Thăng Quan Kiến Hỉ

Chương 4: Chương 4




Edit: Bàn

Lý Tú khập khiễng đi về nhà.

Lúc này trông cậu khá chật vật, người toàn là bụi bẩn ở biệt thự cũ quẹt lên, đồng phục từ trên xuống dưới bị vò nát như dưa chua.

Khoé miệng và trán nóng hầm hập, vừa căng vừa nóng, có lẽ là sưng lên, bên thái dương mơ hồ còn có chút ướt át chảy xuống, chắc là máu. Cứ như vậy trên đường về, Lý Tú thỉnh thoảng có thể cảm nhận được có người đang nhìn mình.

Vì lí do chân có vấn đề, trước giờ Lý Tú đều rất mẫn cảm với ánh mắt người lạ, nhưng vào giờ phút này, cả người cậu gần như đã tê liệt vì đau, nên không đoái hoài đến đánh giá của những người đó nữa.

Tuy nhiên xuất phát từ thói quen đã ăn sâu, trên đường về, Lý Tú theo bản năng chọn một con đường nhỏ vắng vẻ không người hơn, né né tránh tránh, vất vả lắm mới gắng gượng tinh thần về đến dưới ngôi nhà quen thuộc.

Toà nhà nhỏ nơi Lý Tú và bà ngoại ở thực ra cách trường học không xa. Vị trí này là kiểu làng đô thị tồn tại ở mọi thành phố, sẽ khiến quản lý thành phố vô cùng đau đầu. Nước thải hoành hành trên đường phố chật hẹp, bên cạnh dây điện chằng chịt như mạng nhện là quần lót áo lót rẻ tiền nhỏ giọt nước được kẹp trên dây thép, đủ loại công trình xây dựng trái phép lấp đầy con ngõ vốn đã không rộng rãi. Hôm nay Lý Tú đi rất chậm, chờ đến lúc cậu vất vả về đến dưới nhà, ánh nắng chiều đã hoàn toàn biến mất ở phía chân trời.

Ánh sáng đã hoàn toàn tối đen.

Quá muộn.

Lý Tú nhìn thời gian một chút, vẻ mặt vốn đã khó coi ngày càng ảm đạm u tối. Cậu bất giác đi nhanh hơn, dù cho điều này khiến chân phải không chịu nổi gánh nặng càng thêm đau đớn bỏng rát.

Trong lúc hốt hoảng, Lý Tú sơ ý đụng phải một người ở dưới tầng.

“Xin l--”

“Ôi trời, đ*t mẹ mày, mọc mụn trên mắt à?!”

Còn chưa kịp mở miệng nói xin lỗi, Lý Tú đã nghênh tiếp hàng loạt câu chửi thề nặng giọng địa phương.

Người kia là một gương mặt quen thuộc, là hàng xóm của Lý Tú.

... Cái kiểu quan hệ cực kỳ ác liệt.

Vừa thấy Lý Tú, bác gái kia đầu tiên là ngẩn ra, rõ ràng cũng bị dáng vẻ thảm thương của Lý Tú làm giật mình, một giây sau, bà ta liền chán ghét nhăn mặt, như là nhìn phải thứ gì đó rất xui xẻo.

“Lý Tú hả, đánh nhau à? Chậc, nhỏ tuổi mà không học cho giỏi.” Bác gái mắng, lập tức giơ cái ki hót rác và chổi nhựa trong tay về phía Lý Tú, “Bác lười lên tầng, cháu về nói với bà ngoại cháu, đừng đốt mấy đồ linh tinh này trước cửa. Đã nói bao nhiêu lần rồi, vẫn thế, ngày nào cũng đốt, nhà cháu không sợ xui, nhà bác vẫn sợ chứ --”

Lúc này đúng lúc lại có người trong khu đi qua, bác gái nắm thời cơ, lại nâng cao giọng, như đang nói với người kia: “Cháu xem giờ cũng là xã hội mới rồi, cao hơn những thứ phong kiến mê tín vớ vẩn này, chẳng qua mọi người ở cùng nhau rồi hàng xóm nhiều năm, nếu không bác đã báo cảnh sát từ lâu rồi.”

