lần trước cậu bảo muốn quay về làm việc, bây giờ có còn muốn nữa không?” La Vực nghiêm túc hỏi, như thể chỉ cần Hiểu Quả lộ ra một chút lười biếng hay không hứng thú là cậu không cần phải làm công việc tốn công phí sức kia nữa.

Nhưng mà Hiểu Quả nhiệt tình yêu thích cùng chân thành kiên định với công việc của mình lắm. Hiểu Quả lập tức gật đầu, cậu thích vườn trái cây nhất!

La Vực rất vừa lòng với câu trả lời này, “Vậy ngày mai quay lại được không?”

Tuy Hiểu Quả rất thích ở cạnh La Vực, nhưng cậu cũng rất nhớ công việc ở vườn trái cây, vì vậy, cậu nở nụ cười vui vẻ.

“Được!”

La Vực cũng cười, “Vậy nếu mai đi làm thì không thể đến muộn được, phải ngủ sớm dậy sớm, giờ đã muộn rồi, nhưng tôi vẫn chưa đi ngủ, Hiểu Quả không thể ngủ muộn, vì vậy đành phải đi ngủ trước một mình thôi.”

Một câu như vè líu cả lưỡi khiến Hiểu Quả mê man, cậu nhìn La Vực một lúc mà vẫn không hiểu y nói gì.

La Vực nói lại một lần nữa, Hiểu Quả mới nghe hiểu. Nghe hiểu nhưng Hiểu Quả không muốn ngủ một mình chút nào, cậu kéo tay La Vực không buông.

“Ừm… La Vực…” Hiểu Quả một tay ôm gối, một tay cầm tay La Vực, các nét trên mặt đều rầu rĩ tới nhíu cả lại.

Thấy Hiểu Quả không phối hợp, La Vực cũng không giận, giọng điệu vẫn nhu hòa như trước.

“Chúng ta đã quay về vườn sinh thái rồi, ở đây không có yêu quái, sao cậu còn sợ nữa?”

“Tôi… Tôi không sợ…” Hiểu Quả biện bạch.

“Không sợ vì sao không muốn ngủ một mình?” La Vực hỏi cậu.

Hiểu Quả không nói gì, miệng mím lại, năm ngón tay nhíu chặt.

Hai người giằng co mấy phút, sau đó La Vực như thỏa hiệp gật đầu, “Được rồi, cậu không ngại ngủ muộn, không sợ mai đi làm muộn, không sợ bị quản lý mắng, cũng không sợ bị đuổi việc đúng không?”

Kết luận này làm Hiểu Quả sốt ruột muốn chết, “Không, không có… Tôi không muốn, bị muộn… Đừng đuổi việc tôi…”

“Vậy thì sao nhỉ? Giờ cậu phải đi ngủ, làm một Hiểu Quả dũng cảm, ngày mai sớm quay về vườn trái cây, sẽ không bị muốn, không bị mắng, thật là tốt biết bao.”

Lời khuyên của La Vực có sức hấp dẫn quá lớn, từ trước tới nay Hiểu Quả vốn tuân thủ nguyên tắc, một bên là lệ thường trước kia của cậu, một bên là cuộc sống hằng ngày hiện tại của cậu, khiến Hiểu Quả dao động mãnh liệt, tay nắm lấy tay La Vực bắt đầu có dấu hiệu nới lỏng.

Nhân cơ hội này, La Vực lùi về sau, tránh khỏi phạm vi Hiểu Quả có thể chạm đến, sau đó ngẩng đầu nhìn Dương Thi Hàm đang sững sờ đứng tại chỗ.

Dương Thi Hàm quả thực có hơi thất thần, người khiến cô kinh hoảng không phải là Hiểu Quả, mà là La Vực. Không nói vì sao trước kia hai người này lại quyết định chung giường chung gối, chỉ riêng việc muốn thiếu niên này ngủ ở phòng bên cạnh mà La Vực lại chịu nói nhiều như vậy, vừa dỗ vừa lừa lại vừa nói đạo lý, sợ là ngay đến bàn chuyện làm ăn quốc tế y cũng không bỏ nhiều công sức như vậy.

Nhận thấy ánh mắt đối phương, Dương Thi Hàm xem như thông minh mà vội vàng bước vào phòng, đứng bên cạnh La Vực.

La Vực không vươn tay, chỉ dịu dàng nói với Hiểu Quả một câu, “Ngủ ngon.”

Dương Thi Hàm hiểu ý đóng cửa lại. Ngoài cửa, Hiểu Quả ngơ ngác nhìn khe cửa ngày càng hẹp lại, cuối cùng biến mất không còn thấy nữa….

“Cạch” Dương Thi Hàm nâng ngón tay, tri kỉkhóa cửa lại.

Đuổiđi người gây rối, trong phòng tức thời chìm trong tĩnh mịch. Dương Thi Hàm nuốt nước bọt, chậm rãi xoay người vềphía La Vực.