“Vâng, cháu sẽ nhắc bà ngoại.”

Lý Tú đã cụp mắt xuống từ lúc bác gái kêu la không ngừng, không quan tâm đến đối phương quá lâu, cậu liền đáp lại đối phương bằng giọng điệu không lên không xuống, rồi lập tức nghiêm mặt đi vào hành lang đen kịt chật chội.

Cậu bỏ đi một cách thẳng thắn, lúc bác gái phục hồi lại tinh thần thì đã không kịp ngăn lại nữa, chỉ đành tức giận hạ giọng: “Thằng nhóc què láo toét, bộ dạng quái quỷ y như bà già đáng chết kia, làm mấy trò đường ngang ngõ tắt thần thần quỷ quỷ, đúng là khổ tám đời mới ở chung một chỗ với người thế này...”

“Đồng phục trên người thằng bé kia cũng ghê gớm mà, sao dì Đường dữ với nó thế?” Người vừa đi ngang qua nghe lời bác gái lầm bầm trong miệng, không khỏi mở miệng hỏi.

Bác gái vừa nhấc mắt, phát hiện người đáp lời là người thuê mới dọn tới, một bụng oán giận lập tức có chỗ bày tỏ, vội vã nắm lấy người phụ nữ trung niên kia, vừa liếc qua hướng Lý Tú rời đi, vừa bắt đầu lải nhải: “Ôi, em Lưu, chị nói với em, em tuyệt đối đừng qua lại với người nhà kia, đầu óc người ta rất không bình thường đó, đứa nhỏ thì ngày nào cũng xụ mặt, gặp người không nói chuyện, cũng không nhìn người ta. Trong nhà có bà già, ngày ngày ở nhà giả thần giả quỷ khiêu đại thần [1], trong nhà thì thắp hương, ngoài cửa thì đốt đồ, làm ở đây chướng khí mù mịt.”

[1] 跳大神: Tôi đọc wiki thì thấy cái này cũng khá giống hầu đồng các bác ạ. Trong nghi thức này sẽ có hai người, một người là đại thần, một người là nhị thần. Đại thần là trung gian để thần nhập vào nói chuyện, nhị thần ở cạnh hỗ trợ. Khi khiêu đại thần, cả hai sẽ đeo mặt nạ có tua rua, mặc đồ thầy cúng, tay trái cầm trống, tay phải cầm dùi, sau đó nhảy và hát để mời thần đến.



Người thuê nghe bác gái nói xong, mặt hơi cứng ngắc, lúng túng nói: “Thế thì là xem bói à?”

Một giây sau liền thấy bác gái dùng sức vỗ đùi, giọng lại lên cao: “Ôi xời --”

Bác gái nhổ một bãi nước miếng, chửi: “Xem bói cái gì, bà già kia là đồ lừa đảo nổi danh, không tin em đi hỏi đi, mọi người đều biết, mà ngay cả con gái bả cũng nói, nói mẹ cổ ngày ngày chỉ biết ở ngoài lừa người ta...”

Người thuê nhà cứ thế say sưa nghe được một câu chuyện về một nhà như vậy từ bác gái: Bà cốt lừa đảo vì xích mích lừa đảo mà cả đời không qua lại với con gái mình, cuối cùng con gái cắt đứt quan hệ với bà, thế nên bà già lừa đảo không thể làm gì khác là nhặt trên đường một đứa trẻ què trên đường về dưỡng lão cho mình.

Trong miệng bác gái, cho dù là bà cốt lừa đảo tên Thất Bà hay cậu bé tên Lý Tú kia, đều là loại thần kinh không biết điều.

Nhưng người thuê nghĩ đến cậu bé vừa gặp, không khỏi nói thầm trong lòng.

Cậu bé Lý Tú kia bị đánh thành như vậy, trông thật là đáng thương...

*

Lúc Lý Tú được người ngoài thấy ít nhiều có phần đáng thương leo lên cầu thang dốc ngược chật hẹp về đến nhà, thì đã gần như không thở nổi nữa.

Khi mở cửa, Lý Tú không cẩn thận đá phải gì đó.

Đó là một đôi giày cao gót nữ màu vàng nhạt trông đã rất cũ, bị Lý Tú đá phải thì ngã nghiêng ra.

Có vẻ hôm nay bà ngoại cũng có khách.

Lý Tú vừa nghĩ, vừa nghiêm mặt, không biểu cảm đẩy cửa nhà ra.

Sau khi mở cửa, mùi đàn hương chất lượng kém quen thuộc bao trùm Lý Tú trong nháy mắt. Huyền quan nhà Lý Tú (nếu đây có thể thực sự coi là huyền quan) đối diện phòng ăn chật chội không ánh sáng, bên phải là một hành lang nhỏ, kết nối cái gọi là “phòng khách,“ rồi đi về bên trái, là phòng bếp cũng chật hẹp cũ kỹ.

Đi qua phòng ăn, đằng sau chiếc bàn ăn xiêu vẹo là một hành lang dài hẹp hơi khúc khuỷu, nối liền các phòng với nhau. Rất rõ ràng, cách bố trí này chỉ khiến căn nhà này trông vô cùng chật chội và dồn nén. Nhưng từ khi Lý Tú có ký ức thì vẫn luôn sinh hoạt ở đây, nên cũng không cảm thấy có gì cần phàn nàn.

Nếu thực sự có điều gì khiến Lý Tú thấy phiền não...

Thì chính là cậu cũng không nhớ rõ bắt đầu từ bao giờ, bà ngoại đã không thích bật đèn rồi.

Bây giờ cũng thế.

Trời bên ngoài đã sắp tối, nhưng trong nhà vẫn không bật đèn. Chỉ có ánh sáng đỏ từ ngọn nến điện tử trên bàn thờ đặt sâu trong phòng khách, thêm chút ánh sáng le lói chập chờn cho căn nhà.

“Hu hu hu... Hu hu...”

Tiếng khóc yếu ớt liên tục truyền tới từ phòng khách bên kia.

Lý Tú nhìn lướt qua hướng tiếng khóc truyền tới, thấy bà ngoại vẫn như cũ ngồi sau bàn vuông, còn một người phụ nữ trung niên khác đang cong người, đưa lưng về phía Lý Tú khóc thút thít.

Lý Tú nhớ tới đôi giày nữ ở cửa, không quá để tâm. Khách tìm gặp bà ngoại không hề nhiều, mà người phụ nữ trung niên hình như là người đến thường xuyên nhất, dù sao thì thỉnh thoảng Lý Tú có thể nghe thấy tiếng người này khóc ở chỗ bà ngoại.

“Cháu về rồi.”

Lý Tú cúi đầu, nhỏ giọng nói một tiếng về hướng phòng khách.

Từ nhỏ cậu đã hình thành thói quen, khi bà ngoại có khách sẽ không quấy rầy.

Cậu vốn tưởng bà ngoại sẽ không để ý đến cậu như trước, kết quả vào lần này, bà ngoại lại trực tiếp đứng dậy, vén bức rèm hạt cườm ở phòng khách, run lẩy bẩy thò mặt về phía Lý Tú.

“Sao muộn thế này mới về?!”

Giọng nói của người già đặc biệt bén nhọn trong bóng tối.

“Cháu...”

Lý Tú theo bản năng lùi về sau một bước, sợ bị bà ngoài thấy vết thương trên mặt mình.

Đương nhiên cậu nhanh chóng phát hiện sự căng thẳng của mình là thừa thãi.

Đôi mắt đục ngầu bọc trong nếp nhăn dày đặc tuy nhìn thẳng vào Lý Tú, nhưng bà ngoại lại không hề hỏi về vết thương của Lý Tú.

“Nhanh đưa cơm cho anh con!”

“Nhanh! Nhanh!”

“Nếu đói thì anh con làm sao?!”

“Con đã nói với bà rồi, đến trường mới là con có thể về nhà sớm một chút, có thể về nhà cho anh con ăn cơm tử tế! Nhưng con nhìn con xem, giờ này con mới về --”

Lý Tú mím chặt môi trước lời thúc giục dồn dập của bà ngoại.

“Vâng, sau này con về sớm hơn chút.”