Đãmấy tháng hai người không gặp mặt, hôm nay nhậnđược tin của La Vực, Dương Thi Hàm vừa mừng lại vừa sợ. Mừng vìdùcô đãtự đưa ra quyếtđịnh khiến La Vực không vui, vậy màLa Vực vẫn tìm cô, chứng tỏcòn chưa quên mất cô. Màsợlàbởi côlo La Vực vẫn chưa nguôi giận, bình thường tính tình yđãkhó ứng phó, huống khi làkhi khóchịu không vui, quảthực, Dương Thi Hàm rất sợy.

Thực ra trước kia hai người cũng chẳng mấy khi liên lạc, trước khi Dương Thi Hàm theo La Vực, bên cạnh yđãtừng córất nhiều người, cảtrai lẫn gái, mập béo tròn gầy, chưa bao giờgiới hạnởmột loại hình. Cólờiđồn rằng y sinh hoạt hỗn loạn, sởthíchđặc biệt,đãvậy còn cókhuynh hướng ngượcđãi bạo lực, cũng cóngườiđồn chính bởi y trên giường không giỏi, lực bất tòng tâm nên buộc phải dùng thủ đoạnđểche giấu. Chỉsau khi Dương Thi Hàm thực sựtiếp xúc với La Vực mới biết, mấy lời này chẳng cógìlà đúng, La Vực không cókhuynh hướng bạo lực, khảnăng giường chiếu cũng không kém, trái lại, nếu y thực sựnguyệnýlên giường với một người, chắc chắn sẽcực kìdịu dàng chuđáo, chỉtiếc sốlần nhưvậy chỉ đếmđược trênđầu ngón tay.

La Vực làngười lãnhđạm.

Cólẽnói vậy vẫn chưa thỏađáng lắm, dưới góc nhìn của Dương Thi Hàm, La Vực hiển nhiên cũng cónhu cầuởphương diện này, chỉlày cócách nghĩkhác với người thường. Những “Bạn giường” bên cạnh y chính xác mànói chỉ đểgiải quyết dục vọng trên tâm lýcủa y. Y không thích chạm vào thân thểngười khác, so với việc làm bẩn cơthểmình, y thích nhìn người khácđến hơn, hoặc thỉnh thoảng bỗng nhiên hưng trí, y cóthểkhiến người ta sống dởchết dở, còn mình lại dễdàng lãnhđạm thoát ra. Làm vậy, chính làlạc thúcủa La Vực. Khiđang chìm nổi trong dục vọng, ngẩngđầuđãphát hiện một người dùngánh nhìn bình tĩnh, thậm chícòn soi xétđểquan sát mình, sẽchẳng ai cóthểcảm giácđược khoái cảm, màchỉthấy bản thân dơbẩn thấp hèn.

Y làloại kim chủkhóhầu hạnhất, bất kểlàtrên giường hay dưới giường.

Vậy nhưng cốtình lại vẫn cóvôsốkẻtranh vịtrínày tớiđầu rơi máu chảy. Không còn nguyên nhân nào khác, chỉbởi bọn họham hưvinh, bởi La Vực hào phóng.

NhưDương Thi Hàm chẳng hạn, những phòng triển lãm trên danh nghĩa của cô đều do La Vực mởgiúp, hàng năm cứhơn nửa thời gian làcôlạiđược ra nước ngoài du học, La Vực biết côthích gì, y tìm cho côthầy giáo tốt nhất, giúp cônổi tiếng, cho côcuộcđời tuyệt vời nhất, thậm chícòn hiểu rõcôhơn chính bản thân cô.

Trước mặt La Vực, Dương Thi Hàm căn bản không thểgiấu diếm bất cứ điều gì, vìvậy côsợy, sợtừmắt tới tim. Nhưng mà, côlại chẳng thểrời khỏi La Vực, không rờiđược những vật chất này, thậm chícũng không rời nổi những nhu cầu tinh thần, vìvậy cônguyện hy sinh trảgiárất nhiều chuyện.

La Vực biết côlàmột người thông minh, nếu khôngđãchẳngđểcô ởcạnh thời gian dài nhưthế.

Lúc này, mắt thấy Dương Thi Hàmđi vềphía mình, La Vực không nhúc nhích.

Dương Thi Hàm nâng tay muốn cởiáo cho La Vực, song khi thấy vẻmặt lạnh nhạt của y, Dương Thi Hàm lại không dám. Côkhông biết liệu giờLa Vực cóhưng trílàm việc này hay không, mặc dùyđãgọi côtới.

Rơi vàođường cùng, Dương Thi Hàmđành cởi quầnáo của mình trước.

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng truyềnđến tiếng sột soạt, nhưcómột con chuột nhỏ đang cào cửa, từng chút từng chút gãi vào lòng người.

Dương Thi Hàm nhìn chăm chăm La Vực, không thấy y cóphảnứng gì.

Một lát sau, La Vực nói, “Đi tắmđi.”

Dương Thi Hàm tuân lệnh, vội vàng xoay người vào phòng tắm.

* (Posted in 0406theyoosupark.wordpress.com)

La Vựcđằng sau liếc mắt vềphía cửa, chậm chạp bước vềphòng tắm. Tuy nhiên, y không hềcó ý định tắm cùng Dương Thi Hàm, chỉnghiêng người dựa vào cánh cửa, yên lặng nhìnđộng tác của cô.

La Vực rấtưa nhìn, nhưng khíchất của y còn hơn hẳn ngoại hình, từnhỏ đãsinh ra trong giađình quyền quý, rõràng tính nết kỳquái, vậy màkhi nhìn y lầnđầu, lại chỉthấy y tao nhãquýkhí, trànđầy mêhoặc.

Giống nhưlúc nàyđây, rõràng làLa Vựcđang quan sát mình, vậy màDương Thi Hàm nhìn qua làn sương mùmờmịt lại cảm thấy bị đối phương mêhoặc. Chỉtiếc, hai mắt La Vực cựcđộtrấn tĩnh, không dục vọng, không cảm xúc, thậm chíngayđến một chút thưởng thức cũng không có, y chỉlẳng lặng nhìn, như đang tựhỏi, lại như đang phânđịnh phán xét, ngay cảnụcười hay treo bên khóe môi cũng chẳng thấy tăm hơi.

Song,đây không phải làlầnđầu Dương Thi Hàm bịnhưvậy, côtắt vòi nước, mặtửngđỏbước vềphía La Vực. La Vực một thân chỉnh tềcàng khiến côthêm ngại ngùng.

(Posted in 0406theyoosupark.wordpress.com)

Dương Thi Hàmđangđịnh mởmiệng, bên ngoài lại cótiếngđộng.

Lần này làtiếng bước chân bình bịch. Tiếng chânđi tớiđi lui, rõràng sànđãtrải một tấm thảm thật dày, vậy màtiếngđộng lại vang vọng, khiến cảphòng nhưbị đạp rung rung.

Dương Thi Hàm nhíu mày, vội vàng nhìn La Vực.

La Vực hơi nghiêngđầu, nhưng rất nhanhđãchuyển mắt về.

Dương Thi Hàm nói, “Ừm… Cóphải lên giường hay không…”

Tuy câu này nghe rất ngu xuẩn, nhưng lại cực kìcần thiết, suy nghĩcủa La Vực thếnào, cô ắt phải làm theo thế ấy, nếu y không muốn lên giường với cô, côdựa vào cái gìmàlên giường với y?

Vậy màngười vốn cóthểdễdàng trảlời vấnđềnày, giờ đây chỉlặng im không nói, y như đang nghĩ đếnđiều gì, hoặc ngayđến chính bản thân y cũng không biết quyếtđịnh thếnào.

Lát sau, cuối cùng La Vực cũng gậtđầu.

Dương Thi Hàm nởnụcười,đây làmột nụcười xuất phát từtậnđáy lòng, khiến cảngười cônhưtỏa sáng rực rỡ.

Chỉtiếc cô đangđịnh xoay người, một tiếngầm vang bỗng truyềnđến.

Âm thanh vẫn tới từngoài cửa, giờcòn kèm thêm từng reng reng reng liên tục, không chịu ngừng nghỉ.

Dương Thi Hàm thấy La Vực trầm mặt,đi vềphía cửa. Tim côrun mạnh lên, vội vàng kéo khăn tắm trên ngựcđi theo.

Cửa phòng bịmởra, hành lang tốiđen, La Vực nhẹnhàng hỏi cáiđầu kia, “Cậuđang làm gì?”

Dương Thi Hàm nhìn kỹmấy lần mới phát hiệnở đócómột ngườiđang ngồi xổm. La Vực hỏi xong,đối phươngđứng bật dậy, lạch bạch chạy tới.

“Vừa rồi làtiếng gì?” La Vực lại hỏi.

Người nọhiển nhiên làHiểu Quả, từnãy tới giờ, cậuđãmòmẫm trong bóng tối một lúc lâu, vẻmặtđãthoáng vẻbối rối, màgiờthấy La Vực, cậu còn cốgắng cười.

Hiểu Quảgiơthứtrong tay cho La Vực xem.

“Cái…Cái reng, reng này, bịrớt, giờ, tìmđược rồi, sẽkhông… khôngđến muộn.”

Hiểu Quảvẫnôm cái gối nhưban nãy, trên tay cóthêm một chiếcđồng hồbáo thức bằng sắt thật to, viềnđồng hồ đãdínhđầy rỉsét, không biết cậu lôi rađược từxónào.

La Vực nói sợcậu muộn nên khôngđểcậu ngủcùng, giờHiểu Quảtìmđượcđồng hồbáo thức rồi, sẽkhông sợmuộn nữađâu!

Cậu vừa nói xong, nhất thời, bên ngoài cánh cửa chìm trong tĩnh mịch.

Một lúc lâu sau, La Vực bỗng nói, “Điđi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.