Cậu thấp giọng đáp.

Ánh sáng trong phòng mờ mịt, mắt bà ngoại lại không tốt, có lẽ không nhìn thấy vết thương trên mặt cậu.

Lý Tú vừa tự nhủ, vừa lê bước, khập khiễng vào phòng bếp.

Nói là đưa cơm cho anh, nhưng Lý Tú không bật lửa trong bếp.

Cậu chỉ thuần thục múc hai muôi từ trong thùng gạo, đặt gạo sống vào trong bát sứ.

Tiếp đó, cậu lấy một cái bình tầm thường từ trên giá xuống, sau khi mở ra, cậu lắc lắc đáy lọ, sau đó lấy ra ít bột mịn màu đen.

Đó là tàn hương cậu đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Sau khi trộn đều tàn hương và gạo sống, Lý Tú một tay bưng bát, đi qua hành lang hẹp dài, đi thẳng đến phòng nhỏ cuối hành lang.

“Két --”

Trong căn phòng quanh năm không bật đèn cũng không mở cửa tối đen như mực.

Nhưng hàng xóm bên cạnh bật đèn, mờ hồ có chút ánh sáng chiếu lên cánh cửa sổ cũ được trét vữa thành nửa mờ.

Căn phòng chất đầy những thứ lộn xộn, một số là chai nhựa và vỏ giấy các tông được bà ngoại thu thập từ những tiểu khu khác, còn có mấy cái lư hương rẻ tiền, gương bát quái vân vân.

Trong bóng tối, những đạo cụ lừa đảo thô sơ khoa trương thời xưa không hiểu sao lại có chút cảm giác âm u chân thực.

Góc phòng có một chiếc giường đôi không biết nhặt về từ bao giờ, ở trên cũng chất đầy đồ lặt vặt.

Lý Tú rũ mi đi về hướng giường.

Cậu nửa quỳ xuống, đặt bát gạo trong tay xuống gầm giường.

Lúc đang làm động tác này, cậu lại đụng đến vết thương trên người, cả người đau đến nỗi giật mình, suýt nữa mất sức ngã thẳng xuống đất.

Cũng may ở giây cuối cùng, cậu vẫn ổn định lại thân hình.

“Anh, ăn cơm.”

Vì quá đau, hôm nay khi cậu mời anh ăn cơm có hơi qua quýt, chỉ thấp giọng lầm bầm một câu.

Tấm ván của chiếc giường cũ từ lâu đã phủ đầy bụi.

Bóng dưới giường đen kịt.

Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện mơ hồ giữa bà ngoại và khách trong phòng khách.

“Ôi, còn gì nữa... Đúng là không thích nói chuyện... Chân cũng cà nhắc...”

“Còn cách nào đâu, trước đây tôi đã nói với chị rồi, là chính chị không nghe...”

“Thôi vậy thôi vậy... Dù sao cũng không thực sự trông cậy vào nó để dưỡng lão...”

...

Lý Tú vẫn giữ tư thế lúc trước, hai tay chống trên mặt đất, chậm rãi trượt xuống, ngồi ở mép giường một lúc.

Nơi bị bọn Vương Vinh Phát đánh lúc trước ngày càng nóng và sưng hơn, lúc này Lý Tú không đoái hoài đến cơn đau, chỉ có thể dốc sức cầu nguyện tuyệt đối đừng gãy xương, dù sao thì không lâu sau sẽ có một kỳ thi thử, mà theo hợp đồng cậu ký với Khải Minh, cậu ít nhất phải thi được top 5 khối mới nhận được tiền sinh hoạt phí và tiền thưởng được đảm bảo.

Nếu gãy xương thật, thì rất làm trễ nải cuộc thi của cậu.

Người nhà sát vách cậu hẳn là đã ăn cơm xong, đang bật TV xem rồi. Lời thoại phim truyền hình tào lao cùng tiếng cười và tiếng nói chuyện thỉnh thoảng vang lên, rõ ràng là nghe rõ, nhưng lại xa xăm như truyền đến từ một thế giới khác.

Chính Lý Tú cũng không biết, mặt mình bây giờ trắng bệch như một tờ giấy từ từ bị nước thấm ướt.

Cuối cùng, cậu không còn sức chống đỡ bản thân, cơ thể đầy thương tích còng xuống, cậu lặng lẽ ngã xuống sàn nhà bẩn thỉu của căn phòng.

Nghiêng đầu, cậu chỉ có thể thấy cái bóng đen kịt của gầm giường.

Và đường viền hơi xanh của bát gạo trắng trong bóng tối.

“Anh...”

Lý Tú dùng âm thanh thấp đến không thể thấp hơn được nữa, thì thào mở miệng nói.

“Hôm nay em lại bị bọn kia bắt nạt.”

...

“Em muốn đánh nhau với bọn họ, nhưng đánh không lại.”

...

“Đau chết mất.”

...

Không có ai đáp lại lời thì thầm mang theo chút run rẩy của Lý Tú.

Trong phòng vẫn lặng như tờ.

*

Vì mệt mỏi và đau đớn, tinh thần Lý Tú bất tri bất giác bắt đầu mờ mịt.

Là tiếng đóng cửa sau khi khách ra về khiến cậu bỗng giật mình tỉnh giấc, lúc này cậu mới phát hiện mình không cẩn thận ngủ gật trong phòng.

Chết tiệt --

Lý Tú chửi thầm một tiếng, đang chuẩn bị đứng lên, thì nghe thấy tiếng quát mắng nghiêm khắc già nua của bà ngoại.

“Lý Tú, sao vẫn ở trong?! Nói bao nhiêu lần rồi, đưa cơm xong thì ra, đưa cơm xong thì phải ra, anh con sợ ồn nhất, con ở trong muốn làm gì?!”

Bà ngoại trước giờ đều không thích Lý Tú ở trong căn phòng này -- căn phòng thuộc về anh trai.

Thực ra Lý Tú cũng thế.

Chứng kiến đủ chiêu trò lừa bịp khách hàng của bà ngoại, theo logic mà nói, Lý Tú vốn không thực sự tin tưởng vào thần thần quỷ quỷ gì đó. Nhưng không biết vì sao, từ nhỏ cậu đã đưa cơm cho “anh trai” nhiều năm như vậy, lại vẫn không thể làm quen được với bầu không khí quá sức tĩnh mịch trong căn phòng này.

Lý Tú quy sự khó chịu này là do bóng ma tâm lý thời thơ ấu.

Cậu còn nhớ rõ hồi bé, lần đầu mình vào căn phòng này đưa cơm, sờ sờ bị doạ đến khóc cả đêm, sau đó vì quá sợ hãi mà sốt một tuần. Kết quả là cho dù bị sốt đến 40 độ, đường cũng đi không vững, bà ngoại vẫn ngày ngày đúng giờ kéo cậu từ trên giường xuống, còn ép cậu đi đưa cơm cho anh.

Lý Tú cũng từ lâu không còn nhớ rõ khi còn bé mình rốt cuộc là bị cái gì hù doạ thành bộ dạng tệ hại kia, nhưng cảm giác kinh hồn bạt vía, sợ đến nội tạng cũng phải thắt lại kia đã ăn sâu trong tâm hồn cậu.

Cũng giống hôm nay nhỉ...

Bị đánh thê thảm thành bộ dạng tệ hại này, chắc đầu óc mình cũng biến thành không quá bình thường, mới có thể thu mình lại ở đây một cách quái lạ, giống như người điên kể khổ với một “anh trai” vốn không tồn tại.

Lý Tú tựa hồ nghe được tiếng tự giễu trong cơ thể mình.

Nhớ lại hành động mềm yếu vừa nãy của mình, Lý Tú không tự chủ được bật cười một tiếng, cậu giơ tay lên xoa xoa khoé mắt, sau đó liền đứng dậy đi về phía cửa.

Lý Tú biết rõ hơn ai hết, “anh trai” cậu vĩnh viễn không thể giống “anh trai” trong hiện thực đi ra giúp cậu thoát khỏi sự ức hiếp của đám người trong lớp.

Vì anh trai của Lý Tú, chỉ là một hũ tro cốt được đặt dưới gầm giường mà thôi.

Bà ngoại đã từng nói, nếu không phải hết cách, bà kiểu gì cũng sẽ không bắt Lý Tú đưa cơm cho “anh trai.”

“Đứa bé kia hung ác lắm... Ôi...”

*

Lý Tú không thể nói được ngày cụ thể mà “anh trai” về nhà.

Trong ấn tượng mơ hồ, đó là khi cậu rất nhỏ, một ngày nọ, một nhóm người đột nhiên đến, trùng trùng điệp điệp, vừa khóc vừa quỳ, ép bà ngoại ra ngoài ngày hôm đó.

Vài ngày sau, khi bà ngoại quay lại thì mang về một “anh trai.”

- - Vì tài phú và danh cọng, đã có rất nhiều nhà quyền quý không tiếc đi đường ngang ngõ tắt, cuối cùng thậm chí phát điên mà hiến tế đứa con vô tội của mình.

Nhưng, như được mô tả trong nhiều câu chuyện.

Chờ đợi những kẻ quyền quý tham lam, ngoài quyền thế ngút trời trong mơ, còn có một con quỷ hung ác tàn bạo đến cực điểm.

*

“... Tạo nghiệp.”

Bà ngoại chưa bao giờ nhắc lại chuyện mấy ngày đó, chỉ là mỗi khi nhắc đến anh trai, bà đều không nhịn được được phải than một tiếng.

Bà đặt hũ tro cốt dưới chiếc giường trong góc phòng, sau đó Lý Tú liền có một nhiệm vụ có vẻ cực kỳ quái dị.

Mỗi ngày cậu đều phải về nhà đúng giờ, sau đó đưa một bát cơm trộn tàn hương cho hũ tro cốt đầy bụi bặm dưới giường.

Khi đó tinh thần của bà ngoại tốt hơn bây giờ rất nhiều, tính tình cũng bớt lập dị hơn lúc này. Cho nên thỉnh thoảng, bà vẫn sẽ nhẫn nại, giải thích cho Lý Tú một chút.

Bà ngoại nói, đặt một bát gạo sống dưới gầm giường, thực ra là đang cúng bái con quỷ kia, tiêu trừ lệ khí và nghiệp chướng của nó.

Bà ngoại nói, Lý Tú là con trai, nên không phải sợ con quỷ kia chạy vào bụng cậu.

“... Hơn nữa ngày ngày con đưa cơm cho thần, thần sẽ nhận ra con, cũng coi con thành người nhà của thần.”

“Đúng rồi, dựa theo tuổi tác, thực ra con phải gọi thần là anh mới đúng.”

“Sau này mỗi ngày con đưa cơm, thì gọi thần một tiếng anh.”

“A Tú à, con nghe lời, thành người một nhà rồi, đến lúc đó thần không chỉ không hại con, mà còn luôn luôn che chở con nữa.”

...

“Đến lúc đó” này rốt cuộc là lúc nào? Trước giờ Lý Tú không hề hỏi bà ngoại lí do vì sao.

Cậu chỉ ngày qua ngày mà lặp lại hành động đưa cơm cho anh trai.

Đối với cậu, thứ đại diện cho “anh trai” là cái bóng dưới gầm giường, là sự âm u bao trùm căn phòng.

Còn những thứ khác, Lý Tú không cảm nhận được điều gì.

Cậu không hiểu, vì sao theo năm tháng trôi qua, bà ngoại càng ngày càng kiêng kỵ căn phòng này, đến cả cửa cũng không dám mở, càng không thể hiểu nỗi sợ hãi loé lên trong mắt bà nội khi nhắc tới “anh trai.”

Anh trai vốn không tồn tại.

*

“Cách --”

Ngay lúc Lý Tú định mở cửa ra khỏi phòng, chợt nghe thấy tiếng vang giòn của đồ sứ va vào mặt đất.

Cậu sửng sốt, kinh ngạc quay đầu lại.

Sau đó, cậu nhìn thấy, một cái bát rỗng quay tròn dưới giường, vạch ra một đường vòng cung lăn ra ngoài.

Gạo dưới giường văng đầy đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.